[BHTT] [Sư Sinh- Hiện Đại] EM SẼ ĐƯỢC HẠNH PHÚC!

③⑨ Điều Gì Ngăn Cách Giữa Hai Chúng Ta?



Cả hai trên đường về nhà. Cảm xúc của hai người dường như rất giống nhau bởi vì nói ra hết lòng mình rồi. Cảm thấy vui không? Vui! Vui hơn nữa là đối phương cũng yêu mình nhưng... Còn điều gì lo ngại ở đây nữa chứ, ngoài cảm giác nhẹ nhõm ấy là một cảm giác bất an. Bất an vì điều gì??
Giang Trân vừa lái xe vừa xoa thái dương mình.
Con bé vẫn còn chưa được bình yên đâu.

Khúc Hy quay sang nhìn rồi cũng không nói gì, cho là cô ta mệt thôi.
'cô vào nghỉ ngơi đi' Giang Trân cởi giày rồi đến sofa ngã người ra.

'...' cảm giác này là sao chứ? Thổ lộ với nhau rồi phải cùng nhau vui vẻ, nhưng mà... Hình như không được, có điều gì đó xen ngang ở đây. Có cảm giác như, nếu mình bên cạnh em ấy mãi như vầy... Thì một trong cả hai sẽ xảy ra chuyện mất thôi.
Nàng đưa mắt nhìn gương mặt của cô, vẫn bình tĩnh. Người này không lộ rõ cảm xúc làm sao mà biết được. Ngoại trừ... Cảm nhận nhau thôi.
Khúc Hy thấy người kia đã ngủ rồi nên cô đi xuống bếp để nghe điện thoại. Vì để chế độ im lặng nên cũng không ai biết là có điện thoại, một cuộc gọi nhỡ của Xưng Cương.
14 cuộc gọi nhỡ của mẹ.

'alo Hy hả con? Con đang ở đâu vậy? Làm mẹ lo quá' đầu dây bên kia vừa thấy số của con mình là lập tức bắt máy liền.

'tạm thời con sẽ ở một nơi. Đừng ai tìm con làm gì nữa, con biết tự lo liệu.'

'Hy. Đến bây giờ mẹ mới nhận ra... Mẹ cảm thấy có lỗi với con quá'

'vậy sao? Mừng quá'. Bà Đình nghe giọng nói con mình lạnh tanh mà bảo mừng bà khẽ rùng mình.

'Hy, mẹ xin lỗi con có thể...'

'không, đừng xin lỗi. Không ai có lỗi'

'không, lỗi là mẹ không chịu hiểu cảm xúc của con, không quan tâm con. Cứ suốt ngày cắm đầu vào công việc...'

'điều con cần là hai người nhận ra, điều con mừng là hai người đã buông tha nhau và điều con muốn là hãy cho con một cuộc sống riêng của mình'

'haiz.. được rồi, mẹ không bắt ép con gì nữa, cần gì thì nói mẹ. Miễn sao con được hạnh phúc'

Miễn sao con được hạnh phúc sao? Câu này ai cũng nói với mình, nhưng cô không ngờ người mẹ đã đối xử với cô như vậy mà có thể nói ra câu đó... Thật hài hước.

'được, nhưng có vẻ như ông ấy...'

'sẽ không buông tha chúng ta!' mẹ cô hình như cũng nhìn thấy.

'thôi được rồi, chuyện này tìm cách giải quyết.'

'nhưng rốt cuộc con đang ở đâu vậy?'

'là nhà... Một người mà ai cũng biết đến'

'Xưng Cương sao? Mẹ có qua mấy lần vẫn không thấy con!!'

'tất nhiên vì tôi đâu ở đó'

'vậy...'

'rồi cũng sẽ biết thôi, tôi nghĩ là... Ông ấy sẽ cho người điều tra ra từng bước đi của chúng ta.'

'được rồi, mẹ có điều muốn nói với con nhưng nói chuyện như thế thì không được'

'vậy một ngày nào đó gặp nhau'

'ừ, vậy mẹ cúp máy đây. Con hãy cẩn thận và... Sống tốt!'

Sống tốt. Cho dù mẹ có quan tâm cô hay không cô vẫn sống như vậy, sống tốt. Ý của bà ấy là gì? Là sống một mình, riêng biệt hai người họ à?
Và cô sẽ tìm một cuộc sống mới để sống thật tốt có thể là... Tốt nhất là bên những người mình thương yêu.

'ngồi ngẩn người đó ra làm gì?' đang suy nghĩ thì bị giọng nói của Giang Trân làm giật mình.

'ơ cô..' cô giật mình quay sang .

'không phải đã ngủ hay sao?'

'ừ, chỉ chợp mắt một tý thôi mà đã không thấy em' nàng đi đến lấy nước uống.

'cô.. tìm em ư?'

'tôi lại không muốn tìm một đứa ngốc cứ suốt ngày làm mọi người lo lắng nữa đâu' nàng uống xong lại cất vào trong tủ lại đi đến chỗ cô.

'Hứa đi' nàng đưa ngón út ra, cô nhìn khó hiểu.

'hứa?'

'sẽ không để tôi và mọi người lo lắng cho em nữa'

Khúc Hy nhìn tay của Giang Trân, rồi nhìn nàng, cô bặm môi suy nghĩ gì đó rồi cũng đưa ngón út ra.
'được, em hứa!'

'còn nữa. Hứa với tôi là có chuyện gì cũng nói với tôi. Không dấu diếm, không bí mật'

'vậy cái này dành cho cả hai' cả hai vẫn giữ nguyên tư thế móc ngoéo với nhau.

' và... Thay đổi cả cái vẻ mặt này luôn đi' nàng búng trán cô rồi rút tay lại, đi ra ngoài. Cô đứng đó xoa trán rồi cũng nhìn theo.

Ơ.. thế nào lại trông cô ta lại đáng yêu cơ chứ!?

'một lát sắp xếp đồ đạc để tối nay ra sân bay' thấy người kia đi ra thì Giang Trân vừa bấm điện thoại vừa nói, nàng là đặt vé máy bay.

Sắp xếp đồ đạc? Quần áo tất cả đều ở bên đó, sắp xếp là thế nào? Chả nhẽ bây giờ về cái nhà ấy sao?
Thấy người kia không trả lời mình, nàng ngước nhìn.
'sao vậy?'

'tất cả ở bên đó' cô lắc đầu rồi đi đến ngồi cùng.

'ừ một lát tôi chở em sang'

'gì chứ? Không sợ gặp ông ta à?'

'bây giờ ông ấy cũng không mấy rảnh rỗi đâu'

'sao cô biết?'

'ông ta đang bận rộn với cô tình nhân bé nhỏ kia rồi. Điều này ai cũng biết nhưng riêng em thì không' Giang Trân đưa điện thoại cho cô xem.

Cái gì mà giám đốc Đoàn Lâm lộ clip sex cùng với tình nhân của mình? Thế còn Đình Ánh Ly- vợ của ông ấy thì sao? Họ sẽ nói gì về vụ việc này?

'chắc là bị tống tiền đây' nàng lấy điện thoại về, con bé trở nên thất thần.

' chắc còn nhiều thứ mà em chưa biết đến nhỉ?'

'rốt cuộc tôi đã có một người ba như vậy sao?' cô ôm đầu mình, không tin là sự thật, ngoài làm tan nát gia đình mình ra ông ấy còn có thể làm tan nát gia đình của người khác nữa.

'Em nên tập quen với điều này'

'tôi đã tập quen từ rất lâu rồi. Nhưng lại không ngờ ông ta càng ngày càng quá đáng'

' hình như ông ấy muốn em làm điều gì đó cho mình. Dù gì cũng nên cẩn thận một tý'

'vâng'

________________________

P/s: các bạn có thể giới thiệu truyện để cho mọi người cùng đọc chung được không ạ?





Chương trước Chương tiếp
Loading...