[BHTT] Nữ Tổng, Ngài Suy Tình Rồi.
Thấy điều không nên thấy, nghe thứ không nên nghe
Bế người trở về nhà, Tề Khuynh nhẹ nhàng đặt Thẩm Diệp Nghi nằm lên ghế sofa.Cô nhanh chóng đi bật máy sưởi, cởi giày, cởi áo khoác đã ướt tuyết ra cho nàng, rồi đi vào phòng lấy một cái chăn bông đắp lên giúp nàng giữ ấm. Cô đặt tay lên trán nàng, cũng may là không sốt. Với thể trạng vốn yếu như vậy, việc cùng cô đi bộ suốt đêm dưới cái lạnh của mùa đông thật sự là một điều khó khăn, ấy vậy mà nàng lại làm được, còn gắng gượng đưa cô về tới nhà. Tề Khuynh bỗng chốc hối hận, nếu lúc đó cô chịu để ý tới Thẩm Diệp Nghi một chút, nhìn nàng thêm một lát, có lẽ sẽ phát hiện ra điều bất thường của nàng.Cô áp tay lên má nàng, mặc dù đã đỡ hơn nhưng cảm giác vẫn còn rất lạnh, sắc mặt cũng không khá hơn là bao, nhợt nhạt trắng tái, nếu không phải vùng ngực đang nhấp nhô thở, thật sự ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ là đang nhìn xác chết.Tề Khuynh nhíu mày, tình trạng này của nàng khiến cô rất hoảng, cô không có quá nhiều kinh nghiệm chăm sóc người bệnh nên tay chân có chút luống cuống, đúng lúc cô định lấy điện thoại ra tra cứu thì một tin nhắn từ số lạ xuất hiện, cô trượt tay bấm vào xem.[Kê cao gối nằm][Chườm ấm][Pha trà gừng]Đọc liên tiếp ba dòng tin nhắn, Tề Khuynh ngẩn ra trong giây lát. Cô không biết đây là ai, và tại sao lại nhắn như vậy, nhưng tin nhắn của người này thật sự là có ích với cô.Tề Khuynh sau khi nhận tin nhắn ngay lập tức chạy về phòng lấy một cái gối cao ra kê đầu cho Thẩm Diệp Nghi. Sau đó thì chạy vào phòng tắm xả một thao nước ấm, lấy một cái khăn sạch rồi quay về phòng khách. Cô nhìn người vẫn đang chưa tỉnh, vành tai hơi nóng lên, cô tính lau người cho nàng, nhưng cảm giác không đúng lắm nên thôi, cô quỳ xuống bên cạnh ghế sofa, ngâm khăn vào nước ấm cho thấm đều rồi vớt lên vắt khô, bắt đầu lau mặt cho nàng.Cô lau mặt, sau đó xuống cổ, rồi lau hai cánh tay, cứ lặp đi lặp lại như vậy cho đến khi người đang nhắm mắt bỗng có dấu hiệu tỉnh lại. " Chị... " Cô khẽ gọi một tiếng.Người vẫn đang nhắm mắt lông mi hơi run run, dường như là nghe thấy tiếng gọi của cô." Chị ơi, là em đây. " Cô lại gọi một tiếng.Như thể xác nhận được tiếng người gọi, hàng mi khép chặt cuối cùng cũng mở ra đón lấy ánh sáng, con ngươi khẽ chuyển, lập tức nhìn về phía cô." Khuynh nhi... " Giọng nói nàng thì thào, nghe ra sự vô lực." Để em đi pha trà gừng cho chị, chị nằm nghỉ một chút đợi em. " Tề Khuynh vui mừng vì chị rốt cuộc cũng tỉnh, cô vội vã đứng lên, hai chân tê rần suýt thì ngã, cũng may là cô kịp vịnh vào lưng ghế sofa chống đỡ.Thẩm Diệp Nghi thấy thế liền hoảng hốt chống thân thể ngồi dậy, nàng níu lấy cánh tay cô, cổ họng khô khốc phát ra tiếng nói: " Em làm sao vậy? "
Tề Khuynh lắc đầu, nắm lấy cổ tay nàng gỡ ra, cười nhẹ trấn an. " Em không sao, đứng lên vội quá nên hơi choáng thôi "
Nàng không nói thêm gì, nhưng ánh mắt tuyệt nhiên là lo lắng.
Tề Khuynh đi vào bếp pha một ly trà gừng nóng, sợ nàng khó uống nên cô dằn thêm xíu đường, sau đó quay lại phòng khách.
" Sẽ hơi nóng, để em thổi nguội bớt. "
Cô ngồi xuống ghế, dùng muỗng vừa khuấy vừa thổi cho bớt nóng. Thẩm Diệp Nghi ngồi nhìn cô, ánh mắt dừng lại bên sườn mặt đẹp đẽ, sau đó thì dời xuống cánh môi hơi chu ra thổi hơi của cô, giờ phút này, trong lòng nàng thật sự có một chút ngứa ngáy.
" Có phải là tôi đã làm phiền em rồi không? " Thẩm Diệp Nghi tay siết chăn bông. Nàng hỏi, nhưng lại rất sợ nhận được câu trả lời.
Tề Khuynh không trực tiếp trả lời câu hỏi, cô nói: " Nếu không phải tại em, chị cũng sẽ không bị như thế này. " Rồi cô đưa ly nước cho nàng cầm, " Cầm đi cho ấm tay, em nghĩ là nó nguội bớt rồi, chị nhấp từng ngụm là được. "
Đáy mắt nàng thoáng thất vọng, nhưng rất nhanh bình tĩnh trả lời: " Cảm ơn em. "
Nàng còn tưởng là cô sẽ đút cho mình.
Uống được hai ngụm trà gừng, cơ thể Thẩm Diệp Nghi dần ấm lên, sắc mặt cũng hồng hào hơn chút, nàng thật sự cũng có chút vui vẻ vì Tề Khuynh đã tự tay chăm sóc mình.
" Khuynh nhi... tôi muốn nói với em chuyện này. "
Tề Khuynh im lặng lắng nghe.
" Ba tôi, ngày mai ông ấy sẽ đến đây. "
Cô gật đầu, đáp: " Cũng lâu rồi em chưa gặp lại bác ấy. "
" Ông ấy... có lẽ đến để nói về chuyện hôn sự. " Nàng vừa nói, vừa chăm chú quan sát sắc mặt của cô.
Quả nhiên, chân mày cô đã nhíu lại, cô vẫn là không thích ai đó nhắc đến chuyện này.
Tề Khuynh cũng không ngờ, chỉ là một câu nói của mình lúc nhỏ mà đã có sức ảnh hưởng đến như vậy, đến cả người lớn cũng thật sự xem trọng.
" Cảm ơn chị đã nói với em, em chắc chắn sẽ suy nghĩ để giải quyết ổn thoả. "
Nghe đến hai chữ "giải quyết", trái tim Thẩm Diệp Nghi đau đớn như bị dao cắt. Có nhiều lúc nàng tự hỏi, kết hôn với nàng, Tề Khuynh có gì mà không tốt?
Em ấy muốn tình yêu nàng sẽ cho em ấy tình yêu, muốn chiều chuộng nàng sẽ chiều chuộng, muốn một người vợ dịu dàng nàng cũng sẽ dịu dàng. Rốt cuộc chỉ cần một chữ "muốn" của em ấy, nàng sẽ không màng điều gì mà đồng ý. Vậy thì tại sao...
Nhìn vào đáy mắt bình thản của Tề Khuynh, nàng bỗng thấy khoảng cách giữa hai người xa hơn cả tuyết trắng ngoài trời. Một chữ "giải quyết" nhẹ tênh rơi ra từ môi em ấy, nhưng lại nặng như một bản án lạnh lùng. Trong mắt Tề Khuynh, hôn sự này là ràng buộc, là điều cần tháo bỏ. Còn trong mắt nàng, đó là sợi dây duy nhất níu hai người về cùng một phía. Nàng muốn tiến một bước, em ấy lại lùi hai bước. Nàng sợ rằng nếu sợi dây này bị cắt, bản thân sẽ chẳng còn lý do gì để ở lại bên em ấy nữa." Vậy..." Nàng khẽ cắn môi, cố ép giọng mình bình tĩnh, " Em sẽ giải quyết như thế nào? "_____Sáng hôm sau,
Ánh sáng mờ xám len qua tấm rèm dày, rải lên căn phòng vốn đã lạnh lẽo từ đêm qua. Mặc Huyền Ca mở mắt, nhưng vẫn nằm im, đầu gối hơi co lại, cả người quấn trong lớp chăn nặng. Tóc nàng rối nhẹ, sợi vương xuống gối, hơi thở đều mà trống rỗng. Nàng không muốn dậy, không muốn ra khỏi cái khoảng trống này.Hình ảnh tối qua ùa về, lời nói như những nhát dao cứa vào tim, ánh mắt người kia, và cả cái cảm giác lạnh hơn cả trời tuyết bên ngoài cửa sổ. Điện thoại rung lên mấy hồi, nàng mới với tay cầm, nhìn tên người gọi, nàng miễn cưỡng một lúc mới bắt máy, giọng Hàn Mộ Tịch lập tức vang qua loa:"Trưa nay rảnh không? Tôi sẽ đến công ty một lần vào buổi trưa, muốn rủ cô ra ngoài ăn một bữa. À, Ninh Ca cũng có mặt. "Mặc Huyền Ca không lập tức phản ứng. Nàng từ lâu đã biết chuyện của Hàn Mộ Tịch và Ninh Ca, tình cảm của họ dường như ngày càng tốt đẹp, khiến nàng có chút... ghen tị.Định bụng sẽ tìm cớ từ chối nhưng đầu dây bên kia lại như đoán trước mà lên tiếng. " Tôi vừa biết một chuyện này rất là động trời, đảm bảo cô nghe xong sẽ sốc, nên đừng có từ chối. "Nghe giọng điệu tự tin của Hàn Mộ Tịch, Mặc Huyền Ca bất giác muốn cười, nhưng nàng không cười nổi. Còn cái gì có thể động trời hơn khi nàng biết người "tối đó" là Tề Khuynh.Còn cái gì có thể sốc hơn khi Tề Khuynh biết nhưng lại giấu giếm nàng. Suy nghĩ một lúc, Mặc Huyền Ca cuối cùng cũng "ừ" một tiếng đồng ý. ⸻
Nhà hàng trưa nay nằm ở khu phố sầm uất, tầng ba của một tòa nhà kính sang trọng. Phòng ăn mà Hàn Mộ Tịch đặt là loại vip, lắp kính một chiều, từ bên trong có thể nhìn ra bên ngoài, cũng xem như là có sự riêng tư.Ninh Ca cũng đã có mặt, nàng ngồi cạnh Hàn Mộ Tịch, vừa thấy Mặc Huyền Ca bước vào liền mỉm cười chào. Họ vốn cũng chẳng thân thiết gì, nhưng nhờ có trung gian là Tề Khuynh và Hàn Mộ Tịch nên hiện tại cũng có thể xem là bạn, không cần khách sáo nhiều.Vừa cầm menu lên gọi món, ánh mắt Hàn Mộ Tịch bỗng dừng ở hành lang bên ngoài. Ninh Ca cũng nghiêng đầu nhìn theo, rồi bất giác khẽ chau mày.Một nhóm người đang đi ngang qua. Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên phong thái điềm tĩnh, mặc âu phục chỉnh tề. Bên cạnh ông là một phụ nữ sang trọng, cùng một người đàn ông lớn tuổi hơn, dáng cao gầy. Và theo sau họ là hai người trẻ, hai người này...Mặc Huyền Ca cũng đưa mắt nhìn theo, khi ánh mắt nàng vừa lướt qua cửa kính, nàng đã thấy thứ không nên thấy.Tề Khuynh——
Đi ngay bên cạnh Thẩm Diệp Nghi, bước chân chậm rãi, đầu hơi nghiêng về phía cô ấy, dường như đang nói gì đó.Mặc Huyền Ca không rõ trong giây phút đó mình phản ứng ra sao. Chỉ biết là lòng bàn tay bất giác nắm lại, ánh mắt dừng ở khoảnh khắc ấy không thể rời. Cảm giác nghèn nghẹn lan dần lên cổ họng.Giọng Ninh Ca chợt vang, như một nhát chém lạnh vào ý nghĩ của nàng:"Hình như... đó là bác Thẩm, ba của chị Diệp Nghi."Mặc Huyền Ca quay đầu nhìn Ninh Ca. Câu nói vừa dứt, trong đầu nàng đã bắt đầu xâu chuỗi. Gia đình Thẩm Diệp Nghi. Gia đình Tề Khuynh. Tất cả cùng xuất hiện ở đây. Họ đến đây là để làm gì? Đơn giản là ăn trưa? Không, ăn trưa cũng không đơn giản!Khi bóng dáng của đôi trẻ dần khuất, ánh mắt của Mặc Huyền Ca cũng ảm đạm đi rất nhiều. Cả bữa trưa, tâm trí nàng trôi đi đâu mất, chỉ còn lại hình ảnh kia ám lấy. Đến lúc lấy cớ đứng dậy đi vệ sinh, nàng bước ngang qua căn phòng kế bên, nàng đã cố tình... đi chậm, chỉ mong người trong có thể thấy mình. Khi vào buồng vệ sinh, đã có hai nhân viên nhà hàng vào sau nàng. Nghe giọng phỏng chừng là rất trẻ, một trong số đó còn hí ha bàn về chuyện người ta." Hôm nay tôi được cử đi phục vụ phòng vip, thật sự là được mở mang tầm mắt a! "Lại nói tiếp: " À, cô biết phòng vip số 5 không? "Nàng nghe, đó là phòng mà Tề Khuynh đã bước vào.Ở hành lang dãy đó chỉ có ba phòng vip, mà phòng số năm lại là phòng cuối của dãy, phòng nàng là phòng số bốn, nàng đã thấy gia đình Tề Khuynh đi qua đó. " Biết. " Người được hỏi đáp lời. " Lúc nãy đem đồ ăn vào, tôi nghe họ nói cái gì mà chọn ngày lành để tổ chức kết hôn. Woah~ thật sự là tôi ghen tị muốn chết! " " Ồ, vậy chắc là một cuộc liên hôn, việc này cũng thường thấy thôi. " Cô gái thứ hai có vẻ như không hứng thú với đề tài này lắm. " Chậc, liên hôn thì sao chứ? Cô chưa từng đọc tiểu thuyết cưới trước yêu sau à? Hai người kết hôn vì gia tộc, song cũng thành yêu nhau thắm thiết đó thôi. Cái này người ta gọi là 'lửa gần rơm lâu ngày cũng bén' " Cô gái thứ nhất nói ra một tràn với giọng đầy mơ mộng.
" Ừ ừ, tôi đã thấy khi họ vừa tới, hai cô gái đó cũng có chút xứng đôi. " Cô gái thứ hai có chút bất lực đành phụ hoạ theo.
" Nói chính xác là môn đăng hộ đối! "
Cưới trước yêu sau...
Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén...
Môn đăng hộ đối...
Mặc Huyền Ca không nghe nổi nữa, nàng lập tức bước ra khỏi buồng vệ sinh, quét ánh mắt sắc lạnh về phía hai nhân viên.
Hai cô gái có hơi giật mình nhìn về phía nàng. Họ không biết người phụ nữ này đã nghe được những gì, nhưng ánh mắt của người này nhìn bọn họ tuyệt nhiên là sự chán ghét.
Mặc Huyền Ca đi lướt qua hai người, đến gần cô gái trẻ hơn, ánh mắt nàng khẽ chuyển, nhìn xuống bảng tên trên áo.
***