BHTT - [Second Chance] - Cơ Hội Thứ Hai - Fanfiction LingOrm
Chương 28
https://youtu.be/aufuB5L-u2A
Lapas: "Pas tới rồi nha~"
Lalil: "Vào ngồi đợi trong phòng trước cũng được, chị còn ở đây."
Lalil: "Chị sắp xong việc rồi."
Lapas: (gửi sticker cute hột me 🥰)
Lapas tắt màn hình điện thoại ngay khi thấy dòng chữ read hiện lên. Đôi chân cô bước qua cánh cửa bệnh viện — nơi mà kể từ lúc bắt đầu gọi nhau là "người yêu," cô có dịp lui tới gần như mỗi tháng.Đầu năm thế này, giảng viên lâm sàng thường bận bù đầu, vì sinh viên vừa thi lấy chứng chỉ xong, tất cả đống dự án bị tồn trước đó lại đổ dồn về. Lalil gần như phải có mặt ở viện mỗi ngày. Thành ra, thay vì đi Nakhon Pathom chơi đôi lần như trước, giờ cô nàng chỉ còn ghé được tuần một hai lần.Nhưng cũng chẳng còn là vấn đề to tát gì cho mối quan hệ của cả hai. Đây đã là năm thứ ba họ cùng nhau vượt qua cái giai đoạn đầu năm bận rộn này. Dẫu vậy, họ vẫn không tránh khỏi chút hụt hẫng khi thời gian bên nhau cứ bị rút ngắn lại. Có lẽ chính vì thế mà cả Lapas lẫn Lalil càng trân trọng từng giây phút trôi qua hơn trước.Hôm nay là thứ Sáu. Buổi chiều Lapas rảnh nên quyết định qua viện đón người yêu. Kế hoạch nghe cũng "mướt": kéo nhau đi tút tát nhan sắc ở clinic, rồi ghé trung tâm thương mại ăn tối, cuối cùng thì về căn hộ ở Ekkamai của Lalil.Thú thật, cái tuổi ba mươi này chính là viễn cảnh Lapas từng tưởng tượng ra cách đây mười năm. Nhưng đời thực thì... khác bọt hẳn. Chẳng có gì kịch tính hay náo nhiệt như phim, mà bình dị đến lạ. Vẫn còn chuyện để lo, nhưng phần lớn chỉ xoay quanh công việc.Thế nhưng Lapas hạnh phúc.Hạnh phúc đến mức mỗi ngày đi làm cùng Lalil, tan ca được về gặp chị ấy, hay ngay cả khi buộc phải xa nhau, chỉ cần ngửi thấy chút hương quen thuộc trên gối, hoặc nghe giọng nói dịu dàng qua điện thoại thôi cũng đủ làm trái tim cô ấy an yên.Có lúc cãi nhau chứ, chuyện thường tình thôi. Càng nhiều năm bên nhau, Lapas càng hiểu rằng mối quan hệ nào cũng có va vấp. Quan trọng là Lalil luôn nắm tay cô đi qua hết thảy. Nếu là ngày xưa... chắc cô chẳng tưởng tượng nổi làm sao mà vượt qua được.Lapas ngồi phịch xuống phòng nghỉ của khoa Dược, gật đầu chào mấy sinh viên ghé ngang. Cũng có vài ánh mắt trêu chọc gửi tới, nhưng cô chẳng giận gì, ngược lại còn khoái chí vì rõ ràng ai cũng biết cô và giảng viên Lalil là gì của nhau."Chị Lee ơi, dạo này chị Lalil trông mệt quá phải không ạ?" Lapas quay sang hỏi đàn chị thân thiết đang xoay xoay cây bút trên tay.Chị Lee cười nhẹ, gật đầu: "Ừ, thế đấy Pas à. Chạy đôn chạy đáo lo cho đám sinh viên làm dự án mà.""Mim chắc than nhức đầu chết mất.""Có tí thôi, theo kiểu trẻ con ấy mà." Saralee vừa nói vừa cười, đôi mắt ánh lên vẻ dịu dàng khi nhắc tới người yêu đang bận dạy học. "Nhưng vẫn đáng yêu lắm.""Ôi trời ơi, ngọt tới mức em cần insulin ngay lập tức đây này.""Haizz, chính cô cũng đang ngồi chờ người yêu, còn dám trêu tôi à?"Saralee lắc đầu, chưa kịp nói gì thêm thì tiếng cửa bật mở. Ai kia xuất hiện với dáng vẻ mệt rã rời."Pas..."Giọng Lalil vang lên đầy kiệt sức, kéo theo một tiếng thở dài. Nhìn thế, Lapas không khỏi xót xa. Cô bật dậy, lao ngay về phía người yêu. Đôi bàn tay chạm nhau trước tiên, rồi cô kéo chị ấy ngồi xuống ghế bên cạnh, không quên đưa ngay ly trà hoa quả yêu thích để hồi sức."Trời ơi, mặt mũi bơ phờ thế này, vừa đi vật lộn với cái gì về hả Lalil?""Ngồi bàn với thầy Thanas chuyện dự án mấy đứa học trò."Vừa nghe tên đó, Saralee khẽ nhíu mày, nhưng nhanh chóng che giấu bằng vẻ mặt bình thản, hy vọng Lapas không kịp nhận ra. Nhưng thật ra, Lapas cũng đã thấy bực bực trong lòng rồi. Bởi cô biết rõ, cái ông bác sĩ Thanas đó chính là người bám dính lấy Lalil suốt gần cả năm nay.Nói có người yêu rồi mà vẫn giả điếc, liên tục mua quà cáp tặng, chẳng coi Lapas ra gì.Dù Thái Lan đã hợp pháp hóa hôn nhân bình đẳng được một thời gian, nhưng vẫn còn nhiều kẻ không coi tình yêu của hai người phụ nữ là "thật". Lapas biết mấy người đó chẳng đáng để bận tâm, nhưng đôi khi vẫn thấy khó chịu trong lòng.Cô thở hắt ra, cố dằn mình không để cơn ghen nổi lên quá lố. Thực ra, lâu nay cô cũng làm khá tốt rồi. Nhưng dạo gần đây, vì cả hai hay phải xa nhau nên cái sự khó chịu ấy lại lộ rõ ra ngoài."Rồi sao? Ổng không đồng ý hả?""Em thấy ngột ngạt quá Lee ... Nhưng cái việc cần làm thì lại là thứ hắn rành nhất. Chán ghê."Giọng Lalil cằn nhằn nũng nịu, rồi thả đầu xuống vai Lapas như muốn được dỗ dành. Cô khép mắt lại, hít mùi hương từ nước hoa quen thuộc của người yêu để tự trấn an. Lapas thì chỉ biết khẽ xoa lưng chị, không dám mè nheo gì thêm khi thấy chị mình còn đang mè nheo trước.Nếu một người yếu mềm, thì người kia phải mạnh mẽ.Nếu một người gục ngã, thì người kia phải làm chỗ dựa."Thôi mình về nghỉ đi. Hôm nay Pas ngủ căn hộ của của em đúng không?""Dạ, đúng rồi ạ. Mà tối nay chị Lee còn đi đâu nữa không?""Chị về Nakhon Pathom."Nghe thế, Lapas không nhịn được mà cười nham nhở, kiểu trêu "Phòng này toàn dân điên tình nhỉ.""Vâng, em hiểu rồi ạ.""Nhớ trông con cún già của chị hộ nha.""Yên tâm, em chăm kỹ còn hơn chăm mình nữa."Vừa nói, Lapas còn cố ý bóp nhẹ cánh tay Lalil, lắc qua lắc lại cho bõ tức. Nhưng chị cún già nhà cô thì vẫn điềm nhiên, mặc cho Lapas muốn làm gì thì làm."Có gì nếu bên kia gửi mail thì Lil báo chị với nha."Lalil gật đầu yếu ớt, rồi đứng dậy thu dọn đồ để ra về. Lapas lẳng lặng đi theo, sự bực bội ban nãy dần nhường chỗ cho nỗi lo lắng. Trước khi bước ra, cô còn kịp chắp tay chào Saralee, rồi vội vàng xách túi chạy theo người yêu.Nhưng nét mặt lạnh lùng, trầm mặc của Lalil vẫn khiến Lapas lo lắng. Chị vốn là người hay cười, vậy mà lúc này chỉ gật đầu qua loa khi sinh viên chào hỏi. Lapas đành nở nụ cười gượng thay chị.Chưa kịp thở phào, ngay tại lối ra, cả hai chạm mặt "ác quỷ trong lòng" — cũng chính là nguyên nhân làm Lalil mệt mỏi từ đầu."Ồ, Lil về rồi à?"Bước chân Lalil khựng lại. Lapas đang đi sau cũng phải dừng theo. Cô nghe thấy tiếng thở dài nặng nề của chị, rồi nhìn chị gượng cười nhạt đáp:"Vâng.""Còn đây là bạn mà Lil nói sẽ tới đón phải không?"Cái từ "bạn" kia khiến Lapas nhíu mày. Còn Lalil thì nghiêng đầu, chau mày khó chịu. Rõ ràng trong cuộc nói chuyện trước đó, chị đã nhấn mạnh rõ ràng...
"Hôm nay em về thế nào Lil? Để anh chở nhé... Tiện thể đi ăn gì rồi bàn tiếp việc cũng được."
"Không cần đâu ạ, hôm nay người yêu em sẽ tới đón."
...vậy mà giờ hắn ta lại giả ngu.Hàm Lalil cắn chặt, cố gắng kìm nén cơn tức nghẹn ở cổ. Bình thường chị chẳng bận tâm mấy câu nói vô nghĩa. Nhưng lần này, vì Lapas đứng cạnh, nên chị sợ người yêu tổn thương.Không quay đầu lại, nhưng Lalil lặng lẽ đưa tay nắm lấy bàn tay Lapas. Cái siết tay mạnh mẽ ấy khiến cô em thấy sống mũi cay cay."Người yêu à, đây là thầy Thanas."Giọng chị vang lên, bình tĩnh mà cứng rắn. Dù gương mặt nghiêm nghị, nhưng khi quay sang nhìn Lapas, khóe môi vẫn nở nụ cười dịu dàng, pha chút lo lắng. Chỉ hai chữ người yêu thôi cũng đủ làm lòng Lapas ấm lên, xua bớt sự tủi thân vừa bị ánh mắt khinh khỉnh kia đâm trúng."Còn đây là Lapas — người yêu của em."Giọng chị dứt khoát, ánh mắt cương nghị. Câu nhấn mạnh ấy khiến Lapas ngỡ ngàng đến mức hơi há miệng. Không phải chỉ gọi là "bạn gái," mà là người yêu. Nghe thôi đã đủ thấy trọng lượng. Lalil ngẩng cao đầu, nhìn thẳng gã đàn ông cao hơn mình vài phân bằng ánh mắt đầy cảnh cáo.Lapas hiếm khi được thấy chị thể hiện dáng vẻ quyết liệt như thế này. Cô không hề biết rằng, lý do duy nhất khiến Lalil bỗng dưng gầm gừ, chính là vì chị nhìn thấy vai nhỏ bé của Lapas chùng xuống khi bị người khác coi thường.Chị không thể chịu được. Và cũng sẽ chẳng bao giờ chịu được.Thanas chau mày, định nói gì đó, nhưng Lalil chặn đứng:"Xin phép, em có việc bận. Chào thầy."Nói rồi chị chắp tay cúi chào, rồi lập tức kéo tay Lapas đi, không buồn cho cô có cơ hội chào lại theo phép lịch sự.Lalil ngồi phịch xuống ghế phụ trong xe, cả người mệt mỏi. Lapas nghe thấy chị thở dài liên tục, đến mức chẳng dám mở miệng.Nhưng Lalil vẫn là Lalil — không bao giờ để cô em bé nhỏ phải hụt hẫng quá ba phút. Chị quay sang, bắt gặp vẻ mặt buồn buồn của Lapas khi đang lái."Pas ổn không?"Lapas nhìn thẳng vào đôi mắt đầy lo lắng kia, gật đầu, dù rõ ràng chẳng ổn chút nào. Ánh mắt khinh miệt của Thanas khiến cô nhói lòng, như muốn nhắc đi nhắc lại rằng cô không xứng với Lalil.Dù đây chẳng phải lần đầu, nhưng Lapas chưa bao giờ quen được. Cô ghét cảm giác bị so sánh, bị xem như thấp bé hơn người yêu mình. Trong khi sự thật... chính Lalil là người đã luôn thổi căng trái tim cô, khiến cô cảm thấy mình lớn lao hơn bất cứ ai.Còn bọn họ nghĩ họ là ai, mà dám cầm kim chích cho cô xẹp xuống thế này chứ?"Người yêu... đừng suy nghĩ nhiều nhé."Bàn tay Lalil vuốt nhẹ má Lapas, rồi chị cúi xuống hôn thật khẽ lên đó."Chị chỉ yêu mình Phas thôi.""...Em biết.""Chị chọn Pas."Như thể chị ấy có giác quan thứ sáu vậy, đoán ngay ra trong đầu Lapas đang loạn lên vì cái gì. Lalil không chỉ trấn an bằng lời, mà còn nói bằng ánh mắt và hành động:"Chị sẽ chỉ ở bên Pas thôi, hiểu chưa?"Mà thiệt, Lapas cũng chẳng biết có cần trả lời không nữa, vì trong khi hỏi, chị ấy đang mải cắn khẽ môi cô như trêu ghẹo. Rồi còn hôn lướt qua cằm, đường viền khuôn mặt, làm cô nhỏ chỉ muốn tan chảy.Một tay chị ấy ôm lấy mặt Lapas, tay kia thì kéo áo blouse xuống, để lộ vai trắng mịn màng vốn giấu kín."ưm... ơ kìa chị Lalin..."Lapas vội đẩy nhẹ chị ra, tim thì loạn xạ. Xe có dán kính đen thật đấy, nhưng mà âu yếm nhau giữa bãi đỗ bệnh viện thì... ừm, trông hơi... kịch tính quá. "Thôi nào chị, em đói bụng rồi nè.""Chị cũng đói."Này thì chịu nổi không? Bây giờ cô giáo Lalil của chúng ta biết giở mấy câu "nguy hiểm" thế này rồi đấy. Không rõ nên trách Lapas đã "huấn luyện" chị thành công, hay trách chị khéo che giấu mặt "sói già" từ đầu. Chỉ cần cô em yếu lòng tí thôi là y như rằng bị chị vồ ngay."Em nói đói cơm kìa.""Chị cũng đói cơm mà.""Ánh mắt đó! Là ánh mắt đó mới đáng lo đó chị!"Lapas bực quá, dùng hai ngón tay chỉ qua lại giữa cả hai. Lalin chỉ biết chu môi phụng phịu cho đáng yêu, nhưng mắt thì vẫn dán chặt vào cô em, mặc kệ Lapas đang lóng ngóng cài dây an toàn.Thay vì ghé phòng khám, hai người quyết định đi ăn cho đỡ đói. Cũng tiện, phòng khám kia Lalil có cổ phần, dời lịch tí cũng chẳng ai bắt đền.Chị rủ Lapas lái xe ra khu Tha Tien. Không gần, nhưng cũng không xa đến mức ngại. Lapas nghe lời, vừa muốn chiều người yêu, vừa muốn lấy lòng chút.Họ chọn một quán bên bờ sông, nhìn thẳng qua bên kia là chùa Wat Arun nổi tiếng. Trời nắng vẫn gắt, nhưng gió sông thổi nhè nhẹ cũng giúp dễ chịu phần nào.Hai cái bụng rỗng quét sạch bàn ăn nhanh chóng. Khi no nê, Lalil liền kéo em ra đi dạo tiêu cơm. May mắn là quán lại nằm ngay chỗ ngắm cảnh đẹp, không tranh thủ thì phí."Chị muốn dạo cùng Pas chút thôi.""Bộ ban nãy chị đi bộ trong bệnh viện chưa đủ nữa hả?"Dù đông đúc, họ vẫn bước sát nhau. Nhưng Lalil chỉ cười, đáp nhỏ:"Trong bệnh viện thì chị đâu được đi cùng Pas."Nghe xong, Lapas thấy tim mềm nhũn. Cô nhìn chị, vừa lo vừa thương, định nhắc sợ chị mệt. Nhưng Lalil bật cười, đôi má hồng ửng, đôi mắt cong cong rạng rỡ, rồi cả hai dừng ngay bãi ngắm hoàng hôn.Ánh chiều buông xuống, Lapas ngẩn ngơ nhìn chị. Đẹp đến mức cô muốn chụp lại, nhưng rồi chợt nhận ra, chẳng ống kính nào bắt trọn được hết vẻ đẹp này. Vậy nên, cô chọn cất giữ trong tim.Một khoảnh khắc thoáng qua, cô nghĩ: Mình muốn được nhìn chị thế này cả đời.Và khoảnh khắc ấy, ngày càng xuất hiện nhiều hơn trong đầu, ghép dần thành bức tranh mà cô gọi là tương lai mơ ước.Ánh vàng cam phủ lên gương mặt chị, đẹp đến nỗi mặt trời cũng ghen. Nhưng rồi cả hai chỉ đứng im, tay nắm tay, không nói gì. Giữa ồn ào xung quanh, họ lại thấy yên bình hơn bao giờ hết.Lalin nép vào sát hơn, tựa đầu lên vai em. Lapas khẽ hôn lên thái dương chị, còn chị thì thì thầm:"Chị không mệt đâu.""Hửm?""Bởi vì ngay lúc này... chị đang nghỉ ngơi rồi mà."Giọng chị khẽ khàng, nhưng ấm áp lạ thường."Ở bên em như thế này... chính là nghỉ ngơi của chị đó."Gió sông mát lành, hoàng hôn rực rỡ, nhưng chẳng gì làm Laphat thấy ấm bằng cánh tay chị ôm ngang eo mình.Có lẽ tình yêu chính là cùng ai đó ngắm hoàng hôn.Và Lapas biết ơn vô cùng, vì người ấy chính là chị Lalil.
Không biết họ đứng bao lâu, chỉ đến khi bầu trời dần đổi sang xanh thẫm, viền chân trời vẫn vương chút cam. Đó cũng là lúc Lalil khẽ quay sang:"Pas biết vì sao chị thích ngắm hoàng hôn không?""Ừm... vì nó đẹp chứ gì?"Chị cười nhẹ:"Cũng đúng... nhưng thật ra chị thấy nó đặc biệt vì chỉ có một lần trong ngày. Mỗi ngày lại khác nhau, không bao giờ lặp lại."Chị ngừng lại, như lấy hết can đảm, bàn tay siết chặt tay Lapas hơn."Pas này... bây giờ em đang ngắm một điều kỳ diệu duy nhất trên đời đó.""Trời ạ, ngọt ngào quá rồi. Ai là bạn trai chị đây? À quên, bạn gái!"Lapas ghẹo làm chị đỏ mặt, lấy tay gãi má ngượng ngùng."Chưa hết đâu, muốn nghe tiếp không?""Em lúc nào chẳng thích nghe chị luyên thuyên."Trái tim Lalil đập dồn dập. Chị nuốt nước bọt, nhìn thẳng vào mắt Lapas. Ánh mắt như muốn chạm đến tận tim."Pas này...""Dạ?""Em có muốn ngắm 'điều kỳ diệu duy nhất trong ngày' này cùng chị... mọi ngày không?"