[BHTT] Năm Năm Vẫn Nhớ

Đông Vũ của 5 năm sau



Năm năm trước, Đông Vũ rời đi trong im lặng, không một lời từ biệt, không để ai biết, chỉ có bà nội và dì là người tiễn nó ra sân bay.

Nó đã từng nghĩ, chỉ cần đi thật xa, quên đi tất cả, thì mọi chuyện sẽ ổn.

Nhưng, có những thứ càng cố quên, lại càng in sâu hơn.

Tại nước ngoài, nó bị ép vào khuôn khổ. Không còn đánh nhau, không còn sống vô tư như trước.

Lịch trình dày đặc với những môn học mà nó chưa từng muốn học.

Áp lực từ gia đình và môi trường mới khiến nó cô độc hơn bao giờ hết.

Nhưng nó cố gắng, vì nó đã hứa.

Ngày trước, nó từng không quan tâm đến việc học.

Nhưng giờ đây, nó đã tốt nghiệp với thành tích xuất sắc. một điều mà nếu là Đông Vũ năm đó, chắc chắn không ai tin được.

Nếu như trước đây, Đông Vũ là một đứa nhiệt huyết, bốc đồng, thì bây giờ, nó đã lạnh lùng và ít nói hơn rất nhiều.

Không còn dễ nổi giận, mà thay vào đó là sự bình tĩnh đến đáng sợ.

Không còn vô tư thể hiện cảm xúc, mà thay vào đó là một ánh mắt sâu thẳm, khó đoán.

Không còn bốc đồng đánh nhau, nhưng một khi ra tay, tuyệt đối không nương tay với bất cứ ai dám đụng vào giới hạn của nó.

Mỗi đêm, khi nhìn lên bầu trời, nó vẫn nhớ về một người.

Nhớ về cô giáo đã từng dịu dàng bên cạnh nó.

Nhớ về những ngày được cô dạy dỗ, kèm cặp.

Nhớ về đôi mắt luôn nhìn nó với sự quan tâm, nhưng cũng đầy giằng xé.

Nhiều lúc, nó tự hỏi:

"Không biết cô còn nhớ em không?"

Nhưng rồi lại tự cười chính mình.

Cô làm sao còn nhớ một đứa học trò đã rời đi từ lâu?

Thế nhưng, trong ví của nó, vẫn còn giữ một tấm ảnh cũ.

Ảnh chụp từ rất lâu rồi, là một tấm ảnh cô đang cười.

Vậy mà suốt 5 năm, nó chưa bao giờ dám bỏ đi.

*

Bên ngoài cửa sổ, ánh đèn đường hắt lên nền trời một màu cam nhạt. Thành phố về đêm vẫn nhộn nhịp như mọi ngày, nhưng trong căn hộ nhỏ, có một người đang lặng lẽ đối diện với chính mình.

 Châu Đông Vũ dựa vào lan can ban công, Bàn tay vẫn đang cầm cây vape, đưa lên miệng hút nhẹ. Ánh mắt cô lặng thinh nhìn về phía xa, nơi những ánh đèn lập lòe như những ký ức cũ không chịu ngủ yên. 

 Sau lưng cô, Khuất Lạc khoanh tay tựa vào khung cửa, giọng điệu chẳng buồn khách sáo

 "Mày còn tính trốn tới khi nào nữa?" Châu Đông Vũ không quay đầu lại, chỉ hừ một tiếng. 

 "Ai trốn? Tao chỉ không muốn về thôi." Khuất Lạc nhướn mày, bước đến giật Cây Vape trong tay nó. Đem bỏ vào túi áo.

 "Đừng có xạo. Mày không muốn về hay là không dám về?" Châu Đông Vũ trừng mắt nhìn nó, nhưng không phản bác. 

 Khuất Lạc bật cười, ngồi xuống ghế, rót cho mình một ly rượu vang. 

 "Mày còn yêu cô ấy không?"

Không gian rơi vào tĩnh lặng.

Châu Đông Vũ cắn môi, tay siết chặt thành nắm đấm.

"Không yêu thì đã quên lâu rồi."

Khuất Lạc nhấp một ngụm rượu, nhếch môi.

"Vậy còn chờ gì nữa? Xách vali lên mà về.

"Năm năm rồi, nếu mày còn không quay lại, người ta lấy chồng tới nơi rồi."

Châu Đông Vũ bực mình

"Mày nói xui gì vậy?"

Khuất Lạc nhún vai

"Vậy thì về mà giữ đi."

Gió đêm lành lạnh thổi qua, mang theo một chút mùi của mưa.

Châu Đông Vũ hít sâu một hơi, rồi thở ra chậm rãi.

"Được rồi. Tao về."

Khuất Lạc hài lòng vỗ vai bạn:

"Về rồi thì đừng có mà trốn chạy nữa. Cũng đừng có làm trò ngu ngốc nào đó rồi lại hối hận."

Châu Đông Vũ bật cười, đấm nhẹ lên vai thằng bạn thân.

"Biết rồi, ông nội." Cô quay người bước vào trong, đôi mắt không còn lưỡng lự nữa. Đã đến lúc quay về rồi.

*

Máy bay hạ cánh xuống sân bay trong một buổi chiều đầy nắng.

Đông Vũ kéo vali bước ra khỏi cửa, ánh mắt sắc lạnh quét qua dòng người tấp nập.

Năm năm rồi, thành phố này vẫn không thay đổi. Nhưng chính nó... đã không còn là nó của năm đó nữa.

Bà nội và dì đã đứng đợi từ lâu.

Vừa thấy nó, bà nội bước nhanh tới, ôm lấy nó thật chặt.

"Cháu của bà, cuối cùng cũng về rồi."

Đông Vũ im lặng một giây, rồi cũng đưa tay ôm bà.

"Con về rồi."

Dì đứng bên cạnh, nhìn nó từ trên xuống dưới rồi nhíu mày:

"Nhìn mày thay đổi thật rồi. Cao hơn, trưởng thành hơn... nhưng mà mặt lạnh như tiền vậy?"

Nó cười nhạt.

"Dì quên à? Trước giờ con có bao giờ ấm áp đâu."

Dì lườm nó một cái, nhưng không nói gì thêm.

Về đến nhà, Đông Vũ vứt vali vào góc phòng, rồi đi thẳng ra ban công.

Từ đây, nó có thể nhìn thấy một phần của thành phố, một phần của ký ức đã chôn vùi suốt 5 năm.

Nó móc từ trong túi ra một tấm ảnh cũ.

Ảnh chụp một người phụ nữ với nụ cười dịu dàng.

Ngón tay nó khẽ chạm vào bức ảnh, giọng nói trầm thấp cất lên trong gió.

"Cô, em về rồi."

*

Sau khi về nước, Đông Vũ không vội xuất hiện trước mặt bất kỳ ai.

Thay vào đó, nó liên hệ trực tiếp với ban giám hiệu trường cấp 3 Dụ Hoa ngôi trường mà nó từng theo học.

Khi cô hiệu trưởng nhận được cuộc gọi.

"Đông Vũ? Sao đột nhiên lại gọi cho dì?"

Giọng nó vẫn trầm ổn, không chút dao động.

"Con muốn tài trợ một quỹ học bổng cho trường, dành cho những học sinh có hoàn cảnh khó khăn."

Dì hơi ngạc nhiên.

"Con đang nói thật chứ? Mày mà cũng có ngày làm từ thiện sao?"

Nó cười nhạt.

"Sao dì nói như vậy. Dì cứ nhận đi, tiền không phải vấn đề."

Sau vài giây im lặng, dì khẽ thở dài.

"Được rồi, nhưng con có yêu cầu gì không?"

Nó im lặng một lúc rồi mới đáp

"Chỉ cần làm đúng mục đích là được. Còn lại, dì không cần nhắc tên con."

Nó không cần ai biết nó đã làm gì.

Nó không cần ai cảm kích hay ca ngợi.

Nó chỉ muốn, nếu có ai đó đang gặp khó khăn giống mình của năm đó, thì ít nhất... họ sẽ có một con đường khác để lựa chọn.

______________

Sau khi hoàn tất việc tài trợ học bổng cho trường, Đông Vũ âm thầm chuẩn bị một món quà cho các giáo viên từng dạy mình.

Nó không muốn xuất hiện trước mặt họ, nhưng vẫn muốn bày tỏ sự biết ơn theo cách riêng của mình.

Sáng hôm đó, khi các giáo viên bước vào phòng họp, họ đều bất ngờ.

Trên bàn là những chiếc hộp quà được gói cẩn thận, bên cạnh là một tấm thiệp với nét chữ quen thuộc:

"Cảm ơn vì đã từng kiên nhẫn với một học sinh bướng bỉnh như em. Chúc thầy cô luôn mạnh khỏe. Một cựu học sinh Dụ Hoa."

Bên trong mỗi hộp quà, là những món quà nhỏ nhưng tinh tế có người nhận được bút máy khắc tên, có người nhận được một quyển sổ tay cao cấp, có người nhận được một bức tranh vẽ lại khoảnh khắc đẹp nhất của họ trên bục giảng.

Cô hiệu trưởng nhìn những món quà, ánh mắt ẩn chứa sự xúc động.

Dù không ký tên, nhưng bà biết rất rõ ai là người đã làm điều này.

Chỉ có một người...

Một học trò năm xưa từng ngang bướng, từng khiến thầy cô đau đầu, nhưng cũng là đứa thật lòng trân trọng những gì mình đã nhận được.

Khi các giáo viên đều nhận được quà của mình, Vũ Giang cũng tìm thấy một hộp quà riêng dành cho mình.

Không giống những món quà khác, bên trong hộp là một bó hoa cúc tươi được cột gọn gàng, kèm theo một tấm thiệp nhỏ.

Tay nàng khẽ run khi mở tấm thiệp ra.

Nét chữ quen thuộc đập vào mắt:

"Hoa cúc - tượng trưng cho sự bền bỉ và mạnh mẽ.
Mong cô vẫn luôn kiên cường như thế.
Cảm ơn vì đã từng ở bên em."

Không có tên, không có lời giải thích, nhưng chỉ cần đọc những dòng chữ ấy, nàng đã biết đó là ai.

Hốc mắt Vũ Giang nóng lên.

Đông Vũ...

Em đã từng đau lòng đến thế nào khi rời đi?

Và bây giờ, khi quay về, em lại chọn cách lặng lẽ như thế sao?

Buổi tối hôm đó, trường tổ chức một bữa tiệc thân mật dành cho toàn thể giáo viên.

Không ai ngờ rằng, một vị khách đặc biệt đã xuất hiện.

Đông Vũ bước vào nhà hàng trong bộ vest đen đơn giản nhưng không kém phần khí chất. Dì của nó cũng là hiệu trưởng đã mời nó đến, với danh nghĩa một cựu học sinh tài trợ cho quỹ học bổng.

Cả căn phòng có chút xôn xao khi thấy nó.

Từ một cô bé ngang bướng, quậy phá, Đông Vũ giờ đây trở thành một người trưởng thành, điềm tĩnh, phong thái lạnh lùng nhưng sắc bén.

Ánh mắt nó quét qua căn phòng, rồi

Nó nhìn thấy nàng.

Vũ Giang đang đứng ở một góc, tay cầm ly rượu, ánh mắt chạm vào nó trong thoáng chốc.

Nàng không ngạc nhiên vì nàng biết trước sau gì cũng sẽ gặp lại nó.

Nhưng vẫn không ngăn được nhịp tim đập chệch đi một nhịp khi thấy dáng vẻ chững chạc của nó bây giờ

Sau bữa tiệc, Vũ Giang rời đi trước.

Nàng không muốn tiếp tục đối diện với Đông Vũ khi trong lòng vẫn còn quá nhiều thứ chưa nguôi ngoai.

Thế nhưng, khi nàng vừa ra đến bãi đỗ xe, giọng nói quen thuộc vang lên phía sau.

"Cô giáo, có thể nói chuyện riêng một chút không?"

Vũ Giang dừng bước.

Gió đêm thổi nhẹ, mang theo một chút hơi lạnh.

Nàng quay lại, đối diện với Đông vũ người đang đứng cách nàng vài bước chân, ánh mắt trầm lặng.

"Em muốn nói gì?" Nàng hỏi.

Đông Vũ tiến lên một bước, đôi mắt sâu thẳm nhìn nàng:

"Năm năm rồi, cô có từng... nhớ đến em không?"

Vũ Giang thoáng giật mình.

Nó không hỏi nàng có còn yêu nó không.

Nó chỉ hỏi một câu đơn giản: "Cô có từng nhớ em không?"

Vũ Giang mím môi, nhưng cuối cùng vẫn đáp:

"Không quan trọng nữa rồi, phải không?"

Nó cười nhạt, ánh mắt có chút chua xót.

"Ừ, không quan trọng nữa."

Nhưng giọng nói của nó lại mang theo một nỗi tổn thương khó che giấu.

Nó nhìn nàng một lúc lâu, rồi chỉ nói một câu:

"Em về rồi. Từ nay, cô sẽ còn phải gặp em nhiều."

Rồi nó quay người rời đi, để lại Vũ Giang đứng đó, trái tim đập loạn nhịp vì những lời vừa rồi.

Hết.

Chương trước Chương tiếp
Loading...