[BHTT] [Sư Sinh- Hiện Đại] EM SẼ ĐƯỢC HẠNH PHÚC!
②⑥ MEMORY
Tối hôm đó, làm việc xong xuôi Giang Trân nhớ đến bài kiểm tra của tụi nhỏ cần phải chấm nữa nên thở dài một cái lấy sấp bài ra chấm.
Lớp cũng khá đấy chứ, biết được vài từ ngữ chưa học qua vậy cũng duyệt được vài phần rồi, chấm qua bài của Xưng Cương. Cậu bạn này trả lời ngắn gọn nhưng cũng vẹn ý.
It's love somebodyTất cả nàng chỉ đánh dấu check ✔️ thôi ngoài ra không chấm điểm hay ghi lời phê bất kì ai. Từ trước giờ là vậy nhưng... Cái con người này lại phải khiến cho chủ nhiệm đây bâng khuâng vài điều. Tính cách, con người lạnh lùng trông sắc đá thế mà cũng biết đùa cái câu như vậy à?
Giang Trân bặm môi ghi vài lời vào bài của bạn học mang tên Khúc Hy rồi đánh dấu ❌ kế bên câu trả lời của cô. Nàng chấm hết nốt còn lại rồi chuẩn bị đi ngủ.'bạn bàn đầu phát bài cho lớp' vừa vào chỗ ngồi Giang Trân đã để một sấp giấy trên bàn rồi. Bạn bàn đầu nhanh chân cầm lấy phát, lớp thấy bài mình được đánh dấu ✓ ai nấy đều mừng rỡ nhưng không biết rằng chỉ có một người là bị đánh dấu X mà thôi.
Xưng Cương nhìn sang bài của bạn mình mà buồn cười.'I love u à? Haha mày thả thính lộ liễu quá đó Hy' Cậu vả chạt chạt vào vai cô trêu đùa.'cô ghi gì đây? Nếu như đó là tình yêu thật sự thì cứ việc! Ohhh cô giáo cũng ghê gớm quá nhỉ. Cô lại từ chối mày nữa kìa, có mình mày là được đánh dấu X trong khi cả lớp bị đánh dấu ✓ thôi' thấy người kia không phản hồi lại Xưng Cương không đùa nữa, Khúc Hy vẫn nhìn bài làm của mình. Chữ viết cẩu thả không liền mạch do không thuận tay viết, kế bên là chữ viết ngay ngắn đẹp đẽ. Hai nét chữ khác nhau một trời một vực.'đừng vì thế mà mất gục ngã, cố nắm bắt lấy cơ hội là được, 5ting' nhìn Xưng Cương ra hiệu cố lên, Khúc Hy nhếch cười. Bản thân cô chỉ ghi bừa để nộp thôi chứ có méo=))' xong rồi thì đến lượt tôi.'Cả lớp nghe vậy liền cất hết bài kiểm tra vào hộc bàn rồi ngồi ngay ngắn lại nhìn chủ nhiệm.'Nhà trường tổ chức hai buổi tham quan dành cho mỗi lớp, một là triễn lãm, hai là trại mồ côi. Cần hai bạn, ai muốn đi?'Giang Trân nhìn cả lớp không ai dơ tay ngoại trừ... Lớp trưởng.
'được, lớp trưởng sẽ được đặt cách''em chọn triễn lãm ạ' lớp trưởng tươi cười trước nét mặt lạnh tanh của chủ nhiệm.'nếu không còn ai chọn, thì tôi sẽ chọn! Và tất nhiên người đó sẽ được ưu tiên đi cùng giáo viên của mình'
Nghe người kia nói xong cả lớp liền lo lắng, cầu mong người đó sẽ không phải là mình.'tao nghĩ đó là mày đó tin không?' Xưng Cương đắc chí vui mừng.'mày nghĩ tao có hứng đi?''không hứng cũng phải hứng thôi. Tao biết chắc chắn mày sẽ đi đến cái nơi đó'Khúc Hy nhếch cười, chả quan tâm.Cô đứng trên sân thượng nhìn xuống trong lúc ra chơi, bỗng điện thoại rung lên có tin nhắn.
'con gái mẹ muốn gặp con ngay bây giờ được không?' Cô chau mày khó hiểu, bà ấy đủ biết đây là giờ học của cô mà??
'con vẫn đang học''không quan trọng bằng việc đang xảy ra bây giờ. Con mau xuống cổng chờ mẹ ra rước, gấp'
Khó hiểu càng khó hiểu, không biết có chuyện gì nữa đây nhưng chắc chắn là... Việc không hề tốt tý nào.Xưng Cương thấy cô lấy cặp đi thì tò mò hỏi.
'ủa? Đi đâu vậy?'Cô đưa điện thoại cho cậu xem tin nhắn, rồi sắp xếp những thứ cần thiết vào balo, cô rút điện thoại từ trên tay cậu.
'chuyện gì nữa đây trời ơi!! Tao mệt mỏi với ba mẹ mày quá''vẫn là chuyện đó thôi. Đi đây' nói rồi cô vác balo lên vai bỏ đi, lấy điện thoại nhắn nhắn gì đó rồi bỏ vào túi quần, chậm rãi đi ra phía cổng trường.Giang Trân đang đứng ở cửa sổ thưởng thức cà phê vị mới thì có tin nhắn.
Xin nghỉ, cám ơn!Là tin nhắn của cục đá ấy mà? Nhìn sang phía cổng thấy có bóng dáng thân hình của một nữ sinh đi ra. Đó không ai khác là Đoàn Khúc Hy.Cô vừa ra là xe vừa đến, nhanh như vậy sao? Đưa tay mở cánh cửa ra, chui vào trong xe liền bắt gặp một hình ảnh của người phụ nữ tuy số tuổi ba mươi chín nhưng trông như phụ nữ hai mươi mấy thôi. Mặc bộ vest nâu cùng với kính râm trên mặt.'có chuyện gì gấp gáp sao?''phải, vẫn là chuyện cũ đó con gái' Ánh Ly xoay vô lăng cho xe chạy hướng ngược lại.Khúc Hy im lặng, cô biết mình góp mặt để làm gì rồi.
Bà đưa cô đến một văn phòng, bước xuống xe bà nắm tay cô vào trong nhìn lực nắm hơi mạnh nhưng cô cũng mặc kệ đến khi vào bên trong, vừa vào đã có hai người đàn ông ngồi sẵn đó chờ đợi. Một người là ba cô, một người là... Là...
Đưa mắt nhìn bảng tên trên bàn, luật sư Giã Tân
Cô càng hiểu chuyện gì đang xảy ra.'tốt rồi. Khúc Hy ba mẹ có chuyện muốn nói với con' ông Đoàn Lâm thấy gia đình đầy đủ liền vào thẳng vấn đề.Khúc Hy vừa ngồi xuống đã cất tiếng nói.
'có phải là chuyện ly dị của hai người và kêu con chọn một trong hai không?' ông Lâm trố mắt nhìn cô, nói tiếp.'chọn ông Lâm sau này sẽ được hưởng tài sản, chọn bà Ly sẽ được định cư bên nước ngoài'Đoàn Lâm nhìn sang vợ mình
'bà nói??''ừ''con biết vậy thì tốt, mau chọn nhanh đi. Ba không có nhiều thời gian''vậy trong đây có ghi rằng. Quyền lựa chọn của con cái có được ưu tiên và... Trong mấy cái điều kiện đó có điều kiện và yêu cầu nào về mặt tình cảm không nhỉ?' Cô cầm lấy vài tờ giấy nằm trên bàn cho là đơn ly dị lên dòm ngó'con nói vậy là sao?' bà Ly khó hiểu hỏi.'có gì đâu mà khó hiểu! Ngoài mấy cái tài sản vô tri vô giác đó, Khúc Hy cần xin xỏ thêm một mớ tình cảm thôi'Hai người lớn nghe xong lặng người đi. Trở nên khó xử vô cùng.'nhưng mà không cần nữa rồi. Tôi Đoàn Khúc Hy từ chối cuộc giao kèo này, hai người muốn làm gì thì làm. Con không ý kiến và cũng không chọn ai, một mình Đoàn Khúc Hy đây tự sống tự chết không cần nhờ vả van xin ai kể cả là... Ba mẹ của mình đi chăng nữa!' nói rồi cô đứng dậy bỏ đi, hai vợ chồng nhà kia đang có hứng ly dị mà cô làm cho mất cả hứng rồi.'tôi cũng hiểu được vài phần rồi, thưa ông Đoàn và bà Đình, tôi khuyên hai người nên suy nghĩ lại vấn đề này thì hay hơn đấy. Không gì có thể hơn con cái nhưng... Tôi thấy hai người đã cho tất cả những lợi ích của mình vượt mặt con bé đó rồi.' ông luật sư thở dài đồng cảm và tội nghiệp con bé ấy.'ông thì biết cái gì? Chuyện này sang lần sau bàn tiếp' nói rồi ông Lâm thẳng thừng đi ra khỏi đây.' ông ấy thật nóng tính, còn bà thì sao?''tôi nghĩ rằng... Ông nói đúng đấy luật sư Tân'Sau khi rời khỏi đó Khúc Hy thẩn thờ đi lang thang khắp nơi giữa cái nắng chói chan. Cô ghé vô một tiệm cà phê nhỏ mang tên MEMORY. Bầu trời chả hiểu sao lại bất thường hơn cô, vừa nắng như thế xong còn chưa được 10 phút lại kéo mây đen đến bủa vây rồi.
'uây, sắp mưa nữa rồi kìa, sao về đây?''thì đang là mùa mưa mà. Không về được thì nén lại đây xíu''đúng rồi, mưa sẽ tiện hơn nhỉ. Sẽ được ôm em nè hehe' Phía sau cô là một cặp tình nhân. Oải thiệt, tâm trạng cô đang rất khó coi mà gặp phải cẩu lương, thật sự muốn nhài tới cho ăn đấm ngay lập tức.
Tay cầm điện thoại mà soi mặt mình. Rất khó coi sao? Xấu xí vậy sao? Vì thế ông trời mới ghét bỏ cô mà cứ dẫn cô vào tình thế chó cắn như vậy. Tay mở nút nguồn, nhập cái pass chết tiệt dài dòng từ đó giờ mà không đổi, muốn đổi cũng không được, mỗi lần đổi là y như rằng không nhớ cái mới mà cứ nhập cái cũ, nhập sai thành ra bị lỗi. Cho dù có thay điện thoại mới, cô vẫn sử dụng một cái pass đó thôi, hay là cái pass đó ám cô nhỉ.
what is happiness?Đang đâu?Ơ... Đây có phải là cảm giác khi mình cần ai đó bên cạnh thì một người nào đó bỗng nhiên xuất hiện trong cuộc đời bạn không? Mà đây không phải là tin nhắn của Xưng Cương, người bạn duy nhất của cô mà là... Tảng băng, người giáo viên kiên trì nhất cô từng gặp.
Từ đó giờ, khi bước chân vào một ngôi trường nào đó. Cấp 1 cấp 2 hay cấp 3 đi chăng nữa. Những giáo viên dạy cô tiếp xúc với cô thấy cô như thế, khó gần như thế, có người không thèm tiếp xúc nhưng cũng có người muốn tiếp xúc nhưng lại không được, có người tiếp xúc được rồi lại không có kiên nhẫn mà thay phiên lùi bước bỏ cô một mình đi từng bước non nớt, chậm chạp và... Cô đơn.'memory'Không hỏi thêm bất cứ lời nào vì Giang Trân cũng biết nơi đó. Tuy quán nhỏ nhắn nhưng lại rất đẹp, trang trí, cách điệu và thức uống đều rất được và mang cho cảm giác thân thuộc. Ở đây còn chia theo tâm trạng người uống mà có thể chọn lựa. Đây là một trong những "quán ruột" của Giang Trân. Nàng lại bỏ dạy giữa chừng và... Lái xe đến nơi đó. Mọi người vẫn không ai dám lên tiếng trách móc gì cả, bản thân Giang Trân cũng không sợ mất việc. Vì đây dù gì cũng là nghề tay trái và... Nàng đây không thiếu tiền! Mất đi rồi cũng chả sao, lại còn đỡ bận rộn hơn nữa.'sao ở đây?' Giang Trân vừa vào đã thấy người mà mình cần gặp rồi, giữa biết bao nhiêu người. Tình nhân có, đơn côi có, nhưng dường như chỉ có đứa trẻ kia là tâm điểm để nàng chú ý đến thôi.'vô tình ghé đến'Giang Trân ngồi xuống ghế, phục vụ liền đem menu ra.
'à.. là cô gái đây à, vẫn như cũ ạ?' dường như phục vụ nhớ mặt nàng thì phải.'ừ, chưa kêu à?' Giang Trân hỏi cô nhưng phục vụ đã trả lời rồi.'chưa ạ, thấy cô bé tâm trạng quá nên tôi chờ cô bé đỡ hơn tôi mới ra hỏi ạ!!' phục vụ thành thật trả lời. 'cho hai phần như cũ''vâng ạ.' phục vụ gật đầu rồi đi vào trong.'ai nhìn thấy em cũng sợ nhỉ?' Giang Trân tựa ra ghế gỗ, chân chéo vào nhau.'tôi có làm gì?' Khúc Hy thôi nhìn trời mưa, quay sang nhìn chủ nhiệm.'Mỗi lần ra ngoài là thay đồ mới à?' Nếu cô nhớ không lầm thì khi nảy người này mặc áo sơ mi đen, sao bây giờ thành áo sơ mi trắng rồi??'ừ' Giang Trân cũng trả lời đại. Chả lẽ nàng phải giải thích rằng, khi nảy đang uống cà phê thì thấy tin nhắn của em, khiến tôi phân tâm nghĩ ngợi đủ điều rồi vô tình làm đổ lên người à?
Nàng không dài dòng như vậy đâu!!
Lớp cũng khá đấy chứ, biết được vài từ ngữ chưa học qua vậy cũng duyệt được vài phần rồi, chấm qua bài của Xưng Cương. Cậu bạn này trả lời ngắn gọn nhưng cũng vẹn ý.
It's love somebodyTất cả nàng chỉ đánh dấu check ✔️ thôi ngoài ra không chấm điểm hay ghi lời phê bất kì ai. Từ trước giờ là vậy nhưng... Cái con người này lại phải khiến cho chủ nhiệm đây bâng khuâng vài điều. Tính cách, con người lạnh lùng trông sắc đá thế mà cũng biết đùa cái câu như vậy à?
Giang Trân bặm môi ghi vài lời vào bài của bạn học mang tên Khúc Hy rồi đánh dấu ❌ kế bên câu trả lời của cô. Nàng chấm hết nốt còn lại rồi chuẩn bị đi ngủ.'bạn bàn đầu phát bài cho lớp' vừa vào chỗ ngồi Giang Trân đã để một sấp giấy trên bàn rồi. Bạn bàn đầu nhanh chân cầm lấy phát, lớp thấy bài mình được đánh dấu ✓ ai nấy đều mừng rỡ nhưng không biết rằng chỉ có một người là bị đánh dấu X mà thôi.
Xưng Cương nhìn sang bài của bạn mình mà buồn cười.'I love u à? Haha mày thả thính lộ liễu quá đó Hy' Cậu vả chạt chạt vào vai cô trêu đùa.'cô ghi gì đây? Nếu như đó là tình yêu thật sự thì cứ việc! Ohhh cô giáo cũng ghê gớm quá nhỉ. Cô lại từ chối mày nữa kìa, có mình mày là được đánh dấu X trong khi cả lớp bị đánh dấu ✓ thôi' thấy người kia không phản hồi lại Xưng Cương không đùa nữa, Khúc Hy vẫn nhìn bài làm của mình. Chữ viết cẩu thả không liền mạch do không thuận tay viết, kế bên là chữ viết ngay ngắn đẹp đẽ. Hai nét chữ khác nhau một trời một vực.'đừng vì thế mà mất gục ngã, cố nắm bắt lấy cơ hội là được, 5ting' nhìn Xưng Cương ra hiệu cố lên, Khúc Hy nhếch cười. Bản thân cô chỉ ghi bừa để nộp thôi chứ có méo=))' xong rồi thì đến lượt tôi.'Cả lớp nghe vậy liền cất hết bài kiểm tra vào hộc bàn rồi ngồi ngay ngắn lại nhìn chủ nhiệm.'Nhà trường tổ chức hai buổi tham quan dành cho mỗi lớp, một là triễn lãm, hai là trại mồ côi. Cần hai bạn, ai muốn đi?'Giang Trân nhìn cả lớp không ai dơ tay ngoại trừ... Lớp trưởng.
'được, lớp trưởng sẽ được đặt cách''em chọn triễn lãm ạ' lớp trưởng tươi cười trước nét mặt lạnh tanh của chủ nhiệm.'nếu không còn ai chọn, thì tôi sẽ chọn! Và tất nhiên người đó sẽ được ưu tiên đi cùng giáo viên của mình'
Nghe người kia nói xong cả lớp liền lo lắng, cầu mong người đó sẽ không phải là mình.'tao nghĩ đó là mày đó tin không?' Xưng Cương đắc chí vui mừng.'mày nghĩ tao có hứng đi?''không hứng cũng phải hứng thôi. Tao biết chắc chắn mày sẽ đi đến cái nơi đó'Khúc Hy nhếch cười, chả quan tâm.Cô đứng trên sân thượng nhìn xuống trong lúc ra chơi, bỗng điện thoại rung lên có tin nhắn.
'con gái mẹ muốn gặp con ngay bây giờ được không?' Cô chau mày khó hiểu, bà ấy đủ biết đây là giờ học của cô mà??
'con vẫn đang học''không quan trọng bằng việc đang xảy ra bây giờ. Con mau xuống cổng chờ mẹ ra rước, gấp'
Khó hiểu càng khó hiểu, không biết có chuyện gì nữa đây nhưng chắc chắn là... Việc không hề tốt tý nào.Xưng Cương thấy cô lấy cặp đi thì tò mò hỏi.
'ủa? Đi đâu vậy?'Cô đưa điện thoại cho cậu xem tin nhắn, rồi sắp xếp những thứ cần thiết vào balo, cô rút điện thoại từ trên tay cậu.
'chuyện gì nữa đây trời ơi!! Tao mệt mỏi với ba mẹ mày quá''vẫn là chuyện đó thôi. Đi đây' nói rồi cô vác balo lên vai bỏ đi, lấy điện thoại nhắn nhắn gì đó rồi bỏ vào túi quần, chậm rãi đi ra phía cổng trường.Giang Trân đang đứng ở cửa sổ thưởng thức cà phê vị mới thì có tin nhắn.
Xin nghỉ, cám ơn!Là tin nhắn của cục đá ấy mà? Nhìn sang phía cổng thấy có bóng dáng thân hình của một nữ sinh đi ra. Đó không ai khác là Đoàn Khúc Hy.Cô vừa ra là xe vừa đến, nhanh như vậy sao? Đưa tay mở cánh cửa ra, chui vào trong xe liền bắt gặp một hình ảnh của người phụ nữ tuy số tuổi ba mươi chín nhưng trông như phụ nữ hai mươi mấy thôi. Mặc bộ vest nâu cùng với kính râm trên mặt.'có chuyện gì gấp gáp sao?''phải, vẫn là chuyện cũ đó con gái' Ánh Ly xoay vô lăng cho xe chạy hướng ngược lại.Khúc Hy im lặng, cô biết mình góp mặt để làm gì rồi.
Bà đưa cô đến một văn phòng, bước xuống xe bà nắm tay cô vào trong nhìn lực nắm hơi mạnh nhưng cô cũng mặc kệ đến khi vào bên trong, vừa vào đã có hai người đàn ông ngồi sẵn đó chờ đợi. Một người là ba cô, một người là... Là...
Đưa mắt nhìn bảng tên trên bàn, luật sư Giã Tân
Cô càng hiểu chuyện gì đang xảy ra.'tốt rồi. Khúc Hy ba mẹ có chuyện muốn nói với con' ông Đoàn Lâm thấy gia đình đầy đủ liền vào thẳng vấn đề.Khúc Hy vừa ngồi xuống đã cất tiếng nói.
'có phải là chuyện ly dị của hai người và kêu con chọn một trong hai không?' ông Lâm trố mắt nhìn cô, nói tiếp.'chọn ông Lâm sau này sẽ được hưởng tài sản, chọn bà Ly sẽ được định cư bên nước ngoài'Đoàn Lâm nhìn sang vợ mình
'bà nói??''ừ''con biết vậy thì tốt, mau chọn nhanh đi. Ba không có nhiều thời gian''vậy trong đây có ghi rằng. Quyền lựa chọn của con cái có được ưu tiên và... Trong mấy cái điều kiện đó có điều kiện và yêu cầu nào về mặt tình cảm không nhỉ?' Cô cầm lấy vài tờ giấy nằm trên bàn cho là đơn ly dị lên dòm ngó'con nói vậy là sao?' bà Ly khó hiểu hỏi.'có gì đâu mà khó hiểu! Ngoài mấy cái tài sản vô tri vô giác đó, Khúc Hy cần xin xỏ thêm một mớ tình cảm thôi'Hai người lớn nghe xong lặng người đi. Trở nên khó xử vô cùng.'nhưng mà không cần nữa rồi. Tôi Đoàn Khúc Hy từ chối cuộc giao kèo này, hai người muốn làm gì thì làm. Con không ý kiến và cũng không chọn ai, một mình Đoàn Khúc Hy đây tự sống tự chết không cần nhờ vả van xin ai kể cả là... Ba mẹ của mình đi chăng nữa!' nói rồi cô đứng dậy bỏ đi, hai vợ chồng nhà kia đang có hứng ly dị mà cô làm cho mất cả hứng rồi.'tôi cũng hiểu được vài phần rồi, thưa ông Đoàn và bà Đình, tôi khuyên hai người nên suy nghĩ lại vấn đề này thì hay hơn đấy. Không gì có thể hơn con cái nhưng... Tôi thấy hai người đã cho tất cả những lợi ích của mình vượt mặt con bé đó rồi.' ông luật sư thở dài đồng cảm và tội nghiệp con bé ấy.'ông thì biết cái gì? Chuyện này sang lần sau bàn tiếp' nói rồi ông Lâm thẳng thừng đi ra khỏi đây.' ông ấy thật nóng tính, còn bà thì sao?''tôi nghĩ rằng... Ông nói đúng đấy luật sư Tân'Sau khi rời khỏi đó Khúc Hy thẩn thờ đi lang thang khắp nơi giữa cái nắng chói chan. Cô ghé vô một tiệm cà phê nhỏ mang tên MEMORY. Bầu trời chả hiểu sao lại bất thường hơn cô, vừa nắng như thế xong còn chưa được 10 phút lại kéo mây đen đến bủa vây rồi.
'uây, sắp mưa nữa rồi kìa, sao về đây?''thì đang là mùa mưa mà. Không về được thì nén lại đây xíu''đúng rồi, mưa sẽ tiện hơn nhỉ. Sẽ được ôm em nè hehe' Phía sau cô là một cặp tình nhân. Oải thiệt, tâm trạng cô đang rất khó coi mà gặp phải cẩu lương, thật sự muốn nhài tới cho ăn đấm ngay lập tức.
Tay cầm điện thoại mà soi mặt mình. Rất khó coi sao? Xấu xí vậy sao? Vì thế ông trời mới ghét bỏ cô mà cứ dẫn cô vào tình thế chó cắn như vậy. Tay mở nút nguồn, nhập cái pass chết tiệt dài dòng từ đó giờ mà không đổi, muốn đổi cũng không được, mỗi lần đổi là y như rằng không nhớ cái mới mà cứ nhập cái cũ, nhập sai thành ra bị lỗi. Cho dù có thay điện thoại mới, cô vẫn sử dụng một cái pass đó thôi, hay là cái pass đó ám cô nhỉ.
what is happiness?Đang đâu?Ơ... Đây có phải là cảm giác khi mình cần ai đó bên cạnh thì một người nào đó bỗng nhiên xuất hiện trong cuộc đời bạn không? Mà đây không phải là tin nhắn của Xưng Cương, người bạn duy nhất của cô mà là... Tảng băng, người giáo viên kiên trì nhất cô từng gặp.
Từ đó giờ, khi bước chân vào một ngôi trường nào đó. Cấp 1 cấp 2 hay cấp 3 đi chăng nữa. Những giáo viên dạy cô tiếp xúc với cô thấy cô như thế, khó gần như thế, có người không thèm tiếp xúc nhưng cũng có người muốn tiếp xúc nhưng lại không được, có người tiếp xúc được rồi lại không có kiên nhẫn mà thay phiên lùi bước bỏ cô một mình đi từng bước non nớt, chậm chạp và... Cô đơn.'memory'Không hỏi thêm bất cứ lời nào vì Giang Trân cũng biết nơi đó. Tuy quán nhỏ nhắn nhưng lại rất đẹp, trang trí, cách điệu và thức uống đều rất được và mang cho cảm giác thân thuộc. Ở đây còn chia theo tâm trạng người uống mà có thể chọn lựa. Đây là một trong những "quán ruột" của Giang Trân. Nàng lại bỏ dạy giữa chừng và... Lái xe đến nơi đó. Mọi người vẫn không ai dám lên tiếng trách móc gì cả, bản thân Giang Trân cũng không sợ mất việc. Vì đây dù gì cũng là nghề tay trái và... Nàng đây không thiếu tiền! Mất đi rồi cũng chả sao, lại còn đỡ bận rộn hơn nữa.'sao ở đây?' Giang Trân vừa vào đã thấy người mà mình cần gặp rồi, giữa biết bao nhiêu người. Tình nhân có, đơn côi có, nhưng dường như chỉ có đứa trẻ kia là tâm điểm để nàng chú ý đến thôi.'vô tình ghé đến'Giang Trân ngồi xuống ghế, phục vụ liền đem menu ra.
'à.. là cô gái đây à, vẫn như cũ ạ?' dường như phục vụ nhớ mặt nàng thì phải.'ừ, chưa kêu à?' Giang Trân hỏi cô nhưng phục vụ đã trả lời rồi.'chưa ạ, thấy cô bé tâm trạng quá nên tôi chờ cô bé đỡ hơn tôi mới ra hỏi ạ!!' phục vụ thành thật trả lời. 'cho hai phần như cũ''vâng ạ.' phục vụ gật đầu rồi đi vào trong.'ai nhìn thấy em cũng sợ nhỉ?' Giang Trân tựa ra ghế gỗ, chân chéo vào nhau.'tôi có làm gì?' Khúc Hy thôi nhìn trời mưa, quay sang nhìn chủ nhiệm.'Mỗi lần ra ngoài là thay đồ mới à?' Nếu cô nhớ không lầm thì khi nảy người này mặc áo sơ mi đen, sao bây giờ thành áo sơ mi trắng rồi??'ừ' Giang Trân cũng trả lời đại. Chả lẽ nàng phải giải thích rằng, khi nảy đang uống cà phê thì thấy tin nhắn của em, khiến tôi phân tâm nghĩ ngợi đủ điều rồi vô tình làm đổ lên người à?
Nàng không dài dòng như vậy đâu!!