[BHTT] [Sư Sinh- Hiện Đại] EM SẼ ĐƯỢC HẠNH PHÚC!
③⑦ Liều Mình Yêu Cô
Khi Giang Trân tắm xong thì đồ ăn cũng đã tới và được người kia bày biện ra hết rồi. Nàng đi đến ngồi xuống, mùi thơm của các món ăn chạy xộc vào mũi gây ra cảm giác đói và bụng thầm kêu rên vài tiếng.
'ăn đi''vâng, cô ăn ngon!' Hai người cầm đũa lên ăn, lâu lâu chỉ nói vài tiếng rồi lại im lặng, vì đũa tay trái khó cầm nên cô chuyển sang muỗng, thoáng chốc bàn ăn đã được dọn sạch. Hai người no nê ra phòng khách ngồi.
' nếu ở đây thì phiền cô mất rồi' 'ừ. Vậy thì làm cái gì đó có ích đi' nàng vuốt tóc rồi dựa người ra ghế.'tay què như thế thì làm được gì?' cô đưa tay phải mình lên.'không phải kêu em làm việc nhà!' 'vậy thì làm gì?'' hai ngày nữa sẽ đi công tác. Em sẽ đi cùng tôi''ơ. Không sợ phiền à?''hình như em luôn nghĩ mình luôn là người khiến người khác phiền muộn nhỉ?' nàng quay sang nhìn.'...''vậy thì đừng có làm người khác phải bận tâm lo lắng cho em nữa' nàng đưa tay lên gõ đầu bạn nhỏ rồi rút tay về nhưng lại bị giữ lại.Khúc Hy từ từ nắm lấy.'cám ơn cô''vì??''mọi chuyện''ừ'Có lẽ như... cuộc sống xô bồ, bế tắc ấy sau khi phải tìm các để đối mặt với nó thì bản thân người chỉ cần một người nào đó để mình tựa vào sau bao nhiêu mệt mỏi để chống trả.
Không cần phải giàu sang, không cần phải đẹp đẽ, cũng không cần phải hoàn hảo chỉ cần con tim khẽ rung động một nhịp thôi là đã biết người đó quan trọng như thế nào rồi. Chỉ cần mình biết yêu, mọi vấn đề đều gác qua một bên.
Sáng sớm Giang Trân không thấy người kia đâu rồi, nhìn trên người mình là chăn. Chắc hôm qua ngủ quên, nghe tiếng nói ở bên ngoài. Nàng chậm rãi đi đến.'ừ chắc ở vài ngày thôi sau khi tìm được chỗ ở mới''không không, tao không muốn phiền ai nữa. Mọi chuyện dường như đã ổn rồi''ừ, kệ họ. Tao cũng không muốn quan tâm đến, càng không quan tâm đến càng tốt''ừ, trước mắt tạm thời sẽ nghỉ một tuần, sau khi ổn thoả sẽ đi học lại''biết rồi, mày chuẩn bị đi học đi. Tao cúp!'Cô tắt máy rồi thở dài đứng dậy đi vào liền thấy người đứng trước mặt mình, tim cô bỗng loạn nhịp vì hết hồn.'tôi phá giấc cô à?''không' nàng quay trở vào.'hôm nay không đi đâu chứ?' 'có nhưng không muốn đi''mệt?''ừ, còn em nghỉ một tuần ?'Khúc Hy gật đầu 'định sẽ tìm một chỗ mới.''ở với tôi. Dù gì căn nhà rộng như thế tôi cũng ở một mình' nàng đi đến ghế ngồi xuống.'không được sẽ...''phiền tôi chứ gì? Tôi cho phép em phiền tôi!!' Khúc Hy đứng ngẩn người ra nhìn nàng, không tin ở mắt mình tảng băng bá đạo như thế sao?'nói chứ vẫn đi làm. Lên thêm một chức rồi nên công việc sẽ nhiều hơn'
Giang Trân đứng dậy bỏ về phòng để sửa soạn đi làm.
Khúc Hy ngồi đó nhìn, bận rộn như vậy. Thế sao lại còn đi dạy học? Cô thầm khó hiểu nhất định một ngày nào đó sẽ hỏi thôi.
Nửa tiếng sau, một vị tư nhân trưởng thành bước ra làm cô ngẩn người mà đưa hồn cho người kia giữ.Giang Trân khoác lên người một bộ đồ công sở như thường ngày, quần đen, áo sơ mi gỡ nút ở ngực và áo blazer caro màu tối bên ngoài. Nàng cầm túi xách tiến đến kệ giày'ở nhà chờ tôi, tầm trưa sẽ về!'Nhìn nàng màng giày xong rồi cô đứng dậy.
'khoan đã' Khúc Hy đi đến cài nút áo cho nàng, Giang Trân hơi buồn cười.'xong rồi, đi đi'
Giang Trân cười nhẹ xong xoa đầu cô rồi đi ra ngoài. Khúc Hy tim đập nhanh không có điểm dừng. Cô ấy... Cười với mình!?????? Thật xinh đẹp... Mình không phải chỉ là thích nữa rồi!!
'Chủ tịch. Mẫu thiết kế vừa rồi rất nhiều người quan tâm đến ạ!' 'vậy thì hạn chế sản xuất lại đi' 'vì sao ạ?' thư ký khó hiểu.' thích thì sẽ mua, không ai bán thì sẽ truy lùng, nếu nó đặc biệt. Họ sẽ mua được bằng bất cứ giá nào!' Giang Trân dừng tay lại giải thích cho thư ký mình hiểu, người kia gật gù.'đây cũng là cách để mọi người chú ý đến ạ. Chủ tịch hay quá!''ừ, hết đợt hàng ấy thì thôi. Không xuất kho nữa!''vâng ạ. Tôi hiểu rồi, xin phép chủ tịch.' thư ký cuối đầu chào rồi đi ra khỏi phòng. Nàng nhìn đồng hồ cũng đến giờ trưa rồi, nhớ đến con bé đang ở nhà mình nên đã nhắn vài tin.
'tôi đã từng muốn em được hạnh phúc''Vậy em có muốn hạnh phúc bên tôi không?' Giang Trân đưa tay ra với côKhúc Hy nghe cảm nhận của con tim mình. Hình như, mỗi lần gặp người này trái tim cô không còn là của cô nữa. Nó như muốn nhảy dựng lên mà bay sang bên đó. Muốn trái tim người này... đập cùng chung một nhịp với mình nhưng mà... Liệu người đó có yêu thương cô thật hay không? Hay chỉ là... Sự thương hại!Khúc Hy nhẹ nhàng đặt tay mình lên bàn tay ấy. Hai người cùng nắm tay nhau đi khắp nơi cùng với gương mặt tràn đầy sự hạnh phúc rồi đột nhiên xuất hiện một người đàn ông kéo tay cô đi.
'mày nghĩ mày có thể hạnh phúc sao? Haha không. Không bao giờ! Mày sẽ không thoát khỏi tao đâu...' giọng nói của ba cô thay phiên nhau nói liên tục và cười man rợ khắp nơi, cô khụy xuống ôm đầu mình.
Khúc Hy giật mình tỉnh dậy, thở dốc.
'ông ta ám mình đến tận đây à?'
Cô nhìn sang điện thoại rung liên hồi, là tin nhắn của tảng băng.Chuẩn bị đi, tôi về rồi cùng đi ănMặc thật đẹp đấy, tôi sẽ đưa em đến một nơi'cô nghĩ đồ của cô đẹp hay không?'Của tôi tất nhiên sẽ đẹp.'vậy sao? Tự tin quá đấy'Nhanh, tôi trở về vẫn thấy em chưa xong thì thay vì ăn cơm em sẽ được ăn đấm.Khúc Hy đọc lại dòng tin nhắn rồi nhìn tên đã lưu. Vẫn là tin nhắn của tảng băng mà? Cô ấy có nhắn nhầm mình với ai không vậy???'nghe cô nói thế thì tôi chờ cô về rồi chuẩn bị luôn. Nóng lòng chờ cú đấm của tảng băng'Giang Trân nhếch cười, em thách tôi đấy à?
Nhưng mà... Dù gì thì dù. Hình như bản thân hai người cũng cảm nhận được, mọi chuyện xảy ra làm thay đổi con người của cả hai rồi.'hình như... Manh Diệp đã nói nên tìm một người mình yêu thật sự, yêu bằng trái tim này mặc cho người kia không yêu mình đi chăng nữa! Có nên thử hay không đây?''thôi dù gì bản thân mình có gì để mất nữa đâu. Quá lắm là thêm một nỗi đau mới là thất tình thôi!' Khúc Hy thở dài rồi đi sửa soạn chuẩn bị đi ăn cùng người kia.Bản thân cô tự quyết định sẽ đánh liều một phen với cảm xúc của mình!!
'ăn đi''vâng, cô ăn ngon!' Hai người cầm đũa lên ăn, lâu lâu chỉ nói vài tiếng rồi lại im lặng, vì đũa tay trái khó cầm nên cô chuyển sang muỗng, thoáng chốc bàn ăn đã được dọn sạch. Hai người no nê ra phòng khách ngồi.
' nếu ở đây thì phiền cô mất rồi' 'ừ. Vậy thì làm cái gì đó có ích đi' nàng vuốt tóc rồi dựa người ra ghế.'tay què như thế thì làm được gì?' cô đưa tay phải mình lên.'không phải kêu em làm việc nhà!' 'vậy thì làm gì?'' hai ngày nữa sẽ đi công tác. Em sẽ đi cùng tôi''ơ. Không sợ phiền à?''hình như em luôn nghĩ mình luôn là người khiến người khác phiền muộn nhỉ?' nàng quay sang nhìn.'...''vậy thì đừng có làm người khác phải bận tâm lo lắng cho em nữa' nàng đưa tay lên gõ đầu bạn nhỏ rồi rút tay về nhưng lại bị giữ lại.Khúc Hy từ từ nắm lấy.'cám ơn cô''vì??''mọi chuyện''ừ'Có lẽ như... cuộc sống xô bồ, bế tắc ấy sau khi phải tìm các để đối mặt với nó thì bản thân người chỉ cần một người nào đó để mình tựa vào sau bao nhiêu mệt mỏi để chống trả.
Không cần phải giàu sang, không cần phải đẹp đẽ, cũng không cần phải hoàn hảo chỉ cần con tim khẽ rung động một nhịp thôi là đã biết người đó quan trọng như thế nào rồi. Chỉ cần mình biết yêu, mọi vấn đề đều gác qua một bên.
Sáng sớm Giang Trân không thấy người kia đâu rồi, nhìn trên người mình là chăn. Chắc hôm qua ngủ quên, nghe tiếng nói ở bên ngoài. Nàng chậm rãi đi đến.'ừ chắc ở vài ngày thôi sau khi tìm được chỗ ở mới''không không, tao không muốn phiền ai nữa. Mọi chuyện dường như đã ổn rồi''ừ, kệ họ. Tao cũng không muốn quan tâm đến, càng không quan tâm đến càng tốt''ừ, trước mắt tạm thời sẽ nghỉ một tuần, sau khi ổn thoả sẽ đi học lại''biết rồi, mày chuẩn bị đi học đi. Tao cúp!'Cô tắt máy rồi thở dài đứng dậy đi vào liền thấy người đứng trước mặt mình, tim cô bỗng loạn nhịp vì hết hồn.'tôi phá giấc cô à?''không' nàng quay trở vào.'hôm nay không đi đâu chứ?' 'có nhưng không muốn đi''mệt?''ừ, còn em nghỉ một tuần ?'Khúc Hy gật đầu 'định sẽ tìm một chỗ mới.''ở với tôi. Dù gì căn nhà rộng như thế tôi cũng ở một mình' nàng đi đến ghế ngồi xuống.'không được sẽ...''phiền tôi chứ gì? Tôi cho phép em phiền tôi!!' Khúc Hy đứng ngẩn người ra nhìn nàng, không tin ở mắt mình tảng băng bá đạo như thế sao?'nói chứ vẫn đi làm. Lên thêm một chức rồi nên công việc sẽ nhiều hơn'
Giang Trân đứng dậy bỏ về phòng để sửa soạn đi làm.
Khúc Hy ngồi đó nhìn, bận rộn như vậy. Thế sao lại còn đi dạy học? Cô thầm khó hiểu nhất định một ngày nào đó sẽ hỏi thôi.
Nửa tiếng sau, một vị tư nhân trưởng thành bước ra làm cô ngẩn người mà đưa hồn cho người kia giữ.Giang Trân khoác lên người một bộ đồ công sở như thường ngày, quần đen, áo sơ mi gỡ nút ở ngực và áo blazer caro màu tối bên ngoài. Nàng cầm túi xách tiến đến kệ giày'ở nhà chờ tôi, tầm trưa sẽ về!'Nhìn nàng màng giày xong rồi cô đứng dậy.
'khoan đã' Khúc Hy đi đến cài nút áo cho nàng, Giang Trân hơi buồn cười.'xong rồi, đi đi'
Giang Trân cười nhẹ xong xoa đầu cô rồi đi ra ngoài. Khúc Hy tim đập nhanh không có điểm dừng. Cô ấy... Cười với mình!?????? Thật xinh đẹp... Mình không phải chỉ là thích nữa rồi!!
'Chủ tịch. Mẫu thiết kế vừa rồi rất nhiều người quan tâm đến ạ!' 'vậy thì hạn chế sản xuất lại đi' 'vì sao ạ?' thư ký khó hiểu.' thích thì sẽ mua, không ai bán thì sẽ truy lùng, nếu nó đặc biệt. Họ sẽ mua được bằng bất cứ giá nào!' Giang Trân dừng tay lại giải thích cho thư ký mình hiểu, người kia gật gù.'đây cũng là cách để mọi người chú ý đến ạ. Chủ tịch hay quá!''ừ, hết đợt hàng ấy thì thôi. Không xuất kho nữa!''vâng ạ. Tôi hiểu rồi, xin phép chủ tịch.' thư ký cuối đầu chào rồi đi ra khỏi phòng. Nàng nhìn đồng hồ cũng đến giờ trưa rồi, nhớ đến con bé đang ở nhà mình nên đã nhắn vài tin.
'tôi đã từng muốn em được hạnh phúc''Vậy em có muốn hạnh phúc bên tôi không?' Giang Trân đưa tay ra với côKhúc Hy nghe cảm nhận của con tim mình. Hình như, mỗi lần gặp người này trái tim cô không còn là của cô nữa. Nó như muốn nhảy dựng lên mà bay sang bên đó. Muốn trái tim người này... đập cùng chung một nhịp với mình nhưng mà... Liệu người đó có yêu thương cô thật hay không? Hay chỉ là... Sự thương hại!Khúc Hy nhẹ nhàng đặt tay mình lên bàn tay ấy. Hai người cùng nắm tay nhau đi khắp nơi cùng với gương mặt tràn đầy sự hạnh phúc rồi đột nhiên xuất hiện một người đàn ông kéo tay cô đi.
'mày nghĩ mày có thể hạnh phúc sao? Haha không. Không bao giờ! Mày sẽ không thoát khỏi tao đâu...' giọng nói của ba cô thay phiên nhau nói liên tục và cười man rợ khắp nơi, cô khụy xuống ôm đầu mình.
Khúc Hy giật mình tỉnh dậy, thở dốc.
'ông ta ám mình đến tận đây à?'
Cô nhìn sang điện thoại rung liên hồi, là tin nhắn của tảng băng.Chuẩn bị đi, tôi về rồi cùng đi ănMặc thật đẹp đấy, tôi sẽ đưa em đến một nơi'cô nghĩ đồ của cô đẹp hay không?'Của tôi tất nhiên sẽ đẹp.'vậy sao? Tự tin quá đấy'Nhanh, tôi trở về vẫn thấy em chưa xong thì thay vì ăn cơm em sẽ được ăn đấm.Khúc Hy đọc lại dòng tin nhắn rồi nhìn tên đã lưu. Vẫn là tin nhắn của tảng băng mà? Cô ấy có nhắn nhầm mình với ai không vậy???'nghe cô nói thế thì tôi chờ cô về rồi chuẩn bị luôn. Nóng lòng chờ cú đấm của tảng băng'Giang Trân nhếch cười, em thách tôi đấy à?
Nhưng mà... Dù gì thì dù. Hình như bản thân hai người cũng cảm nhận được, mọi chuyện xảy ra làm thay đổi con người của cả hai rồi.'hình như... Manh Diệp đã nói nên tìm một người mình yêu thật sự, yêu bằng trái tim này mặc cho người kia không yêu mình đi chăng nữa! Có nên thử hay không đây?''thôi dù gì bản thân mình có gì để mất nữa đâu. Quá lắm là thêm một nỗi đau mới là thất tình thôi!' Khúc Hy thở dài rồi đi sửa soạn chuẩn bị đi ăn cùng người kia.Bản thân cô tự quyết định sẽ đánh liều một phen với cảm xúc của mình!!