BHTT - [Second Chance] - Cơ Hội Thứ Hai - Fanfiction LingOrm
Chương 28 (2)
"Pas này...""Dạ?""Em có muốn ngắm 'điều kỳ diệu duy nhất trong ngày' này cùng chị... mọi ngày không?"Lapas tròn mắt, chưa kịp đáp thì chị đã vội tiếp lời, sợ mình chậm sẽ bỏ lỡ mất cơ hội..."Nếu có thể... chị cũng ..."Lalil mím môi, giọng run run một chút, vừa hồi hộp vừa xúc động đến mức tim như đánh loạn trong lồng ngực. Người lớn hơn hít một hơi thật sâu rồi thở ra chậm rãi. Lông mày của Lapas khẽ nhíu lại, nhưng Lalil vẫn mỉm cười dịu dàng đáp lại."Chị cũng muốn được ngắm hoàng hôn cùng em... suốt cả đời này."Bộ não tiến sĩ của Lapas hình như không kịp xử lý câu nói chẳng hề phức tạp đó, cho đến khi người chị đưa chiếc nhẫn ra, đặt giữa khuôn mặt của cả hai. Lúc ấy đầu óc Lapas liền trắng xóa hoàn toàn.Ngoài tiếng gọi khẽ "chị Lil..." run run, Lapas chẳng nói được gì thêm. Nụ cười của Lalil mờ dần trong làn nước mắt đang phủ đầy đôi mắt cô.Một cái chớp mắt thôi, nước mắt trong veo đã lăn dài trên má Lapas. Nhưng cái lúm đồng tiền hiện ra khi cô cười mới chính là thứ giữ Lalil khỏi suy sụp, không khiến chị lầm tưởng rằng Lapas sẽ từ chối.Cô em nhỏ hơn nắm chặt lấy đôi tay đang cầm nhẫn của Lalil, rồi áp môi mình hôn liên tục lên bàn tay mềm mại ấy. Đôi mắt vẫn không rời khỏi người trước mặt, chỉ để khẳng định chắc chắn rằng ...Lapas bằng lòng ở bên chị, trọn đời trọn kiếp.Chiếc nhẫn lấp lánh được đeo vừa vặn vào ngón áp út trái của Lapas. Chủ nhân bàn tay nở nụ cười rạng rỡ, dù mắt và chóp mũi đỏ hoe. Và cô còn nghe rõ tiếng Lalil khẽ hít mũi.Giữa bầu không khí ồn ã nơi bến Tha Tien lúc chạng vạng, hai cô gái lại tìm thấy bình yên và hạnh phúc tràn đầy trong tim. Chúng tôi áp trán sát vào nhau, chẳng bận tâm ánh nhìn xung quanh. Giây phút này, Lalil chỉ có Lapas trong mắt, và chị tin cô em cũng thế."Will you be my wife?"Lalil thì thầm sát môi, vừa đủ cho Lapas nghe rõ. Đây là lần đầu tiên chị cầu hôn ai, trong khi xưa nay toàn có người cầu xin chị. Không chắc màn vừa rồi có khiến Lapas thấy buồn cười không. Nhưng nếu có một người xứng đáng để Lalil vụng về đến vậy... thì người đó chắc chắn là cô em bướng bỉnh này."Ngàn lần đồng ý!"Lapas bật ra hăng hái, đôi môi trái tim cười rạng rỡ, gật đầu liên tục như gà mổ thóc."Thế còn chị Lil thì sao, sẵn sàng làm vợ của em chưa?"Người chị cắn môi, đôi má ửng hồng khi nghe cô em hỏi thẳng bằng ánh mắt lấp lánh.Danh xưng từng khiến Lalil ngột ngạt như nhà giam, nay khi vang lên từ miệng Lapas lại như chiếc chìa khóa mở tung tất cả. Cuối cùng, chị cũng hiểu ra rằng...Lalil chỉ muốn là của Lapas.
Của Lapas, và chỉ của cô ấy thôi."Vì em, chị nguyện làm bất cứ điều gì.""Baby..." Lapas gọi ngọt ngào, tay khẽ vén tóc rơi trên mặt chị, mỉm cười dịu dàng, rồi cúi xuống hôn lên môi Lalil một nụ hôn ngắn ngủi nhưng chan chứa ý nghĩa. Khi tách ra, cô thì thầm bằng trái tim căng đầy yêu thương:"Với em, chị đã là tất cả."Lapas chẳng cần gì thêm nữa.
Chỉ cần chị ở bên, là hơn cả chữ "đủ đầy"....
Chuyến xe về, Lalil xung phong lái. Thỉnh thoảng chị liếc nhìn cô em ngồi cạnh, cứ mân mê chiếc nhẫn ở ngón áp út và ngân nga khe khẽ trong cổ họng, làm chị chỉ biết mỉm cười cưng chiều."Chị lên kế hoạch chuyện này từ lâu chưa vậy?"Lapas hỏi, mắt vẫn dán vào bàn tay nhỏ xinh. Thật tình mà nói, hôm nay chẳng có tí không khí cầu hôn nào hết! Lúc đầu chị Lil còn chẳng vui vẻ là bao nữa kìa."Ừm..." Lalil ậm ừ, rồi đáp khẽ:
"Chị chẳng hề lên kế hoạch gì đâu."Lapas tròn mắt. Nhưng cô chẳng giận, vì vốn không thích bất ngờ rình rang. Ngược lại, chính Lalil mới là người hay thích trò đó. Vậy mà hôm nay, khi thấy chị chọn cách đơn giản, cô lại càng thắc mắc hơn."Chị giữ hộp nhẫn trong túi áo blouse cả một thời gian rồi."Nghe đến đây, Lapas ngạc nhiên gấp đôi. Bảo sao dạo này chị không cho cô giặt áo blouse."Lúc đầu chị cũng nghĩ, không biết nên cầu hôn thế nào, có cần hoành tráng không, hay phải đặt chỗ trước..."Giọng chậm rãi quen thuộc của Lalil khiến Lapas luôn thấy ấm lòng. Nụ cười thường trực của chị là liều thuốc khiến cô hạnh phúc."Nhưng hôm nay, khi chị nhìn em... tự dưng chị biết, chị không muốn chờ nữa.""...""Càng lớn, chị càng nghĩ đến tương lai chúng ta nhiều hơn. Giờ pháp luật cũng cho phép rồi, chị muốn em có quyền lợi xứng đáng. Lỡ một ngày chị có chuyện gì... em sẽ không phải khổ.""Em tin mọi lời chị nói. Nhưng câu cuối cho em xin xóa nhé?"Lapas phụng phịu phản đối, chỉ cần nghĩ đến thôi đã khiến cô hụt hẫng cả tim. "Em không cho phép chị Lil xảy ra chuyện gì hết! Chúng ta sẽ cùng già đi, cùng bạc đầu, ok?"Nói rồi, cô kéo tay chị áp lên má mình, hôn liên tiếp, còn tranh thủ hít luôn mùi kem tay yêu thích."Ừ... già đi cùng nhau..."Lalil lặp lại khẽ khàng, nụ cười dần nở rộng.Đột nhiên, xe rẽ sang con đường lạ. Lapas ngạc nhiên quay sang nhìn, nhưng chị Lil chỉ cười bí ẩn rồi hỏi bằng giọng lấp lửng:"Trong cốp có quần áo dự phòng đúng không?""Ờ... có thì có, nhưng..." Lapas nghiêng đầu, bắt đầu nghi ngờ, "này, chị định đưa em đi đâu?""Đi honeymoon chứ còn gì!"Chị trả lời tỉnh bơ. Đèn đỏ phía trước cho chị cơ hội tháo dây an toàn, cúi sang kéo em lại, rồi hôn ngấu nghiến lên môi.Răng cắn khẽ trêu khiến Lapas phải vỗ mạnh vai chị "chó già" lém lỉnh. Nhưng Lalil chỉ cười, nụ cười đủ bù cho tất cả những ngày từng xa cách.Đèn đỏ đếm ngược...46 giây: tách ra để thở, rồi chị lại lao tới cướp môi em.32 giây: Lapas cắn nhẹ môi chị, khiến chị khẽ giật mình.25 giây: tay chị luồn vào vạt áo, bóp nhẹ eo làm cô em run rẩy.19 giây: Lapas đẩy chị ra ngay, kẻo xe sau bóp còi inh ỏi.Lalil nhíu mày tiếc nuối, còn liếm môi như chưa thỏa. Lapas lập tức giơ ngón trỏ chỉ thẳng, nghiêm giọng:"Đừng có bày trò nữa! Chị lo mà lái xe đi!"Và tất nhiên, chị Lil chẳng còn cách nào khác ngoài ngoan ngoãn nghe lời... cô vợ tương lai.
...
Cả hai đến Bang Saen lúc hơn 9 giờ tối.
Trời đã tối đen như mực, chỉ còn ánh đèn đường le lói soi lối cho hai cô gái tiếp tục lái xe. Cuối cùng, đích đến của cả hai cũng là một khách sạn bốn sao, do Lalil nhờ Lapas tra trên điện thoại ngay khi còn ngồi trên xe.
Tất nhiên, cô em có càu nhàu chút xíu, than chị làm gì cũng bốc đồng như trẻ con. Nhưng than thì than, cuối cùng Lapas vẫn chiều theo ý chị hết.Cặp đôi vừa chính thức "nâng cấp" thành hôn thê – hôn thê hí hửng kéo nhau lên phòng. Quyết định trước tiên là phải đi tắm, rửa trôi bụi đường và cái mệt rã rời suốt chuyến đi, rồi sau đó muốn "ngã gục" xuống giường êm cũng chưa muộn.Lalil là người tắm xong trước. Lapas cố tình nhường, vì biết hôm nay chị đã quá mệt, còn phải lái xe thêm ba tiếng rưỡi. Giờ Lalil ngược lại thành người ngồi chờ, trên người chỉ mặc chiếc áo thun rộng và quần short đơn giản. Đoán chắc em gái bước ra cũng ăn mặc na ná thế thôi.Trời thì tối đen, nhưng tiếng sóng và gió biển vẫn đều đều đưa đến, nghe thôi cũng thấy lòng dịu lại. Lalil đặt điện thoại xuống giường, mở cửa ban công rồi bước ra ngoài, hít gió biển mằn mặn.Đôi tay vô thức xoa lên cánh tay trần. Cảm giác lúc này khác lạ... bởi trên ngón áp út tay trái của Lalil giờ đã có một chiếc nhẫn, giống hệt vị trí chiếc nhẫn từng làm cả hai đau khổ trước đây. Nhưng lần này, cảm xúc hoàn toàn khác. Ngón tay từng trống rỗng suốt nhiều năm nay, rốt cuộc cũng được lấp đầy... bằng chính người mà Lalil hy vọng sẽ là người cuối cùng của đời mình.Nhìn lại quãng đường, hai người đã trải qua đủ cay đắng ngọt bùi. Cả những vết thương mà chính tay họ gây ra cho nhau, rồi lại cùng nhau chữa lành. Thế nhưng Lalil chưa từng một lần hối hận.Ngược lại, mỗi sáng tỉnh giấc nhìn thấy Lapas, cô chỉ biết cảm ơn bản thân, vì đã kiên quyết ôm lấy cây xương rồng ấy, dù ngày xưa chẳng có găng tay hay bất kỳ sự bảo hộ nào.Dĩ nhiên, cô từng đau, từng vết xước, từng vết cứa vẫn còn nguyên trong ký ức. Nhưng đau rồi vẫn chọn ở lại, đó là tình yêu. Và Lalil vui mừng vì mình đã yêu Lapas đủ nhiều, đủ kiên nhẫn với em ấy, và cũng đủ kiên nhẫn với chính mình , để cuối cùng tìm ra lối đi cho mối quan hệ này. Và kết quả thật sự đáng giá.Lapas chính là người khiến sự tồn tại của chị có ý nghĩa, là lý do để Lalil muốn tiếp tục sống, tiếp tục thức dậy mỗi ngày, chỉ để được sống cùng em."Đứng làm MV một mình ngoài này hả, người đẹp?"Giọng nói quen thuộc vang lên kèm cái ôm chặt từ phía sau khiến Lalil thoát ra khỏi dòng suy nghĩ."Không lạnh sao?" – chị hỏi, khi Lapas gác cằm lên vai mình, thì thầm bằng chất giọng nhỏ nhẹ."Có chị ôm rồi, hết lạnh luôn.""Biết nói ghê.""Em nói thiệt mà.""Vậy thì... quay lại ôm em đi, em lạnh nè."Vừa nói xong, cô em nghịch ngợm đã cười mắt hí, rồi chủ động vòng tay ôm chị thật chặt. Lalil cũng đung đưa cơ thể em theo nhịp, để cả hai cùng bật ra tiếng cười khúc khích."Em yêu chị Lil."Lapas thì thầm khi tiếng cười lắng xuống, chỉ còn lại sự ngọt ngào vấn vít trong không khí."Mỗi ngày yêu nhiều hơn, chưa bao giờ ít đi.""Nghe như chém gió nhỉ?" – Lalil bật cười trêu."Em có cả đời để chứng minh luôn đó"Cô em còn không quên giơ bàn tay lên khoe chiếc nhẫn lấp lánh dưới ánh đèn, kèm cái nháy mắt tinh nghịch. Hành động đáng yêu ấy khiến Lalil chỉ muốn bế thốc nạn nhân này vào phòng, rồi "chứng minh" tại chỗ luôn cho em biết thế nào là tình yêu đời thực.Mà... thật ra, có ai cấm đâu nhỉ? 😉Nghĩ là làm, Lalil cúi người, vòng tay nhấc bổng cô em khỏi mặt đất."Chị Lil!" – Lapas hét lên, hoảng hốt quàng chân quanh eo chị để khỏi bị rơi."Chị chơi trò gì đây?!""Đưa em đi chứng minh tình yêu, còn hỏi gì nữa!"...Ánh nắng ban mai len lỏi qua tấm rèm, làm phiền hai con người đang ôm lấy nhau trong vòng tay, thân thể chẳng còn gì che đậy. Cả hai chỉ biết xoay người né ánh sáng "tò mò" ấy.Lạ thay, lần này lại là Lapas mở mắt trước. Có lẽ vì chị cả Lalil đã quá mệt, nên vẫn ngủ say bất chấp nắng vàng ươm đang chiếu thẳng vào mặt.Lapas nhón người, tranh thủ "cướp" một cái hôn nhẹ trên má mịn màng của chị, vừa thỏa cơn "thích cắn yêu" vừa tận hưởng khoảnh khắc hiếm hoi: được ngắm Lalil ngủ. Thường thì cô em mới là con sâu ngủ, làm gì có cơ hội quan sát người ta yên giấc thế này.Nếu Lalil 30 tuổi đã đẹp rực rỡ, thì ở tuổi 35, chị chẳng khác nào "Ngọc càng mài càng sáng, vàng càng luyện càng trong." – càng ngày càng toát ra khí chất trưởng thành. Điều đó khiến Lapas, dù đã 32, vẫn cảm thấy mình mãi là cô bé 22 tuổi ngày nào bên cạnh chị.Trước kia, Lapas từng sợ sự ràng buộc. Với cô, "danh phận" đi kèm với hàng tá điều kiện, luật lệ, trách nhiệm. Thế nên, ý nghĩ về hôn nhân hay một mái ấm gia đình chưa bao giờ lọt vào đầu.Nhưng lần này... khác.
Trạng thái "hôn thê" này mang đến cho cô nhiều quyền lợi ngọt ngào như Lalil từng giải thích. Và quan trọng nhất, điều khiến tim cô muốn nổ tung chính là biết được trong tương lai của Lalil – có mình trong đó.Ngón tay Lapas khẽ lướt dọc theo sống mũi cao của người đang ngủ say."Em yêu chị, Lalil... yêu đến tận cùng. Yêu cả những điều hoàn hảo, yêu cả những khiếm khuyết. Yêu lúc chị đáng yêu, và cả lúc chị đáng ghét nữa... Yêu, hết thảy."Ai mà ngờ, tình yêu đặc biệt này lại nảy mầm từ một "người bình thường" như cô chứ?"Cảm ơn chị nhé..."Lapas thì thầm, chẳng mong người đang say ngủ nghe thấy. Cô nói chỉ vì muốn nói, vì biết rõ rằng: cho dù lặp lại câu ấy hàng ngàn lần, cũng không bao giờ đủ để diễn tả hết tình cảm trong tim.Nhưng không sao cả.Vì như lời Lapas đã hứa...
Cô ấy còn cả một đời để chứng minh tình yêu của mình với Lalil.
Của Lapas, và chỉ của cô ấy thôi."Vì em, chị nguyện làm bất cứ điều gì.""Baby..." Lapas gọi ngọt ngào, tay khẽ vén tóc rơi trên mặt chị, mỉm cười dịu dàng, rồi cúi xuống hôn lên môi Lalil một nụ hôn ngắn ngủi nhưng chan chứa ý nghĩa. Khi tách ra, cô thì thầm bằng trái tim căng đầy yêu thương:"Với em, chị đã là tất cả."Lapas chẳng cần gì thêm nữa.
Chỉ cần chị ở bên, là hơn cả chữ "đủ đầy"....
Chuyến xe về, Lalil xung phong lái. Thỉnh thoảng chị liếc nhìn cô em ngồi cạnh, cứ mân mê chiếc nhẫn ở ngón áp út và ngân nga khe khẽ trong cổ họng, làm chị chỉ biết mỉm cười cưng chiều."Chị lên kế hoạch chuyện này từ lâu chưa vậy?"Lapas hỏi, mắt vẫn dán vào bàn tay nhỏ xinh. Thật tình mà nói, hôm nay chẳng có tí không khí cầu hôn nào hết! Lúc đầu chị Lil còn chẳng vui vẻ là bao nữa kìa."Ừm..." Lalil ậm ừ, rồi đáp khẽ:
"Chị chẳng hề lên kế hoạch gì đâu."Lapas tròn mắt. Nhưng cô chẳng giận, vì vốn không thích bất ngờ rình rang. Ngược lại, chính Lalil mới là người hay thích trò đó. Vậy mà hôm nay, khi thấy chị chọn cách đơn giản, cô lại càng thắc mắc hơn."Chị giữ hộp nhẫn trong túi áo blouse cả một thời gian rồi."Nghe đến đây, Lapas ngạc nhiên gấp đôi. Bảo sao dạo này chị không cho cô giặt áo blouse."Lúc đầu chị cũng nghĩ, không biết nên cầu hôn thế nào, có cần hoành tráng không, hay phải đặt chỗ trước..."Giọng chậm rãi quen thuộc của Lalil khiến Lapas luôn thấy ấm lòng. Nụ cười thường trực của chị là liều thuốc khiến cô hạnh phúc."Nhưng hôm nay, khi chị nhìn em... tự dưng chị biết, chị không muốn chờ nữa.""...""Càng lớn, chị càng nghĩ đến tương lai chúng ta nhiều hơn. Giờ pháp luật cũng cho phép rồi, chị muốn em có quyền lợi xứng đáng. Lỡ một ngày chị có chuyện gì... em sẽ không phải khổ.""Em tin mọi lời chị nói. Nhưng câu cuối cho em xin xóa nhé?"Lapas phụng phịu phản đối, chỉ cần nghĩ đến thôi đã khiến cô hụt hẫng cả tim. "Em không cho phép chị Lil xảy ra chuyện gì hết! Chúng ta sẽ cùng già đi, cùng bạc đầu, ok?"Nói rồi, cô kéo tay chị áp lên má mình, hôn liên tiếp, còn tranh thủ hít luôn mùi kem tay yêu thích."Ừ... già đi cùng nhau..."Lalil lặp lại khẽ khàng, nụ cười dần nở rộng.Đột nhiên, xe rẽ sang con đường lạ. Lapas ngạc nhiên quay sang nhìn, nhưng chị Lil chỉ cười bí ẩn rồi hỏi bằng giọng lấp lửng:"Trong cốp có quần áo dự phòng đúng không?""Ờ... có thì có, nhưng..." Lapas nghiêng đầu, bắt đầu nghi ngờ, "này, chị định đưa em đi đâu?""Đi honeymoon chứ còn gì!"Chị trả lời tỉnh bơ. Đèn đỏ phía trước cho chị cơ hội tháo dây an toàn, cúi sang kéo em lại, rồi hôn ngấu nghiến lên môi.Răng cắn khẽ trêu khiến Lapas phải vỗ mạnh vai chị "chó già" lém lỉnh. Nhưng Lalil chỉ cười, nụ cười đủ bù cho tất cả những ngày từng xa cách.Đèn đỏ đếm ngược...46 giây: tách ra để thở, rồi chị lại lao tới cướp môi em.32 giây: Lapas cắn nhẹ môi chị, khiến chị khẽ giật mình.25 giây: tay chị luồn vào vạt áo, bóp nhẹ eo làm cô em run rẩy.19 giây: Lapas đẩy chị ra ngay, kẻo xe sau bóp còi inh ỏi.Lalil nhíu mày tiếc nuối, còn liếm môi như chưa thỏa. Lapas lập tức giơ ngón trỏ chỉ thẳng, nghiêm giọng:"Đừng có bày trò nữa! Chị lo mà lái xe đi!"Và tất nhiên, chị Lil chẳng còn cách nào khác ngoài ngoan ngoãn nghe lời... cô vợ tương lai.
...
Cả hai đến Bang Saen lúc hơn 9 giờ tối.
Trời đã tối đen như mực, chỉ còn ánh đèn đường le lói soi lối cho hai cô gái tiếp tục lái xe. Cuối cùng, đích đến của cả hai cũng là một khách sạn bốn sao, do Lalil nhờ Lapas tra trên điện thoại ngay khi còn ngồi trên xe.
Tất nhiên, cô em có càu nhàu chút xíu, than chị làm gì cũng bốc đồng như trẻ con. Nhưng than thì than, cuối cùng Lapas vẫn chiều theo ý chị hết.Cặp đôi vừa chính thức "nâng cấp" thành hôn thê – hôn thê hí hửng kéo nhau lên phòng. Quyết định trước tiên là phải đi tắm, rửa trôi bụi đường và cái mệt rã rời suốt chuyến đi, rồi sau đó muốn "ngã gục" xuống giường êm cũng chưa muộn.Lalil là người tắm xong trước. Lapas cố tình nhường, vì biết hôm nay chị đã quá mệt, còn phải lái xe thêm ba tiếng rưỡi. Giờ Lalil ngược lại thành người ngồi chờ, trên người chỉ mặc chiếc áo thun rộng và quần short đơn giản. Đoán chắc em gái bước ra cũng ăn mặc na ná thế thôi.Trời thì tối đen, nhưng tiếng sóng và gió biển vẫn đều đều đưa đến, nghe thôi cũng thấy lòng dịu lại. Lalil đặt điện thoại xuống giường, mở cửa ban công rồi bước ra ngoài, hít gió biển mằn mặn.Đôi tay vô thức xoa lên cánh tay trần. Cảm giác lúc này khác lạ... bởi trên ngón áp út tay trái của Lalil giờ đã có một chiếc nhẫn, giống hệt vị trí chiếc nhẫn từng làm cả hai đau khổ trước đây. Nhưng lần này, cảm xúc hoàn toàn khác. Ngón tay từng trống rỗng suốt nhiều năm nay, rốt cuộc cũng được lấp đầy... bằng chính người mà Lalil hy vọng sẽ là người cuối cùng của đời mình.Nhìn lại quãng đường, hai người đã trải qua đủ cay đắng ngọt bùi. Cả những vết thương mà chính tay họ gây ra cho nhau, rồi lại cùng nhau chữa lành. Thế nhưng Lalil chưa từng một lần hối hận.Ngược lại, mỗi sáng tỉnh giấc nhìn thấy Lapas, cô chỉ biết cảm ơn bản thân, vì đã kiên quyết ôm lấy cây xương rồng ấy, dù ngày xưa chẳng có găng tay hay bất kỳ sự bảo hộ nào.Dĩ nhiên, cô từng đau, từng vết xước, từng vết cứa vẫn còn nguyên trong ký ức. Nhưng đau rồi vẫn chọn ở lại, đó là tình yêu. Và Lalil vui mừng vì mình đã yêu Lapas đủ nhiều, đủ kiên nhẫn với em ấy, và cũng đủ kiên nhẫn với chính mình , để cuối cùng tìm ra lối đi cho mối quan hệ này. Và kết quả thật sự đáng giá.Lapas chính là người khiến sự tồn tại của chị có ý nghĩa, là lý do để Lalil muốn tiếp tục sống, tiếp tục thức dậy mỗi ngày, chỉ để được sống cùng em."Đứng làm MV một mình ngoài này hả, người đẹp?"Giọng nói quen thuộc vang lên kèm cái ôm chặt từ phía sau khiến Lalil thoát ra khỏi dòng suy nghĩ."Không lạnh sao?" – chị hỏi, khi Lapas gác cằm lên vai mình, thì thầm bằng chất giọng nhỏ nhẹ."Có chị ôm rồi, hết lạnh luôn.""Biết nói ghê.""Em nói thiệt mà.""Vậy thì... quay lại ôm em đi, em lạnh nè."Vừa nói xong, cô em nghịch ngợm đã cười mắt hí, rồi chủ động vòng tay ôm chị thật chặt. Lalil cũng đung đưa cơ thể em theo nhịp, để cả hai cùng bật ra tiếng cười khúc khích."Em yêu chị Lil."Lapas thì thầm khi tiếng cười lắng xuống, chỉ còn lại sự ngọt ngào vấn vít trong không khí."Mỗi ngày yêu nhiều hơn, chưa bao giờ ít đi.""Nghe như chém gió nhỉ?" – Lalil bật cười trêu."Em có cả đời để chứng minh luôn đó"Cô em còn không quên giơ bàn tay lên khoe chiếc nhẫn lấp lánh dưới ánh đèn, kèm cái nháy mắt tinh nghịch. Hành động đáng yêu ấy khiến Lalil chỉ muốn bế thốc nạn nhân này vào phòng, rồi "chứng minh" tại chỗ luôn cho em biết thế nào là tình yêu đời thực.Mà... thật ra, có ai cấm đâu nhỉ? 😉Nghĩ là làm, Lalil cúi người, vòng tay nhấc bổng cô em khỏi mặt đất."Chị Lil!" – Lapas hét lên, hoảng hốt quàng chân quanh eo chị để khỏi bị rơi."Chị chơi trò gì đây?!""Đưa em đi chứng minh tình yêu, còn hỏi gì nữa!"...Ánh nắng ban mai len lỏi qua tấm rèm, làm phiền hai con người đang ôm lấy nhau trong vòng tay, thân thể chẳng còn gì che đậy. Cả hai chỉ biết xoay người né ánh sáng "tò mò" ấy.Lạ thay, lần này lại là Lapas mở mắt trước. Có lẽ vì chị cả Lalil đã quá mệt, nên vẫn ngủ say bất chấp nắng vàng ươm đang chiếu thẳng vào mặt.Lapas nhón người, tranh thủ "cướp" một cái hôn nhẹ trên má mịn màng của chị, vừa thỏa cơn "thích cắn yêu" vừa tận hưởng khoảnh khắc hiếm hoi: được ngắm Lalil ngủ. Thường thì cô em mới là con sâu ngủ, làm gì có cơ hội quan sát người ta yên giấc thế này.Nếu Lalil 30 tuổi đã đẹp rực rỡ, thì ở tuổi 35, chị chẳng khác nào "Ngọc càng mài càng sáng, vàng càng luyện càng trong." – càng ngày càng toát ra khí chất trưởng thành. Điều đó khiến Lapas, dù đã 32, vẫn cảm thấy mình mãi là cô bé 22 tuổi ngày nào bên cạnh chị.Trước kia, Lapas từng sợ sự ràng buộc. Với cô, "danh phận" đi kèm với hàng tá điều kiện, luật lệ, trách nhiệm. Thế nên, ý nghĩ về hôn nhân hay một mái ấm gia đình chưa bao giờ lọt vào đầu.Nhưng lần này... khác.
Trạng thái "hôn thê" này mang đến cho cô nhiều quyền lợi ngọt ngào như Lalil từng giải thích. Và quan trọng nhất, điều khiến tim cô muốn nổ tung chính là biết được trong tương lai của Lalil – có mình trong đó.Ngón tay Lapas khẽ lướt dọc theo sống mũi cao của người đang ngủ say."Em yêu chị, Lalil... yêu đến tận cùng. Yêu cả những điều hoàn hảo, yêu cả những khiếm khuyết. Yêu lúc chị đáng yêu, và cả lúc chị đáng ghét nữa... Yêu, hết thảy."Ai mà ngờ, tình yêu đặc biệt này lại nảy mầm từ một "người bình thường" như cô chứ?"Cảm ơn chị nhé..."Lapas thì thầm, chẳng mong người đang say ngủ nghe thấy. Cô nói chỉ vì muốn nói, vì biết rõ rằng: cho dù lặp lại câu ấy hàng ngàn lần, cũng không bao giờ đủ để diễn tả hết tình cảm trong tim.Nhưng không sao cả.Vì như lời Lapas đã hứa...
Cô ấy còn cả một đời để chứng minh tình yêu của mình với Lalil.
to_lalil_andneverback instagram's story
lapas_sreth instagram's story