[BHTT] Nữ Tổng, Ngài Suy Tình Rồi.

Tay không giữ nổi tuyết trắng



Mang theo cái lạnh ngoài da và cơn đau buốt trở về căn hộ riêng. "Tít---" tiếng khóa cửa được mở, Tề Khuynh quay lại nhìn Thẩm Diệp Nghi.

" Cảm ơn chị đã đưa em về, còn lại em tự lo được, chị về sớm nghỉ ngơi đi. "

Chuyện gặp Thẩm Diệp Nghi ngay sau khi vừa cãi nhau với bạn gái đã là chuyện hoang đường mà Tề Khuynh không nghĩ đến rồi. Bây giờ mà còn giữ nàng ở lại thì đúng là cô "không ra gì" thật.

Thấy Tề Khuynh không có ý giữ mình lại, đáy mắt Thẩm Diệp Nghi thoáng qua sự thất vọng. Nàng gặp cô trên đường hoàn toàn là sự trùng hợp, nhưng khi thấy cô vẻ mặt thờ thẫn bước đi vô định giữa dòng người, tim nàng lại như bị ai bóp chặt, đau đến khó thở. Vì thế, ngay khi cô vừa định lướt qua mình, nàng đã không chần chừ mà cầm ô đi bên cạnh, dù không nói chuyện, nhưng nàng muốn sự hiện diện của mình xua đi sự cô đơn của cô, dù chỉ... một chút.

" Có phải em vẫn chưa ăn gì từ chiều giờ phải không? " Thanh âm dịu dàng, ấm áp vang lên như ánh nắng mùa xuân, chiếu rọi nơi góc u tối nhất, bao bọc thiếu nữ tránh xa những thương tổn lạnh giá.

Mi mắt Tề Khuynh khẽ run. Phải, cô đã định bụng sau khi làm hòa với Mặc Huyền Ca sẽ cùng nàng ăn bữa tối, nhưng bây giờ xem ra, bữa tối cô không có, lại có thêm một nỗi buồn.

Dưới ánh đèn vàng của đèn hành lang, gương mặt Thẩm Diệp Nghi trắng nhợt, chỉ còn hai gò má lốm đốm hồng ửng vì lạnh, như đóa hoa đào dính tuyết đầu xuân. Môi nàng hơi khô, vài lọn tóc ướt dính lên má. Trong ánh nhìn ấy, ngoài sự dịu dàng còn có chút mệt mỏi không giấu được.

" Trong nhà vẫn còn cháo gói, một lát em sẽ nấu ăn. "

Ting---

Tiếng thang máy dừng lại, vang lên. Cửa bạc mở ra, một thiếu nữ cột tóc đuôi ngựa đi ra từ thang máy, dẫn theo là một cô bé cao hơn eo một chút, tóc ngắn, thắt hai bên bím. Cả hai một lớn một nhỏ đi ngang qua chỗ hai người, tiếng nói ngọt ngào thánh thót của cô bé nhỏ vang lên.

" Hôm nay trời lạnh ghê chị nhỉ? Một lát nữa chị nhớ nấu mì nóng cho em ăn nhé, em thích nhất là mì chị nấu. "

Thiếu nữ cao hơn tầm 13 14 tuổi, đưa tay xoa đầu cô bé, trả lời bằng giọng nuông chiều: " Được, vậy em phải ngoan nghe lời chị, đi tắm sớm đó. "

Cô bé đáp: " Dạ~"

Cánh cửa căn nhà cuối hành lang vang lên tiếng đóng khẽ, hai người đó đã đi vào nhà.

Chỉ một thoáng chốc, dường như hình ảnh của hai người đã khơi gợi lên phần nào ký ức sâu thẳm trong lòng Tề Khuynh. Cô nhìn Thẩm Diệp Nghi, phát hiện nàng cũng đang nhìn căn nhà ở cuối dãy, chắc có lẽ, nàng cũng đang nhớ về một phần ký ức nào đó.

" Cũng không còn sớm đâu, để em điện cho anh Lý Tuân đến đón chị về. "

Thấy Tề Khuynh thật sự không có ý mời mình vào nhà, Thẩm Diệp Nghi ngoài sự thất vọng còn có tự giễu. Chỉ một thoáng chốc nhìn thấy hai cô bé kia, nàng đã liên tưởng rất nhiều đến hình ảnh của cả hai khi còn nhỏ, lúc đó, Tề Khuynh cũng giống như cô bé nhỏ đó, ngoan ngoãn bám lấy nàng.

" Không cần đâu, tôi có thể tự về. Lý Tuân... anh ấy bệnh nghỉ rồi. " Nói xong lời này, nàng liền cụp mi nhìn xuống bàn tay đã tê cóng vì lạnh của cô. Nàng không muốn cô biết là mình đã nói dối, Lý Tuân không bệnh, lúc cô và nàng đi cùng nhau anh đã đứng nhìn từ xa, là nàng không cho anh tiến lên.

" Vậy... " Tề Khuynh bất giác không muốn nói nữa. Cô lo lắng cho nàng, nhưng không thể đưa nàng về, điều này như là một phép thử dành cho sự dứt khoát của cô đối với nàng, cũng như phép thử cho sự chân thành của cô với Mặc Huyền Ca.

Nhìn sự áy náy phản chiếu trong mắt người thương, móng tay Thẩm Diệp Nghi ghim chặt vào da. Nàng hiểu ánh mắt đó, mà càng hiểu, trái tim nàng lại càng đau đớn.

" Em nghỉ ngơi đi. "

Câu nói không lạnh cũng không ấm, nhưng vẫn có sự dịu dàng vốn có. Hoặc là nói, sự dịu dàng này chỉ dành riêng một người.

Nhìn bóng lưng đơn bạc của người con gái đã dành hết yêu thương cho mình từ từ tiến về phía thang máy, nắm tay giấu sau mép quần mới dần dần thả lỏng, dù trời lạnh, nhưng bàn tay này lại nóng và trơn trượt đến lạ.

Đúng vậy, trơn trượt nên mới không nắm chặt được thứ gì.

Cửa bạc khép lại, giấu đi hình bóng người con gái si tình.

Tề Khuynh vẫn đứng ở hành lang, cô điều chỉnh hơi thở không bình ổn của mình. Một phút, hai phút, ba phút... đến khi thật sự ổn, cô mới chậm rãi quay người bước vào nhà.

Cạch--- Tiếng cửa nặng trĩu đóng lại. Nhốt trái tim cũng đang nặng trĩu vì lỗi lầm của thiếu nữ vào bóng tối.

Cô không bật đèn, bởi vì khi đèn sáng, cô sẽ nhìn thấy những vết tích của Mặc Huyền Ca trong căn nhà của mình. Cô không muốn gạt đi nó, chỉ là cô quá sợ hãi để đối mặt với sự thân thuộc của những dấu vết này. Nó như là một hình xăm được khảm lên da thịt, có đau đớn, vui vẻ, lại không có cách nào để làm nó biến mất hoàn toàn, chắc chắn sẽ để lại sẹo.

Điện thoại im lặng cả tối đột nhiên lại rung lên, Tề Khuynh mệt mỏi tìm kiếm nó trong túi, cô dự định sẽ bấm tắt, cô không có tâm trạng để nghe ai nói chuyện lúc này---

Thẩm Diệp Nghi?

Ba chữ này hiện rõ ràng trên màn hình, trong đầu Tề Khuynh xoẹt qua nghi vấn, còn trong lòng đã thấp thỏm không yên.

Chần chừ không biết có nên bắt máy hay không, đến khi cuộc gọi gần như sắp tắt, Tề Khuynh rốt cuộc cũng bấm nhận.

Quái lạ là, giọng bên kia lại không phải của chị ấy.

" Alo! Cô mau đến đây đi, bạn cô vừa té xỉu ở đây này! "

Hai từ "té xỉu" như búa tạ đập vào tai Tề Khuynh, giọng cô run run hỏi lại: " Anh.. anh đang ở đâu? "

" Tôi đang ở dưới sảnh tòa C khu căn hộ Cẩm Uyển, bạn cô vừa ngất xỉu ở đây. "

Cẩm Uyển? Đây chẳng phải là nơi cô đang ở sao!?

Tề Khuynh nhìn màn hình điện thoại vẫn còn đang kết nối cuộc gọi. Cô hiểu người đàn ông nói gì, cũng biết... Thẩm Diệp Nghi sau khi đưa bản thân đến nơi cách xa mình, nàng đã không chịu nổi.

Bấm tắt cuộc gọi, Tề Khuynh quay người chạy về phía cửa, nhưng ngay khi bàn tay chạm vào tay nắm cửa, cô đã dừng lại...

Cô chần chừ.

Cô đắn đo.

Cô không biết phải làm thế nào.

Nguồn cơn của mâu thuẫn giữa cô và Mặc Huyền Ca chính là sự ghen tuông của nàng, sau đó là lỗi lầm của cô.

Cô không tin Mặc Huyền Ca là sai, còn nàng không tin mình là do cô đã không mang đến đủ an toàn cho nàng. Cô đã... đã...

Vừa nghĩ đến Mặc Huyền Ca, bước chân của Tề Khuynh đã vô thức lùi lại, tâm cô cũng theo đó trùng xuống. Cô không muốn Mặc Huyền Ca hiểu lầm, lại càng không muốn Thẩm Diệp Nghi day dứt mãi không buông. Chị ấy, xứng đáng với người tốt hơn.

Đúng vậy... là người tốt hơn.

Bàn tay đang đặt trên tay nắm cửa phút chốc buông xuống, nhưng chiếc điện thoại ở tay còn lại vẫn đang không ngừng rung lên, mỗi lần rung là mỗi cái tát đánh lên mặt Tề Khuynh, đánh cho cô tỉnh táo, đánh cho cô biết người còn đang ngất xỉu, là người đã thương cô, đang đợi cô đến.

Đùng--- Bàn tay cầm điện thoại đập mạnh lên cửa như một sự trút giận.

Thiếu nữ bất lực gục đầu lên cánh cửa lạnh lẽo. Mọi sự kiềm nén của mấy ngày qua đều được cô phát tiết qua hai hàng nước mắt nóng hổi. Cô bất lực, mệt mỏi, đau đớn, hối hận, áy náy, cô... không biết làm gì cả.

Tại sao lại như vậy?

Cô yêu Mặc Huyền Ca, cô muốn bù đắp cho Mặc Huyền Ca, muốn ở bên chị ấy, muốn chị tin tưởng mình, muốn cùng chị đi qua hạnh phúc, nhưng cô...

Cô phải làm gì với Thẩm Diệp Nghi đây? Cô không yêu chị, cũng không có cách nào để yêu chị, cô không muốn chị phải chờ đợi mình, bởi vì... mình không xứng.

Trong đầu lại hiện lên hình ảnh của cặp chị em nọ, hai cô bé đó không phải cô và Thẩm Diệp Nghi, nhưng lại quá đỗi thân thuộc, cứ như là chính cô và chị trong một phiên bản nhỏ nào đó ở quá khứ.

Bừng tỉnh khỏi làn sương trắng mù mịt, hơi thở Tề Khuynh gấp gáp hơn. Cô đưa tay quẹt đi nước mắt trên má, không xỏ giày mà lập tức mở cửa chạy ra ngoài.

Cô chạy tới thang máy, thang máy đang bận. Cô nhìn qua cầu thang bộ kế bên, hơi thở vừa dứt liền ba chân bốn cẳng chạy xuống từ cầu thang bộ.

Tề Khuynh chẳng màng ngoài trời tuyết lớn cỡ nào, mặt đất lạnh buốt bao nhiêu. Chân cô cứ chạy, hết tầng này đến tầng khác, sự lo lắng của cô đã hóa một phần thành mồ hôi nóng dưới lòng bàn chân, rất trơn.

Tầng 9

Tầng 8

Tầng 7

...

Cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng, là ánh sáng của sảnh chờ.

Tề Khuynh chỉ thở ra một hơi rồi lại bắt đầu chạy, trời tuyết lạnh thế này mà người cô đã nóng hổi, mồ hôi nhễ nhại ướt một mảng áo to sau lưng. Nhưng dù có nóng thế nào, cũng không thể nóng bằng lòng cô lúc này.

Chỉ còn cách một chút nữa là đã có thể tới bên người con gái đó, tưởng chừng chỉ vài bước ngắn ngủi, nhưng đến phút cuối cùng, Tề Khuynh đã trượt ngã. Cô ngã từ bậc sáu, vai cô đập vào bậc thang, lăng hai vòng xuống nền đất lạnh lẽo.

A---

Cô hít một ngụm khí lạnh, cảm giác đầu óc quay cuồng vô tận, bả vai đau đến muốn phế đi.

Dường như đã có người nhìn thấy cảnh tượng này, có người định kêu lên thì Tề Khuynh đã đứng lên, cô bất chấp đau đớn chạy về nơi có đám đông.

Đám đông tụ tập thấy cô thì lập tức nhận ra, tránh đường. Bọn họ nhìn thiếu nữ quần áo xộc xệch, mồ hôi nhiễu xuống cằm, rơi lên đất thì có chút thương tiếc. Một người trong số đó định lên tiếng nhưng Tề Khuynh đã mở lời: " Chị ấy đâu? "

Người nọ ngệch ra.

" Đây! "

Tề Khuynh không quan tâm đến ánh nhìn của người khác, cô bước nhanh đến chỗ vừa phát ra tiếng nói. Ở đó, đang có người con gái gương mặt nhợt nhạt, nằm bất động trên nền đất lạnh lẽo.

Chỉ một cái nhìn, lòng cô cũng lạnh đi.

Đôi môi khô khốc thiếu nước run rẩy, cổ họng khó khăn phát ra tiếng nói: " Đưa chị ấy cho tôi... đưa cho tôi. "

Nhìn gương mặt khẩn trương của cô gái, số ít đứng hóng chuyện lập tức tản ra. Tề Khuynh không đợi ai đáp lời, cúi xuống trực tiếp bế Thẩm Diệp Nghi lên, chị rất nhẹ, nhẹ hơn so với cô nghĩ.

Mày mỏng run rẩy nhíu lại, cánh môi nhợt nhạt nhiễm chút sắc hồng do bị cắn mạnh. Tề Khuynh nói lời "cảm ơn" với người ở đó, rồi cô bế chị trên tay hướng về phía thang máy mà đi.

***

Chương trước Chương tiếp
Loading...