BHTT - [Second Chance] - Cơ Hội Thứ Hai - Fanfiction LingOrm
Chương 25 (2)
...
"Chào cô ạ"Là câu đầu tiên Lalil cất lời với người phụ nữ ngoài năm mươi, kèm theo cái chắp tay cúi chào lễ phép. P'Pornpitsamai liếc nhìn vị khách vừa đến một lúc, khóe môi bà giống hệt con gái mình, khẽ nở một nụ cười mỏng. Nhưng ánh mắt dò xét, quan sát kỹ lưỡng ấy khiến Lalil không khỏi căng thẳng."Mẹ, đây là chị Lalil nha""Con bé nó bị câm à, mà con phải lúc nào cũng đứng ra giới thiệu hộ thế?""Ơ kìa..."Lalil giật mình nhẹ khi người lớn nói vậy. Cô gái lớn hơn khẽ ưỡn thẳng lưng, ngẩng đầu đối diện đôi mắt nhạt màu giống hệt Lapas, trông như chú cún đang cố gắng lấy lòng một con mèo mẹ."Cháu là Lalil đây ạ, không biết cô còn nhớ không, nhưng hồi xưa cháu hay gọi điện cho Lapas lắm, hồi còn đi học ấy ạ""Nhớ chứ, cười là mắt híp thành một đường như này này"Câu trả lời ấy của người lớn khiến Lalil vô thức thở phào nhẹ nhõm. Còn Lapas thì chỉ biết lườm mẹ một cái thật rõ vì cái tội trêu "chó già" nhà cô. Nhìn xem, tai cụp, đuôi rũ cả xuống rồi, chẳng hiểu sợ gì mà sợ đến vậy.Kế hoạch ban đầu của Lapas là đưa mẹ ra ngoài ăn trưa, nhưng phải đổi thành nấu cơm ở nhà vì bà mẹ thân yêu bảo tối nay bận đi ăn với bạn vừa từ Mỹ về, thành ra phải huỷ kèo với con gái luôn.Bữa trưa hôm nay có vài món: canh chua rau thập cẩm Lapas thích, gà chiên chị Lalil mê, và rau cải xào thịt heo giòn mà mẹ khoái. Đầu bếp chính dĩ nhiên là người lớn tuổi nhất nhà. Hai cô giảng viên đại học chẳng quen vào bếp chỉ biết đứng ngơ ngác trước nồi niêu xoong chảo. Cuối cùng, P'Pornpitsamai chịu hết nổi, đuổi cô con gái yêu – vốn làm vướng víu hơn là giúp – ra ngoài dọn bàn."Pas, con ra ngoài dọn bàn đi""Ơ nhưng con giúp bếp được mà""Giúp thành gánh nặng ấy, đi mau – còn Lalil ở lại phụ cô thái rau. Nhìn dáng là biết khá khẩm hơn Pas rồi"Người được khen thì cười híp mắt, còn cô con gái ruột thì phụng phịu bỏ ra ngoài. Cứ nghĩ Lapas không nhận ra mẹ mình đang tìm cơ hội nói chuyện riêng với chị Lalil à. Ôi, cô muốn phát điên, một phần thì tin chị sẽ đối phó được, phần còn lại lại lo lắng... lo rằng lời mẹ có thể vô tình làm tổn thương chị, như từng làm tổn thương Lapas trước đây.Trong bếp lúc này chỉ còn tiếng dao gõ trên thớt hòa với tiếng chảo xào. Hai người phụ nữ dường như giao tiếp bằng ánh mắt và "năng lượng tinh thần". Thỉnh thoảng mẹ Lapas lại bảo Lalil lấy cái này cái kia, và cô ngoan ngoãn làm theo.Khi món cuối đang được đảo trong nồi, Lalil đã xong việc nên chỉ đứng thu mình phía sau người lớn tuổi hơn, hai tay nắm vào nhau."Sao cháu lại quen với Lapas vậy?"Câu hỏi bất ngờ vang lên như thể đang nói về... thời tiết. Lalil hơi ngạc nhiên nhưng cũng không để người lớn phải chờ lâu."Vì Pas đáng yêu ạ""Chỉ vậy thôi sao?""...À..."Phong thái "phó giáo sư" giỏi giang biến mất hoàn toàn trước mẹ người yêu. Lalil nuốt nước bọt đầy căng thẳng, không biết trả lời sao cho vừa lòng và đủ lý lẽ với người trước mặt.Chứ nếu thật sự có lý do chặt chẽ, chắc cô đã không quay lại yêu Laphat từ đầu rồi."Thật ra... cháu cũng không biết giải thích thế nào...""...""Chỉ là... muốn về nhà gặp Pas mỗi ngày thôi ạ"Người phụ nữ lớn tuổi khẽ "ừ" trong cổ. Vì đứng ở vị trí này, Lalil không thấy được nụ cười thoáng qua nơi khóe môi bà. P'Pornpitsamai tắt bếp, quay lại nhìn người yêu con gái bằng ánh mắt khó đoán."Xinh xắn thế này, cháu không muốn kết hôn, sinh con như gia đình bình thường à?"Không khí trở nên nặng nề. Lalil không chắc "gia đình bình thường" mà bà nói là gì. Kết hôn? Sinh con? Điều đầu tiên cô từng trải qua rồi, và phát hiện nó chẳng lấp đầy cuộc đời mình. Còn điều thứ hai... cô vốn không thể có được.Vậy nếu thiếu cả hai thứ đó, gia đình cô vun đắp sẽ không trọn vẹn sao?"Cháu từng kết hôn rồi ạ"Câu trả lời khiến người nghe mở to mắt ngạc nhiên, nhưng Lalil chẳng bận tâm."Và ly hôn lâu rồi... Nghĩ lại, cháu thấy mình đã phí thời gian vào chuyện đó quá nhiều""...""Cháu từng sống theo cái gọi là 'bình thường', nhưng lại cảm thấy bất thường hơn mỗi ngày""...""Quá khứ dạy cháu nhiều điều. Nếu 'bình thường' nghĩa là kết hôn, lập gia đình với một người đàn ông... thì cháu thà sống khác biệt. Cháu chỉ muốn ở bên con gái cô thôi""...Cháu chắc chứ?""Pas đã làm trọn vẹn ý nghĩa gia đình của cháu. Cháu không thể để mất cô ấy thêm lần nữa đâu"Lần này Lalil ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt người lớn. Không chút dao động. Sự kiên định ấy khiến P'Pornpitsamai bắt đầu bớt nghi ngờ và có phần nể phục. Không lạ gì khi người phụ nữ này "trị" được Lapas."Cháu từng kết hôn với đàn ông, sau này sẽ không quay lại với đàn ông à?""Chừng nào cháu còn yêu Pas, thì đàn ông hay phụ nữ khác... cháu cũng chẳng để tâm đâu ạ"Giọng Lalil chắc nịch, chân mày hơi nhíu lại. Nếu là chó, chắc giờ lông đuôi cô đã dựng hết cả lên. Nhưng cô hiểu, người lớn sinh ra ở thời khác, khó mà thấu hết chuyện này."Cháu có thể thích cả nam lẫn nữ, nhưng một lúc chỉ yêu được một người thôi""...""Và người đó là Pas"P'Pornpitsamai không đáp, chỉ nhìn cô gái vừa thổ lộ tình cảm với con mình bằng ánh mắt đánh giá. Thấy đối phương chẳng còn rụt rè như lúc mới gặp, bà lại thấy thú vị. Rốt cuộc cũng không kìm được, bà cười tươi, môi cong thành hình trái tim y như Lapas."Nói hay đấy, đâu còn ủ rũ như lúc đầu nữa"Giọng bà pha chút trìu mến, khiến Lalil như gà mắc tóc, không biết nên phản ứng sao.Hai mẹ con này đúng là giống nhau y chang."D– Dạ""Lalil"Nghe gọi tên, cô ngẩng lên, thấy người lớn tuổi hơn đưa tay nắm lấy cánh tay mình. Ánh mắt bà gửi gắm, không còn chút bông đùa nào."Cô với Pas... cũng chẳng có gia đình bình thường hay hoàn hảo gì đâu""...""Cô từng chịu đựng sống với một người đàn ông, chỉ để giữ cái gọi là 'gia đình hoàn hảo'..." Giọng bà chùng xuống, buồn không kém ánh mắt nhạt màu ấy. "Nhưng cuối cùng, nó chỉ làm cuộc sống của cô và Pas tệ hơn"P'Pornpitsamai mỉm cười với cô gái trẻ, bàn tay bà xoa nhẹ tay cô, hệt như Lapas hay làm."Giờ cô chẳng mong gì hơn ngoài việc thấy Pas được yêu và yêu với một trái tim hạnh phúc... Và nếu người đó là cháu, cô vui lắm""Cô..."Lalil khẽ gọi, giọng run, khi thấy mắt bà hoe đỏ."Pas bướng, cô biết"Bà hít nhẹ, nhưng nụ cười liền nở ra khi nghĩ đến gương mặt hờn dỗi của con gái."Từ giờ, mẹ gửi em cho con nhé"Mắt Lalil mở to, tim đập nhanh đến mức toàn thân nóng ran vì vui mừng."Sẽ có lúc vui, lúc không vui... nhưng mẹ muốn hai đứa cùng dìu nhau đi tiếp như thế này..." Bà siết tay Lalil chặt hơn, nhấn mạnh câu sau."Nhưng nếu một ngày nào đó, cháu thấy Pas trở thành gánh nặng quá sức mình... thì hãy đưa em về cho mẹ một cách êm đẹp. Đừng làm tổn thương nó, mẹ chỉ xin vậy thôi"Lalil gật đầu, không nói được gì vì nghẹn ngào. Giữa hai người phụ nữ này, chẳng cần thêm lời nào nữa – chỉ cần tình yêu dành cho Lapas là đủ để họ trao nhau cái ôm ấm áp. Và Lalil thấy mừng lắm... vì mình vừa có thêm một thành viên trong gia đình.Họ không hề hay biết mọi chuyện đều trong tầm mắt của một người khác, Lapas mỉm cười nhẹ nhõm. Lại một lần nữa cô rơi nước mắt, nhưng lần này chẳng có chút buồn nào. Cô nhanh tay lau mặt khi nghe tiếng bước chân đến gần, rồi nở nụ cười tươi với hai người mình yêu nhất."Mẹ, chị Lalil... lại đây, để Pas giúp"...Trời dần buông xuống, bữa tối hôm nay của bọn họ chỉ là pizza giao tận nơi và gà rán còn sót lại từ bữa trưa. Mẹ của Lapas ra ngoài từ giữa buổi chiều nên trong nhà giờ chỉ còn hai sinh vật sống.Lalin vẫn chưa kể chuyện trong bếp cho Lapas nghe, nào biết rằng cô em đã biết hết từ đầu. Chỉ cần nhớ đến giọng nói kiên quyết của chị khi khẳng định rằng mình yêu cô là tim Lapas lại xao động như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc.Mải nghĩ về chuyện trưa nay chưa được bao lâu thì người trong suy nghĩ cũng bước ra khỏi phòng tắm, mái tóc còn ẩm nhẹ. Mùi thơm của xà phòng và dầu gội khiến Lapas phải ngẩng mặt nhìn lên. Điều đầu tiên chị ấy trao cho cô vẫn là nụ cười tươi tắn quen thuộc."Thơm quá""Đó là mùi của em"Không hiểu có phải vì cảm xúc còn dư âm từ lúc nãy hay không, chỉ một tiếng "em" từ miệng Lalin cũng khiến Lapas phải nuốt nước bọt, ngượng ngùng lạ thường."Ngồi đây nhanh nào, để Pas sấy tóc cho""Ừm, cảm ơn nha"Người lớn hơn ngoan ngoãn ngồi xuống. Lapas cắm máy sấy, chỉ mong tiếng ù ù át đi nhịp tim mình đang đập ngày càng nhanh.Cô sấy tóc cho chị thật nhẹ nhàng, như đang chăm chút tấm lụa quý. Lalin thì ngồi co một chân, đặt iPad trên đùi, tay xoay xoay cây bút như đang suy nghĩ điều gì đó. Lapas chỉ biết mỉm cười, khẽ lắc đầu — xem ra Lalin không thể rời khỏi vai trò cô giáo quá nửa ngày."Hôm nay chị nói gì với mẹ Pas thế?"Tiếng máy sấy ngừng lại, thay vào đó là giọng Lapas. Lalin gập iPad, đặt xuống cuối giường rồi quay lại nhìn người ngồi cao hơn một chút. "Nhiều lắm""Mẹ Pas không nói gì làm chị buồn chứ?""Cũng hơi chùng lòng một chút"Người lớn hơn thành thật. "Mẹ Pas hỏi chị là không muốn kết hôn, có con à, kiểu vậy đó" Lapas đưa tay che mặt. Không bất ngờ với câu hỏi đó từ mẹ, nhưng cô ghét việc người bị hỏi lại là Lalin."Pas xin lỗi thay mẹ nha""Không sao đâu... Chị chỉ nói thật với mẹ em rằng mình đã trải qua hết rồi, nhưng chưa bao giờ thấy hạnh phúc như bây giờ"Trong đôi mắt sáng màu của Lapas chợt ánh lên tia lấp lánh. Lalin đáng yêu quá... và Lapas cũng yêu chị vô cùng. Cô đưa tay ôm lấy gương mặt mộc của chị, nhìn vào mắt với bao tình cảm dồn nén trong tim."Pas yêu chị Lin"Lời tỏ tình bật ra bất ngờ. Giọng cô nhẹ nhưng vang vọng đủ để người nghe cảm nhận rõ ràng.Lalil khẽ hé môi, không khí xung quanh như đặc lại khiến chị hít sâu một hơi. Lapas cũng vừa nhận ra mình vừa nói gì, gương mặt cô thoáng sững sờ."À...""Chị cũng yêu Pas"Lalil vội vàng đáp lại, sợ rằng nếu không nói ngay bây giờ thì sẽ phải chờ rất lâu mới có cơ hội. "Yêu... yêu nhiều lắm" — chị nhấn mạnh, giọng run lên vì cảm xúc quá dạt dào.Lapas gật đầu, môi mím chặt vì tình yêu trào dâng, hóa thành những giọt nước mắt lấp lánh. Cô chớp mắt và chất lỏng trong veo liền lăn dài xuống má."Khóc rồi hả?""Chị cũng sắp khóc còn gì"Lapas nhỏ giọng cãi lại, khiến Lalin bật cười khẽ, chiếc mũi đỏ hoe. Người lớn hơn rướn người tới, áp trán mình vào trán cô."Chị hôn em được không?"Lapas nở nụ cười mỏng nhẹ. Chị ấy lúc nào cũng tôn trọng cô như vậy. Lại vô thức thấy áy náy vì ngày trước mình từng ích kỷ, nhưng giờ cô đã quyết sẽ bù đắp cho chị bằng tất cả lòng mình.Câu trả lời của cô là vòng tay kéo cổ chị xuống, để môi họ tìm nhau. Nụ hôn ban đầu mềm mại như vị kẹo bông, khiến Lapas gần như tan chảy. Lalil hôn giỏi lắm... đến mức cô không khỏi thắc mắc chị học ở đâu, nhưng có lẽ giờ không quan trọng nữa, vì từ nay kỹ thuật đó sẽ chỉ dành cho riêng LapasTừ cái chạm dịu dàng, nụ hôn dần trở nên sâu hơn, vì cảm xúc mãnh liệt đến mức chỉ chạm nhẹ thôi là không đủ. Sự mềm mại quấn quýt, vang lên âm thanh khe khẽ, cùng lúc lưng Lapaschạm xuống giường.Người lớn hơn tách ra, ánh mắt chan chứa yêu thương. Lalil khẽ dùng mu bàn tay vuốt theo đường nét gương mặt cô, cố gắng kiềm chế để không đi quá xa."Nếu mình hôn nhau như vừa nãy một lần nữa, chị sẽ không dừng lại được"Giọng chị run run. Lapas thở gấp, khép mắt suy nghĩ, không dám nhìn vào mắt Lalin, nhất là khi chị đang ở phía trên, ánh mắt đầy khao khát.Cô từ từ mở mắt, hơi thở Lalil vẫn gần ngay đó. Chị chống tay xuống hai bên người cô, mỉm cười dịu dàng như muốn nói rằng không sao đâu... nếu ta dừng lại ở đây.Chỉ là... Lapas chẳng muốn dừng chút nào......Ánh nắng muộn buổi sáng len qua rèm cửa, đủ chói để khiến một sinh vật trên giường khẽ xoay người trốn tránh. Người còn lại cùng giường cảm nhận được động tĩnh, cuối cùng cũng buộc phải miễn cưỡng mở mắt.Điều đầu tiên Lalin thấy là cơ thể gần như trần trụi trong vòng tay mình. Mái tóc rối bời cùng gương mặt mộc mạc không son phấn khi ngủ của Laphat khiến cô trông càng đáng yêu và dễ nâng niu hơn. Lalin khẽ đặt môi lên thái dương cô gái, chẳng ngờ hành động ấy lại khiến con mèo lười kia tỉnh giấc."Ưm... P'Lilin..."Lapas nheo mắt, chưa sẵn sàng đối diện ánh nắng chói chang lúc 9 giờ sáng.
"Vội gì mà dậy sớm vậy...""I love you."Chị già kia đáp chẳng ăn nhập câu hỏi, nhưng lại đúng với lòng mình nhất lúc này — để con mèo lười vốn định xù lông vì bị đánh thức bỗng đổi sang mỉm cười, đôi mắt mở to, nhìn thẳng vào nhau."I love you, too."Lapas đáp lại, rồi rúc người vào chị như tìm hơi ấm. Cô em nhỏ hơn khẽ nhắm mắt, lắng nghe nhịp tim vững vàng của Lalin. Âm thanh ấy còn êm hơn bất cứ bản nhạc hay bài thơ nào."Chị muốn sáng nào cũng tỉnh dậy như thế này.""Hử?" Lapas khẽ kêu, như không tin vào tai mình.
"Tỉnh dậy mà thấy cái mặt đỏ au của em mỗi sáng á?""Đỏ gì chứ, đáng yêu muốn chết.""Chị tham quá rồi đó, Lalin."Lalin nhún vai tỉnh bơ, rồi không kìm được mà cúi hôn lên lúm đồng tiền thiên thần của cô gái.
"This good girl will gone bad for you.""I see it ka..." Lapas cắn nhẹ lên vai chị để trả đũa.
"Last night you were very bad... like, heavenly bad.""Rồi em có thích không?""You already know that."
(mấy đoạn này như đang nghe dirtytalk vậy nên thôi mấy bà tự dịch tự hiểu đi nha ^^)#lalillapasTALK:
Lần này lại mất tích lâu nữa rồi, nhưng nhìn độ dài chương chắc mọi người cũng đoán được tôi bận gì ha lol. Thật sự là không biết gõ gì thêm... ngại chết mất, đồ ngốc!Sắp hết truyện thật rồi đó. Mỗi lần nghĩ đến lại muốn bày trò tạo drama thêm một hai vụ (thôi chị, tha cho tụi nhỏ đi), đùa thôi 555555. Cho tụi nó hạnh phúc tí chứ.Nói nghiêm túc một chút, tôi cảm thấy ở thời điểm này, mỗi nhân vật đều từng đổ vỡ, hoặc đang trên đà đổ vỡ, chỉ vì muốn giữ cho mình một thứ gọi là gia đình và tình yêu đúng mực.P'Zo đang đổ vỡ... chỉ vì muốn giữ cho mối quan hệ vẫn tốt đẹp.P'Lilin từng đổ vỡ... dù đã sống một cuộc đời chuẩn mực, đầy đủ theo khuôn mẫu xã hội.Khun Phonphitmai còn hơn cả đổ vỡ... vì muốn giữ trọn vẹn một gia đình hoàn hảo cho con.Và điều đó ảnh hưởng tới Laphat... khi cô nhận lấy những mảnh vỡ rạn nứt, để rồi cuối cùng lại làm đau nhau.Tôi đặc biệt thích chương này, có lẽ vì đã dành khá nhiều thời gian cho nó. Hy vọng mọi người cũng sẽ thích.Cảm ơn mọi bình luận và động lực của mọi người nhé. Nếu không phiền thì tôi muốn mời mọi người comment thật nhiều, vì với tôi, từng con chữ ấy giống như một nguồn năng lượng kỳ diệu, nuôi sống tác giả rất nhiều :-)Hẹn gặp lại ở chương sau. Cảm ơn một lần nữa vì luôn yêu thương #lalillapasEvery comments are 100% appreciated by me!
"Chào cô ạ"Là câu đầu tiên Lalil cất lời với người phụ nữ ngoài năm mươi, kèm theo cái chắp tay cúi chào lễ phép. P'Pornpitsamai liếc nhìn vị khách vừa đến một lúc, khóe môi bà giống hệt con gái mình, khẽ nở một nụ cười mỏng. Nhưng ánh mắt dò xét, quan sát kỹ lưỡng ấy khiến Lalil không khỏi căng thẳng."Mẹ, đây là chị Lalil nha""Con bé nó bị câm à, mà con phải lúc nào cũng đứng ra giới thiệu hộ thế?""Ơ kìa..."Lalil giật mình nhẹ khi người lớn nói vậy. Cô gái lớn hơn khẽ ưỡn thẳng lưng, ngẩng đầu đối diện đôi mắt nhạt màu giống hệt Lapas, trông như chú cún đang cố gắng lấy lòng một con mèo mẹ."Cháu là Lalil đây ạ, không biết cô còn nhớ không, nhưng hồi xưa cháu hay gọi điện cho Lapas lắm, hồi còn đi học ấy ạ""Nhớ chứ, cười là mắt híp thành một đường như này này"Câu trả lời ấy của người lớn khiến Lalil vô thức thở phào nhẹ nhõm. Còn Lapas thì chỉ biết lườm mẹ một cái thật rõ vì cái tội trêu "chó già" nhà cô. Nhìn xem, tai cụp, đuôi rũ cả xuống rồi, chẳng hiểu sợ gì mà sợ đến vậy.Kế hoạch ban đầu của Lapas là đưa mẹ ra ngoài ăn trưa, nhưng phải đổi thành nấu cơm ở nhà vì bà mẹ thân yêu bảo tối nay bận đi ăn với bạn vừa từ Mỹ về, thành ra phải huỷ kèo với con gái luôn.Bữa trưa hôm nay có vài món: canh chua rau thập cẩm Lapas thích, gà chiên chị Lalil mê, và rau cải xào thịt heo giòn mà mẹ khoái. Đầu bếp chính dĩ nhiên là người lớn tuổi nhất nhà. Hai cô giảng viên đại học chẳng quen vào bếp chỉ biết đứng ngơ ngác trước nồi niêu xoong chảo. Cuối cùng, P'Pornpitsamai chịu hết nổi, đuổi cô con gái yêu – vốn làm vướng víu hơn là giúp – ra ngoài dọn bàn."Pas, con ra ngoài dọn bàn đi""Ơ nhưng con giúp bếp được mà""Giúp thành gánh nặng ấy, đi mau – còn Lalil ở lại phụ cô thái rau. Nhìn dáng là biết khá khẩm hơn Pas rồi"Người được khen thì cười híp mắt, còn cô con gái ruột thì phụng phịu bỏ ra ngoài. Cứ nghĩ Lapas không nhận ra mẹ mình đang tìm cơ hội nói chuyện riêng với chị Lalil à. Ôi, cô muốn phát điên, một phần thì tin chị sẽ đối phó được, phần còn lại lại lo lắng... lo rằng lời mẹ có thể vô tình làm tổn thương chị, như từng làm tổn thương Lapas trước đây.Trong bếp lúc này chỉ còn tiếng dao gõ trên thớt hòa với tiếng chảo xào. Hai người phụ nữ dường như giao tiếp bằng ánh mắt và "năng lượng tinh thần". Thỉnh thoảng mẹ Lapas lại bảo Lalil lấy cái này cái kia, và cô ngoan ngoãn làm theo.Khi món cuối đang được đảo trong nồi, Lalil đã xong việc nên chỉ đứng thu mình phía sau người lớn tuổi hơn, hai tay nắm vào nhau."Sao cháu lại quen với Lapas vậy?"Câu hỏi bất ngờ vang lên như thể đang nói về... thời tiết. Lalil hơi ngạc nhiên nhưng cũng không để người lớn phải chờ lâu."Vì Pas đáng yêu ạ""Chỉ vậy thôi sao?""...À..."Phong thái "phó giáo sư" giỏi giang biến mất hoàn toàn trước mẹ người yêu. Lalil nuốt nước bọt đầy căng thẳng, không biết trả lời sao cho vừa lòng và đủ lý lẽ với người trước mặt.Chứ nếu thật sự có lý do chặt chẽ, chắc cô đã không quay lại yêu Laphat từ đầu rồi."Thật ra... cháu cũng không biết giải thích thế nào...""...""Chỉ là... muốn về nhà gặp Pas mỗi ngày thôi ạ"Người phụ nữ lớn tuổi khẽ "ừ" trong cổ. Vì đứng ở vị trí này, Lalil không thấy được nụ cười thoáng qua nơi khóe môi bà. P'Pornpitsamai tắt bếp, quay lại nhìn người yêu con gái bằng ánh mắt khó đoán."Xinh xắn thế này, cháu không muốn kết hôn, sinh con như gia đình bình thường à?"Không khí trở nên nặng nề. Lalil không chắc "gia đình bình thường" mà bà nói là gì. Kết hôn? Sinh con? Điều đầu tiên cô từng trải qua rồi, và phát hiện nó chẳng lấp đầy cuộc đời mình. Còn điều thứ hai... cô vốn không thể có được.Vậy nếu thiếu cả hai thứ đó, gia đình cô vun đắp sẽ không trọn vẹn sao?"Cháu từng kết hôn rồi ạ"Câu trả lời khiến người nghe mở to mắt ngạc nhiên, nhưng Lalil chẳng bận tâm."Và ly hôn lâu rồi... Nghĩ lại, cháu thấy mình đã phí thời gian vào chuyện đó quá nhiều""...""Cháu từng sống theo cái gọi là 'bình thường', nhưng lại cảm thấy bất thường hơn mỗi ngày""...""Quá khứ dạy cháu nhiều điều. Nếu 'bình thường' nghĩa là kết hôn, lập gia đình với một người đàn ông... thì cháu thà sống khác biệt. Cháu chỉ muốn ở bên con gái cô thôi""...Cháu chắc chứ?""Pas đã làm trọn vẹn ý nghĩa gia đình của cháu. Cháu không thể để mất cô ấy thêm lần nữa đâu"Lần này Lalil ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt người lớn. Không chút dao động. Sự kiên định ấy khiến P'Pornpitsamai bắt đầu bớt nghi ngờ và có phần nể phục. Không lạ gì khi người phụ nữ này "trị" được Lapas."Cháu từng kết hôn với đàn ông, sau này sẽ không quay lại với đàn ông à?""Chừng nào cháu còn yêu Pas, thì đàn ông hay phụ nữ khác... cháu cũng chẳng để tâm đâu ạ"Giọng Lalil chắc nịch, chân mày hơi nhíu lại. Nếu là chó, chắc giờ lông đuôi cô đã dựng hết cả lên. Nhưng cô hiểu, người lớn sinh ra ở thời khác, khó mà thấu hết chuyện này."Cháu có thể thích cả nam lẫn nữ, nhưng một lúc chỉ yêu được một người thôi""...""Và người đó là Pas"P'Pornpitsamai không đáp, chỉ nhìn cô gái vừa thổ lộ tình cảm với con mình bằng ánh mắt đánh giá. Thấy đối phương chẳng còn rụt rè như lúc mới gặp, bà lại thấy thú vị. Rốt cuộc cũng không kìm được, bà cười tươi, môi cong thành hình trái tim y như Lapas."Nói hay đấy, đâu còn ủ rũ như lúc đầu nữa"Giọng bà pha chút trìu mến, khiến Lalil như gà mắc tóc, không biết nên phản ứng sao.Hai mẹ con này đúng là giống nhau y chang."D– Dạ""Lalil"Nghe gọi tên, cô ngẩng lên, thấy người lớn tuổi hơn đưa tay nắm lấy cánh tay mình. Ánh mắt bà gửi gắm, không còn chút bông đùa nào."Cô với Pas... cũng chẳng có gia đình bình thường hay hoàn hảo gì đâu""...""Cô từng chịu đựng sống với một người đàn ông, chỉ để giữ cái gọi là 'gia đình hoàn hảo'..." Giọng bà chùng xuống, buồn không kém ánh mắt nhạt màu ấy. "Nhưng cuối cùng, nó chỉ làm cuộc sống của cô và Pas tệ hơn"P'Pornpitsamai mỉm cười với cô gái trẻ, bàn tay bà xoa nhẹ tay cô, hệt như Lapas hay làm."Giờ cô chẳng mong gì hơn ngoài việc thấy Pas được yêu và yêu với một trái tim hạnh phúc... Và nếu người đó là cháu, cô vui lắm""Cô..."Lalil khẽ gọi, giọng run, khi thấy mắt bà hoe đỏ."Pas bướng, cô biết"Bà hít nhẹ, nhưng nụ cười liền nở ra khi nghĩ đến gương mặt hờn dỗi của con gái."Từ giờ, mẹ gửi em cho con nhé"Mắt Lalil mở to, tim đập nhanh đến mức toàn thân nóng ran vì vui mừng."Sẽ có lúc vui, lúc không vui... nhưng mẹ muốn hai đứa cùng dìu nhau đi tiếp như thế này..." Bà siết tay Lalil chặt hơn, nhấn mạnh câu sau."Nhưng nếu một ngày nào đó, cháu thấy Pas trở thành gánh nặng quá sức mình... thì hãy đưa em về cho mẹ một cách êm đẹp. Đừng làm tổn thương nó, mẹ chỉ xin vậy thôi"Lalil gật đầu, không nói được gì vì nghẹn ngào. Giữa hai người phụ nữ này, chẳng cần thêm lời nào nữa – chỉ cần tình yêu dành cho Lapas là đủ để họ trao nhau cái ôm ấm áp. Và Lalil thấy mừng lắm... vì mình vừa có thêm một thành viên trong gia đình.Họ không hề hay biết mọi chuyện đều trong tầm mắt của một người khác, Lapas mỉm cười nhẹ nhõm. Lại một lần nữa cô rơi nước mắt, nhưng lần này chẳng có chút buồn nào. Cô nhanh tay lau mặt khi nghe tiếng bước chân đến gần, rồi nở nụ cười tươi với hai người mình yêu nhất."Mẹ, chị Lalil... lại đây, để Pas giúp"...Trời dần buông xuống, bữa tối hôm nay của bọn họ chỉ là pizza giao tận nơi và gà rán còn sót lại từ bữa trưa. Mẹ của Lapas ra ngoài từ giữa buổi chiều nên trong nhà giờ chỉ còn hai sinh vật sống.Lalin vẫn chưa kể chuyện trong bếp cho Lapas nghe, nào biết rằng cô em đã biết hết từ đầu. Chỉ cần nhớ đến giọng nói kiên quyết của chị khi khẳng định rằng mình yêu cô là tim Lapas lại xao động như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc.Mải nghĩ về chuyện trưa nay chưa được bao lâu thì người trong suy nghĩ cũng bước ra khỏi phòng tắm, mái tóc còn ẩm nhẹ. Mùi thơm của xà phòng và dầu gội khiến Lapas phải ngẩng mặt nhìn lên. Điều đầu tiên chị ấy trao cho cô vẫn là nụ cười tươi tắn quen thuộc."Thơm quá""Đó là mùi của em"Không hiểu có phải vì cảm xúc còn dư âm từ lúc nãy hay không, chỉ một tiếng "em" từ miệng Lalin cũng khiến Lapas phải nuốt nước bọt, ngượng ngùng lạ thường."Ngồi đây nhanh nào, để Pas sấy tóc cho""Ừm, cảm ơn nha"Người lớn hơn ngoan ngoãn ngồi xuống. Lapas cắm máy sấy, chỉ mong tiếng ù ù át đi nhịp tim mình đang đập ngày càng nhanh.Cô sấy tóc cho chị thật nhẹ nhàng, như đang chăm chút tấm lụa quý. Lalin thì ngồi co một chân, đặt iPad trên đùi, tay xoay xoay cây bút như đang suy nghĩ điều gì đó. Lapas chỉ biết mỉm cười, khẽ lắc đầu — xem ra Lalin không thể rời khỏi vai trò cô giáo quá nửa ngày."Hôm nay chị nói gì với mẹ Pas thế?"Tiếng máy sấy ngừng lại, thay vào đó là giọng Lapas. Lalin gập iPad, đặt xuống cuối giường rồi quay lại nhìn người ngồi cao hơn một chút. "Nhiều lắm""Mẹ Pas không nói gì làm chị buồn chứ?""Cũng hơi chùng lòng một chút"Người lớn hơn thành thật. "Mẹ Pas hỏi chị là không muốn kết hôn, có con à, kiểu vậy đó" Lapas đưa tay che mặt. Không bất ngờ với câu hỏi đó từ mẹ, nhưng cô ghét việc người bị hỏi lại là Lalin."Pas xin lỗi thay mẹ nha""Không sao đâu... Chị chỉ nói thật với mẹ em rằng mình đã trải qua hết rồi, nhưng chưa bao giờ thấy hạnh phúc như bây giờ"Trong đôi mắt sáng màu của Lapas chợt ánh lên tia lấp lánh. Lalin đáng yêu quá... và Lapas cũng yêu chị vô cùng. Cô đưa tay ôm lấy gương mặt mộc của chị, nhìn vào mắt với bao tình cảm dồn nén trong tim."Pas yêu chị Lin"Lời tỏ tình bật ra bất ngờ. Giọng cô nhẹ nhưng vang vọng đủ để người nghe cảm nhận rõ ràng.Lalil khẽ hé môi, không khí xung quanh như đặc lại khiến chị hít sâu một hơi. Lapas cũng vừa nhận ra mình vừa nói gì, gương mặt cô thoáng sững sờ."À...""Chị cũng yêu Pas"Lalil vội vàng đáp lại, sợ rằng nếu không nói ngay bây giờ thì sẽ phải chờ rất lâu mới có cơ hội. "Yêu... yêu nhiều lắm" — chị nhấn mạnh, giọng run lên vì cảm xúc quá dạt dào.Lapas gật đầu, môi mím chặt vì tình yêu trào dâng, hóa thành những giọt nước mắt lấp lánh. Cô chớp mắt và chất lỏng trong veo liền lăn dài xuống má."Khóc rồi hả?""Chị cũng sắp khóc còn gì"Lapas nhỏ giọng cãi lại, khiến Lalin bật cười khẽ, chiếc mũi đỏ hoe. Người lớn hơn rướn người tới, áp trán mình vào trán cô."Chị hôn em được không?"Lapas nở nụ cười mỏng nhẹ. Chị ấy lúc nào cũng tôn trọng cô như vậy. Lại vô thức thấy áy náy vì ngày trước mình từng ích kỷ, nhưng giờ cô đã quyết sẽ bù đắp cho chị bằng tất cả lòng mình.Câu trả lời của cô là vòng tay kéo cổ chị xuống, để môi họ tìm nhau. Nụ hôn ban đầu mềm mại như vị kẹo bông, khiến Lapas gần như tan chảy. Lalil hôn giỏi lắm... đến mức cô không khỏi thắc mắc chị học ở đâu, nhưng có lẽ giờ không quan trọng nữa, vì từ nay kỹ thuật đó sẽ chỉ dành cho riêng LapasTừ cái chạm dịu dàng, nụ hôn dần trở nên sâu hơn, vì cảm xúc mãnh liệt đến mức chỉ chạm nhẹ thôi là không đủ. Sự mềm mại quấn quýt, vang lên âm thanh khe khẽ, cùng lúc lưng Lapaschạm xuống giường.Người lớn hơn tách ra, ánh mắt chan chứa yêu thương. Lalil khẽ dùng mu bàn tay vuốt theo đường nét gương mặt cô, cố gắng kiềm chế để không đi quá xa."Nếu mình hôn nhau như vừa nãy một lần nữa, chị sẽ không dừng lại được"Giọng chị run run. Lapas thở gấp, khép mắt suy nghĩ, không dám nhìn vào mắt Lalin, nhất là khi chị đang ở phía trên, ánh mắt đầy khao khát.Cô từ từ mở mắt, hơi thở Lalil vẫn gần ngay đó. Chị chống tay xuống hai bên người cô, mỉm cười dịu dàng như muốn nói rằng không sao đâu... nếu ta dừng lại ở đây.Chỉ là... Lapas chẳng muốn dừng chút nào......Ánh nắng muộn buổi sáng len qua rèm cửa, đủ chói để khiến một sinh vật trên giường khẽ xoay người trốn tránh. Người còn lại cùng giường cảm nhận được động tĩnh, cuối cùng cũng buộc phải miễn cưỡng mở mắt.Điều đầu tiên Lalin thấy là cơ thể gần như trần trụi trong vòng tay mình. Mái tóc rối bời cùng gương mặt mộc mạc không son phấn khi ngủ của Laphat khiến cô trông càng đáng yêu và dễ nâng niu hơn. Lalin khẽ đặt môi lên thái dương cô gái, chẳng ngờ hành động ấy lại khiến con mèo lười kia tỉnh giấc."Ưm... P'Lilin..."Lapas nheo mắt, chưa sẵn sàng đối diện ánh nắng chói chang lúc 9 giờ sáng.
"Vội gì mà dậy sớm vậy...""I love you."Chị già kia đáp chẳng ăn nhập câu hỏi, nhưng lại đúng với lòng mình nhất lúc này — để con mèo lười vốn định xù lông vì bị đánh thức bỗng đổi sang mỉm cười, đôi mắt mở to, nhìn thẳng vào nhau."I love you, too."Lapas đáp lại, rồi rúc người vào chị như tìm hơi ấm. Cô em nhỏ hơn khẽ nhắm mắt, lắng nghe nhịp tim vững vàng của Lalin. Âm thanh ấy còn êm hơn bất cứ bản nhạc hay bài thơ nào."Chị muốn sáng nào cũng tỉnh dậy như thế này.""Hử?" Lapas khẽ kêu, như không tin vào tai mình.
"Tỉnh dậy mà thấy cái mặt đỏ au của em mỗi sáng á?""Đỏ gì chứ, đáng yêu muốn chết.""Chị tham quá rồi đó, Lalin."Lalin nhún vai tỉnh bơ, rồi không kìm được mà cúi hôn lên lúm đồng tiền thiên thần của cô gái.
"This good girl will gone bad for you.""I see it ka..." Lapas cắn nhẹ lên vai chị để trả đũa.
"Last night you were very bad... like, heavenly bad.""Rồi em có thích không?""You already know that."
(mấy đoạn này như đang nghe dirtytalk vậy nên thôi mấy bà tự dịch tự hiểu đi nha ^^)#lalillapasTALK:
Lần này lại mất tích lâu nữa rồi, nhưng nhìn độ dài chương chắc mọi người cũng đoán được tôi bận gì ha lol. Thật sự là không biết gõ gì thêm... ngại chết mất, đồ ngốc!Sắp hết truyện thật rồi đó. Mỗi lần nghĩ đến lại muốn bày trò tạo drama thêm một hai vụ (thôi chị, tha cho tụi nhỏ đi), đùa thôi 555555. Cho tụi nó hạnh phúc tí chứ.Nói nghiêm túc một chút, tôi cảm thấy ở thời điểm này, mỗi nhân vật đều từng đổ vỡ, hoặc đang trên đà đổ vỡ, chỉ vì muốn giữ cho mình một thứ gọi là gia đình và tình yêu đúng mực.P'Zo đang đổ vỡ... chỉ vì muốn giữ cho mối quan hệ vẫn tốt đẹp.P'Lilin từng đổ vỡ... dù đã sống một cuộc đời chuẩn mực, đầy đủ theo khuôn mẫu xã hội.Khun Phonphitmai còn hơn cả đổ vỡ... vì muốn giữ trọn vẹn một gia đình hoàn hảo cho con.Và điều đó ảnh hưởng tới Laphat... khi cô nhận lấy những mảnh vỡ rạn nứt, để rồi cuối cùng lại làm đau nhau.Tôi đặc biệt thích chương này, có lẽ vì đã dành khá nhiều thời gian cho nó. Hy vọng mọi người cũng sẽ thích.Cảm ơn mọi bình luận và động lực của mọi người nhé. Nếu không phiền thì tôi muốn mời mọi người comment thật nhiều, vì với tôi, từng con chữ ấy giống như một nguồn năng lượng kỳ diệu, nuôi sống tác giả rất nhiều :-)Hẹn gặp lại ở chương sau. Cảm ơn một lần nữa vì luôn yêu thương #lalillapasEvery comments are 100% appreciated by me!