[BHTT] Năm Năm Vẫn Nhớ
Em không tin cô
Đông Vũ không quan tâm.Nó bật dậy ngay lập tức, lao đến Gia Khánh.Cả hai đứa đấm nhau túi bụi ngay giữa hành lang trường.Mỗi cú đấm đều mạnh mẽ và quyết liệt, mang theo tất cả sự bực bội và ức chế mà cả hai đứa đã kìm nén từ lâu.Gia Khánh đá vào bụng Đông Vũ, nhưng nó chịu đau, túm lấy cổ áo cậu ta, đẩy mạnh xuống sàn.Gia Khánh cười nhạt, giáng một cú đấm vào cằm Đông Vũ.Cả hai quần nhau dữ dội, không ai nhường ai.Xung quanh ngày càng có nhiều học sinh tụ tập xem."Lực Tú! Gia Phú! Đông Vũ lại đánh nhau nữa kìa!"Một giọng nói vang lên giữa đám đông.Lực Tú và Gia Phú lao đến.Ngay khi thấy cảnh tượng đó, Lực Tú lập tức xông vào kéo Đông Vũ ra."Thôi đi, mày làm gì vậy?! Trước cửa phòng giáo viên đó!"Gia Phú cũng giữ lấy Gia Khánh, nhíu mày. "Hai thằng điên này! Tụi bây không sợ bị đình chỉ à?!"Nhưng Đông Vũ vẫn vùng vẫy, mắt đỏ ngầu.Gia Khánh cũng không hề có ý định dừng lại, nhưng bị Gia Phú đẩy mạnh ra sau.Ngay lúc đó"CÁC EM ĐANG LÀM GÌ Ở ĐÂY?!"Một giọng nói đầy quyền uy vang lên.Cả đám đông lập tức tán loạn, nhường đường cho người vừa xuất hiện.Cô hiệu trưởng.Và ngay bên cạnh bà ấy chính là nàng Vũ Giang.Đông Vũ cứng người.Gia Khánh khẽ cười, lau vết máu trên môi, rồi nhìn sang Đông Vũ."Xong rồi đấy." Cậu ta nói nhỏ, giọng điệu đầy khiêu khích.Đông Vũ hiểu ngay.Hắn cố tình gây chuyện.Hắn muốn kéo nó xuống bùn.Và nó đã mắc.*Không gian như đóng băng lại khi cô hiệu trưởng tiến đến.Bà là một người phụ nữ ngoài bốn mươi, dáng người thanh thoát nhưng ánh mắt sắc bén.Quan trọng hơnBà là dì ruột của Đông Vũ.Bà nhìn quanh hiện trường hỗn loạn, rồi dừng lại ở Đông Vũ và Gia Khánh."Cả hai em, vào văn phòng ngay."Giọng nói của bà không lớn, nhưng mang theo sức nặng không ai dám cãi lại.
Văn phòng hiệu trưởng.Đông Vũ và Gia Khánh ngồi đối diện nhau, vết bầm trên mặt còn rõ.Vũ Giang đứng bên cạnh, khoanh tay, ánh mắt đầy thất vọng.Cô hiệu trưởng ngồi sau bàn làm việc, lướt qua hai đứa bằng ánh mắt lạnh lùng."Châu Đông Vũ."Đông Vũ siết chặt tay, không nói gì."Em hứa với tôi là sẽ không đánh nhau nữa." Giọng bà trầm xuống."...Xin lỗi.""Xin lỗi?" Cô hiệu trưởng nhướn mày. "Đây là lần thứ mấy rồi? Em nghĩ lời xin lỗi của em có còn giá trị không?"Bà quay sang Gia Khánh."Còn em. Em có gì để nói?"Gia Khánh cười nhẹ, thái độ vẫn bình thản."Em chỉ tự vệ thôi, thưa cô.""Thật không?" Bà nhíu mày. "Vậy ai là người khiêu khích trước?"Gia Khánh không đáp.Cô hiệu trưởng gõ nhẹ ngón tay lên bàn."Tôi không muốn biết ai đúng ai sai." Bà nói. "Nhưng hai em đã vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, nhất là khi kỳ thi tốt nghiệp sắp đến gần."Bà nhìn thẳng vào Đông Vũ."Với tư cách là hiệu trưởng, tôi có thể đình chỉ em ngay lập tức."Đông Vũ cứng người, nhưng vẫn giữ im lặng.Nhưng sau đó, bà lại thở dài, giọng nói dịu đi đôi chút."Nhưng với tư cách là dì của em, tôi không muốn thấy em phá hủy tương lai của chính mình."Đông Vũ cắn môi, cảm thấy lòng có chút dao động.Cô hiệu trưởng trầm giọng:"Hai em bị phạt lao động công ích trong một tuần. Sau giờ học, tôi muốn thấy hai em dọn dẹp thư viện của trường.""Không có ngoại lệ.""...Rõ." Cả hai đồng thanh đáp.Sau khi cô hiệu trưởng rời đi, Vũ Giang vẫn ở lại.Cô nhìn Đông Vũ, ánh mắt đầy thất vọng."Em lại thất hứa với cô."Đông Vũ cúi đầu, không dám nhìn vào mắt cô.Cô không nói thêm gì nữa, chỉ lạnh nhạt quay lưng rời khỏi phòng.Khoảnh khắc đó, trái tim Đông Vũ siết chặt lại.Nó chưa từng thấy ánh mắt cô lạnh lùng như vậy. Nó chưa từng cảm thấy bị bỏ rơi như vậy.Sau khi Vũ Giang rời đi, không khí trong phòng vẫn còn căng thẳng.Gia Khánh đứng dậy, phủi bụi trên áo, liếc qua Đông Vũ, cười nhạt."Cảm giác bị người mình quan tâm thất vọng thế nào?"Đông Vũ không đáp.Gia Khánh nhún vai, chậm rãi bước ra cửa. Trước khi đi, cậu ta quay lại nói nhỏ:"Nhìn cô ấy lúc nãy, tao đoán chắc bây giờ cô ấy chẳng còn muốn dính dáng gì đến mày nữa đâu."Cánh cửa khép lại.Đông Vũ siết chặt tay.Nó biết mình đã làm sai.Nhưng nó không kiềm chế được.______________Trong lớp học, Đông Vũ ngồi im lặng, nhưng đầu óc hoàn toàn trống rỗng.Trước đây, dù có gây chuyện gì, chỉ cần nó cười trừ một chút, cô vẫn sẽ nhẹ nhàng nhắc nhở.Nhưng lần này thì khác.Cô không thèm nhìn nó.Ngay cả khi giảng bài, ánh mắt cô cũng lướt qua nó như thể nó không tồn tại.Đó là điều làm nó khó chịu nhất.Đến giờ nghỉ, Đông Vũ bước ra ngoài, đứng dựa vào lan can, nhìn xuống sân trường."Chán rồi à?"Giọng của Lực Tú vang lên. Cậu ta cùng Gia Phú đứng bên cạnh, nhìn nó đầy ái ngại."Không phải chuyện đánh nhau, mà là chuyện cô giáo." Gia Phú nói thẳng.Đông Vũ không phủ nhận.Lực Tú thở dài."Chúng tao đã bảo mày kiềm chế rồi mà. Biết cô Giang quan trọng với mày, vậy sao còn để mất bình tĩnh?""Không phải tao cố ý." Đông Vũ lẩm bẩm.Gia Phú khoanh tay. "Mày giải thích với cô chưa?"Đông Vũ im lặng.Nó không biết phải mở lời thế nào.Cô đã thất vọng đến mức không thèm nói chuyện với nó.Bây giờ nếu nó đến giải thích, cô có chịu nghe không? Hay chỉ càng ghét nó hơn.*Đông Vũ đứng trước cổng nhà Vũ Giang, tay siết chặt dây mũ áo khoác.Nó đã đứng đây hơn mười phút, nhưng vẫn không biết có nên bấm chuông hay không.Trời bắt đầu lất phất mưa.Nó hít một hơi thật sâu, rồi bấm chuông.Vũ Giang mở cửa, ánh mắt thoáng ngạc nhiên khi thấy Đông Vũ."Em đến đây làm gì?" Giọng cô lạnh hơn bình thường.Đông Vũ nuốt nước bọt."Cô có thể nghe em nói một chút không?"Vũ Giang không đáp ngay, nhưng rồi cô tránh sang một bên, ra hiệu cho nó vào.Trong nhà, Đông Vũ ngồi trên ghế sô-pha, hai tay siết chặt.Vũ Giang rót một cốc nước đặt xuống bàn, nhưng không hề ngồi xuống cùng nó."Em nói đi."Đông Vũ ngước nhìn cô, cảm thấy lồng ngực mình nặng trĩu."Cô… có còn giận em không?"Vũ Giang nhìn nó, ánh mắt không đọc được cảm xúc."Em nghĩ sao?"Không đợi nó trả lời, cô tiếp tục:"Em từng hứa với cô sẽ không đánh nhau nữa. Em biết cô tin em thế nào không?"Giọng cô trầm xuống."Nhưng em lại khiến cô thất vọng."Câu đó đâm thẳng vào lòng Đông Vũ.Nó hít một hơi thật sâu."Em không muốn đánh nhau… nhưng Gia Khánh khiêu khích em.""Cô biết." Vũ Giang khoanh tay."Vậy tại sao cô không chịu hiểu cho em?" Đông Vũ bật dậy, giọng nói mang theo uất ức.Vũ Giang vẫn bình tĩnh nhìn nó."Cô hiểu.""Nhưng hiểu không có nghĩa là đồng ý."Đông Vũ siết chặt tay."Vậy… cô có từng nghĩ, nếu hôm đó em không đánh, hắn sẽ tiếp tục lấn tới không?"Vũ Giang nhíu mày."Em nghĩ cứ đánh nhau là giải quyết được mọi chuyện à?""Ít nhất thì em không để hắn muốn làm gì thì làm!" Đông Vũ cãi lại.Vũ Giang thở dài, giọng nói có phần mệt mỏi."Em có biết điều gì làm cô thất vọng nhất không?"Cô nhìn nó chằm chằm."Không phải vì em đánh nhau.""Không phải vì em bị phạt."Mà là vì"Em không tin cô."Đông Vũ sững lại."Cô vẫn luôn đứng về phía em, nhưng em lại nghĩ rằng chỉ có em mới bảo vệ được bản thân.""Cô là giáo viên của em, nhưng em chưa từng tìm đến cô để giải quyết."Tim Đông Vũ đập mạnh.Cô nói đúng.Nó chưa từng nghĩ đến việc để cô giúp đỡ.Nó chỉ biết tự mình chống chọi, tự mình phản kháng.Vũ Giang lắc đầu."Nếu em cứ như vậy, em sẽ không bao giờ thoát khỏi vòng luẩn quẩn này."Không gian trở nên tĩnh lặng.Một lúc sau, Đông Vũ hạ giọng."Em xin lỗi."Lần này, nó nói thật lòng.Vũ Giang nhìn nó, ánh mắt dịu đi một chút.Cô không nói tha thứ, nhưng ít nhất…Cô đã chịu lắng nghe nó.
Hết.
Buồn quá mng, Hnay tớ thất tình ròiiii😞😞
Văn phòng hiệu trưởng.Đông Vũ và Gia Khánh ngồi đối diện nhau, vết bầm trên mặt còn rõ.Vũ Giang đứng bên cạnh, khoanh tay, ánh mắt đầy thất vọng.Cô hiệu trưởng ngồi sau bàn làm việc, lướt qua hai đứa bằng ánh mắt lạnh lùng."Châu Đông Vũ."Đông Vũ siết chặt tay, không nói gì."Em hứa với tôi là sẽ không đánh nhau nữa." Giọng bà trầm xuống."...Xin lỗi.""Xin lỗi?" Cô hiệu trưởng nhướn mày. "Đây là lần thứ mấy rồi? Em nghĩ lời xin lỗi của em có còn giá trị không?"Bà quay sang Gia Khánh."Còn em. Em có gì để nói?"Gia Khánh cười nhẹ, thái độ vẫn bình thản."Em chỉ tự vệ thôi, thưa cô.""Thật không?" Bà nhíu mày. "Vậy ai là người khiêu khích trước?"Gia Khánh không đáp.Cô hiệu trưởng gõ nhẹ ngón tay lên bàn."Tôi không muốn biết ai đúng ai sai." Bà nói. "Nhưng hai em đã vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, nhất là khi kỳ thi tốt nghiệp sắp đến gần."Bà nhìn thẳng vào Đông Vũ."Với tư cách là hiệu trưởng, tôi có thể đình chỉ em ngay lập tức."Đông Vũ cứng người, nhưng vẫn giữ im lặng.Nhưng sau đó, bà lại thở dài, giọng nói dịu đi đôi chút."Nhưng với tư cách là dì của em, tôi không muốn thấy em phá hủy tương lai của chính mình."Đông Vũ cắn môi, cảm thấy lòng có chút dao động.Cô hiệu trưởng trầm giọng:"Hai em bị phạt lao động công ích trong một tuần. Sau giờ học, tôi muốn thấy hai em dọn dẹp thư viện của trường.""Không có ngoại lệ.""...Rõ." Cả hai đồng thanh đáp.Sau khi cô hiệu trưởng rời đi, Vũ Giang vẫn ở lại.Cô nhìn Đông Vũ, ánh mắt đầy thất vọng."Em lại thất hứa với cô."Đông Vũ cúi đầu, không dám nhìn vào mắt cô.Cô không nói thêm gì nữa, chỉ lạnh nhạt quay lưng rời khỏi phòng.Khoảnh khắc đó, trái tim Đông Vũ siết chặt lại.Nó chưa từng thấy ánh mắt cô lạnh lùng như vậy. Nó chưa từng cảm thấy bị bỏ rơi như vậy.Sau khi Vũ Giang rời đi, không khí trong phòng vẫn còn căng thẳng.Gia Khánh đứng dậy, phủi bụi trên áo, liếc qua Đông Vũ, cười nhạt."Cảm giác bị người mình quan tâm thất vọng thế nào?"Đông Vũ không đáp.Gia Khánh nhún vai, chậm rãi bước ra cửa. Trước khi đi, cậu ta quay lại nói nhỏ:"Nhìn cô ấy lúc nãy, tao đoán chắc bây giờ cô ấy chẳng còn muốn dính dáng gì đến mày nữa đâu."Cánh cửa khép lại.Đông Vũ siết chặt tay.Nó biết mình đã làm sai.Nhưng nó không kiềm chế được.______________Trong lớp học, Đông Vũ ngồi im lặng, nhưng đầu óc hoàn toàn trống rỗng.Trước đây, dù có gây chuyện gì, chỉ cần nó cười trừ một chút, cô vẫn sẽ nhẹ nhàng nhắc nhở.Nhưng lần này thì khác.Cô không thèm nhìn nó.Ngay cả khi giảng bài, ánh mắt cô cũng lướt qua nó như thể nó không tồn tại.Đó là điều làm nó khó chịu nhất.Đến giờ nghỉ, Đông Vũ bước ra ngoài, đứng dựa vào lan can, nhìn xuống sân trường."Chán rồi à?"Giọng của Lực Tú vang lên. Cậu ta cùng Gia Phú đứng bên cạnh, nhìn nó đầy ái ngại."Không phải chuyện đánh nhau, mà là chuyện cô giáo." Gia Phú nói thẳng.Đông Vũ không phủ nhận.Lực Tú thở dài."Chúng tao đã bảo mày kiềm chế rồi mà. Biết cô Giang quan trọng với mày, vậy sao còn để mất bình tĩnh?""Không phải tao cố ý." Đông Vũ lẩm bẩm.Gia Phú khoanh tay. "Mày giải thích với cô chưa?"Đông Vũ im lặng.Nó không biết phải mở lời thế nào.Cô đã thất vọng đến mức không thèm nói chuyện với nó.Bây giờ nếu nó đến giải thích, cô có chịu nghe không? Hay chỉ càng ghét nó hơn.*Đông Vũ đứng trước cổng nhà Vũ Giang, tay siết chặt dây mũ áo khoác.Nó đã đứng đây hơn mười phút, nhưng vẫn không biết có nên bấm chuông hay không.Trời bắt đầu lất phất mưa.Nó hít một hơi thật sâu, rồi bấm chuông.Vũ Giang mở cửa, ánh mắt thoáng ngạc nhiên khi thấy Đông Vũ."Em đến đây làm gì?" Giọng cô lạnh hơn bình thường.Đông Vũ nuốt nước bọt."Cô có thể nghe em nói một chút không?"Vũ Giang không đáp ngay, nhưng rồi cô tránh sang một bên, ra hiệu cho nó vào.Trong nhà, Đông Vũ ngồi trên ghế sô-pha, hai tay siết chặt.Vũ Giang rót một cốc nước đặt xuống bàn, nhưng không hề ngồi xuống cùng nó."Em nói đi."Đông Vũ ngước nhìn cô, cảm thấy lồng ngực mình nặng trĩu."Cô… có còn giận em không?"Vũ Giang nhìn nó, ánh mắt không đọc được cảm xúc."Em nghĩ sao?"Không đợi nó trả lời, cô tiếp tục:"Em từng hứa với cô sẽ không đánh nhau nữa. Em biết cô tin em thế nào không?"Giọng cô trầm xuống."Nhưng em lại khiến cô thất vọng."Câu đó đâm thẳng vào lòng Đông Vũ.Nó hít một hơi thật sâu."Em không muốn đánh nhau… nhưng Gia Khánh khiêu khích em.""Cô biết." Vũ Giang khoanh tay."Vậy tại sao cô không chịu hiểu cho em?" Đông Vũ bật dậy, giọng nói mang theo uất ức.Vũ Giang vẫn bình tĩnh nhìn nó."Cô hiểu.""Nhưng hiểu không có nghĩa là đồng ý."Đông Vũ siết chặt tay."Vậy… cô có từng nghĩ, nếu hôm đó em không đánh, hắn sẽ tiếp tục lấn tới không?"Vũ Giang nhíu mày."Em nghĩ cứ đánh nhau là giải quyết được mọi chuyện à?""Ít nhất thì em không để hắn muốn làm gì thì làm!" Đông Vũ cãi lại.Vũ Giang thở dài, giọng nói có phần mệt mỏi."Em có biết điều gì làm cô thất vọng nhất không?"Cô nhìn nó chằm chằm."Không phải vì em đánh nhau.""Không phải vì em bị phạt."Mà là vì"Em không tin cô."Đông Vũ sững lại."Cô vẫn luôn đứng về phía em, nhưng em lại nghĩ rằng chỉ có em mới bảo vệ được bản thân.""Cô là giáo viên của em, nhưng em chưa từng tìm đến cô để giải quyết."Tim Đông Vũ đập mạnh.Cô nói đúng.Nó chưa từng nghĩ đến việc để cô giúp đỡ.Nó chỉ biết tự mình chống chọi, tự mình phản kháng.Vũ Giang lắc đầu."Nếu em cứ như vậy, em sẽ không bao giờ thoát khỏi vòng luẩn quẩn này."Không gian trở nên tĩnh lặng.Một lúc sau, Đông Vũ hạ giọng."Em xin lỗi."Lần này, nó nói thật lòng.Vũ Giang nhìn nó, ánh mắt dịu đi một chút.Cô không nói tha thứ, nhưng ít nhất…Cô đã chịu lắng nghe nó.
Hết.
Buồn quá mng, Hnay tớ thất tình ròiiii😞😞