[BHTT] Nữ Tổng, Ngài Suy Tình Rồi.

Một người dứt khoát, hai người đau lòng






Trong phòng vip số 5, ánh đèn vàng hắt xuống mặt bàn gỗ trầm, năm con người, ba trung niên, hai trẻ ngồi xung quanh bàn tròn. Tiếng leng keng của thành ly chạm vào nhau, sột soạt của dao nĩa, tạo nên không khí vừa ấm áp vừa ngột ngạt.

Trên bàn, những món ăn trung hoa không nhiều cũng không ít, nhưng không có món âu hay tây, chắc là vì trong bàn có người vừa từ nước ngoài trở về, nên đặc biệt gọi toàn món hoa ăn cho lấy vị.

" Dự án hợp tác lúc trước tôi nói với anh, nếu sau này hai nhà còn trở thành thông gia, thì chẳng khác gì hổ mọc thêm cánh, vừa có tình vừa có lợi. " Ông Thẩm nhấp một ngụm rượu đỏ, giọng ông trầm, ấm và rõ, kiểu phát âm của người đã ở Anh lâu năm nhưng tiếng hán vẫn còn sắc nhọn.

Tề Thiên Sinh mỉm cười.

Trước khi về nước, Thẩm Phú và ông đã nhiều lần bàn bạc về dự án triển khai một cụm năng lượng tái tạo mới tại vùng duyên hải phía Đông - điện gió gần bờ kết hợp chuỗi sản xuất bảo trì turbine trong đất liền. Pha hai là hydro xanh để tích trữ và cấp cho khu công nghiệp lân cận. Vốn liếng, công nghệ và tín dụng xanh sẽ do bên Thẩm Phú phụ trách, còn ông sẽ phụ trách đất, giấy phép, EPC nội địa và năng lực điều phối địa phương. Tóm gọn là, tập đoàn Thẩm thị phụ trách kênh vốn ngoại và mạng lưới quan hệ quốc tế, còn Tề thị nắm quyền thi công, quản lí trong nước.

Nếu dự án này thành công, lợi nhuận mang lại không chỉ là con số khổng lồ, mà còn nâng tầm vị thế song phương. Chính vì thế, bữa ăn hôm nay không đơn giản chỉ là một bữa cơm thân tình, mà còn là một buổi gặp mặt có ý nghĩa ràng buộc.

Tề Khuynh đưa mắt nhìn ba mình, lại thấy ông khẽ nhíu mày như đang cân nhắc.

Tề Thiên Sinh: " Tầm vóc đủ lớn, thị trường cũng đang ưu tiên danh mục tín dụng xanh. Quả thật dự án kiểu này cần một điểm tựa cam kết rất lớn. " Ông dừng một nhịp, mắt liếc qua phía con gái, rồi nhìn về Thẩm Phú.

Thẩm Phú mỉm cười, nụ cười nhã nhặn nhưng đáy mắt đã hiện rõ sự toan tính. Ông rót thêm rượu vào ly của mình và Tề Thiên Sinh, nói: " Hai nhà chúng ta vốn quen biết lâu năm. Con gái tôi và Khuynh nhi lớn lên cùng nhau, tình cảm không cần chúng ta tô vẽ. Nếu liên minh thương nghiệp đặt trên nền móng thân tình, thì gió có đổi hướng, trụ vẫn sẽ vững. "

Ba Thẩm Diệp Nghi vừa nói vừa đảo mắt nhìn nàng, ông không phủ nhận tình thương mình dành cho con gái là rất nhiều, nhưng thân là người làm ăn, ông phải luôn suy nghĩ chu toàn giữa lợi và hại. Hơn cả là, việc này đối với con gái ông cũng không có hại, nàng thật sự đã thương người ta, mà gia đình bên cô cũng tốt, nếu không, ông sẽ không đem chuyện hôn nhân đại sự của con mình ra giao dịch.

Hôn sự là chuyện của hai người, nhưng khi hai người sánh vai, hai nhà cũng sẽ đi cùng một con đường. Đó là thực tế.

Thẩm Diệp Nghi ngồi bên cạnh cha mình, sống lưng thẳng, tay giấu dưới khăn trải bàn đan chặt vào nhau, mặt điềm tĩnh nhưng mắt đã lóe tia lo lắng, liếc nhìn về phía Tề Khuynh.

Tề Khuynh ngồi bên trái nàng, mắt cụp xuống nhìn ly rượu đỏ vẫn còn nguyên, hàng mi dài đổ bóng, câu chữ muốn nói đã nặng trên vai.

Cô đã liệu sự được việc bác Thẩm sẽ nói về chuyện hôn sự trong bữa ăn, chỉ là không ngờ được đi kèm với nó còn là một dự án hợp tác quan trọng. Khi nghe hai người đàn ông trung niên nói chuyện, cô đã ngầm hiểu được phần nào giá trị mà dự án đó mang lại, cũng bởi vì vậy mà tinh thần cô có chút xuống dốc. Cô không biết ba mình sẽ nghĩ thế nào, cũng không biết bản thân nên nói cái gì, từ chối thẳng hay là ngầm đồng ý rồi về nói lại với ba?

Nếu là chị ấy, chị ấy sẽ làm gì?

Tề Thiên Sinh hơi ngã lưng về sau. Ông vẫn chưa biết chuyện của con gái mình, nên khi nghe Thẩm Phú nhắc về chuyện này ông đã có một chút hài lòng và hy vọng. Chỉ là, bên dưới bàn, đã có một thứ gì đó đè mạnh lên chân ông, và ông biết, đó là chân của vợ mình đang ngồi bên cạnh.

Ánh mắt đó của vợ ông là gì nhỉ? Cảnh cáo sao?!

" Anh nói rất có lý. Nhưng hôn nhân đại sự là chuyện riêng của bọn trẻ, không thể biến thành điều khoản ràng buộc trong hợp đồng. "

Nụ cười nơi môi ông Thẩm chậm lại nửa nhịp, rồi trở về đúng vị trí. " Tôi không làm hợp đồng bằng hôn nhân. " Ông ngắt một nhịp, ánh mắt chuyển hẳn sang Tề Khuynh, giọng vẫn hiền hòa nhưng dày lực. " Tôi chỉ trân trọng những gì đã có, và bảo vệ những gì nên thuộc về hai đứa. "

Dường như cảm nhận được ánh nhìn đang rơi lên người mình, Tề Khuynh ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông.

Ánh mắt ông Thẩm vẫn như cũ, ánh lên nét hiền hòa của bậc trưởng bối, nhưng sâu thẳm lại là sự dò xét. " Con đừng sợ gánh trách nhiệm. Trên đời có những cánh cửa chỉ mở một lần, nếu con bước qua thì phía sau là người, nếu con do dự... phía sau chỉ còn gió. "

Tề Khuynh hít một hơi, đầu ngón tay khẽ siết lấy thân ly thủy tinh. Ánh mắt cô chậm rãi dời từ màu đỏ sóng sánh trong ly rượu lên gương mặt trầm ổn của Thẩm Phú. Trong khoảnh khắc đó, cô nghe rõ từng nhịp tim của mình, như muốn phá lồng ngực mà lao ra.

" Bác Thẩm, con xin phép được nói một lời. "

Âm thanh vang lên không cao, nhưng đủ để bầu không khí trong phòng chững lại. Cả ba vị trưởng bối đều quay sang nhìn, ngay cả Thẩm Diệp Nghi bên cạnh cũng căng cứng người, môi khẽ run.

Tề Khuynh khẽ cúi đầu, giữ lễ. " Con biết, trong mắt người lớn, con và chị Diệp Nghi vốn là thanh mai, từ nhỏ đã gần gũi. Năm đó, con có lỡ lời nói muốn cưới chị ấy, cũng vì tuổi trẻ bồng bột, chưa hiểu hết ý nghĩa của hôn nhân. Con xin nhận lỗi vì câu nói vô tâm của mình đã để lại kỳ vọng trong lòng người lớn... và có lẽ cả trong lòng chị. "

Cô ngẩng đầu, ánh mắt kiên định, giọng nói càng lúc càng rõ ràng:

" Nhưng đến giờ, con đã hiểu. Hôn nhân không thể chỉ dựa trên tình thân, thói quen gần gũi hay vì sự hy sinh của ai đó. Con kính trọng chị Diệp Nghi, thật sự xem chị như người nhà, như người chị gái luôn bao dung và chăm sóc con từ bé. Nhưng tình cảm đó... không phải là tình yêu. "

Bàn tay Thẩm Diệp Nghi run lên dưới khăn trải bàn, nhưng nàng vẫn cắn chặt môi, không để lộ ra ngoài.

" Con cũng không thể dùng hôn nhân để làm cầu nối cho dự án hợp tác. Nếu có một ngày dự án ấy thành công, thì đó là nhờ năng lực và sự đồng lòng của hai nhà, chứ không phải gánh nặng đặt trên vai của con và chị. "

Cô quay sang nhìn cha mình, rồi lại nhìn thẳng về phía ông Thẩm. Mắt đen sáng, không trốn tránh:

" Con biết, từ chối lời này có thể khiến bác thất vọng. Nhưng nếu con thuận theo, rồi sống một đời gượng ép... thì không chỉ con, mà chị Diệp Nghi cũng sẽ đau khổ. Con không muốn tổn thương chị. "

Một nhịp lặng như bị kéo dài. Chỉ nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của ai đó.

Cuối cùng, Tề Khuynh cúi đầu thật sâu, giọng rắn rỏi mà vẫn mang sự kính cẩn: " Xin bác cho con được thành thật một lần. Người trong lòng con... đã không còn là chị ấy. "

Gương mặt Thẩm Phú thoáng trầm xuống, ánh mắt sắc bén như một lưỡi dao phủ bóng trên bàn tiệc. Ông không nói gì, chỉ đặt ly rượu xuống thật chậm, tựa như âm thanh va chạm mỏng manh kia cũng đủ khiến người khác nghẹt thở. Trái lại, cha Tề Khuynh lại giấu sự căng thẳng sau vẻ bình thản, nhưng từng ngón tay ông vô thức gõ nhịp bên thành ghế, như đang đo lường hệ quả của lời con gái vừa nói. Bên cạnh, mẹ Tề thì thoáng tái mặt, ánh mắt chao đảo giữa con và đối phương, sự lo lắng hiện rõ đến mức khó che giấu.

Giữa vòng xoáy ấy, Thẩm Diệp Nghi ngồi bất động. Tấm lưng thẳng tắp như dựa vào kiêu hãnh cuối cùng, nhưng bàn tay dưới khăn trải bàn đã lạnh toát, móng tay khẽ bấu vào da thịt. Trong lòng nàng, từng lời Tề Khuynh nói vẫn vang vọng, như một nhát dao khắc sâu. Nàng biết lý do kia hợp tình hợp lý, nhưng càng hợp lý bao nhiêu, trái tim lại càng rạn nứt bấy nhiêu. Cảm giác mất mát đến nghẹn ngào, như thể tất cả ký ức thân mật thuở nhỏ đều bị phủ định chỉ bằng vài câu nói thẳng thừng.

____

Sau khi quay lại từ nhà vệ sinh, tâm trạng của Mặc Huyền Ca đã xuống dốc nay lại càng tệ.

Nàng ngồi vào vị trí cũ, mắt đăm chiêu nhìn ly rượu trắng, tay trái để dưới đùi cũng đã siết chặt thành nắm, móng tay bấm vào da đến trắng bệch.

Mặc Huyền Ca rất nhớ Tề Khuynh, chỉ muốn lúc nào cũng được gặp em ấy. Nhưng khi gặp rồi cả hai lại cãi nhau, không cãi đến long trời lở đất như những cặp đôi khác thì cũng là chiến tranh lạnh kéo dài. Hơn nữa toàn là Tề Khuynh xuống nước làm hoà, còn nàng thì kiêu ngạo chỉ muốn được cô dỗ dành.

Đúng vậy, lần trước sau khi rời khỏi nhà Tề Khuynh nàng trở về liền đã nguôi giận, chỉ đợi đến khi cô chủ động đến tìm mình xin lỗi thì nàng sẽ bỏ qua. Chỉ tiếc là không đợi được đến đó, nàng đã phát hiện ra bí mật mà Tề Khuynh luôn giấu giếm nàng, bí mật mà nàng luôn tìm kiếm lời giải lại chính là Tề Khuynh.

Nàng xác thực bản thân lúc đó đã rất giận, nên khi Tề Khuynh có đến tận nhà nàng, đứng đợi nàng trở về để xin lỗi, nàng cũng không nguôi được là bao. Trái lại, bởi vì nhìn thấy cô xuất hiện lúc đó nên sự tức giận lại bị đẩy lên đến đỉnh điểm, đỉnh điểm chính là nàng đã đuổi cô đi và nói cả hai không còn có cơ hội như trước nữa.

Thật sự là không còn cơ hội nào sao?

Đáy mắt Mặc Huyền Ca âm u như bầu trời tháng bảy. Nàng không còn có thể ăn vô bất cứ thứ gì nữa, bên tai cũng vang lên không ít lời hỏi han từ Hàn Mộ Tịch và Ninh Ca, nhưng nàng nghe không vào. Trong đầu nàng chỉ có hình ảnh Tề Khuynh và Thẩm Diệp Nghi cùng nhau bước vào nhà hàng, còn trong tai là những tiếng nói như lặp lại của hai nhân viên.

Họ nói em ấy và Thẩm Diệp Nghi đẹp đôi?

Không, không hề đẹp!

Họ nói em ấy và Thẩm Diệp Nghi sẽ hạnh phúc?

Không, không thể hạnh phúc.

Họ nói em ấy và Thẩm Diệp Nghi môn đăng hộ đối?

Không, cả hai không hề xứng!

" Mặc Huyền Ca! "

Bị tiếng gọi thất thanh của ai đó đánh tỉnh, Mặc Huyền Ca liền hoàn hồn rút khỏi cơn ác mộng. Nàng ngẩng đầu nhìn Hàn Mộ Tịch, thấy cô ấy cũng đang nhìn mình, ánh mắt còn lộ vẻ cả kinh.

" Cô bị làm sao vậy? Môi cô chảy máu rồi kìa! "

Mặc Huyền Ca thất kinh đưa tay lên sờ cánh môi, một chất lỏng lạnh lẽo đỏ thẫm dính trên đầu ngón tay nàng. Nàng... đã cắn môi sao? Đã tự ngược bản thân vì những huyễn hoặc do mình tạo ra?

Mặc Huyền Ca tự cảm thấy bản thân mình đã hết thuốc chữa. Nàng đứng lên, bỏ lại một câu rồi rời đi.

***

Chương trước Chương tiếp
Loading...