[BHTT] Năm Năm Vẫn Nhớ
Ghen
Từ sau vụ hiểu lầm với Vũ Giang, nó không còn nhờ cô dạy kèm nữa mà chuyển sang học với một giáo viên khác. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là nó đã quên cô.Ngược lại, nó càng để ý cô hơn.Và điều khiến nó khó chịu nhất chính là sự xuất hiện ngày càng nhiều của Gia Khánh bên cạnh cô.Dù không còn trực tiếp đối đầu, nhưng Gia Khánh biết cách chọc tức nó mà không cần động tay động chân.*Một buổi chiều, tại thư viện trường.Đông Vũ ngồi một góc, cắm cúi vào sách vở. Nhưng tâm trí nó chẳng thể tập trung.Vì ngay bàn phía xa, Gia Khánh đang ngồi đối diện Vũ Giang, trò chuyện một cách thoải mái.Vũ Giang đang chỉ cho Gia Khánh cách phân tích một bài toán. Cô cúi xuống, vẽ lên giấy, còn Gia Khánh chống cằm nhìn cô với ánh mắt cực kỳ thoải mái.Đông Vũ nắm chặt bút.Chết tiệt.Nó có quyền gì để tức . Nó đã tự rời xa cô.Nó là người chọn cách lạnh nhạt trước.Vậy thì… tại sao nó lại thấy khó chịu đến thế?Kỳ thi tốt nghiệp càng đến gần, Gia Khánh càng xuất hiện bên cạnh Vũ Giang nhiều hơn.Không phải theo cách lộ liễu hay vồ vập, mà là một sự hiện diện dai dẳng nhưng không quá đáng.*Một buổi chiều tại phòng giáo viên.Vũ Giang vừa thu dọn sách vở thì Gia Khánh xuất hiện trước cửa."Cô vẫn còn ở đây à?" Cậu ta dựa vào khung cửa, giọng điệu nhẹ nhàng.Vũ Giang ngẩng lên."Ừ, cô chuẩn bị tài liệu cho lớp ôn thi ngày mai."Gia Khánh bước vào, nhìn đống tài liệu trên bàn rồi nhíu mày."Nhiều thế này sao? Cô cần em giúp không?"Vũ Giang hơi bất ngờ, nhưng rồi cô mỉm cười."Nếu em rảnh thì giúp cô sắp xếp theo thứ tự đi."Gia Khánh không nói gì, chỉ kéo ghế ngồi xuống, bắt đầu xếp từng tờ giấy lại.Cả hai chợt im lặng, đột nhiên Gia Khánh cất lời."Cô có vẻ vất vả nhỉ?" Gia Khánh đột nhiên lên tiếng.Vũ Giang cười nhẹ. "Giáo viên nào cũng vậy mà.""Nhưng mà..." Gia Khánh hơi nghiêng đầu, "Cô không thấy mệt sao? Em nghe nói cô còn phải dạy thêm lớp buổi tối nữa."Vũ Giang thoáng ngừng tay."Em để ý lịch trình của cô từ khi nào vậy?"Gia Khánh cười nhạt. "Chỉ là vô tình nghe được thôi."Vũ Giang không nói gì, tiếp tục làm việc.Gia Khánh nhìn cô một lúc rồi đột nhiên lên tiếng"Nếu cô thấy mệt, tại sao không để ai đó giúp cô?"Vũ Giang hơi khựng lại, nhưng cô nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh."Cô quen với việc này rồi. Cũng không cần ai giúp cả."Gia Khánh nhếch môi."Thật không? Ngay cả khi người đó là Đông Vũ?"Vũ Giang nhìn cậu ta, ánh mắt hơi dao động.Gia Khánh chống cằm, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng sắc bén."Nó vốn rất quan tâm cô. Nhưng mà... gần đây em thấy nó có vẻ xa cách.""...Đó là lựa chọn của em ấy." Vũ Giang đáp.Gia Khánh cười nhạt. "Còn cô? Cô cũng chọn cách để Đông Vũ xa cô à?"Vũ Giang im lặng.Gia Khánh nhìn cô chằm chằm, rồi chậm rãi nói:"Nếu cô thấy mệt mỏi... Em có thể là người thay thế."Vũ Giang ngẩng lên, tròn mắt nhìn Gia Khánh."Em nói gì vậy?" Nàng sửng sốt nghe câu nói đó, nhưng chỉ là thoáng qua.Gia Khánh cười nhẹ. "Ý em là, nếu cô cần một người lắng nghe, em có thể làm điều đó. Không nhất thiết phải là Đông Vũ."Vũ Giang vẫn nhìn cậu ta, không biết nên phản ứng thế nào.Cô biết Gia Khánh thông minh, biết cậu ta không bao giờ làm gì mà không có mục đích. Nhưng ánh mắt cậu ta lúc này không giống như đang đùa.*Bên ngoài cửa, có một người lặng lẽ chứng kiến tất cả.Đông Vũ.Nó vốn định vào phòng giáo viên tìm cô Lâm để hỏi bài, nhưng vừa đến cửa thì đã thấy cảnh này.Thấy Gia Khánh ngồi gần Vũ Giang.Thấy cậu ta nhìn cô bằng ánh mắt đầy ẩn ý.Nhưng bên cạnh đó, chính là nàng, nàng không hề từ chối. Đông Vũ nắm chặt bàn tay.Tại sao cô không đẩy hắn ra?Tại sao cô lại để hắn ta tiếp cận dễ dàng như vậy?Nó không chịu nổi nữa.Không cần suy nghĩ, Đông Vũ đẩy cửa bước vào.
Cánh cửa phòng giáo viên bị đẩy mạnh, tiếng động khiến cả Vũ Giang và Gia Khánh đều giật mình quay lại.Đông Vũ đứng đó, ánh mắt tối sầm."Cô có rảnh không?" Giọng nó trầm xuống, mang theo một tia lạnh lẽo.Vũ Giang thoáng sững sờ."Em có chuyện gì sao?"Đông Vũ không trả lời ngay mà quét mắt nhìn Gia Khánh."Gặp riêng." Nó nhấn mạnh.Gia Khánh nhướng mày, nở một nụ cười như thể đang thưởng thức một vở kịch thú vị."Vậy chắc em nên đi rồi." Gia Khánh đứng dậy, nhún vai. Trước khi rời khỏi, cậu ta liếc qua Đông Vũ, cười nhẹ."Đừng gắt quá, tao chỉ đang giúp cô ấy thôi mà."Đông Vũ không đáp, chỉ nhìn cậu ta rời đi. Tay nắm chặt chẽ khiến những khớp ngón tay trắng bệch.Cửa đóng lại.Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Ánh mắt Vũ Giang sắc lại."Cô tưởng em bận học với cô Lâm, sao lại đến đây?"Đông Vũ nhìn cô một lúc, rồi cười nhạt."Vậy cô có bận không?"Vũ Giang nhíu mày. "Em nói gì vậy?"Nó tiến lên một bước, giọng điệu không kiềm chế được sự bực bội."Có vẻ cô rảnh lắm nhỉ? Rảnh đến mức có thể ngồi đây nói chuyện với hắn?"Vũ Giang hiểu ngay Đông Vũ đang tức giận vì điều gì.Cô thở dài, giọng trầm xuống."Em đến đây chỉ để trách cô vì đã nói chuyện với Gia Khánh?""Không phải trách." Đông Vũ siết chặt tay. "Chỉ là không hiểu nổi tại sao cô lại để nó tiếp cận."Vũ Giang nhìn thẳng vào mắt nó."Đông Vũ, cô có quyền tiếp xúc với học sinh khác, đúng không?""Đúng." Đông Vũ gằn từng chữ. "Nhưng không phải nó."Không gian im lặng trong vài giây.Vũ Giang nheo mắt. "Gia Khánh làm gì sai?"Nó bật cười, nhưng không hề vui vẻ."Không sai? Một thằng đã từng đánh nhau với em hai lần, từng gây sự với em hết lần này đến lần khác, bây giờ lại xuất hiện trước mặt cô với bộ dạng ngoan ngoãn như vậy, cô tin được sao?"Vũ Giang thở dài."Cô biết chứ. Nhưng Gia Khánh không có làm gì quá đáng cả. Nếu em có thể thay đổi, tại sao cậu ấy không thể?"Câu nói đó khiến Đông Vũ cứng họng.Nó cảm thấy một nỗi khó chịu dâng lên trong lồng ngực."Cô tin nó như vậy, thế còn em thì sao?"Lời vừa dứt, cả hai người đều sững lại.Ánh mắt Vũ Giang có một tia dao động."Em đang ghen à?"Đông Vũ siết chặt tay."...Không." Nó đáp, nhưng giọng nói không chắc chắn.Vũ Giang nhìn nó, ánh mắt dịu lại."Nếu không, thì em không cần phải để tâm đến chuyện này."Đông Vũ cười khẩy."Vậy cô thật sự không quan tâm em có để tâm không?"Vũ Giang ngừng lại một giây.Sau đó, cô nhẹ giọng:"Em là học sinh. Điều em nên để tâm bây giờ là kỳ thi sắp tới."Câu nói đó như một gáo nước lạnh dội thẳng vào Đông Vũ.Nó cảm thấy một nỗi hụt hẫng tràn lên.Cô luôn đặt khoảng cách giữa hai người.Dù có chuyện gì xảy ra, cô cũng không bao giờ để nó bước qua ranh giới đó.Nó siết chặt tay, cố nén sự tức giận đang dâng trào."Vậy à…"Nó lùi một bước, gật đầu cười nhạt."Em hiểu rồi. Từ giờ, em sẽ không để tâm nữa."Sau đó, Đông Vũ quay lưng rời đi.Vũ Giang nhìn theo bóng lưng nó, lòng bỗng có một cơn sóng nhẹ.Bên ngoài hành lang, Gia Khánh đang đứng dựa vào tường, khóe môi nhếch lên.Cậu ta nhìn Đông Vũ bước đi, trong mắt ánh lên sự thích thú.Có vẻ như mục đích của cậu ta đang dần thành công...
___________________Đông Vũ bước ra khỏi phòng giáo viên, tâm trạng nặng nề.Chưa đi được bao xa, nó đã thấy Gia Khánh đang dựa lưng vào tường, khoanh tay nhìn mình với vẻ thú vị."Cãi nhau với cô à?" Gia Khánh hỏi, giọng điệu đầy khiêu khích.Đông Vũ không trả lời, chỉ lướt qua cậu ta. Nhưng Gia Khánh không có ý định để nó đi dễ dàng như vậy.Cậu ta đứng thẳng dậy, chặn trước mặt Đông Vũ."Cô ấy không bênh mày như mày nghĩ đâu." Gia Khánh cười nhạt."Cô ấy không thuộc về mày."Đông Vũ nhắm mắt, cố kìm nén.Nhưng rồi, Gia Khánh lại nói tiếp."Cũng phải thôi, ai lại muốn đặt niềm tin vào một đứa bất kham, một đứa gái không ra gái, trai không ra trai như và chỉ biết đánh nhau như mày chứ?"Câu đó như một mồi lửa châm vào cơn giận của Đông Vũ.Không cần suy nghĩ, nó nắm lấy cổ áo Gia Khánh, đẩy mạnh cậu ta vào tường."Câm miệng." Đông Vũ gằn giọng.Nhưng Gia Khánh chỉ cười."Gì vậy? Giận à?"Một cú đấm lao đến.Gia Khánh nhanh chóng né được, nhưng không tránh khỏi cú đấm thứ hai ngay vào má.Cậu ta lùi lại một bước, liếm môi, cảm nhận vị tanh của máu."Chà, vậy là mày vẫn chưa bỏ thói quen này nhỉ?"Không để Đông Vũ kịp phản ứng, Gia Khánh cũng tung một cú đấm về phía nó.Đông Vũ lách người né, nhưng Gia Khánh lập tức dùng chân quét ngang, khiến nó mất đà lùi về phía sau.Tiếng động lớn vang lên khiến cả hành lang chấn động.Cánh cửa một lớp học gần đó mở ra, vài học sinh tò mò ló đầu nhìn."Đánh nhau kìa!"
Hết.
Cánh cửa phòng giáo viên bị đẩy mạnh, tiếng động khiến cả Vũ Giang và Gia Khánh đều giật mình quay lại.Đông Vũ đứng đó, ánh mắt tối sầm."Cô có rảnh không?" Giọng nó trầm xuống, mang theo một tia lạnh lẽo.Vũ Giang thoáng sững sờ."Em có chuyện gì sao?"Đông Vũ không trả lời ngay mà quét mắt nhìn Gia Khánh."Gặp riêng." Nó nhấn mạnh.Gia Khánh nhướng mày, nở một nụ cười như thể đang thưởng thức một vở kịch thú vị."Vậy chắc em nên đi rồi." Gia Khánh đứng dậy, nhún vai. Trước khi rời khỏi, cậu ta liếc qua Đông Vũ, cười nhẹ."Đừng gắt quá, tao chỉ đang giúp cô ấy thôi mà."Đông Vũ không đáp, chỉ nhìn cậu ta rời đi. Tay nắm chặt chẽ khiến những khớp ngón tay trắng bệch.Cửa đóng lại.Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Ánh mắt Vũ Giang sắc lại."Cô tưởng em bận học với cô Lâm, sao lại đến đây?"Đông Vũ nhìn cô một lúc, rồi cười nhạt."Vậy cô có bận không?"Vũ Giang nhíu mày. "Em nói gì vậy?"Nó tiến lên một bước, giọng điệu không kiềm chế được sự bực bội."Có vẻ cô rảnh lắm nhỉ? Rảnh đến mức có thể ngồi đây nói chuyện với hắn?"Vũ Giang hiểu ngay Đông Vũ đang tức giận vì điều gì.Cô thở dài, giọng trầm xuống."Em đến đây chỉ để trách cô vì đã nói chuyện với Gia Khánh?""Không phải trách." Đông Vũ siết chặt tay. "Chỉ là không hiểu nổi tại sao cô lại để nó tiếp cận."Vũ Giang nhìn thẳng vào mắt nó."Đông Vũ, cô có quyền tiếp xúc với học sinh khác, đúng không?""Đúng." Đông Vũ gằn từng chữ. "Nhưng không phải nó."Không gian im lặng trong vài giây.Vũ Giang nheo mắt. "Gia Khánh làm gì sai?"Nó bật cười, nhưng không hề vui vẻ."Không sai? Một thằng đã từng đánh nhau với em hai lần, từng gây sự với em hết lần này đến lần khác, bây giờ lại xuất hiện trước mặt cô với bộ dạng ngoan ngoãn như vậy, cô tin được sao?"Vũ Giang thở dài."Cô biết chứ. Nhưng Gia Khánh không có làm gì quá đáng cả. Nếu em có thể thay đổi, tại sao cậu ấy không thể?"Câu nói đó khiến Đông Vũ cứng họng.Nó cảm thấy một nỗi khó chịu dâng lên trong lồng ngực."Cô tin nó như vậy, thế còn em thì sao?"Lời vừa dứt, cả hai người đều sững lại.Ánh mắt Vũ Giang có một tia dao động."Em đang ghen à?"Đông Vũ siết chặt tay."...Không." Nó đáp, nhưng giọng nói không chắc chắn.Vũ Giang nhìn nó, ánh mắt dịu lại."Nếu không, thì em không cần phải để tâm đến chuyện này."Đông Vũ cười khẩy."Vậy cô thật sự không quan tâm em có để tâm không?"Vũ Giang ngừng lại một giây.Sau đó, cô nhẹ giọng:"Em là học sinh. Điều em nên để tâm bây giờ là kỳ thi sắp tới."Câu nói đó như một gáo nước lạnh dội thẳng vào Đông Vũ.Nó cảm thấy một nỗi hụt hẫng tràn lên.Cô luôn đặt khoảng cách giữa hai người.Dù có chuyện gì xảy ra, cô cũng không bao giờ để nó bước qua ranh giới đó.Nó siết chặt tay, cố nén sự tức giận đang dâng trào."Vậy à…"Nó lùi một bước, gật đầu cười nhạt."Em hiểu rồi. Từ giờ, em sẽ không để tâm nữa."Sau đó, Đông Vũ quay lưng rời đi.Vũ Giang nhìn theo bóng lưng nó, lòng bỗng có một cơn sóng nhẹ.Bên ngoài hành lang, Gia Khánh đang đứng dựa vào tường, khóe môi nhếch lên.Cậu ta nhìn Đông Vũ bước đi, trong mắt ánh lên sự thích thú.Có vẻ như mục đích của cậu ta đang dần thành công...
___________________Đông Vũ bước ra khỏi phòng giáo viên, tâm trạng nặng nề.Chưa đi được bao xa, nó đã thấy Gia Khánh đang dựa lưng vào tường, khoanh tay nhìn mình với vẻ thú vị."Cãi nhau với cô à?" Gia Khánh hỏi, giọng điệu đầy khiêu khích.Đông Vũ không trả lời, chỉ lướt qua cậu ta. Nhưng Gia Khánh không có ý định để nó đi dễ dàng như vậy.Cậu ta đứng thẳng dậy, chặn trước mặt Đông Vũ."Cô ấy không bênh mày như mày nghĩ đâu." Gia Khánh cười nhạt."Cô ấy không thuộc về mày."Đông Vũ nhắm mắt, cố kìm nén.Nhưng rồi, Gia Khánh lại nói tiếp."Cũng phải thôi, ai lại muốn đặt niềm tin vào một đứa bất kham, một đứa gái không ra gái, trai không ra trai như và chỉ biết đánh nhau như mày chứ?"Câu đó như một mồi lửa châm vào cơn giận của Đông Vũ.Không cần suy nghĩ, nó nắm lấy cổ áo Gia Khánh, đẩy mạnh cậu ta vào tường."Câm miệng." Đông Vũ gằn giọng.Nhưng Gia Khánh chỉ cười."Gì vậy? Giận à?"Một cú đấm lao đến.Gia Khánh nhanh chóng né được, nhưng không tránh khỏi cú đấm thứ hai ngay vào má.Cậu ta lùi lại một bước, liếm môi, cảm nhận vị tanh của máu."Chà, vậy là mày vẫn chưa bỏ thói quen này nhỉ?"Không để Đông Vũ kịp phản ứng, Gia Khánh cũng tung một cú đấm về phía nó.Đông Vũ lách người né, nhưng Gia Khánh lập tức dùng chân quét ngang, khiến nó mất đà lùi về phía sau.Tiếng động lớn vang lên khiến cả hành lang chấn động.Cánh cửa một lớp học gần đó mở ra, vài học sinh tò mò ló đầu nhìn."Đánh nhau kìa!"
Hết.