BHTT - [Second Chance] - Cơ Hội Thứ Hai - Fanfiction LingOrm

Chương 27 (1)






"Moo Daeng, lại đây nào."

Lalil gọi chú cún lông vàng óng của mình, tay vỗ nhẹ xuống nệm như ra tín hiệu. Không lâu sau, Moo Daeng lạch bạch bước lại, nhưng chỉ đứng ngó lom lom bên cạnh giường, đặt hai chân trước lên nệm mềm rồi sủa "gâu gâu" hai tiếng làm Lalil bật cười. Quên mất tiêu, giờ Moo Daeng vừa to vừa già, sức để nhảy lên giường đâu còn nhiều. Nghĩ đến thế, cô chủ xinh đẹp đành kéo bàn nhỏ ra khỏi chỗ, bước xuống giường rồi ra sức bế cậu chó Golden to bự đặt vào khoảng trống cạnh mình, đúng chỗ mà cô đã gọi nó từ đầu.

"Đồ chó mập" Lalil lẩm bẩm rồi ngồi xuống vị trí cũ, kéo bàn laptop sát lại trước mặt để tiếp tục gõ việc. Khóe môi bất giác cong lên khi nhớ đến người đã cất công mua cái bàn này cho mình, còn nài nỉ lắp tận tay, chỉ vì sợ cô sẽ đau lưng nếu cứ ngồi làm việc trên giường.

"Nói bao nhiêu lần rồi, giường là để ngủ."

"Pas đặt mua cho chị đó, thấy chị hay ôm máy tính làm việc trên giường mà."

"Muốn làm việc thì dựa lưng vào gối, đặt laptop trên bàn này. Chị nhìn nè, nó còn kéo ra kéo vào được, ở đây có chỗ để ly cà phê nữa nè."

Người thì hay càm ràm, nhưng cuối cùng cả hai vẫn tìm cách dung hòa với nhau. Pas để lại dấu vết của tình yêu và sự quan tâm trong từng góc nhỏ quanh Lalil, khiến cuộc sống thường nhật vốn bình lặng của Lalil bỗng đặc biệt hơn gấp nhiều lần.

Đang mải nghĩ, thì chuông gọi quen thuộc từ người yêu vang lên, khiến khóe môi Lalil bất giác giãn ra thành nụ cười tít mắt. Cô nhấn nhận cuộc gọi trên máy tính, để gương mặt đáng yêu của Pas thay thế cả trang chữ đầy màn hình.

["Đeo kính nữa kìa, dễ thương quá nha, cô giáo Lalil"]

Đó là câu chào mở đầu từ người trẻ hơn. Pas nở nụ cười tươi đến mức đôi môi như thành hình trái tim, khiến người đối diện cũng không nhịn được mà cười theo.

"Thì em nói chị đeo, để mắt không hư còn gì."

["Ừa, nên Pas mới khen nè, vì chị ngoan mà."]

"Chị nhớ Pas lắm... Ủa ê, Moo Daeng, mày muốn vào khung hình à? Lại đây nào."

Câu sau Lalil quay sang nói với cục bông vàng, mà dạo này chỉ cần nghe giọng Pas qua mạng là tai đã vểnh lên, chạy loăng quăng tìm theo âm thanh.

Cái nhà này là cả chủ lẫn chó đều mê Pas như điếu đổ.

["Moo Daenggg!"] Giọng trong trẻo vang lên ngay khi chú chó ló vào màn hình. ["Bé mập, nhớ chị Pas không nè?"]

Lalil lại mỉm cười khi nghe Pas tự xưng là "chị Pas". Em ấy ít dùng đại từ này với cô, nhưng dạo gần đây cứ nói với Moo Daeng là dùng suốt.

"Tai vểnh, còn chạy chui vào khung hình thế kia, chắc nó đang nhớ em lắm đó."

["Vậy còn chủ Moo Daeng? Có nhớ Pas không?"]

"Nhớ nhất trên đời luôn."

Người lớn tuổi hơn nói khẽ, môi còn chu chu ra như giận dỗi. "Ba đêm rồi không được ôm em ngủ đó."

["Tại chị lo yêu công việc còn gì."]

"Nhưng mai chị muốn ngồi cạnh lúc Pas trang điểm cơ."

["Thế ai đưa mẹ với Moo Daeng đến chỗ Pas hả?"]

Pas trêu lại, mắt ánh lên niềm thương nhìn gương mặt xinh đẹp đang phụng phịu trên màn hình. Hiếm lắm Lalil mới giận dỗi như thế, nhưng dạo này hai đứa đều bận đủ thứ: dạy học, nghiên cứu, rồi cả lễ tốt nghiệp của Pas. Vậy mà Lalil vẫn nũng nịu... chứng tỏ cônhớ Pas đến mức chẳng giấu được nữa. Đáng yêu chết mất.

"Mai Pas phải dậy mấy giờ?"

["Bốn giờ sáng. Em book makeup lúc năm giờ."]

"Ừm, không quá sớm cũng đỡ rồi."

["Giờ không phải trang điểm cầu kỳ như trước nữa mà, già rồi."] Pas cười khúc khích.

"Chị chẳng thấy em già chút nào..."

Giọng Lalil dịu đi, tay chống cằm, mắt dán vào đôi môi cong cong của người yêu. "Em còn có thể lớn thêm nhiều nữa."

["Pas cũng muốn lớn nhanh để theo kịp chị nè."] Cô em cười, đặt điện thoại cố định, rồi lấy mặt nạ trắng đắp lên. ["Để xứng đáng với danh hiệu 'người yêu cô giáo Lalil' chứ."]

"Trời ạ..." Lalil lắc đầu, mắt tràn đầy yêu thương. "Cô giáo Pas còn muốn ganh đua với ai nữa cơ hả?"

["Đầy người ngoài kia kìa."]

"Với chị... Pas chẳng cần phải ganh tỵ với ai hết."

Lalil liếm môi khô, chỉ muốn chui qua màn hình ôm lấy cô bé tham ăn đáng yêu kia, nhưng đành vuốt đầu Moo Daeng để kìm lại. "Chị nhớ em lắm."

["Ừ, em cũng nhớ... nhưng giờ chỉ nhúc nhích miệng được chút thôi, không thì mặt nạ nhăn mất."]

"Đắp tiếp đi, chị không làm phiền."

["Ngốc... Chị đâu có làm phiền Pas. Ngược lại, em mới làm phiền chị làm việc. Có muốn em tắt không?"]

"Không được."

Người lớn tuổi hơn gạt ngay. Việc đang làm chưa xong, nhưng nhớ nhung mấy ngày dồn lại đủ để xếp chuyện công sang một bên.

"Đừng tắt, Pas cứ đắp mặt nạ đi, chị ngồi làm việc yên lặng thôi."

Lời nói xạo trắng trợn ấy khiến người trong màn hình chỉ "ừm" khe khẽ, rồi nhắm mắt lại. Lalil cũng ngả người tựa vào gối, một tay đặt trên bộ lông mềm của Moo Daeng, khẽ vuốt nhè nhẹ. Ánh mắt lại dính chặt vào gương mặt bị che bởi lớp mask trắng, nhưng vẫn không giấu nổi sự đáng yêu trong điện thoại kia.

Không rõ bao lâu, Lalil chỉ ngồi ngắm người yêu trong im lặng. Lạ thật, nhìn thôi mà thấy lòng yên bình đến vậy. Dù không có em ở cạnh khiến cô nhớ đến quay quắt, nhưng Pas vẫn lấp đầy căn phòng rộng lớn bằng sự hiện diện của mình.

Có lẽ cô bé đã thiếp đi rồi... đôi môi hé mở, đầu gục xuống, làm Lalil lo rằng cổ sẽ mỏi nếu để yên lâu thêm. Đành phải gọi khẽ, đánh thức người có lẽ đang mơ giấc đẹp.

"Pas... Pas ơi."

Nếu đang ở cùng nhau, chắc anh đã chạm mũi xuống má em mỗi lần gọi tên.

"Lapas, dậy nào em."

["... ưm..."]


Lalil thấy người ở đầu dây bên kia nhăn mày, phát ra tiếng "... ưm..." trong cổ họng như bị làm phiền. Cô liền gọi tên em thêm hai, ba lần, cuối cùng thì cô em cũng chịu mở mắt ra nhìn cô.

"Pas chắc ngủ được hơn hai mươi phút rồi đó. Chị sợ da mặt em bị khô, với lại sợ em đau cổ nữa." Lalil giải thích lý do khiến cô phải đành lòng đánh thức người yêu. "Xin lỗi nhé vì đã gọi em dậy. Em đi ngủ thêm đi, mai còn có sức mà dậy sớm."

["Không cần xin lỗi đâu."]

Pas đáp lại bằng giọng ỉu xìu, đôi lông mày cong đẹp khẽ sụp xuống thêm, gương mặt đầy vẻ không hài lòng khiến Lalil lầm tưởng rằng mình đã làm gì sai. Trong lòng cô chợt nảy sinh lo lắng, sợ rằng Pas giận mình vì đã đánh thức. 


"Nhưng mà mặt em nhăn hết cả lại, chị..."

["Em chỉ giận bản thân thôi vì lại lỡ ngủ quên, làm mất thời gian nhìn mặt chị Lalil rồi."]

Nữ tiến sĩ tương lai bĩu môi phụng phịu, còn hừ một tiếng ra vẻ khó chịu. Hành động trẻ con đó khiến Lalil vừa thở phào nhẹ nhõm vừa cảm thấy thương yêu. Người yêu của cô đúng là...

"Không sao đâu, chắc em mệt thôi." Lalil dịu dàng nói, mong xoa dịu được cơn giận lặt vặt của Pas. Cô không muốn người yêu đi ngủ trong lòng còn vương chút muộn phiền. "Ngày mai mình lại gặp nhau mà."

["Ừm... À, Moo Daeng cũng ngủ rồi. Vậy là chị Pas không kịp chúc nó ngủ ngon rồi."]

"Chị Pas nhờ chị Lalil nhắn lại cũng được mà."

Đầu dây bên kia bật cười, nụ cười hình trái tim quen thuộc hiện ra làm Lalil thấy lòng mình an yên hẳn. Pas gật đầu liên tục.

["Vậy thì em nhờ chị nhắn Moo Daeng giúp em nhé, chúc nó ngủ ngon. Nhớ bảo nó rằng mai gặp nhau, chị Pas muốn thơm nó rồi."]

Lalil giơ tay làm dấu "ok", rồi cúi xuống thì thầm vào tai chú chó đang ngủ say theo đúng lời dặn.

"Moo Daeng, chị Pas nhắn chúc ngủ ngon đó. Ngày mai sẽ gặp nhau nhé. Chị Pas còn muốn hun Moo Daeng nữa... nhưng mà heo đỏ phải nhường cho chị Pas thơm chị Lalil trước đã, chịu không?"

Pas nhìn hành động ấy qua màn hình điện thoại mà tim cứ phồng lên từng nhịp. Trời ạ, làm sao mà chị Lalil có thể nghĩ ra đủ trò khiến cô cảm thấy như mình đang yêu lại từ đầu, yêu thêm một lần nữa, gần như là mỗi ngày như thế chứ?

["Chị dễ thương quá mức rồi đó."] Pas mím môi, vừa để kìm nén nụ cười, vừa để kiềm chế cái thôi thúc muốn vớ ngay chìa khóa Civic mà lái xe thẳng đến nhà Lalil ngay bây giờ. ["Stop making me want to kiss you."] (chị đừng có làm mấy cái hành động khiến em muốn hôn chị nữa)

Lalil bật cười rạng rỡ với câu nói đó, đôi mắt chị cong cong như trăng lưỡi liềm. Pas chỉ cần ngồi đó cũng đủ ngắm được vẻ đẹp ấy, chẳng cần mở cửa sổ ra để nhìn trăng ngoài trời.

"Ngày mai đến hôn đi nhé... còn giờ thì đi ngủ nào."

["Khoan đã, em muốn nhắn cho 'chủ của Moo Daeng' một lời nữa được không?"]

Lalil mỉm cười, đưa mặt lại gần màn hình máy tính hơn, giả vờ như Pas đang đứng ngay trước mặt, lắng nghe từng lời.

["Tell her I love her... and–"]

Pas khựng lại một nhịp, khiến Lalil ngẩng mắt nhìn sâu vào đôi mắt sáng của cô qua màn hình. Không rõ là vì ánh đèn, hay vì chính ánh nhìn lấp lánh kia.

["I can't wait to hug my home."]

Khuôn viên trường đại học hôm nay đông nghịt người, gấp nhiều lần so với ngày thường.

Hôm nay là buổi tổng duyệt, nên việc có đông tân cử nhân cùng gia đình, bạn bè kéo đến chúc mừng cũng chẳng lạ. Dù Lalil từng trải qua cảnh này rồi, nhưng việc đứng giữa biển người đông đúc thế này vẫn khiến cô ấy không khỏi hồi hộp.

Pas được xếp lịch tập buổi sáng, có nghĩa là cô em sẽ chỉ xuất hiện vào buổi chiều. Vì trước mặt khoa quá đông, nên Lalil dắt mẹ mình và Moo Daeng ra ngồi ở tòa nhà phía sau... bình thường thì không được mang thú cưng vào khuôn viên, nhưng chỗ đó giờ trống, không ai dùng nên cũng chẳng ai bắt bẻ.

Ngay khi đến nơi, Lalil nhắn cho mẹ Pas. Bác ấy nhắn lại rằng sắp đến rồi. Ban đầu Lalil định lái xe qua đón tận nhà, nhưng chính Pas là người gạt đi.

"Mẹ em nói sẽ đi cùng chú Oad đó."

"Người đó là ai vậy?"

"Bồ của mẹ chứ ai. Chú ấy theo đuổi mẹ em lâu rồi, giờ mới chịu gật đầu đấy."

Chỉ nghĩ lại thôi Lalil cũng bật cười, đúng là kiểu con gì mà còn ngồi tám chuyện tình duyên của mẹ ruột được. Mà có lẽ, Pas thừa hưởng cái tính từ mẹ mình – bác Pornpitsamai – từng chi tiết nhỏ. Lalil thật sự thích mối quan hệ mẹ con của họ, vừa như bạn bè có thể đùa giỡn, vừa như chỗ dựa vững chắc khi Pas buồn.

"Mẹ ơi, để bó hoa ở đây trước cũng được, cầm lâu mỏi tay lắm."

Lalil khuyên mẹ mình, bởi từ lúc bước ra khỏi nhà, lên xe, cho đến lúc đến nơi, bà vẫn không buông bó hoa ra.

"Mẹ sợ nó dập... sợ lúc chụp ảnh lên không đẹp, lỡ Pas buồn thì tội."

Lalil lắc đầu, nở nụ cười hạnh phúc. Thật tuyệt khi thấy mẹ mình thương Pas đến vậy.

Bó hoa này là mẹ cô tự tay cắm, còn đích thân đi chọn hoa, mua đồ trang trí cùng Lalil nữa. Cách mẹ cô làm khiến Lalil cảm thấy như Pas đã là con gái ruột thứ hai của bà vậy. Và đó là điều mà Lalil luôn biết ơn.

Cảm ơn mẹ vì đã yêu thương Lalil nhiều đến mức, tình yêu ấy còn lan tỏa sang cả người con gái mà cô yêu.

"Em ấy chắc chắn sẽ vui lắm. Được mẹ vợ chăm chút hoa kỹ thế này cơ mà."

"Ối giời... đã gọi mẹ là 'mẹ vợ', con hỏi ý kiến Pas nó chưa hả?"

"Mẹeeee~"

Lalil kéo dài giọng nũng nịu, rồi tựa đầu vào vai mẹ mình. Dù hơi bị dị ứng với phấn hoa, nhưng cô vẫn chịu được. Vì đổi lại, cô sẽ được nhìn thấy nụ cười tươi rói hình trái tim của Pas.

"Gâu gâu!"

Moo Daeng, chú cún vốn ngồi ngoan cả buổi, bỗng sủa vang đòi chủ để ý. Lalil liền ngồi thụp xuống, chẳng bận tâm sàn sạch hay bẩn.

"Chắc nó muốn chạy chơi rồi, ngồi bí bách trên xe cả buổi."


Mẹ lên tiếng. Lalil gật đầu đồng ý, đưa tay ôm mặt chú chó lông vàng trong lòng bàn tay, còn nắn bóp má phúng phính của Moo Daeng như muốn trêu:


"Chó mập, muốn đi chạy với chị Lalil không nè?"

"Lil, con dẫn nó đi dạo đi. Mẹ ngồi chờ ở đây."

"Vâng ạ..." Lalil đồng ý, rồi đứng dậy, cầm lấy dây dắt trong tay.
"Nhà vệ sinh ở kia nha mẹ, có gì thì gọi con."

"Ừ ừ, khỏi lo."

Mẹ cô cười hiền, khiến cô yên tâm kéo nhẹ dây cho Moo Daeng bước đi.

Chẳng bao lâu, Moo Daeng vậy mà đã biến thành ngôi sao của sự kiện. Ai đi ngang cũng phải dừng lại xoa đầu hay xin chụp hình với chú Golden to lớn. Lalil chỉ biết mỉm cười kiên nhẫn đáp lại. Ban đầu cô cũng bất ngờ, cứ tưởng chọn đường vắng người rồi chứ. Nhưng nghĩ lại, gặp Golden ngoài đường thì bản thân cô chắc cũng chạy lại vuốt ve thôi.

Cô vô tình gặp vài đồng nghiệp, có cả chị Jung và cô giáo Nada. Nhất là Nada — bình thường nhìn hơi kiêu, vậy mà vừa thấy Moo Daeng liền tan chảy, đổi giọng ngọt ngào nói chuyện với chú chó bằng ánh mắt long lanh. Chị Jung thấy vậy liền chọc ghẹo.

"Nghe anh Pong bảo, họ bắt đầu ra rồi đó."

"Vậy ạ? Nhưng sao Pas chưa nhắn cho em..."

Chưa kịp dứt câu, điện thoại trong túi rung lên. Lalil vội xin phép rồi lấy ra. Vừa nhìn tên hiển thị, khóe môi cô đã nở nụ cười tươi, khiến cả Jung và Nada cũng bất giác mỉm cười theo.

Sao mà mà yêu đến mức này chứ, cô giáo Lalil...

"Alô... ra rồi hả? Pas đang ở đâu đó? ... Chị đang ở vườn thảo mộc với Moo Daeng đây. Ừm, vậy chị đi tìm em nha."

Cúp máy, Lalil quay sang cười tươi với hai người bạn.


"Pas ra rồi, em đi gọi mẹ đã."

"Ừ đi đi, đồ cuồng người yêu."


Jung chọc. Nada thì cười khúc khích, còn giả bộ xoắn người như fangirl gặp idol, làm Lalil đỏ mặt, ho khan chữa ngượng.

"C... cũng không đến mức đó đâu ạ."

"Có đó. Nhưng mà đáng yêu lắm, nhìn mà thấy vui lây luôn á."


Nada nói, rồi cúi xuống chào Moo Daeng lần nữa:
"Hẹn gặp lại nha Moo Daeng, giờ đưa cô Lalil đi gặp người yêu đi nào."

Lalil mím môi kìm nụ cười. Thật sự mỗi lần ai đó gọi cô là người yêu của Pas, tim cô lại nở phồng như quả bóng. Cái cảm giác được thoải mái công khai, không cần giấu giếm như trước, tuyệt vời dễ sợ.

Dr.Lapas bước ra từ hàng với nụ cười rạng rỡ. Ai cũng chào cô, từ sinh viên đến đồng nghiệp. Nhưng ánh mắt cô chỉ tìm một người duy nhất. Người đầu tiên cô thấy là mẹ — cô Praphitmai— đang kiễng chân tìm con, cạnh đó là chú Oad cũng đang phụ giúp. Pas mỉm cười, rồi vừa đi vừa chạy ùa tới.

"Bà Praphitmai!"

Mẹ cô giật mình quay lại, rồi thở dài bất lực. Gần 30 tuổi, đã là tiến sĩ, giáo sư... mà con gái vẫn gọi mẹ giữa chỗ đông người như đứa trẻ. Nhưng trong mắt bà, vẫn chan chứa yêu thương.

Bà dang tay ôm Pas, xoa lưng dỗ dành. Con gái tuy hay làm nũng, nhưng đó chính là điều bà quý giá. Bà biết ngoài kia thế giới chẳng hề dễ dàng, nhưng việc Pas vẫn giữ được nụ cười hồn nhiên cho thấy cô mạnh mẽ hơn bà từng lo.

"Pas giỏi không ạ?"

Đó là câu đầu tiên Pas hỏi khi ngẩng đầu khỏi vòng tay. Đôi mắt ánh lên vừa hạnh phúc vừa rưng rưng. Mẹ cô chỉ cần mỉm cười, gật đầu, là đủ để Pas hiểu.

Pas giỏi lắm.
Mẹ vừa yêu... vừa tự hào về con vô cùng.

"Đừng khóc, kẻo hình xấu."
Mẹ nghiêm giọng. Pas liền đảo mắt lên trời, cố nuốt nước mắt.

"Con thấy mẹ cũng sắp khóc rồi đấy."
Pas bĩu môi. Rồi vội kéo mẹ quay về phía máy ảnh.
"Nhìn máy đi, cười đẹp vào nào."

"Đẹp sẵn rồi khỏi nhắc."

"Hôm nay là ngày của con đó mẹ, nhường con chút đi chứ."

Cứ mỗi tấm hình lại kèm vài câu cãi nhau nho nhỏ. Nhưng cả hai gọi đó là tình mẹ con gắn kết. Pas còn kéo chú Oad vào ảnh. Ban đầu chú ngại ngùng từ chối, nhưng bị mẹ kéo mạnh, chú đành cười hiền giơ hai ngón tay bên cạnh hai mẹ con.

Pas nhìn cảnh đó, lòng hạnh phúc vô cùng. Mẹ đã chịu mở lòng với người mới. Nhớ lại lý do mẹ từng kể, cô càng cảm động.

"Trước kia mẹ còn lạnh nhạt, sao giờ lại chịu mở lòng thế?"

"Thì... một hôm mẹ ngồi nghĩ về chuyện tình của con."

"Ý mẹ là... chị Lalil?"

Mẹ khẽ cười. Chỉ cần nghĩ đến những lần trò chuyện với người yêu lớn tuổi của con gái thôi, bà đã cảm thấy dễ chịu. Với Lalil, bà thấy giống như nói chuyện với con gái cả trong nhà — trưởng thành, chín chắn, từng trải, và thật sự phù hợp với con mình.

"Ừ. Bạn gái con từng nói với mẹ rằng...
'Có những người đáng giá đến mức khiến ta đủ can đảm để bắt đầu lại.'
Giống như việc chị Lalil đã chọn con vậy đó."v

Tân tiến sĩ còn đang bận bịu với cả đám người quen từ trên trời rơi xuống, ai cũng nhào tới chúc mừng. Lập tức, Lập Pas bỗng hóa thành "linh vật sống" của cả khoa, cười toe toét với mọi chiếc máy ảnh lia tới, đến mức không hề nhận ra... có ai đó đang đứng phía sau, dõi theo mình bằng ánh mắt chan đầy tự hào.

Người nhận ra trước lại chính là mẹ Praphitmai. Bà vừa mỉm cười, định huých con gái để cho biết "ai kia tới rồi đó", nhưng Lalin liền vẫy tay ra hiệu khẽ, kiểu "suỵt, cô cứ để em nó tận hưởng spotlight đi đã".

Nhưng giữ bí mật cũng chẳng lâu, vì ánh mắt bạn bè của Lapas dần hướng cả ra phía sau. Lapas còn định hỏi tụi nó "nhìn gì thế?", thì mùi nước hoa quen thuộc đã đánh úp bằng bản năng. Thế là nụ cười nở bừng trên môi cô tân tiến sĩ trước cả khi xoay người lại.

"P'Lalin! Mẹ! Moo Daeng!"

Cô nàng cao ráo chạy nhào tới, miệng cười tới mức môi gần thành... hình trái tim luôn. Lapas chui tọt vào giữa Lalin và mẹ, giang tay ôm cả hai vào lòng, mắt nhắm tịt, cười hạnh phúc như mèo được vuốt ve. Chưa quên vặn người vuốt cái đầu vàng ươm của Moo Daeng vài cái cho đã cơn ghiền. Khoảnh khắc ngọt như kẹo đó dĩ nhiên bị giữ lại mãi trong ống kính nhiếp ảnh gia.

Dù buông vòng tay rồi, bàn tay của Lapas vẫn bám lấy tay Lalin không rời. Mẹ Lalin thì đưa cho cô một bó hoa to tổ chảng. Lapas trợn mắt, giọng ríu rít:

"Ôi đẹp quá! Con cảm ơn mẹ nhiều ạ!"

"Biết không, mẹ chị tự tay chọn hoa cho em luôn đó." – Lalin chen ngang, làm mẹ phải huých cùi chỏ khẽ, chắc cũng ngượng chết đi được.

"Mẹ..." – Lapas gọi khe khẽ, vừa nhìn bó hoa vừa nhìn mẹ Lalin, mắt đỏ hoe vì xúc động. May mà Lalin đang mân mê ngón cái vuốt nhẹ mu bàn tay trấn an, cô mới dám thốt ra:


"Con cảm ơn mẹ nhiều lắm, vì đã nghĩ cho con tới vậy."

"Chuyện nhỏ thôi con. Nếu so với niềm vui mà con đã mang đến cho Lalin thì cái này chẳng đáng gì cả."

Mẹ Lalin mỉm cười hiền, rồi còn đưa tay xoa đầu Lapas nói bằng giọng ấm áp:
"Mẹ biết ơn con thật nhiều, con gái."

Người được xoa đầu thì cắn môi, nước mắt rưng rưng, tim như tan chảy trong dòng cảm giác được yêu thương, được chấp nhận.

"Trời đất, lại sắp khóc nữa rồi con gái! Nào nào, ra chụp ảnh, nín cái đã kẻo mascara trôi hết." – mẹ ruột Praphitmai vội chen ngang giải nguy, không thì chắc nàng tiến sĩ trẻ này òa luôn trước ống kính mất.

Lapas chun môi phụng phịu. Đang định đưa tay quẹt mắt thì bị Lalin giữ lại, rồi chị rút giấy ăn trong túi, nhẹ nhàng chấm nước mắt ở khóe mắt cho cô.

Hai người mẹ đứng gần đó nhìn nhau, mỉm cười một cách đầy thấu hiểu, không cần lời nào thêm.

Giữa khung cảnh ấy, cô tiến sĩ trong bộ áo choàng ba vạch cười tươi hết cỡ, bên phải khoác tay mẹ ruột, bên trái nắm tay người yêu. Ngay cạnh Lalin là mẹ Lalin – người Lapas xem như mẹ thứ hai. Dưới chân, Moo Daeng ngồi phịch như tượng canh giữ cả gia đình nhỏ này.

"Nào nào, dễ thương quá! Xích lại gần chút nhé, tôi đếm một... hai... ba!"

"Tách!"

Và Lapas biết chắc, giây phút này sẽ là ký ức đẹp đẽ suốt đời.

Sau đó...

"Em mệt chưa?" – Lalin vừa hỏi vừa lấy khăn giấy chấm mồ hôi trên trán và tóc mai cho người yêu.

Đám bạn cấp ba của Lapas vừa đi về, thấy có khoảng trống là chị nhào tới ngay, nào là quạt mini, nào là chai nước lạnh, y hệt "bạn trai quốc dân". Lapas gật gù, cúi xuống ngậm ống hút uống cái ực.

"Còn ổn chứ? Có cần gì thêm không nè?"

"Cần người này thôi ạ." – Lapas dí tay vào vai Lalin mấy cái, còn le lưỡi trêu, làm chị bật cười khẽ.

"Nè, miệng em bôi mật ong hả."

"Có chị là đủ rồi mà."

"Xạoo vừa thôi."

"Em nói thiệt mà."

Cô em nhỏ hơn chu môi phụng phịu, rồi nghiêng người dụi cằm lên vai cô giáo Lalin – người hôm nay bỗng hóa thành "chị lớn" đúng nghĩa. Giọng nũng nịu vang lên:

"Nhớ quá trời luôn đó... chị không nhớ em gì hết hả?"

Nếu là lúc bình thường, Lalin đã đưa tay xoa đầu em bé này rồi. Nhưng vì đang ở chỗ đông người, chị đành đổi thành xoa nhẹ lưng cô tân tiến sĩ cho đỡ lộ.

"Nhớ muốn chết rồi đây."

Nói xong hai ánh mắt quấn lấy nhau, ngọt ngào muốn sâu răng. Thế mà chưa kịp tận hưởng trọn vẹn thì giọng la oang oang của Methawee (Mim) đã chen ngang:

"Ahem! Trời đất ơi, thế giới này chỉ có hai người thôi hả? Có chụp hình không chị đẹp?"

Lapas quay phắt ra, đảo mắt ngay:


"Bộ không dẫn bồ theo hả mà làm như mình độc thân?"

"Có chứ! Mà bạn gái tao xinh, phải khoe chứ."

Nói rồi Min kéo eo Saralee sát vào, còn giả bộ gục đầu lên vai chị, copy–paste y chang cái động tác Lapas vừa làm với Lalin. Hai "chị lớn" đứng coi mà phì cười, mắt hí lại như trăng khuyết.

"Chúc mừng nha Lapas. Đây, cái này chị với Min mua cho em." – Saralee đưa chiếc túi hàng hiệu trắng tinh cho cô.

"Trời ơi cảm ơn chị, mà lần sau khỏi mua cũng được... tốn tiền quá." – Lapas vội chắp tay cúi đầu, cảm động thấy rõ.

"Tiền nong không thành vấn đề đâu cưng. Nhìn coi người yêu cưng còn tặng quà cho tao nè. – Trừi ưi, P'Lalin ơi, em cảm ơn nhiều nhaaaa~" – Min đổi giọng liền, lúc nãy nói với bạn còn chảnh chọe, nhưng khi nhận đồ từ tay chị đẹp thì cúi rạp như fan K-pop gặp idol. Đúng là muốn đá cho phát.

"À, hồi nãy chị thấy Yee. Muốn gọi bạn bè đến chụp chung không?" – Lalin đề xuất.

"Ừ! Min, gọi Yee hộ tao, tao gọi Prim." – Lapas gật đầu cái rụp.

"Để chị gọi cho, em bận tay mà." – Lalin nhanh nhảu lôi điện thoại gọi ngay. Lapas thì quay sang nháy mắt, nhướng mày với Methawee: "Thấy chưa, bồ tao chuẩn không cần chỉnh luôn!"

Không lâu sau, cả team giảng viên trẻ tụ tập đông đủ. Nhiếp ảnh gia tha hồ bấm máy hàng trăm kiểu. Còn hai "chị cả" – Lalin và Saralee – thì đứng nhìn, lòng ngổn ngang đủ vị.

Saralee liếc bạn thân, thấy Lalin vẫn dán mắt vào cô người yêu nhỏ bé mà mỉm cười. Dù chẳng nói ra, tình cảm đó lộ rõ mồn một.

"Nhìn miết... em nó đâu có biến mất đâu." – Saralee trêu.

Lalin bật cười khẽ, quay sang bạn một chút rồi lại nhìn về phía Lapas:
"Không để biến mất lần nữa đâu."

"Dữ vậy sao."

"Ừ." – Lalil mỉm cười theo khi thấy Lapas cười rạng rỡ với bạn bè, lúm đồng tiền lấp ló đáng yêu muốn xỉu. – "Em chỉ muốn khắc ghi hết thảy khoảnh khắc này thôi."

"Ừm."

"Em đã lỡ mất hai lễ tốt nghiệp trước của Lapas rồi, Lee à." – Lalin khoanh tay, thở ra một hơi. Cơn gió lạnh thoáng qua da thịt nhưng trong lòng thì vẫn còn cái day dứt cũ. – "Nên lần này, em muốn giữ tất cả lại lâu hơn."

Saralee đặt tay lên cánh tay bạn, xoa nhẹ:
"Giờ em đang ở đây rồi. Nhìn hiện tại thôi, đủ rồi, được không?"

"Ừ."

"Thế đã chụp hình với em ấy chưa?"

"Có rồi, để lúc em sắp về thì chụp riêng lần nữa. Cho em ấy thoải mái với mọi người trước."

"Chà, 'người yêu số 1' luôn ha"

"Không muốn thua Lee đâu." – Lalil cười.

Cuộc trò chuyện dừng khi hai cô "bé hơn" chạy ùa về. Lapas lắc tay người yêu mình, nũng nịu:

"Em sắp phải về rồi, mà vẫn chưa chụp riêng với người yêu gì hết á."

Lalil mím môi, chưa quen lắm với kiểu công khai thế này, nhưng thấy ánh mắt em bé chẳng hề ngại ngùng, chị cũng tan chảy:
"Ừ, mình chụp thôi nào."

Thế là "chó già" ngoan ngoãn đứng cạnh, một tay ôm eo cô tiến sĩ trẻ, còn Lapas thì nghiêng đầu tự nhiên tựa sát. Từng cử chỉ ăn khớp nhau như mảnh ghép hoàn hảo. Trong thâm tâm, Lalil chỉ mong hai người sẽ gắn kết được thật lâu, lâu đến mức gần bằng "mãi mãi".

Có một khoảnh khắc hai người chạm mắt nhau. Lalil nhìn sâu vào đôi mắt sáng của em bé, nụ cười khẽ nở, dịu dàng và đầy say đắm. Lapas không biết chị có nhận ra không, nhưng với cô ấy, chỉ cần có chị ở bên, thế giới này không còn gì đáng sợ nữa.

"Yêu chị." – cô nói nhỏ, chỉ đủ cho hai người nghe.

Nụ cười của Lalil bỗng sáng rỡ như pháo hoa. Tim Lapas thì muốn lao tới hôn ngay cho bỏ thèm, nhưng thôi, save lại để tối về thực hành.

"I might have told you for a thousand times now but—" (Dù chị đã nói với em cả ngàn lần rồi , nhưng mà ...) – Lalil cúi xuống khẽ thì thầm bên tai, đúng lúc nhiếp ảnh gia bảo cả hai nhìn về ống kính. Bàn tay chị siết nhẹ eo, ngón tay còn lén cạ cạ đầy trêu chọc. – "I'm so proud of you, baby." (chị tự hào về em lắm đó baby)

Lapas hít sâu, cố nở nụ cười tươi rói với camera, nhưng bàn tay đặt sau lưng chị thì siết mạnh hơn, tố cáo hết cảm xúc đang bùng lên.

"Chọc em hả?" – cô rít khẽ.

Đáp lại chỉ là tiếng cười khúc khích của Lalil.

"Cưng à... chụp ảnh cho xong đã."

"..."

"Còn cái khác, về nhà mình tính."

.....


Chương trước Chương tiếp
Loading...