[BHTT] [Sư Sinh- Hiện Đại] EM SẼ ĐƯỢC HẠNH PHÚC!
②⑤ Tìm Người Mình Yêu? Bài Tập Thật Quá Khó!
'tìm người mình yêu sao?' Khúc Hy lẩm bẩm trở về lớp, sao ai cũng bảo mình tìm người yêu vậy? Trong khi bản thân mình không có cảm xúc với ai... Cho cô bài tập như vậy liệu có quá khó không?'em là một đứa trẻ thật sự đáng thương đấy cô bé!' Manh Diệp suy đoán như tiên tri.'Nói cứ như cô biết rõ về tôi vậy?''không biết rõ nhưng cũng biết vài phần nho nhỏ''...' Khúc Hy vẫn không tin cho lắm.
Manh Diệp thở dài.'xem vẻ mặt em kìa, không tin cũng được, mà em có đọc truyện cổ tích không?'Cổ tích sao? Đời nào cô đụng đến ba cái câu chuyện hư cấu trẻ con đấy chứ'nhìn là biết chưa rồi, nhưng chắc chắn em cũng từng biết tới chứ nhỉ. Nếu như muốn xoá bỏ lời nguyền thì hãy tìm một chàng hoàng tử hoặc... Một nàng công chúa nào đó tùy gu của mỗi người thôi. Đơn giản mà phải không?''ý tôi là em hãy tìm người mình yêu đi. Người đó không yêu em cũng được, nhưng chắc chắn là em phải yêu người đó. Vì sao ư? Vì đó là cảm xúc thật của em'Cảm xúc thật của em??
Cảm xúc thật!!
Trong đầu cô bỗng hiện lên câu hỏi trong đề bài của Giang Trân.
What is true feeling?
Cô nhếch cười vì câu trả lời ngớ ngẩn của mình.
'nếu như được một ly coffee để có hứng kể thì hay biết mấy nhở!?'
Giang Trân chán nản thở dài, cầm điện thoại bàn lên nói với thư ký mình gì đó. Khoảng 5 phút sau liền nghe có tiếng gõ cửa .'cà phê của giám đốc đây ạ!' 'để ở đó' Giang Trân cũng đi đến ngồi xéo với Mãnh Hạ, cô ta cười cười rồi cầm ly cà phê lên uống thử.'aa nóng quá' cô ta định phun ra nhưng nhớ ra gì đó bỗng nuốt vào lại.'xin phép ạ!' thư ký cầm khay ra ngoài, miệng lẩm bẩm vài câu.'cô ta có phải là giám đốc không vậy? Trông cô ta và giám đốc mình thì một trời một vực rõ ràng như thế!''cà phê nóng ít đường nhưng lại bỏ một ít sữa để có hương vị ngọt ngào một chút. Quả là sói con vẫn hiểu ý chị ngaa~' Mãnh Hạ nháy mắt với nàng tỏ vẻ thích thú.'được rồi. Nói được rồi chứ?''được được.' Mãnh Hạ ngồi ngay ngắn lại rồi bắt đầu kể.'thật ra thì ba bắt chị phải sang nước ngoài để học vài khoá kinh doanh cấp tốc á, với điều kiện là ông sẽ không quản việc cuộc sống của chị. Vì thế chị cũng đồng ý mà chả kịp nói lời nói với em. Qua đó rồi cũng bận rộn quá trời thành ra không có thời gian nào rảnh. Với lại... Chị cũng thử xem sói con không có chị bên cạnh có nhớ chị không thôi''tất nhiên là không''sao lại không?''tại sao phải nhớ?''aigoo chúng ta là người yêu của nhau mà?' 'người yêu? Cô đừng có ảo tưởng nữa''này.. còn chối hả? Lúc nào chị cũng đem theo nó bên mình nha' Mãnh Hạ lấy một tờ giấy ra từ trong túi xách kế bên, đây cũng gọi là hợp đồng giao kèo. Làm người yêu cô ta một tuần để thỏa mãn nỗi đam mê rồi sau đó cô ta sẽ không làm phiền nàng nữa. Có chữ ký hai người rõ ràng bên phía dưới, bên A- bên B.'đã hết hạn sử dụng!''Tại sao? Em nhìn lại xem!' Mãnh Hạ gỡ miếng giấy xoá nằm ở giữa trang sau dòng chữ "sau đó sẽ không làm phiền đến Vũ Giang Trân" là dòng chữ tiếp theo có đóng ngoặc mở ngoặc. (Đó không phải là thật). Mãnh Hạ cười đắc chí.Giang Trân trái ngược với người kia là một thái độ hết sức chán chường.
'được rồi, mọi việc đã xong. Về đi''ủa? Xong gì mà xong, chả phải chúng ta đang là đối tác sao?''tôi sẽ hủy hợp đồng lần này''ơ.. sao vậy? Em điên à? Chuyện làm ăn chứ đâu phải chuyện ăn cơm, muốn ăn là ăn muốn nhịn là nhịn''nhưng tôi không thích vẫn là không thích'Mãnh Hạ nhếch cười, đứng dậy đi đến chỗ của nàng rồi to gan ngồi luôn người nàng.
'vậy chị sẽ làm em thích nhá!!' Mãnh Hạ nháy mắt một cái rồi vòng tay qua cổ Giang Trân, gương mặt nàng vẫn một kiểu.'ra khỏi người tôi hoặc ra khỏi cái công ty này!!''aigoo. Sao em lại như con cá chết thế này!?' Mãnh Hạ ưỡn thân vuốt ve tấm lưng nàng.'em cứ như thế từ năm này qua năm kia bộ không thấy nhàm chán à?''Cô làm như thế không thấy gớm ghiếc à?''chị lại không nghĩ như thế đâu.''hay là... Em có muốn thử một chút không?' 'không!' Giang Trân đứng lên đột ngột lên người kia mất đà mà té xuống đất.'ui da, con bé này không thể nhẹ nhàng chút được à?'Cô không thể nhẹ nhàng chút được à?
Bỗng nhiên câu nói của cục đá kia xuất hiện trong đầu mình. Giang Trân lắc đầu đi đến bàn làm việc.' được rồi, không có gì thì cô có thể về!''ayda cái đồ yếu sinh lý muốn đuổi tôi về nữa à?' Mãnh Hạ xoa mông ngồi dậy.'yếu sinh lý?' Giang Trân hơi khó hiểu, bản thân đã từng nghe những câu mắng nhiếc chửi rủa nhưng chưa từng nghe câu chửi thế này bao giờ cả.' phải, em là đồ yếu sinh lý, tảng băng thối tha!'Cô nghĩ cô khác tôi à? Tôi có là cục đá còn cô là tảng băng.
Nghe câu nào là nhớ đến câu kia, Giang Trân xoa thái dương mình, loạn mất thôi, từ bữa giờ trong đầu cứ nhớ đến hình ảnh và câu nói của con bé đó là thế nào đây?'này, đang ở cùng tôi mà em mơ tưởng đến ai vậy hả sói con?''cô mau chóng im cái miệng lại cho tôi'
Manh Diệp thở dài.'xem vẻ mặt em kìa, không tin cũng được, mà em có đọc truyện cổ tích không?'Cổ tích sao? Đời nào cô đụng đến ba cái câu chuyện hư cấu trẻ con đấy chứ'nhìn là biết chưa rồi, nhưng chắc chắn em cũng từng biết tới chứ nhỉ. Nếu như muốn xoá bỏ lời nguyền thì hãy tìm một chàng hoàng tử hoặc... Một nàng công chúa nào đó tùy gu của mỗi người thôi. Đơn giản mà phải không?''ý tôi là em hãy tìm người mình yêu đi. Người đó không yêu em cũng được, nhưng chắc chắn là em phải yêu người đó. Vì sao ư? Vì đó là cảm xúc thật của em'Cảm xúc thật của em??
Cảm xúc thật!!
Trong đầu cô bỗng hiện lên câu hỏi trong đề bài của Giang Trân.
What is true feeling?
Cô nhếch cười vì câu trả lời ngớ ngẩn của mình.
'nếu như được một ly coffee để có hứng kể thì hay biết mấy nhở!?'
Giang Trân chán nản thở dài, cầm điện thoại bàn lên nói với thư ký mình gì đó. Khoảng 5 phút sau liền nghe có tiếng gõ cửa .'cà phê của giám đốc đây ạ!' 'để ở đó' Giang Trân cũng đi đến ngồi xéo với Mãnh Hạ, cô ta cười cười rồi cầm ly cà phê lên uống thử.'aa nóng quá' cô ta định phun ra nhưng nhớ ra gì đó bỗng nuốt vào lại.'xin phép ạ!' thư ký cầm khay ra ngoài, miệng lẩm bẩm vài câu.'cô ta có phải là giám đốc không vậy? Trông cô ta và giám đốc mình thì một trời một vực rõ ràng như thế!''cà phê nóng ít đường nhưng lại bỏ một ít sữa để có hương vị ngọt ngào một chút. Quả là sói con vẫn hiểu ý chị ngaa~' Mãnh Hạ nháy mắt với nàng tỏ vẻ thích thú.'được rồi. Nói được rồi chứ?''được được.' Mãnh Hạ ngồi ngay ngắn lại rồi bắt đầu kể.'thật ra thì ba bắt chị phải sang nước ngoài để học vài khoá kinh doanh cấp tốc á, với điều kiện là ông sẽ không quản việc cuộc sống của chị. Vì thế chị cũng đồng ý mà chả kịp nói lời nói với em. Qua đó rồi cũng bận rộn quá trời thành ra không có thời gian nào rảnh. Với lại... Chị cũng thử xem sói con không có chị bên cạnh có nhớ chị không thôi''tất nhiên là không''sao lại không?''tại sao phải nhớ?''aigoo chúng ta là người yêu của nhau mà?' 'người yêu? Cô đừng có ảo tưởng nữa''này.. còn chối hả? Lúc nào chị cũng đem theo nó bên mình nha' Mãnh Hạ lấy một tờ giấy ra từ trong túi xách kế bên, đây cũng gọi là hợp đồng giao kèo. Làm người yêu cô ta một tuần để thỏa mãn nỗi đam mê rồi sau đó cô ta sẽ không làm phiền nàng nữa. Có chữ ký hai người rõ ràng bên phía dưới, bên A- bên B.'đã hết hạn sử dụng!''Tại sao? Em nhìn lại xem!' Mãnh Hạ gỡ miếng giấy xoá nằm ở giữa trang sau dòng chữ "sau đó sẽ không làm phiền đến Vũ Giang Trân" là dòng chữ tiếp theo có đóng ngoặc mở ngoặc. (Đó không phải là thật). Mãnh Hạ cười đắc chí.Giang Trân trái ngược với người kia là một thái độ hết sức chán chường.
'được rồi, mọi việc đã xong. Về đi''ủa? Xong gì mà xong, chả phải chúng ta đang là đối tác sao?''tôi sẽ hủy hợp đồng lần này''ơ.. sao vậy? Em điên à? Chuyện làm ăn chứ đâu phải chuyện ăn cơm, muốn ăn là ăn muốn nhịn là nhịn''nhưng tôi không thích vẫn là không thích'Mãnh Hạ nhếch cười, đứng dậy đi đến chỗ của nàng rồi to gan ngồi luôn người nàng.
'vậy chị sẽ làm em thích nhá!!' Mãnh Hạ nháy mắt một cái rồi vòng tay qua cổ Giang Trân, gương mặt nàng vẫn một kiểu.'ra khỏi người tôi hoặc ra khỏi cái công ty này!!''aigoo. Sao em lại như con cá chết thế này!?' Mãnh Hạ ưỡn thân vuốt ve tấm lưng nàng.'em cứ như thế từ năm này qua năm kia bộ không thấy nhàm chán à?''Cô làm như thế không thấy gớm ghiếc à?''chị lại không nghĩ như thế đâu.''hay là... Em có muốn thử một chút không?' 'không!' Giang Trân đứng lên đột ngột lên người kia mất đà mà té xuống đất.'ui da, con bé này không thể nhẹ nhàng chút được à?'Cô không thể nhẹ nhàng chút được à?
Bỗng nhiên câu nói của cục đá kia xuất hiện trong đầu mình. Giang Trân lắc đầu đi đến bàn làm việc.' được rồi, không có gì thì cô có thể về!''ayda cái đồ yếu sinh lý muốn đuổi tôi về nữa à?' Mãnh Hạ xoa mông ngồi dậy.'yếu sinh lý?' Giang Trân hơi khó hiểu, bản thân đã từng nghe những câu mắng nhiếc chửi rủa nhưng chưa từng nghe câu chửi thế này bao giờ cả.' phải, em là đồ yếu sinh lý, tảng băng thối tha!'Cô nghĩ cô khác tôi à? Tôi có là cục đá còn cô là tảng băng.
Nghe câu nào là nhớ đến câu kia, Giang Trân xoa thái dương mình, loạn mất thôi, từ bữa giờ trong đầu cứ nhớ đến hình ảnh và câu nói của con bé đó là thế nào đây?'này, đang ở cùng tôi mà em mơ tưởng đến ai vậy hả sói con?''cô mau chóng im cái miệng lại cho tôi'