[BHTT] Năm Năm Vẫn Nhớ

Em Hiểu rồi



"Em xin lỗi."

Lần này, nó nói thật lòng.

Vũ Giang nhìn nó, ánh mắt dịu đi một chút.

Cô không nói tha thứ, nhưng ít nhất…

Cô đã chịu lắng nghe nó.

Không gian chìm vào im lặng.

Đông Vũ nhìn Vũ Giang, trái tim đập mạnh trong lồng ngực.

Nó chợt bước đến, vòng tay ôm chặt lấy cô.

Hơi ấm quen thuộc bao trùm lấy cả hai.

Vũ Giang giật mình, nhưng không đẩy nó ra ngay.

"Em…" Cô khẽ gọi.

"Đừng để nó lại gần cô."

Vũ Giang khựng lại.

Cô hơi nghiêng đầu, cố nhìn vào ánh mắt nó.

"Em đang nói về ai?"

Đông Vũ không buông tay, giọng nó trầm xuống.

"Gia Khánh."

Vũ Giang nhíu mày.

"Em nghĩ em có quyền can thiệp vào chuyện này sao?"

Đông Vũ siết chặt tay, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.

"Không phải là em can thiệp. Chỉ là nó không phải người đơn giản. Cô đừng để hắn có cơ hội tiếp cận cô quá gần."

Vũ Giang thoáng ngỡ ngàng trước sự nghiêm túc trong lời nói của nó.

"Em có bằng chứng gì không?"

Đông Vũ mím môi.

"Em không có, nhưng trực giác em nói vậy. Nó không giống như những gì hắn thể hiện."

Vũ Giang thở dài, ánh mắt dịu lại một chút.

"Em có biết em đang nói nghe vô lý lắm không?"

"Em không cần cô tin ngay." Đông Vũ nhìn cô, giọng nói đầy chắc chắn.

"Nhưng cô hãy cẩn thận."

Một lúc lâu sau, Vũ Giang mới nhẹ nhàng gật đầu.

"Được rồi. Cô sẽ để ý."

Lúc này, Đông Vũ mới buông cô ra.

Ánh mắt nó vẫn còn đọng lại nét lo lắng.

Nó siết chặt tay, tự nhủ

Tuyệt đối không để Gia Khánh có cơ hội làm tổn thương cô.

Sau đêm đó, Đông Vũ cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút. Ít nhất, Vũ Giang đã chịu nghe lời cảnh báo của nó.

Nhưng đổi lại, khoảng cách giữa hai người dường như càng rõ rệt hơn.

*

Trong lớp học, cô không còn nhìn nó như trước.

Bài giảng vẫn tiếp tục như bình thường, nhưng khi ánh mắt cô lướt qua nó, không còn dừng lại lâu như trước.

Cô vẫn nhắc bài cho nó, nhưng giọng điệu không còn dịu dàng như trước.

Giống như cô đang cố duy trì khoảng cách.

Điều đó khiến Đông Vũ khó chịu, nhưng nó không dám phàn nàn.

Nó đã hứa sẽ tập trung vào kỳ thi.

Và nó không thể để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến chuyện học nữa.

Vì Đông Vũ bị phạt lao động công ích, nó bỏ lỡ vài buổi ôn tập với Vũ Giang.

Cũng vì thế, cô giáo Lâm là người giúp nó bổ sung phần kiến thức còn thiếu.

"Em cần chú ý phần này." Cô Lâm đẩy tập đề đến trước mặt nó. "Dạng bài này rất dễ nhầm lẫn."

Đông Vũ gật đầu, cố gắng tập trung.

Nhưng nó không thể không nhận ra

Vũ Giang ngồi ngay bàn giáo viên, nhưng cô không hề nhìn về phía nó.

Giống như nó đã không còn là học sinh đặc biệt của cô nữa.

Cảm giác này… Không dễ chịu chút nào.

__________________

Đông Vũ ngửa cổ, uống cạn ly rượu mạnh trong tay.

Tiếng nhạc trong quán bar của Chu Diệp vang lên ồn ào, nhưng nó không quan tâm.

Gia Phú và Lực Tú ngồi bên cạnh, ánh mắt đầy lo lắng.

"Uống vậy đủ rồi đó, mai còn ôn thi nữa."

Đông Vũ bật cười, giọng nói có chút khàn vì rượu.

"Thi cử gì chứ, cô còn chẳng thèm nhìn tao nữa rồi."

Chu Diệp ngồi sau quầy bar, khoanh tay nhìn đứa em của mình.

"Uống rượu không giải quyết được gì đâu, nhóc."

Nhưng Đông Vũ không quan tâm.

Nó chỉ cảm thấy trống rỗng, cảm thấy như mình đã thật sự bị bỏ rơi.

Cô đã từng rất quan tâm nó.

Nhưng bây giờ, ngay cả khi nó ngồi trước mặt cô, cô cũng chẳng buồn nhìn nó một lần.

Nghĩ đến đây, nó càng uống nhiều hơn.

Đến khi men say ngấm vào cơ thể, nó mơ màng đứng dậy.

"Tao phải đi gặp cô."

Gia Phú giữ tay nó lại. "Mày điên à? Say thế này mà còn tìm cô giáo?"

Nhưng Đông Vũ gạt tay cậu ta ra, lảo đảo bước ra khỏi quán.

Nó muốn gặp cô.

Muốn hỏi cô có thật sự không quan tâm nó nữa không.

Và quan trọng hơn…

Nó muốn được gần cô một lần nữa.

Vũ Giang giật mình khi nghe tiếng chuông cửa vang lên liên tục.

Nàng bước ra mở cửa, sững người khi thấy Đông Vũ đứng đó.

Mùi rượu nồng nặc, ánh mắt mơ màng, nhưng sâu trong đó lại ẩn chứa một tia cố chấp và đau đớn.

"Em...." nàng chưa kịp nói hết câu, Đông Vũ đã lao vào ôm chặt lấy cô.

Hơi thở nóng rực phả lên cổ nàng.

"Đừng tránh em nữa…" Giọng nó khàn đặc.

Vũ Giang bị đẩy lùi vào trong nhà, cánh cửa phía sau đóng sầm lại.

"Em say rồi, về đi." Nàng cố đẩy nó ra.

Nhưng Đông Vũ không chịu buông.

Nó ép nàng vào tường, ánh mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào cô.

Vũ Giang bị ép vào tường, đôi mắt mở lớn nhìn đứa học trò đang say trước mặt.

Hơi thở nồng mùi rượu của Đông Vũ phả lên gò má nàng, mang theo chút nóng rực khiến cô bất giác căng cứng người.

"Tại sao cô lại xa lánh em?" Giọng nó khàn đặc, pha lẫn men say và cả chút uất ức.

"Em đã làm gì sai sao?"

Vũ Giang hơi nghiêng đầu tránh ánh mắt của nó.

"Cô không xa lánh em. Chỉ là em cần tập trung vào kỳ thi."

"Là vì cô không muốn dính dáng đến em nữa đúng không?" Đông Vũ không tin.

Nàng không nói gì, chỉ nhíu mày nhìn nó.

Thái độ này càng khiến Đông Vũ cảm thấy bức bối.

Nó bất ngờ cúi xuống, dùng sức chặn cô lại, cánh tay gắt gao giữ lấy vai Vũ Giang.

"Em không thích như thế này." Giọng nó rất nhỏ, nhưng lại mang theo một cơn nóng rực từ sâu trong lồng ngực.

"Em không muốn cô nhìn em giống như những học trò khác."

Vũ Giang hít một hơi, muốn đẩy nó ra nhưng nó đã cúi xuống nhanh hơn.

Môi nó chạm vào môi cô

Một nụ hôn cưỡng đoạt đầy men say và cố chấp.

Nàng bị sốc, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Không gian như ngừng lại trong khoảnh khắc ấy.

Hơi thở của Đông Vũ bao trùm lấy cô, mang theo mùi rượu nồng đượm, nhưng lẫn trong đó là sự nóng rực, cố chấp và khát khao.

Môi nó áp xuống, mạnh mẽ và có chút vụng về.

Vũ Giang không kịp né tránh.

Nàng nắm chặt tay, lý trí gào thét bảo nàng phải đẩy nó ra ngay lập tức.

Nhưng trái tim nàng…

Lại không thể cử động.

Trong một giây phút yếu lòng, nàng khẽ nhắm mắt, để mặc bản thân đáp lại nụ hôn của nó.

Đông Vũ bất ngờ cứng người lại, nhưng rồi chìm sâu hơn vào nụ hôn.

Nó ôm siết nàng, như thể sợ nếu lơi lỏng dù chỉ một chút, nàng sẽ biến mất.

Nụ hôn ban đầu thô bạo, nhưng dần trở nên dịu dàng và đầy mê hoặc.

Không còn là cưỡng đoạt…

Mà là một sự xác nhận rằng... Nàng cũng đã yêu nó rất nhiều.

Thời gian như kéo dài vô tận.

Cho đến khi lý trí của Vũ Giang dần quay trở lại.

Nàng bỗng sững người, đôi mắt mở lớn.

Cô đang làm gì vậy?

Cô là giáo viên của nó, cô không thể đi quá xa.

Trong một nhịp tim hoảng loạn, cô đẩy Đông Vũ ra.

"Không được." Giọng nàng run nhẹ, như thể vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ.

Đông Vũ vẫn còn chìm trong dư vị của nụ hôn, đôi mắt nó mở lớn, như thể không tin rằng cô lại từ chối nó.

"Cô…" Nó cất giọng, nhưng chưa kịp nói gì, Vũ Giang đã lùi về sau một bước.

"Em say rồi, em không biết mình đang làm gì đâu." Cô quay mặt đi, cố gắng giữ bình tĩnh.

Đông Vũ nhìn nàng, trái tim siết chặt.

Nó biết rất rõ mình đang làm gì.

Nó biết cô cũng có cảm xúc với nó.

Nhưng…

Cô vẫn chọn từ chối nó.

Đột nhiên, Đông Vũ cảm thấy rất đau lòng.

"Em không say." Nó cắn chặt răng, giọng nói có chút nghẹn lại. "Cô cũng biết điều đó mà."

Vũ Giang không trả lời.

Nàng không dám nhìn nó.

Vì nếu cô nhìn nó thêm một giây nào nữa, cô sẽ không đủ dũng khí để dừng lại.

"Em về đi, Đông Vũ." Cô khẽ nói, giọng trầm xuống.

Lần này, đến lượt Đông Vũ không thể cử động.

Nó muốn nói gì đó, nhưng lại chẳng thể thốt ra lời.

Cuối cùng, nó chỉ có thể lặng lẽ quay người, bước ra khỏi nhà cô.

Trước khi cánh cửa đóng lại

Nó vẫn hy vọng nàng sẽ giữ nó lại.

Nhưng không.

Không có gì cả.

Chỉ có sự im lặng và cánh cửa đóng chặt, như một dấu chấm hết lạnh lẽo.

Cánh cửa sắp khép lại, nhưng Đông Vũ đưa tay chặn lại, ánh mắt đỏ hoe nhìn cô.

"Cô nói đi." Giọng em trầm thấp, nhưng đầy cố chấp.

"Từ đêm đó đến giờ… cô có thật lòng với em không?"

Vũ Giang bất giác cứng người lại.

"Em có từng làm cô động lòng chưa?"

Ánh mắt cô trốn tránh, bàn tay nắm chặt mép cửa.

"Nếu cô nói chưa từng, em sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa."

Không gian lặng ngắt.

Cô muốn nói chưa từng.

Muốn dứt khoát để em từ bỏ.

Muốn đẩy em ra xa, để em tập trung vào kỳ thi, vào tương lai của em.

Nhưng…

Cô không thể nói dối.

Cô biết rất rõ

Từ lâu, trái tim cô đã không còn yên ổn mỗi khi nhìn thấy em.

Bàn tay siết chặt, móng tay cắm vào lòng bàn tay.

Nhưng nàng vẫn không lên tiếng.

Vì cô biết, một khi thừa nhận…

Thì mọi ranh giới sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Nhìn sự im lặng của nàng, Đông Vũ cười nhạt, nụ cười tràn đầy cay đắng.

"Em hiểu rồi."

Nó buông tay khỏi cánh cửa, lùi lại một bước.

"Nếu cô không thể trả lời, vậy coi như em hiểu đó là câu trả lời.

Vũ Giang siết chặt tay, nhưng vẫn không thể thốt ra một lời nào.

Cánh cửa từ từ khép lại, ngăn cách hai người.

Ngoài trời, gió đêm lạnh buốt.

Nhưng có lẽ....

Không lạnh bằng trái tim Đông Vũ lúc này.

Hết.

Chương trước Chương tiếp
Loading...