[BHTT] Lưu niên

Chương 7. Màn thầu





"Lui ra"
Vệ Nghi Nhan xem xong liền đưa phong thư đến ngọn nến đốt


"Tuân lệnh", thuộc hạ dứt lời biến mất không thấy tăm hơi.


"Tiểu thư, chuyện Thái Uý..."


"Thái Uý và phụ thân đều là đồng học của hoàng thượng thuở nhỏ, sau đó thiếu niên kết thành bằng hữu chiến trường vào sinh ra tử, ân tình mấy chục năm dù cho hắn có muốn giết Thái Uý cũng không thể xuống tay huống hồ binh linh dưới trướng Thái Uý chắc chắn sẽ làm loạn"

Vệ Nghi Nhan nâng cốc trà lên nhấp một ngụm:
"Không thể khiến hắn diệt Thái Uý ngay tức khắc chỉ có thể khiến hắn nghi kỵ càng sâu. Đế vương tâm, chúng ta không thể dò nhưng đế vương tâm luôn sâu không thấy đáy"


"Nô tì đã hiểu, tiểu thư bảo trọng thân thể"


"Ân"


"Tiểu thư, hôm nay trăng tròn người có muốn thưởng rượu hay không để nô tì chuẩn bị", Ngọc Nhi thấy tâm tình Vệ Nghi Nhan thâm trầm nên muốn giúp tiểu thư giải khuây.


"Được. Khoang đã, chúng ta ra phố"

"Dạ, để nô tì chuẩn bị áo choàng, tối sương xuống sẽ lạnh", Ngọc Nhi rảo bước về phòng thu xếp ít đồ đạc và chuẩn bị bạc.


1 canh giờ sau, Vệ Nghi Nhan mang theo Ngọc Nhi, A Ngũ và A Thất ra phố.

Tối nay đêm trăng tròn, đường phố Giang thành vẫn như cũ nhộn nhịp tấp nập người qua lại.

4 người Vệ Nghi Nhan không có chủ đích, chỉ tuỳ tiện đi dạo trên đường.


"Tiểu thư, xin dừng bước"


Thiếu niên vừa hô chưa bước được đến gần đã bị A Ngũ và A Nhất ngăn cản, hắn lúng túng nhìn 2 vị huynh đài sát khí đằng đằng trước mặt.


"Ta...ta cái kia chỉ muốn bái phỏng tiểu thư nhà các người"
Thiếu niên ôm quyền nói, vốn dĩ ở đầu phố đã bị dung nhan của nàng ấy hấp dẫn, hắn chưa từng gặp mỹ nhân như vậy ở Giang thành.


"Tiểu thư, ta họ Lê, đích tử nhà quan huyện"


"Tiểu thư nhà ta không có nhã hứng, mời đi cho", A Thất lên tiếng, ưỡn lưng chắn đi tầm mắt dung tục của thiếu niên hướng về tiểu thư. Đừng nói cái gì đích tử dù có là quan huyện cũng tuyệt không cần nể mặt.


A Ngũ muốn rút kiếm ra khỏi vỏ, liền bị một tiếng gió "đừng động thủ" của tiểu thư sau lưng truyền đến tai, hắn tra lại kiếm vào vỏ.

"Ngươi mau cút"

"Ta.."
Thiếu niên ngượng ngùng, muốn mời nàng ấy cùng đi dạo phố nhưng xem ra không thể, cúi đầu hành lễ:
"Vậy tại hạ thất lễ, cáo từ tiểu thư"



"Ngươi đó A Ngũ, quá lỗ mãng, đây là Giang thành không phải Trường Xuân"
Ngọc Nhi nhìn A Ngũ mặt than lắc đầu, động một chút là rút đao rút kiếm.



4 người đi về trước, không ít thiếu gia công tử tiến đến muốn bái phỏng Vệ Nghi Nhan nhưng đều thất vọng quay đầu hay nói đúng hơn là bị thuộc hạ của nàng doạ cho quay đầu.



"Tiểu thư, Lãm công tử hắn ở phía kia", A Thất lên tiếng.



"Phải không, đến xem"
Vệ Nghi Nhan cười, đã thấy bóng lưng thiếu niên kia.



.

.

"Tiểu tử, màn thầu này của nhà ta có ngon không?"


Lãm Bắc Hi định giơ ngón cái lên, liền rút lại:
"Ngon, a thẩm. Nhân bên trong dùng thịt nạc heo xào cùng rau củ, bỏ thêm nấm đúng không a?"

A Thẩm cười lớn, rót cho Lãm Bắc Hi chén trà nóng:
"Hảo hài tử, cái miệng của ngươi món gì cũng có thể nếm ra nguyên liệu."

"Ăn nhiều một chút, nếm thử cả sủi cảo ta mới hấp"

"Được a, đa tạ thẩm"
Lãm Bắc Hi vui sướng nếm thử món ngon. Mỗi tuần đều ghé đến sạp hàng màn thầu, sủi cảo của a thẩm này, hương vị của nó ngon đến mức lần nào Lãm Bắc Hi cũng ăn mấy cái liền.


"Lãm công tử"

Một tiếng gọi qua tai Lãm Bắc Hi cảm giác như tiếng gọi oan hồn. Quay đầu nhìn lại thấy Vệ tiểu thư cùng thuộc hạ của nàng ấy.

Lãm Bắc Hi bỏ bánh bao xuống, lau sạch tay đứng dậy hướng về Vệ Nghi Nhan nói:

"Vệ tiểu thư hảo"


Ngọc Nhi lấy ghế, dùng khăn lau sạch bàn ghế mới để cho Vệ Nghi Nhan ngồi xuống. 3 người Ngọc Nhi, A Thất, A Ngũ đứng phía sau lưng nàng.

Vệ Nghi Nhan liếc nhìn trên bàn bày ấm trà, dĩa bánh bao đã vơi hết chỉ còn 1 cái ăn dở, 1 dĩa sủi cảo nóng hổi.


"Ăn tối?"

"Ân"

"Quầy hàng của ngươi không còn bán?", mấy ngày liền A Ngũ không còn mang đồ ăn trở về, chỉ bẩm báo huynh đệ Lãm Bắc Hi đóng cửa, không có ở nhà suốt ngày chạy tới chạy lui trong Giang thành.


"Tạm thời đóng cửa, ta và ca ca định mở tiệm ăn nhỏ vẫn đang chuẩn bị"
Lãm Bắc Hi cảm thấy kinh doanh ở cổ đại cũng không dễ hơn hiện đại là mấy, vẫn chạy tới chạy lui tìm người đóng bàn đóng ghế, lắp biển hiệu, sơn sửa, lên quan phủ làm giấy tờ,...tốn không ít bạc khiến bản thân tiều tuỵ dung nhan.



"Ngon không?"


"Ngon, màn thầu a thẩm nổi tiếng nhất nhì Giang thành. Màn thầu nhân thịt nấm là ngon nhất, kế là nhân gà"


"Ngọc Nhi, gọi mấy món ngươi và A Thất A Ngũ cũng ngồi xuống đi"


"Dạ, tiểu thư"

Ngọc Nhi đi gọi mấy dĩa bánh bao, sủi cảo. Món ăn mang ra vẫn như bao lần khác A Thất là người thử độc, thấy không có gì mới đưa lên cho Vệ Nghi Nhan.

Đám người Ngọc Nhi, A Thất, A Ngũ ngồi xuống.

Lãm Bắc Hi hơi ngạc nhiên lén lút liếc nhìn. Không phải nói cổ đại có quy củ sao? Còn tưởng Vệ tiểu thư cao quý  không để thuộc hạ ngồi chung bàn.

Lãm Bắc Hi không dám mạo phạm nhìn lâu, còn nhìn nữa sợ là người trở về còn đôi mắt để lại đây. Cầm màn thầu của mình lên tiếp tục ăn.

3 người Ngọc Nhi, A Ngũ, A Thất ăn không nói. Vệ Nghi Nhan cũng vậy, ăn màn thầu cũng ăn đến tao nhã khiến Lãm Bắc Hi giống như đang xem hoa hậu trong cuộc thi ứng xử dùng bữa.

Nữ tử cổ đại, nhấc tay nhấc chân đều nhẹ nhàng thanh thoát, khí chất từ tốn là cái mà những cô gái hiện đại vội vã như chính mình không thể học theo được.

"Có việc?"
Vệ Nghi Nhan liếc nhìn thiếu niên bên cạnh, vừa mở miệng đã làm hắn giật mình màn thầu trong tay rơi xuống đất. Nàng đáng sợ như vậy?


"Xin lỗi, ta..thất lễ rồi Vệ tiểu thư, Ngọc Nhi tỷ tỷ, 2 ca ca"
Lãm Bắc Hi vừa nói vừa nhặt màn thầu lên, quy tắc 10 giây không sao cả có thể ăn được.

Đám người A Ngũ trợn mắt nhìn thiếu niên lang trước mặt họ vừa nhặt màn thầu dưới đất lên ăn ngon lành, Lãm Bắc Hi hắn đói đến như thế a?

Lãm Bắc Hi không để ý mấy cặp mắt đang nhìn chính mình chằm chằm, vui vẻ thưởng thức màn thầu.


"Vệ tiểu thư"
Lãm Bắc Hi đột nhiên lên tiếng khiến cho A Ngũ, A Thất, Ngọc Nhi phóng tầm mắt lên người hắn. Chỉ có Vệ Nghi Nhan vẫn thong thả nghiên đầu, nhướng mày như tỏ ý Lãm Bắc Hi có thể tiếp tục nói.


"Ta ăn xong rồi"

A Ngũ, A Thất, Ngọc Nhi ".......", nếu ánh mắt có thể hoá thành đao kiếm, giờ phút này Lãm Bắc Hi chắc chắn đã bị vạn tiễn xuyên tim.


"Ta đã biết"
Vệ Nghi Nhan lên tiếng đáp lại, trong mắt đầy ý cười.


"Ta có thể đi qua bên đường mua kẹo hồ lô được không a?", Lãm Bắc Hi hỏi nhận được cái gật đầu từ Vệ Nghi Nhan mới lon ton đứng dậy đi tìm ông lão bán kẹo hồ lô. 

Quay trở về trên tay Lãm Bắc Hi cầm theo 5 xiên kẹo hồ lô.

"Vệ tiểu thư, ngươi có muốn thử không?"

Vệ Nghi Nhan nhìn xiên kẹo hồ lô với lớp đường óng ánh bên ngoài, đã rất nhiều năm không ăn. Lần cuối cùng ăn là khi còn bé được ca ca lén phụ mẫu mua về nhà mấy xiên liền, ăn xong Vệ Nghi Nhan bị sốt một trận, ho khan nửa tháng không dứt hại ca ca bị phụ thân đánh một trận, cả tháng cũng không xuống được giường.

"Ân, đa tạ"
Vệ Nghi Nhan đưa tay nhận lấy.

"Tiểu thư, xin để thuộc hạ thử đã"
A Thất vẫn như cũ, thử độc cho Vệ Nghi Nhan.

"Của các ngươi, đừng khách khí"
Lãm Bắc Hi đưa cho đám người Ngọc Nhi xiên hồ lô. Dù không phải quân tử nhưng tốt xấu gì bữa màn thầu này cũng được bọn họ trả tiền, Lãm Bắc Hi cảm thấy chính mình nên đáp lễ một chút.


"Nhận đi", Vệ Nghi Nhan lên tiếng cả A Thất, A Ngũ, Ngọc Nhi mới nhận lấy hướng về Lãm Bắc Hi nói một tiếng "đa tạ".


.

.

.

Bến thuyền.

Giang thành có một hồ nước, buổi tối rất nhiều thuyền cho thuê để công tử tiểu thư các nhà thế gia thưởng ngoạn, du thuyền ngắm trăng, đàn ca thưởng rượu.

5 người đi dọc theo bờ hồ, Lãm Bắc Hi và Vệ Nghi Nhan đi trước, Ngọc Nhi A Ngũ, A Thất cách các nàng vài bước chân.

"Vệ tiểu thư muốn đi thuyền?"



"Ngươi muốn đi sao?", Vệ Nghi Nhan nhìn khuôn mặt trắng trẻo của thiếu niên lang, trong mắt thiếu niên có tò mò, có khát khao chờ mong.

Lãm Bắc Hi gật gật đầu rồi lại lắc đầu.


"Không muốn?"


"Không phải, ta không có bạc", Lãm Bắc Hi thành thật đáp. Được rồi, dù sao khi xuyên qua đã nằm trong sổ hộ nghèo, bây giờ có khá hơn một chút nhưng tiền không thể tiêu hoang. Một lần đi thuyền này cũng có thể để ta và Tu Diệp ca ăn 1 tháng....


"Ta mời Lãm công tử, đổi lại ngươi nấu vài món có được không?"
Vệ Nghi Nhan hỏi Lãm Bắc Hi.


"Được a"
Lãm Bắc Hi kinh ngạc nhìn Vệ Nghi Nhan, lộc từ trên trời rơi xuống trúng người nghèo khổ như ta đúng không? Tất nhiên đồng ý, đừng nói vài món bây giờ bảo Lãm Bắc Hi ta nấu mấy chục bàn tiệc cũng còn được.



"A Ngũ"
Vệ Nghi Nhan gọi A Ngũ dặn dò vài câu, liền hiểu ý tiểu thư lập tức đi tìm một con thuyền cho thuê.


Lãm Bắc Hi hâm mộ nhìn Vệ Nghi Nhan. Nếu ở hiện đại mỹ nữ này chắc chắn là phú bà, bạch phú mỹ hàng thật giá thật. Không đúng, còn hơn cả thế. Nếu như ta là nam nhân chắc chắn muốn ôm đùi nàng, trở thành cái gì tiểu bạch kiểm áo cơm không lo cũng tốt.


"Tiểu thư, thuyền đã chuẩn bị tốt"


"Ân, đi thôi"


Cứu ta với, Vệ tiểu thư này thân phận đến tột cùng là gì vậy? Phóng khắp Giang thành phồn vinh này nhà giàu không thiếu, công tử tiểu thư các nhà quyền quý càng không là gì hiếm lạ, nhưng ta cảm giác Vệ tiểu thư so với bọn họ chỉ có phú quý hơn chứ không kém, nôm na theo cách hiểu của thời hiện đại là "con nhà giàu". Nhìn con thuyền này xem chỉ chốc lát mà A Ngũ đã thuê được hẳn một con thuyền to lớn xa hoa, chẳng những thế trên thuyền chuẩn bị rượu ngon và rất nhiều món ăn sắc hương vị có đủ, thuê luôn cả những tuấn nam mỹ nữ đàn ca,...


Thuyền nhổ neo, chầm chậm hướng ra giữa hồ.

Lãm Bắc Hi đứng ở mạn thuyền, bên tai là tiếng đàn trong trẻo. Trăng thanh, gió mát, tiếng đàn, ánh trăng,...vạn vật trên đời vừa yên tĩnh lại cũng vừa náo nhiệt. Lãm Bắc Hi nghiên đầu nhìn người đứng cách chính mình mấy bước chân, nữ tử y phục hồng nhạt tà váy bay trong gió tự do tự tại, mái tóc dài màu đen tuyền cũng theo đó phấp phới.
Ánh trăng chiếu rọi lên mặt nước, cũng chiếu lên người nàng ta hoạ chăng trăng cũng nghiêng mình, thành cẩn trước nàng.

"Thuỷ nguyệt không thiền ý

Sơn vân ký dã tình"

(Nghĩa: trăng dưới nước khiến con người ta thấy yên bình, thiền định. Mây trên núi tự do, không ràng buộc bởi thế gian"



Vệ Nghi Nhan nghiên đầu, trong mắt có kinh ngạc nhìn về Lãm Bắc Hi.

"Lãm công tử, thơ hảo"


"Không phải của ta, trong một quyển sách cổ."
Không thể nhận bậy sẽ vi phạm bản quyền a, ta làm người rất có đạo đức tuy là mượn thơ của danh nhân thời xưa để biểu đạt ở triều đại này nhưng tuyệt không thể nói do bản thân xuất khẩu thành thơ, tội này ta chịu không nổi sợ tối nằm ngủ bị các bị danh nhân tiền bối kéo chân....


Vệ Nghi Nhan nhìn nam tử bên cạnh, lần đầu tiên gặp nàng kinh ngạc tự hỏi  thế gian này sẽ có nam tử đẹp đến như thế sao, đẹp đến kinh diễm thế tục, đẹp đến nữ tử cũng đối với hắn ganh tị mấy phần.

Nàng thưởng thức túi da đẹp đẽ của hắn, cũng cảm thấy vị thiếu niên lang này một thân trù nghệ cao, làm người tự do khoái hoạt, thú vị. Vệ Nghi Nhan cũng mơ hồ cảm giác Lãm Bắc Hi không đơn giản như bề ngoài vô lo của hắn, một thiếu niên lớn lên trong cảnh nghèo khó sống với phụ thân nghiện rượu mê cờ bạc, chịu sự bạo hành từ thuở nhỏ thật sự có thể vẫn luôn ngây ngô sao? Thân trù nghệ từ đâu mà ra? Hắn vừa kích thích sự tò mò trong nàng, đồng thời cũng cảnh giác..nhưng đôi khi nàng thấy hắn rất ngốc.

Chương trước Chương tiếp
Loading...