[BHTT] Năm Năm Vẫn Nhớ
Liên Hoan
Kỳ thi kết thúc, bầu không khí căng thẳng suốt những ngày qua cuối cùng cũng tan biến.Học sinh ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, bàn tán sôi nổi về bài thi, về kế hoạch nghỉ hè, về tương lai phía trước.Vũ Giang đứng trước lớp, vỗ tay thu hút sự chú ý"Hôm nay thi xong rồi, cô mời cả lớp đi liên hoan."Cả lớp vỡ òa trong phấn khích, tiếng reo hò vang lên khắp nơi.Chỉ có một người… vẫn im lặng.Đông Vũ ngồi ở cuối lớp, cúi đầu dọn dẹp sách vở, như thể lời mời đó không liên quan đến mình.Cô nhìn nó, ánh mắt thoáng do dự."Đông Vũ." Cô gọi.Nó dừng lại, nhưng không ngẩng lên."Em có đi không?"Cả lớp đều hướng ánh mắt về phía nó, chờ đợi câu trả lời.Nó trầm mặc vài giây, rồi ngẩng đầu lên, nở một nụ cười rất nhẹ, nhưng xa lạ đến khó tin."Nếu cô đã mời thì tất nhiên em sẽ đi."Vũ Giang khẽ sững người.Không phải vì câu trả lời, mà vì ánh mắt nó.Bình thản, lịch sự, không chút cảm xúc.Giống như cô chỉ là một giáo viên bình thường, không hơn không kém.Nó đã thực sự tách bản thân ra khỏi cô.Lòng cô có chút nặng nề.____________________Bữa tiệc được tổ chức tại một nhà hàng rộng rãi, không khí vô cùng náo nhiệt.Học sinh trò chuyện rôm rả, cụng ly, chúc mừng nhau.Chỉ có một người ngồi im lặng, không tham gia vào những cuộc vui ồn ào.Đông Vũ vẫn uống rượu, nhưng lần này nó uống chậm hơn, không còn kiểu uống bất cần như trước.Cả buổi tối, nó không nói chuyện với cô một câu nào.Cứ như thể, hai người họ chưa từng có bất kỳ mối quan hệ nào trước đó.Cô ngồi đó, nhìn nó trò chuyện với Gia Phú, Lực Tú, nhìn nó cười với người khác, nhưng chưa từng nhìn về phía cô.Đến cuối bữa tiệc, khi học sinh bắt đầu lần lượt ra về, Vũ Giang không nhịn được nữa.Cô bước đến chỗ nó, nhẹ giọng"Em uống ít thôi."Nó đặt ly rượu xuống, nhìn cô.Ánh mắt ấy bình thản đến mức khiến người ta nghẹt thở."Em có uống bao nhiêu, cô cũng không cần lo nữa."Câu nói ấy nhẹ nhàng, nhưng mỗi chữ đều như một nhát dao.Vũ Giang khẽ siết tay, ngực có cảm giác đau nhói.Cuối cùng…Cô đã thực sự đánh mất nó rồi sao?Vũ Giang đứng đó, nhìn Đông Vũ cầm ly rượu, ánh mắt nó vẫn thản nhiên, như thể lời cô nói không còn quan trọng nữa.Cô muốn nói gì đó, nhưng ngay lúc ấyThiết Ngân bước đến, tự nhiên khoác lấy cánh tay Đông Vũ, giọng đầy quan tâm:"Uống nhiều vậy rồi, có muốn ra ngoài hít thở chút không?"Vũ Giang khựng lại, đôi mắt cô chợt tối đi.Đông Vũ không rút tay lại, cũng không phản ứng gì đặc biệt.Nó chỉ lặng lẽ nhìn cô một lát, rồi sau đó xoay người rời đi, theo Thiết Ngân.Không một lời giải thích.Không một cái ngoảnh đầu.Không còn cố chấp, không còn níu kéo.Nó rời đi… nhẹ nhàng đến mức khiến cô hoảng loạn.*Bàn tay Vũ Giang siết chặt, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay mà cô không hề hay biết.Một cơn đau nhói lan ra khắp lồng ngực.Cô từng nghĩ, dù có giận dỗi hay xa cách thế nào, Đông Vũ vẫn luôn là đứa trẻ cố chấp với cô.Nhưng bây giờ, cô mới nhận raNó đã thực sự buông tay rồi.Không còn níu kéo, không còn trách móc.Chỉ có sự lạnh nhạt đến đáng sợ.Cô chợt cảm thấy sợ hãi.Sợ rằng…Cô đã thật sự mất nó.*Bên ngoài nhà hàng, gió đêm lạnh lẽo, mang theo chút hơi rượu thoảng trong không khí.Đông Vũ vừa bước ra, còn chưa kịp hít thở được bao nhiêu, thì một cú đấm mạnh mẽ từ bên cạnh vung tới.Bốp!Nó loạng choạng lùi lại, khóe miệng lập tức rách ra, máu tươi chảy xuống cằm.Thiết Ngân kinh hãi hét lên:"Gia Khánh! Cậu làm cái gì vậy?"
Gia Khánh cười gằn, giọng đầy tức tối:"Mày nói xem? Mày vừa thi xong đã bám lấy Thiết Ngân, còn diễn trò đáng thương trước mặt Vũ Giang, mày nghĩ tao không thấy à?"Thiết Ngân sững sờ:"Cậu nói bậy gì vậy?"Gia Khánh không nhìn nó, chỉ nhìn chằm chằm Đông Vũ, sự tức giận bùng lên dữ dội."Tao ghét nhất cái kiểu vừa tỏ ra đáng thương với người này, vừa dựa vào người khác."Lời nói này đâm thẳng vào lòng Đông Vũ, nhưng nó không phản bác.Bởi vì chính nó cũng không biết mình đang làm gì nữa.
Gia Khánh cười gằn, giọng đầy tức tối:"Mày nói xem? Mày vừa thi xong đã bám lấy Thiết Ngân, còn diễn trò đáng thương trước mặt Vũ Giang, mày nghĩ tao không thấy à?"Thiết Ngân sững sờ"Khánh nói bậy gì vậy?"Gia Khánh không nhìn cô, chỉ nhìn chằm chằm Đông Vũ, sự tức giận bùng lên dữ dội."Tao ghét nhất cái kiểu vừa tỏ ra đáng thương với người này, vừa dựa vào người khác."Lời nói này đâm thẳng vào lòng Đông Vũ, nhưng nó không phản bác.Bởi vì chính nó cũng không biết mình đang làm gì nữa.Hắn tóm lấy cổ áo Đông Vũ, kéo sát lại, giọng đầy tức tối"Mày chẳng khác gì một đứa hèn. Không dám đối diện với cô ấy, không dám giữ cô ấy, lại còn cố tình tỏ ra đáng thương để người khác quan tâm. Thật kinh tởm!"Đông Vũ cười nhạt, không phản bác, cũng không phản kháng.Bởi vì…Một phần trong lời nói của Gia Khánh cũng không sai.Nó đúng là không dám đối diện với Vũ Giang.Không dám nhìn nàng đau lòng, cũng không dám hỏi nàng một câu:"Cô có từng thật lòng với em không?"Gia Khánh nhìn thấy vẻ mặt đó của Đông Vũ lại càng phát bực.Hắn vung tay đấm mạnh vào mặt nó lần nữa.Bốp!Lần này, Đông Vũ bị đánh ngã xuống đất, máu từ khóe miệng rơi xuống nền đá lạnh lẽo.Thiết Ngân hoảng hốt lao tới, chắn trước mặt Đông Vũ, hét lên:"Gia Khánh, cậu điên rồi sao?"Gia Khánh siết chặt nắm tay, ánh mắt đầy oán hận nhìn Đông Vũ.Hắn gằn giọng"Mày có biết mày đáng ghét đến mức nào không?""Chẳng cần biết mày có cố tình hay không, nhưng tất cả mọi người đều bị mày cuốn vào mớ hỗn loạn này.""Mày nghĩ chỉ có mình mày đau khổ sao, hả, trả lời tao đi?"Bốp!Cú đấm của Gia Khánh giáng xuống mạnh đến mức Đông Vũ loạng choạng, khóe miệng lập tức rách ra, máu chảy xuống cằm.Nó không né, cũng không đánh trả.Chỉ đứng yên đó, nhìn Gia Khánh với ánh mắt bình tĩnh đến khó tin.Gia Khánh thấy vậy lại càng giận, siết chặt nắm đấm."Trước đây, dù có là ai, mày cũng chưa từng chịu để yên cho người khác đánh! Giờ sao? Bị đánh cũng không phản kháng nữa à?"Đông Vũ lau máu trên môi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định:"Tao đã hứa với cô ấy rồi."Gia Khánh khựng lại.Lời hứa với Vũ Giang…Nó thật sự vẫn giữ sao?Nhưng cơn giận chưa kịp lắng xuống thì...."Bốp!"Một cú đấm từ bên cạnh bất ngờ giáng thẳng vào mặt Gia Khánh.Hắn bị đánh lệch đầu, khóe miệng cũng bật máu.Gia Khánh kinh ngạc quay lại, nhìn thấy Lực Tú và Gia Phú đứng đó, ánh mắt đầy giận dữ.Gia Phú bẻ khớp tay, lạnh giọng:"Đông Vũ không đánh được mày, nhưng tụi tao thì không có hứa với ai hết."Không đợi Gia Khánh phản ứng, Lực Tú xông vào, một cú đấm khác giáng xuống.Cuộc ẩu đả nổ ra ngay giữa sân.Gia Khánh cũng không phải tay vừa, hắn lập tức phản đòn, ba người vật nhau xuống đất, cú đấm liên tục được tung ra.Đông Vũ biến sắc, định lao vào ngăn cản, nhưng…"DỪNG LẠI!"Giọng nói gấp gáp và giận dữ vang lên.Tất cả khựng lại.Vũ Giang đứng đó, khuôn mặt tái mét vì tức giận, ánh mắt đầy đau lòng.Cô bước nhanh đến, kéo tay Gia Khánh ra, rồi quay sang nhìn Đông Vũ:"Em đã hứa với cô, thế mà lại gây chuyện nữa sao?"Nó mím môi, định giải thích, nhưng chưa kịp mở miệng.Gia Phú cắt ngang:"Cô à, lần này không phải do nó!"Lực Tú cũng gật đầu, giọng tức tối:"Đông Vũ không đánh, nhưng bọn em không thể nhìn nó bị đánh mà không làm gì!"Vũ Giang cứng người, quay sang nhìn Đông Vũ.Nó chỉ đứng đó, ánh mắt trầm lặng, không có dấu hiệu phản kháng hay thanh minh.Cô nhìn thấy vết thương trên môi nó, lại nhìn vết bầm trên má Gia Khánh, lòng chợt cảm thấy đau nhói."Tại sao lúc nào cũng phải như thế này?""Có thể cô chỉ xem nó là học trò, nhưng với tụi em, nó không chỉ là bạn, mà còn là anh em, con là tri kỉ, hôm nay tụi em nhìn nó bị đánh không phản đòn, tụi em không thể đứng nhìn làm ngơ" Gia Phú Nói rõ."Hôm nay Đã thi tốt nghiệp xong, tụi em không còn vướng bận gì mà không xử lý thằng khốn này nữa hết." Lực Tú nắm Vạt áo Gia Khánh, gằng giọng.Nó siết chặt tay, giọng nói khẽ run lên:"Đủ rồi. Tất cả dừng lại đi."Cả nhóm im lặng, chỉ còn tiếng thở dốc của Gia Khánh và Lực Tú.Không ai nói gì thêm.Chỉ có ánh mắt đầy tổn thương của Vũ Giang, khiến trái tim Đông Vũ càng thêm nặng trĩu.
Hết.
Gia Khánh cười gằn, giọng đầy tức tối:"Mày nói xem? Mày vừa thi xong đã bám lấy Thiết Ngân, còn diễn trò đáng thương trước mặt Vũ Giang, mày nghĩ tao không thấy à?"Thiết Ngân sững sờ:"Cậu nói bậy gì vậy?"Gia Khánh không nhìn nó, chỉ nhìn chằm chằm Đông Vũ, sự tức giận bùng lên dữ dội."Tao ghét nhất cái kiểu vừa tỏ ra đáng thương với người này, vừa dựa vào người khác."Lời nói này đâm thẳng vào lòng Đông Vũ, nhưng nó không phản bác.Bởi vì chính nó cũng không biết mình đang làm gì nữa.
Gia Khánh cười gằn, giọng đầy tức tối:"Mày nói xem? Mày vừa thi xong đã bám lấy Thiết Ngân, còn diễn trò đáng thương trước mặt Vũ Giang, mày nghĩ tao không thấy à?"Thiết Ngân sững sờ"Khánh nói bậy gì vậy?"Gia Khánh không nhìn cô, chỉ nhìn chằm chằm Đông Vũ, sự tức giận bùng lên dữ dội."Tao ghét nhất cái kiểu vừa tỏ ra đáng thương với người này, vừa dựa vào người khác."Lời nói này đâm thẳng vào lòng Đông Vũ, nhưng nó không phản bác.Bởi vì chính nó cũng không biết mình đang làm gì nữa.Hắn tóm lấy cổ áo Đông Vũ, kéo sát lại, giọng đầy tức tối"Mày chẳng khác gì một đứa hèn. Không dám đối diện với cô ấy, không dám giữ cô ấy, lại còn cố tình tỏ ra đáng thương để người khác quan tâm. Thật kinh tởm!"Đông Vũ cười nhạt, không phản bác, cũng không phản kháng.Bởi vì…Một phần trong lời nói của Gia Khánh cũng không sai.Nó đúng là không dám đối diện với Vũ Giang.Không dám nhìn nàng đau lòng, cũng không dám hỏi nàng một câu:"Cô có từng thật lòng với em không?"Gia Khánh nhìn thấy vẻ mặt đó của Đông Vũ lại càng phát bực.Hắn vung tay đấm mạnh vào mặt nó lần nữa.Bốp!Lần này, Đông Vũ bị đánh ngã xuống đất, máu từ khóe miệng rơi xuống nền đá lạnh lẽo.Thiết Ngân hoảng hốt lao tới, chắn trước mặt Đông Vũ, hét lên:"Gia Khánh, cậu điên rồi sao?"Gia Khánh siết chặt nắm tay, ánh mắt đầy oán hận nhìn Đông Vũ.Hắn gằn giọng"Mày có biết mày đáng ghét đến mức nào không?""Chẳng cần biết mày có cố tình hay không, nhưng tất cả mọi người đều bị mày cuốn vào mớ hỗn loạn này.""Mày nghĩ chỉ có mình mày đau khổ sao, hả, trả lời tao đi?"Bốp!Cú đấm của Gia Khánh giáng xuống mạnh đến mức Đông Vũ loạng choạng, khóe miệng lập tức rách ra, máu chảy xuống cằm.Nó không né, cũng không đánh trả.Chỉ đứng yên đó, nhìn Gia Khánh với ánh mắt bình tĩnh đến khó tin.Gia Khánh thấy vậy lại càng giận, siết chặt nắm đấm."Trước đây, dù có là ai, mày cũng chưa từng chịu để yên cho người khác đánh! Giờ sao? Bị đánh cũng không phản kháng nữa à?"Đông Vũ lau máu trên môi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định:"Tao đã hứa với cô ấy rồi."Gia Khánh khựng lại.Lời hứa với Vũ Giang…Nó thật sự vẫn giữ sao?Nhưng cơn giận chưa kịp lắng xuống thì...."Bốp!"Một cú đấm từ bên cạnh bất ngờ giáng thẳng vào mặt Gia Khánh.Hắn bị đánh lệch đầu, khóe miệng cũng bật máu.Gia Khánh kinh ngạc quay lại, nhìn thấy Lực Tú và Gia Phú đứng đó, ánh mắt đầy giận dữ.Gia Phú bẻ khớp tay, lạnh giọng:"Đông Vũ không đánh được mày, nhưng tụi tao thì không có hứa với ai hết."Không đợi Gia Khánh phản ứng, Lực Tú xông vào, một cú đấm khác giáng xuống.Cuộc ẩu đả nổ ra ngay giữa sân.Gia Khánh cũng không phải tay vừa, hắn lập tức phản đòn, ba người vật nhau xuống đất, cú đấm liên tục được tung ra.Đông Vũ biến sắc, định lao vào ngăn cản, nhưng…"DỪNG LẠI!"Giọng nói gấp gáp và giận dữ vang lên.Tất cả khựng lại.Vũ Giang đứng đó, khuôn mặt tái mét vì tức giận, ánh mắt đầy đau lòng.Cô bước nhanh đến, kéo tay Gia Khánh ra, rồi quay sang nhìn Đông Vũ:"Em đã hứa với cô, thế mà lại gây chuyện nữa sao?"Nó mím môi, định giải thích, nhưng chưa kịp mở miệng.Gia Phú cắt ngang:"Cô à, lần này không phải do nó!"Lực Tú cũng gật đầu, giọng tức tối:"Đông Vũ không đánh, nhưng bọn em không thể nhìn nó bị đánh mà không làm gì!"Vũ Giang cứng người, quay sang nhìn Đông Vũ.Nó chỉ đứng đó, ánh mắt trầm lặng, không có dấu hiệu phản kháng hay thanh minh.Cô nhìn thấy vết thương trên môi nó, lại nhìn vết bầm trên má Gia Khánh, lòng chợt cảm thấy đau nhói."Tại sao lúc nào cũng phải như thế này?""Có thể cô chỉ xem nó là học trò, nhưng với tụi em, nó không chỉ là bạn, mà còn là anh em, con là tri kỉ, hôm nay tụi em nhìn nó bị đánh không phản đòn, tụi em không thể đứng nhìn làm ngơ" Gia Phú Nói rõ."Hôm nay Đã thi tốt nghiệp xong, tụi em không còn vướng bận gì mà không xử lý thằng khốn này nữa hết." Lực Tú nắm Vạt áo Gia Khánh, gằng giọng.Nó siết chặt tay, giọng nói khẽ run lên:"Đủ rồi. Tất cả dừng lại đi."Cả nhóm im lặng, chỉ còn tiếng thở dốc của Gia Khánh và Lực Tú.Không ai nói gì thêm.Chỉ có ánh mắt đầy tổn thương của Vũ Giang, khiến trái tim Đông Vũ càng thêm nặng trĩu.
Hết.