BHTT - [Second Chance] - Cơ Hội Thứ Hai - Fanfiction LingOrm

Chương 27 (2)




Đến khi về tới nhà thì cũng đã gần chín giờ tối rồi.

Vừa đặt chân vào phòng, Lapas liền úp mặt cắm đầu xuống giường, trông như một chú gấu bông bị vắt kiệt pin. Còn Lalil – người theo sau – chỉ biết lắc đầu cười khẽ khi thấy dáng vẻ của cô nhóc. Thay vì gọi dậy ngay, chị nhẹ nhàng cúi xuống tháo giày cho, lau tay bằng khăn giấy ướt để sẵn cạnh giường, rồi đặt bàn tay ấm áp lên đầu em, xoa xoa như dỗ dành.

"Quay mặt lại nào, để chị lau mặt cho."

Nghe vậy, Lapas khẽ thở dài nhưng vẫn ngoan ngoãn xoay mặt lại. Dù thế, cô nàng vẫn không quên nhăn mày, bĩu môi, ra vẻ nũng nịu hết mức.

"Chị đừng tốt với em quá chứ..."

"Thế chị phải tốt với ai nếu không phải em hả?" – Lalil bật cười, vừa nói vừa dùng bông tẩy trang nhẹ nhàng chùi lớp make-up dày trên gương mặt mịn màng kia. "Nếu đau thì nói chị ngay nhé."

Ngay lập tức, bàn tay nhỏ của Lapas chộp lấy cổ tay chị, buộc chị phải ngẩng lên nhìn thẳng vào đôi mắt nâu sáng lấp lánh kia.

"Chị có thể tốt với người khác... nhưng tuyệt đối không được tốt bằng với em." – Cô em nhỏ vừa như ra lệnh, vừa dụi mũi đáng yêu vào tay Lalil, hít lấy hương kem dưỡng quen thuộc khiến mình thấy an tâm hơn hẳn.

Thật ra thì... mọi thứ thuộc về chị Lalil đều khiến Lapas an tâm cả.

Lalil chỉ mỉm cười dịu dàng, không nói thêm gì. Nhưng đối với Lapas , chỉ cần sự nhất quán và ấm áp ấy thôi đã đủ để cô thấy tình cảm này vững vàng hơn bất cứ lời hứa nào.

"Đi tắm mau đi nào, rồi chị cho mở quà."

"Quà... quà gì cơ ạ?" – Lapas bật dậy, mắt tròn xoe, mặt kề mặt chị chỉ cách nhau một gang tay.

"Hôm nay ai cũng tặng quà cho em rồi, lẽ nào quà của chị lại thiếu được?"

Nói rồi, Lalil đưa ra một túi quà nhỏ với ruy băng xinh xắn. Mùi hương nhè nhẹ phảng phất khiến Lapas cười rạng rỡ, lúm đồng tiền hiện rõ. Hai tay vội vàng vươn tới nhưng... chị rút về trước một nhịp.

"Đi tắm trước đã."

"Ư ư... không chịu đâu." – Lapas rên khe khẽ, nhưng cũng đành gật gù vì đúng là cả ngày hôm nay mệt rã rời, người nhớp nháp quá rồi.

"Được thôi... nhưng em mè nheo lắm đó nha."

"Vậy tắm nhanh đi. Ra rồi chị sẽ massage cho."

"Thật không!?" – Lapas sáng hai con mắt.

Lalil gật đầu, khiến cô em reo "Yeahhh!" vui như trẻ con được phát kẹo, làm người chị cũng phải phì cười. Nhìn theo bóng lưng nhỏ chạy biến vào phòng tắm, Lalil cũng tranh thủ phóng xuống dưới để dội nước cho xong, sợ mình còn chậm hơn em.

Khi bước ra, Lapas ngạc nhiên vì phòng vắng bóng chị. Cô ngồi xuống giường, vừa lau tóc vừa nghịch điện thoại. Đúng lúc đó, cửa mở ra – Lalil xuất hiện trong bộ áo choàng tắm xanh đậm, mùi xà phòng còn vương trên da.

"Ơ, em tắm xong trước chị nữa à?"

"Ừm." – Cô em gật lia lịa, rồi bất ngờ kéo eo chị xuống ngồi lên đùi mình.

"Á... cái nhóc này!" – Lalil kêu khẽ, nhưng chỉ véo mũi và đặt một nụ hôn lên đầu em như trừng phạt. Dù vậy, chị vẫn để yên cho Lapas dụi đầu vào vai, cảm nhận từng cái hôn nhỏ nhỏ rải rác trên làn da mình.

"Chị thơm quá..." – Lapas thì thầm, ôm chặt hơn, còn tinh nghịch cắn nhẹ vai chị như mèo con tập cắn.

Lalil bật dậy, xoay người đối diện với cô nhóc.

"Muốn mở quà chưa nè?" – giọng ngọt như mật.

Tim Lapas đập thình thịch, ánh mắt dính chặt lấy dáng vẻ của chị. Đến khi hộp quà được đưa ra, cô em từ tốn tháo ruy băng. Và khi chiếc dây chuyền bạc nhỏ nhắn, sang trọng hiện ra – đúng kiểu mà cô từng lén ngắm trong trung tâm thương mại hai tháng trước – đôi mắt Lapas liền đỏ hoe.

"Chị... chị nhớ cả chuyện đó sao..." – giọng run run, rồi nhào tới ôm chặt eo chị, vùi mặt vào bụng rắn chắc kia. Nước mắt loang ra thấm vào lớp vải xanh đậm.

Lalil chỉ khẽ xoa đầu, đứng yên cho em khóc, cho đến khi hơi thở run rẩy dịu xuống mới quỳ xuống ngang tầm mắt.

"Chúc mừng tiến sĩ bé nhỏ của chị. Chị tự hào về em nhiều lắm."

Ngón tay cái khẽ vuốt gò má ướt lệ, ánh mắt tràn đầy yêu thương. Lapas nghẹn ngào hôn lướt qua môi chị, rồi thì thầm:

"Cảm ơn chị... đã chịu đựng con nhỏ phiền phức này nha."

Lalil chưa kịp đáp, môi đã bị cô em cắn khẽ, lưỡi len lỏi đầy nũng nịu. Chị không chống cự, thậm chí còn đáp trả dịu dàng. Tiếng hôn ướt át vang lên át cả tiếng côn trùng ngoài cửa sổ. Lapas ôm lấy cổ chị, kéo sát vào, như muốn trút hết tình yêu lẫn khát khao đã dồn nén bao lâu.

"Ư... chị Lalil..." – cô em rên khẽ khi chị bất ngờ tách ra.

Ngón tay chị vẽ vòng trên bờ môi đỏ mọng, rồi đứng dậy, cao hơn hẳn. Đôi mắt nhìn xuống đầy uy quyền, khiến Lapas có cảm giác mình bị dồn ép, ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ trong tay chị.

Mỗi lần đến chuyện thế này... chị Lil lúc nào cũng biết cách làm sao để nắm thế thượng phong, mà lạ cái, Pas lại chẳng bao giờ phản kháng nổi.

"Pas vẫn chưa khui hết quà đâu nhé."

Cô nàng nuốt khan, cổ họng khô rát, lỡ liếm môi một cái. "H– Hả...?"

"Chị còn có một món quà nữa cho Pas... nhưng không biết là Pas có thích không thôi."

Giọng nói trầm ngọt ấy làm Pas vô thức hít sâu một hơi. Nhưng nếu mà chịu thua dễ dàng quá thì mất mặt Pas chứ gì nữa! Cô nàng vốn khoái cái kiểu đấu qua đấu lại này — trò xem ai làm cho ai "đứt dây thần kinh chịu đựng" trước.

Đôi chân trắng mịn của Pas bắt chéo, ngồi phô ra như muốn thách thức. Chị Lil khẽ cong môi cười, nửa muốn nhào vô cắn cho đã cái tật chọc ghẹo của cô em, nửa lại muốn... nấn ná, để "phạt thưởng" cho người giỏi.

"Thế quà đâu rồi ạ?"

Người chị nhướng một bên mày, nghiêng đầu nhìn, ánh mắt như kiểu đang ngắm một con mèo con mà dám mơ làm sư tử. Chỉ vậy thôi cũng đủ khiến máu trong người Pas sôi rần rần.

Rồi bàn tay của chị chậm rãi tháo chiếc áo choàng xanh đậm, để nó tuột xuống đất không một chút do dự. Thân hình nuột nà giờ chỉ còn lại lớp áo trong mảnh mai... đặc biệt, phía trước còn được buộc thành chiếc nơ xinh xắn. Như thể — chính chị là món quà đang chờ người yêu mở.

Pas thở dồn dập, môi run run không kiểm soát nổi. "C– Cưng ơi..." giọng khàn khàn, nghe như đã đầu hàng ngay tại chỗ. Nhưng thật lòng, nếu "thắng" mà không được tháo quà ra thì Pas cũng chẳng cần chiến thắng đó làm gì.

"Chị mở lớp ngoài cho rồi..."

Lalil bước lại gần, gần đến mức cảm nhận được cả hơi thở gấp gáp của Pas phả lên da mình. Nụ cười chị càng rộng khi phát hiện ánh mắt của cô em cứ dán chặt ở nơi "trọng điểm" kia, không buồn ngó đi đâu khác.

"Giờ thì... đến lượt em khui quà rồi đó"




 Tác giả : Tin tui đi...
Pas chắc chắn sẽ cẩn thận mở, rồi nâng niu món quà này như báu vật cho xem.

#Lalillapas

*Tác giả: Thôi thì... thay phiên khui à nhầm thay phiên "ăn" vậy 😳 tui không biết gì hết nha! /)__(*
Mà chưa kết đâu nha mấy chế, hú hú 🤣🤣. Hẹn tập sau mới chốt hạ thật sự. Xin lỗi đã ra chương chậm, dạo này bận học quá. Cảm ơn mọi người vẫn kiên nhẫn chờ.

À, tui cũng dự định sẽ viết thêm tập "lễ tốt nghiệp", chắc chắn sẽ là một khoảnh khắc quan trọng cho cả hai, vì họ từng chỉ có thể đứng nhìn nhau từ xa. Và lần này, có lẽ sẽ mở khóa thêm nhiều cảm xúc sâu kín giữa Lil và Pas.





Chương trước Chương tiếp
Loading...