[BHTT] Năm Năm Vẫn Nhớ

Biết



Mùa hè năm nay có chút oi ả, nhưng trong lòng Vũ Giang lại lạnh đến lạ lùng.

Sau buổi liên hoan tổng kết năm học, cô vẫn giữ thói quen đến trường để dọn dẹp tài liệu và chuẩn bị kế hoạch cho năm sau.

Ngày hôm đó, khi đi ngang qua văn phòng giáo viên, cô tình cờ nghe thấy cô Lâm đang nói chuyện với một đồng nghiệp:

“Nghe nói Đông Vũ đi nước ngoài rồi, có biết không?”

Vũ Giang khựng lại ngay trước cửa.

“Đi rồi? Bao giờ?”

Cô Lâm ngạc nhiên khi thấy Vũ Giang đột ngột xuất hiện, nhưng vẫn chậm rãi đáp:

“Hình như hơn một tuần trước. Nghe bảo gia đình sắp xếp hết. Lần này đi chắc lâu lắm mới về.”

Một tuần…

Vũ Giang siết chặt tay, lòng ngực có chút khó thở.

Vậy mà cô không hề hay biết.

Cô luôn nghĩ dù cả hai có xa cách, nhưng ít nhất nó vẫn ở đây, vẫn tồn tại trong quỹ đạo của cô.

Nhưng bây giờ, nó đã thực sự rời khỏi.

Không một lời từ biệt.

Không để cô có cơ hội níu kéo.

.

.

.

___________________

Quán rượu nhỏ nằm ở góc phố, ánh đèn vàng hiu hắt càng khiến bầu không khí trở nên cô đơn đến lạ lùng.

Vũ Giang ngồi gục trên bàn, chai rượu trước mặt đã cạn hơn nửa. Cô rót thêm một ly, tay có chút run.

Hàn Nhi ngồi đối diện, nhíu mày nhìn bạn mình:

“Cậu chưa bao giờ uống nhiều thế này. Có chuyện gì à?”

Vũ Giang cười nhạt, ánh mắt vô định nhìn vào khoảng không.

“Em ấy đã đi rồi.”

Hàn Nhi khựng lại, chậm rãi đặt ly rượu xuống:

“Cậu nói gì cơ?”

Vũ Giang hít một hơi thật sâu, nhưng vẫn không thể ngăn được sự nghẹn ngào trong giọng nói:

“Em ấy đi nước ngoài rồi… mà tớ không hề biết gì cả.”

Hàn Nhi sững sờ, nhìn người bạn trước mặt, không biết phải nói gì.

Vũ Giang cười nhạt, tự rót cho mình một ly nữa. Giọng cô khàn đi, mang theo sự nghẹn ngào:

“Tớ cứ nghĩ… chỉ cần giữ khoảng cách, chỉ cần làm như chưa từng có gì xảy ra, mọi thứ sẽ ổn. Nhưng bây giờ, em ấy đã đi mất rồi.”

Cô ngước lên, ánh mắt mông lung nhìn ly rượu trên tay, giọng nói run rẩy

“Cậu có biết không, từ ngày em ấy xa lánh tớ, từ ngày nó không còn nhìn tớ bằng ánh mắt như trước nữa, tớ đã tự hỏi không biết mình làm vậy có đúng không…”

Hàn Nhi thở dài, đẩy ly rượu của cô sang một bên

“Cậu đau lòng như vậy, tại sao lúc trước còn làm vậy với Em ấy? Cậu biết nó yêu cậu nhiều thế nào mà.”

Vũ Giang cắn môi, nước mắt bất giác rơi xuống.

Cô chưa từng muốn làm tổn thương nó.

Nhưng cũng chưa từng dám đối diện với tình cảm của chính mình.

Vũ Giang ngửa đầu uống cạn ly rượu, giọng cô dần trở nên mơ hồ, xen lẫn chút chua xót.

Hàn Nhi thở dài, chống tay lên bàn

“Lúc trước cậu còn đẩy em ấy ra, bây giờ em ấy đi rồi, cậu lại hối hận sao?”

Vũ Giang siết chặt ly rượu trong tay, nước mắt rơi xuống không kiểm soát.

“Hối hận sao? Tớ hối hận đến phát điên đây! Cậu có biết những ngày qua tớ sống thế nào không? Tớ tưởng rằng chỉ cần em ấy ghét tớ, chỉ cần em ấy xa lánh tớ, thì em ấy sẽ không đau lòng nữa. Nhưng cuối cùng…”

Cô bật cười, giọng nói đầy chua xót:

“Là tớ đang tự lừa mình dối người thôi… Tớ không quên được em ấy… một chút cũng không quên được…”

Hàn Nhi nhìn cô, lòng đầy xót xa.

Đây là lần đầu tiên cô thấy Vũ Giang đau lòng đến mức này.

.

.

.

.

.

.

.

___________________________________

5 năm sau

Năm năm là một khoảng thời gian không quá dài, nhưng đủ để một con người hoàn toàn thay đổi.

Vũ Giang vẫn là cô giáo dạy Hóa của trường cũ, nhưng học sinh bây giờ không còn nhận ra cô giáo dịu dàng, ấm áp năm nào.

Nàng trở nên chững chạc, điềm tĩnh, nhưng cũng lạnh lùng và xa cách hơn.

Ngày trước, học trò luôn thích nhìn nụ cười của nàng, vì nó dịu dàng và ấm áp như mùa xuân. Nhưng bây giờ, nụ cười đó dần hiếm hoi.

Nàng vẫn tận tâm dạy học, vẫn kiên nhẫn với học trò, nhưng trong ánh mắt lại có một nỗi buồn khó gọi tên.

Năm năm qua, không thiếu người theo đuổi nàng, đồng nghiệp có, người ngoài có.

Có người kiên nhẫn theo đuổi tận ba năm, nhưng rồi cũng bỏ cuộc.

Có lần, Hàn Nhi hỏi

"Cậu định như vậy cả đời sao?"

Vũ Giang chỉ im lặng, không đáp.

Bởi vì, trái tim nàng vẫn còn ở lại nơi đó.

Ở lại với một người đã rời đi không lời từ biệt.

Mỗi ngày, cô lên lớp, soạn bài, chấm bài. Nàng không để bản thân có thời gian rảnh, không để tâm trí có cơ hội trống rỗng.

Bởi vì chỉ cần một chút thời gian trống, nàng lại nhớ đến một cái tên.

Nàng từng nghĩ, thời gian sẽ giúp nàng quên đi.

Nhưng năm năm trôi qua, nàng nhận ra:

Không phải nàng không nhớ, mà là nhớ đến mức không dám nghĩ tới nữa.

Ngoài công việc dạy học, Vũ Giang mở một cửa hàng hoa nhỏ nằm ở một con phố yên tĩnh.

Ban ngày, nàng là một cô giáo nghiêm túc, lạnh lùng. Nhưng mỗi buổi chiều sau giờ dạy, nàng lại dành thời gian chăm sóc từng bông hoa, cắt tỉa cẩn thận, như thể đặt cả tâm hồn vào đó.

Nhiều học sinh cũ đến mua hoa đều ngạc nhiên khi thấy cô giáo mình lại có một nơi dịu dàng như vậy.

Nhưng chỉ có Hàn Nhi hiểu, đây không chỉ là cửa hàng hoa mà còn là một nơi lưu giữ ký ức.

Có một góc nhỏ trong cửa hàng, nơi nàng luôn đặt một chậu hoa cúc nhỏ.

Loài hoa mà năm xưa, đứa trẻ ấy từng lặng lẽ đặt lên bàn nàng, rồi bỏ đi.

__________________

"Em ấy đã đi được Năm Năm rồi " Vũ Giang ngồi kế người bạn thân của mình...lòng khẽ chua sót, thở dài.

"Em ấy sẽ không quay về đâu...cậu còn chờ đợi điều gì?" Nhìn thấy bạn mình đau lòng nhiều đến vậy, thân là người bạn Thân, Hàn Nhi cũng không thể đứng nhìn, ra sức khuyên nhủ.

"Tớ cũng không biết....nhưng tớ không thể mở lòng được..." Nàng cười nhẹ.... Gục đầu xuống....

"Vũ Giang....đừng tự trách bản thân nữa.. Nếu đã là duyên, cho dù có như thế nào cũng về bên nhau... Nếu đã là nghiệt, nghìn cách cũng không thể cùng nhau." Hàn Nhi xoa lưng bạn mình....nhẹ nhàng giải thích.

*

Đêm muộn, cửa hàng hoa chỉ còn ánh đèn vàng dịu nhẹ.

Vũ Giang ngồi bên chiếc bàn gỗ nhỏ, chậm rãi chăm sóc một chậu hoa cúc. Những ngón tay khẽ vuốt nhẹ từng cánh hoa, như thể đang chạm vào một điều gì đó rất trân quý.

Mùi hương hoa cúc thoang thoảng trong không khí, kéo theo những ký ức xa xôi

“Cô ơi, cái này tặng cô.”

Một giọng nói vừa ngang bướng, vừa lúng túng vang lên trong đầu cô.

Nàng nhớ rất rõ, ngày hôm đó, đứa trẻ ấy đã lặng lẽ đặt chậu hoa cúc lên bàn, rồi quay đi ngay lập tức, không dám nhìn cô lâu.

Lúc ấy, cô chỉ nghĩ, có lẽ em ấy thấy hoa đẹp nên mua tặng cô.

Nhưng về sau, cô mới hiểu ra

Đó không chỉ là một món quà, mà là cả một tấm lòng.

Mà bây giờ, người tặng hoa đã không còn ở đây nữa.

Nàng nhẹ nhàng nâng chậu hoa cúc lên, tựa đầu vào cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra màn đêm.

Bỗng nhiên, có một giọt nước rơi xuống cánh hoa.

Cô giật mình.

Là sương đêm hay nước mắt của chính mình?

Hết.

Chương trước Chương tiếp
Loading...