[BHTT] Năm Năm Vẫn Nhớ
Em Cần Đi
"Hôm nay ngày cuối gặp nhau? Bỏ qua hết, vào ăn liên hoan được không? Cô muốn chúng ta có khoảnh khắc đẹp nhất của tuổi học trò." Vũ Giang thả nhẹ một câu, lòng bồi hồi... Sau đó dần đi vào nhà hàng.bầu không khí trong bữa tiệc trở nên gượng gạo.Mọi người cố gắng tiếp tục vui vẻ, nhưng rõ ràng sự căng thẳng vừa rồi vẫn còn đọng lại.Đông Vũ không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ bước vào, lấy khăn giấy lau vết máu trên môi.Cả buổi tiệc, hai người không nói thêm một lời nào.Dù rất gần nhau, nhưng lại cách xa như chưa từng quen biết.Khi tiệc tan, mọi người lần lượt ra về.Đông Vũ đi bộ ra bãi đỗ xe, nhưng chưa kịp rời đi thì nghe giọng Vũ Giang vang lên phía sau:"Chờ đã."Nó dừng bước, quay lại nhìn cô.Vũ Giang bước đến, ánh mắt nhìn thẳng vào nó, có chút do dự.Cuối cùng, nàng nói:"Em không sao chứ?"Nó bất ngờ, nhưng nhanh chóng đáp:"Không sao."Một khoảng lặng kéo dài.Vũ Giang nhìn vết thương trên mặt nó, đôi mắt thoáng đau lòng, nhưng nàng không để lộ ra.Cuối cùng, nàng chỉ nói một câu:"Lần sau đừng để bị thương nữa."Sau đó, cô quay người rời đi, không đợi nó trả lời.Đông Vũ đứng đó, nhìn theo bóng lưng nàng, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.Cô vẫn quan tâm nó.Nhưng đồng thời, nàng cũng đang cố gắng giữ khoảng cách.Vậy thì... rốt cuộc cô muốn gì đây?Nó cười nhạt, rồi cũng quay người rời đi, lòng đầy mâu thuẫn.Vũ Giang vừa xoay người định bước đi, chưa kịp rời khỏi thì một vòng tay siết chặt lấy cô từ phía sau.Nàng giật mình, cả người khựng lại.Đông Vũ ôm chặt cô, hơi thở có chút gấp gáp.Nàng cảm nhận được nhịp tim nó đập nhanh, như thể có điều gì đó đã bị dồn nén quá lâu.Nàng định gỡ tay nó ra, nhưng Đông Vũ càng ôm chặt hơn, giọng nó trầm xuống, có chút khàn khàn:"Cô có từng thật lòng với em không?"Một câu hỏi thẳng thắn, nhưng cũng đầy đau lòng.Vũ Giang cứng người, không biết phải trả lời thế nào.Nàng không thể nói dối.Nhưng cũng không thể thừa nhận.Vì nếu nàng thừa nhận, thì mọi thứ sẽ càng trở nên rối ren hơn.Nàng hít một hơi sâu, cố giữ bình tĩnh, rồi nhẹ giọng nói:"Buông ra đi, Đông Vũ."Nhưng nó không nghe, giọng nói mang theo chút tuyệt vọng:"Trả lời em đi. Chỉ một lần thôi."Vũ Giang siết chặt bàn tay, trái tim cô đập mạnh trong lồng ngực.Cô biết, nếu nàng chần chừ lâu hơn, có thể nàng sẽ không thể kiểm soát được cảm xúc của mình nữa.Cuối cùng, nàng ép bản thân lạnh giọng nói:"Đông Vũ, em đã lớn rồi, đừng bốc đồng như vậy nữa."Một câu nói không phải là câu trả lời, nhưng lại như một lời từ chối.Đông Vũ cứng người, cả người nó như mất đi sức lực.Vài giây sau, nó từ từ buông tay.Vũ Giang xoay người lại, đối diện với ánh mắt của nó.Trong đôi mắt ấy, nàng nhìn thấy sự tổn thương, sự giận dữ, và cả sự không cam lòng.Nhưng cô không thể làm gì khác.Cô chỉ có thể xoay người rời đi, lần này, cô không dừng lại nữa.Đông Vũ đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng cô.Một cơn gió lạnh thổi qua, nhưng nó không cảm thấy lạnh.Thứ nó cảm thấy, chính là một sự trống rỗng đến đáng sợ.___________________Quán bar của Chu Diệp hôm nay không quá đông khách. Ánh đèn vàng nhạt phủ xuống không gian, tạo ra một bầu không khí yên tĩnh hơn so với bình thường.Đông Vũ ngồi trước quầy, ánh mắt vô định nhìn ly rượu trong tay.Chu Diệp đứng sau quầy bar, khoanh tay nhìn em gái mình một lúc rồi lên tiếng:"Lại uống rượu? Dạo này mày đến đây hơi nhiều đấy."Đông Vũ không trả lời, chỉ đưa ly lên uống cạn một hơi.Chu Diệp thở dài, rót thêm cho nó một ly khác."Vẫn vì cô ấy?"Lần này, nó khẽ cười, nhưng trong nụ cười lại không có chút vui vẻ nào."Nếu đã biết thì còn hỏi làm gì?"Chu Diệp tựa người vào quầy, nhìn em gái một lúc rồi nói:"Nếu còn thích, tại sao không tìm cách giải quyết? Lần trước mày nói muốn từ bỏ, nhưng bây giờ thì sao? Mày vẫn mắc kẹt ở đây."Đông Vũ siết chặt ly rượu, giọng nói có chút khàn đi vì rượu:"Cô ấy không muốn em nữa, chị à. Dù em có cố gắng thế nào đi nữa, nàng cũng vẫn giữ khoảng cách. Em còn có thể làm gì?"Chu Diệp khẽ nhíu mày, nhưng không nói gì ngay.Một lúc sau, chị mới chậm rãi cất giọng:"Vậy thì đi đi."Đông Vũ ngước lên, đôi mắt hiện rõ sự bất ngờ.Chu Diệp nhìn nó, giọng nói đầy nghiêm túc:"Nếu mày không thể quên cô ấy, không thể chịu đựng được khi ở gần mà không có được, thì đi đi. Rời khỏi đây một thời gian, có thể mày sẽ tìm ra câu trả lời cho chính mình."Đông Vũ im lặng thật lâu, ánh mắt tối lại.Nó cười nhạt, nhưng lần này có phần cay đắng:"Chị nghĩ em có thể quên sao?"Chu Diệp rót thêm rượu, nhưng không đẩy ly đến trước mặt nó.Chị chỉ nhẹ nhàng nói:"Không quên được thì giữ lại. Nhưng thay vì dằn vặt như thế này, hãy để cả hai có không gian mà suy nghĩ. Đừng cố níu kéo khi người ta đã chọn rời đi, nhưng cũng đừng vội từ bỏ khi bản thân mày vẫn còn muốn đấu tranh."Lời nói của chị khiến Đông Vũ rơi vào trầm tư.Sau một lúc, nó đặt ly rượu xuống, không uống nữa.Có lẽ, chị nói đúng.Có lẽ, nó cần phải rời đi một thời gian... để biết rốt cuộc mình thật sự muốn gì....__________________Sau khi rời khỏi quán bar, Đông Vũ vẫn chưa về nhà ngay.Nó lái xe lang thang trên những con đường quen thuộc của thành phố, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất:"Ở lại đây, rốt cuộc có ý nghĩa gì?"Nó biết bản thân không thể tiếp tục như thế này nữa.Vũ Giang đã chọn cách giữ khoảng cách, còn nó thì lại mắc kẹt trong tình cảm không có lối thoát.Một tuần sau, nó đưa ra quyết định quan trọng nhất.Khi nói với Chu Diệp, chị chỉ im lặng một lúc rồi gật đầu:"Đi đi. Có lẽ đây là cách tốt nhất cho em."Cả Lực Tú và Gia Phú đều bất ngờ, nhưng họ cũng không phản đối."Mày quyết định rồi thì bọn tao ủng hộ." Gia Phú vỗ vai nó."Nhưng trước khi đi, mày có định nói với cô ấy không?" Lực Tú hỏi.Đông Vũ im lặng rất lâu.Cuối cùng, nó cười nhạt:"Không cần thiết."*Sân bay vào buổi sáng sớm có chút se lạnh. Đông Vũ kéo vali, bước chậm rãi về phía quầy làm thủ tục.Nó đã quyết định rời khỏi đây một thời gian, không nói với ai ngoài gia đình và những người bạn thân thiết.Chu Diệp đứng cạnh, khoanh tay nhìn nó, giọng điệu có chút trêu chọc nhưng cũng đầy quan tâm:"Bây giờ mà đổi ý thì vẫn còn kịp đấy."Đông Vũ cười nhạt, lắc đầu:"Không đổi nữa. Em cần đi."Chu Diệp không nói thêm gì, chỉ đưa tay vỗ nhẹ lên vai nó."Chăm sóc bản thân cho tốt. Đừng có suốt ngày uống rượu rồi lại suy nghĩ linh tinh."Nó gật đầu, kéo vali đi về phía cửa kiểm tra an ninh.Sau khi tạm biệt bà nội và dì ruột, nó lên xe đến sân bay.Trên đường đi, nó nhận được một tin nhắn từ ba mẹ ở nước ngoài:"Chúng ta đã sắp xếp mọi thứ. Khi con đến nơi, sẽ có người đón."Đông Vũ nhìn tin nhắn, không trả lời.Suốt những năm qua, ba mẹ luôn ở xa, chưa từng thực sự ở bên cạnh nó. Bây giờ, khi nó quyết định rời đi, họ cũng chỉ đơn giản là sắp xếp mọi thứ mà không hỏi han gì nhiều.Có lẽ, họ nghĩ nó đã đủ trưởng thành để tự quyết định cuộc sống của mình.Nhưng có một người không hề biết chuyện này.Vũ Giang.Nó không nói với nàng.Không để cô biết rằng nó sẽ đi xa, rằng có thể rất lâu nữa mới quay lại, hoặc có lẽ sẽ không quay lại nữa.Khi đặt chân đến sân bay, nó kéo vali đi thẳng về phía quầy làm thủ tục, không quay đầu lại.Mọi thứ, từ giờ phút này, đều sẽ để quá khứ ngủ yên.