[BHTT] Lưu niên
Chương 6. Tái kiến
"Đệ đệ"
"Hi đệ"
"Ồn ào, ta đang nấu ăn"
Lãm Bắc Hi nếm thử món ăn, cảm giác vị chưa đúng lắm.
Tư Diệp bắt lấy cánh tay Lãm Bắc Hi: "Nấu nướng cái gì, đệ có biết chuyện gì không?
"Không biết, chuyện gì a?"
"Cách vách có người dọn tới"
"Thì sao? Không phải cách vách là tiểu viện to gấp 10 lần nhà chúng ta sao, khi nào người ở trong đó là ta và huynh thì hãy hoảng hốt"
Tư Diệp tức chết: "Đệ biết người nọ là ai không?"
"Ai?"
"Đám A Ngũ, là A Ngũ y phục đen, mang kiếm. A Ngũ mua đồ ăn ném bạc, cướp nước dưa hấu mấy tháng trước"
Chiếc muỗng trong tay Lãm Bắc Hi rơi xuống tạo nên âm thanh chói tay. Nghe đến A Ngũ là như thấy ma quỷ.
"Hắn! Làm sao huynh biết"
"Ta ra ngoài phố trở về tình cờ thấy hắn khiêng đồ vào trong tiểu viện. Không phải, còn có mấy nam tử ngày đó"
Lãm Bắc Hi đã hiểu, đám người của vị tiểu thư nọ bên suối. Thì ra bọn họ đến Giang thành, nên mấy hôm trước đi ngang qua suối gặp nhau.
"Ân, đừng để tâm. Nước sông không phạm nước giếng"
"Hảo, quân tử động khẩu không động thủ"
"A phải rồi, ta ở trên phố nghe Lộc huynh nói nhà nương tử hắn cho thuê một căn nhà ở kế cổng thành. Căn nhà đó vốn trước đây là một lớp học"
"Giá như thế nào?"
"Lộc huynh nói sẽ thương lượng cho chúng ta giá rẻ."
Lãm Bắc Hi cười: "Tốt a, có thể mở tiệm."
Cuộc sống giàu sang mau đến đi a, sau khi mở tiệm ăn nhỏ sẽ đến mở tửu lầu. Về sau làm cái gì đó chưởng quầy đứng thu tiền thôi, là một nhà giàu mới nổi của Giang thành. Nghĩ đến việc đó Lãm Bắc Hi càng cười lớn.
"Đệ đang nấu món gì?", Tư Diệp nhìn nhà bếp lộn xộn, đoán chắc một món ăn mới sắp ra đời. Mỗi lần Lãm Bắc Hi nấu ăn đều ở trong nhà bếp cả ngày lẫn đêm.
"Bánh ngọt"Triều đại này đồ ăn cũng xem như phong phú, nhưng phương diện đồ ngọt cũng không có nhiều. Chỉ có mấy loại bánh, Lãm Bắc Hi đều mua nếm thử hoàn toàn không hợp ý. Chi bằng tự mình làm bánh ngọt, trước thoã mãn bản thân, sau là có thể kiếm tiền.
Tư Diệp à một tiếng rồi biết ý rời đi, để cho đệ đệ ở lại tu luyện trù nghệ thần tiên.
————-"Tiểu thư, cơm tối đã xong tiểu thư có muốn dùng bữa liền không?"
Vệ Nghi Nhan dừng bút, đáp lời: "Không ăn, muội lui xuống dùng cơm đi canh giờ không còn sớm"
"Tiểu thư cả ngày người chỉ ăn chén cháo buổi sáng, đối với thân thể không tốt"
"Ta biết, nhưng ăn không ngon miệng"
"Tiểu thư, ta sang tiểu viện của Lãm Bắc Hi để hắn sang đây nấu cơm cho người"
Vệ Nghi Nhan bật cười nhìn Ngọc Nhi
"Muội đó, càng ngày càng không coi ai ra gì. Nhưng chủ ý này cũng không tệ"
Vệ Nghi Nhan chóng cằm, những món ăn quầy hàng Lãm Bắc Hi bán đều đã nếm thử, có chút ngán. Nếu như hắn có thể nấu mấy món mới lạ thì tốt. Nàng muốn xem thiếu niên có túi da đẹp đẽ đó có thể làm gì nữa.
Ngọc Nhi thấy Vệ Nghi Nhan không phản đối, biết tiểu thư cũng ngấm ngầm đồng ý liền ra ngoài đến tiểu viện cách vách. Lúc chọn nơi này thứ nhất vì đây là viện to lớn đủ rộng rãi cho bọn họ, thứ 2 là không ở giữ phố xá, xung quanh ít người sinh sống, thứ 3 cách vách là "người quen" của đám A Ngũ.
Tiểu viện.
"Thế nào?"
Tư Diệp bỏ kiếm vào vỏ, hất cằm về phía Lãm Bắc Hi.
Lãm Bắc Hi vỗ tay vài cái khen ngợi: "Võ công của huynh ngày càng lợi hại"Thật hâm mộ, cũng muốn giống Tư Diệp ca múa đao múa kiếm. Muốn dùng kinh công giống trong phim bay lên đi trên mái nhà, đu trên cành cây,...nhưng bất lực. Đừng nói xuyên không có bàn tay vàng, đó là lừa gạt.
"Đệ có thể tập thử, rèn luyện thân thể"
"Không cần, ta không hợp", đợi sau này giàu có ta thuê hẳn đám võ lâm cao thủ bảo vệ mình chẳng phải tốt hơn sau.
"Có tiếng đập cửa, ta ra xem", Tư Diệp bước ra ngoài tiểu viện, đã là buổi tối còn có ai sẽ đến tìm họ.
Ngọc Nhi nhìn nam tử mở cửa: "Ta tìm Lãm công tử"
"Tìm đệ đệ làm gì? Cô nương là?"
Cô nương gia nhà ai buổi tối lại gõ cửa nhà nam tử tìm người như thế.
"Phiền ngươi nói với Lãm công tử có tiểu thư cầu kiến, hắn sẽ hiểu"
"Ân, ngươi đợi một lát"
Tư Diệp vào trong nói với Lãm Bắc Hi: "Có cô nương ngoài cửa tìm đệ. Cô nương đó nói ta nhắn với đệ tiểu thư nhà các nàng cầu kiến. Ai vậy?"
Nghe 2 chữ "tiểu thư" Lãm Bắc Hi như sét đánh ngang tai, mỹ như là hoạ mà. Hoạ tìm tới tận cửa rồi.
"Đợi một lát, ta ra ngoài xem"
Lục An Bình mang giày vào vội vã ra cửa.
"Ngọc Nhi cô nương, ngươi tìm ta?"
"Lãm công tử đã lâu không gặp. Là tiểu thư tìm ngươi"
Lục An Bình nhìn Ngọc Nhi, hôm nay lịch sự như vậy? Còn kêu Lãm công tử có chút không quen. Còn nữa, lâu gì mà lâu mới mấy hôm trước mang cá nướng, cơm ống tre, tôm luộc của ta đi.
"Có việc gì quan trọng a?"
"Cách vách là viện của tiểu thư, mời ngươi theo ta"
"Ân"Lãm Bắc Hi tất nhiên không dám từ chối, theo sau Ngọc Nhi đi sang đó.
Không xem thì thôi xem rồi mới biết hoá ra giàu nghèo chỉ cách 1 bức tường. Bên này rộng rãi, ngoài vườn có ao cá, cây xanh, đèn được thắp khắp nơi, có người gác ở cổng, trong vườn cũng có người đi lại canh gác. Tiểu thư này xem ra thân phận vô cùng tôn quý.
Tiến vào trong viện, sự xa hoa của nó làm chói mắt Lãm Bắc Hi. Xuyên qua đến nay nửa năm rồi, lần đầu tiên đi vào nơi sang trọng như vậy.
Vệ Nghi Nhan nghe tiếng bước chân quay đầu nhìn, cảnh tượng đó đập vào mắt Lãm Bắc Hi. Nữ tử như hoa như ngọc chỉ một cái ngoảnh đầu dường như khiến mặt trăng cũng muốn rọi lên dung nhan nàng, để tỏ tường nàng là ai.
"Mau đi, tiểu thư đợi", Ngọc Nhi thúc giục nam tử đanh đứng kế bên.
"Ân"
Lãm Bắc Hi niệm thần chú sắc đẹp là xiềng xích tuyệt không thể nhìn.
"Lãm công tử, tái kiến"
"Tiểu thư, thất lễ"
Lãm Bắc Hi ôm quyền cúi người.
"Đừng khách khí, ta họ Vệ", Vệ Nghi Nhan nói, nếu để ngoại nhân mở miệng kêu tiểu thư cũng không tốt. Nhưng hắn xem ra rất sợ nàng.
"Vệ tiểu thư"
"Cơm tối đã dùng chưa?"
"Vẫn chưa", Lãm Bắc Hi thành thật đáp. Còn không phải cơm chưa kịp ăn đã bị gọi sang đây sao.
"Phòng bếp để ngươi dùng, 5 món là được"
5 món? 5 món gì? Người cổ đại nói chuyện mập mờ như vậy sao? Trực tiếp nói không được hả?
"Vệ tiểu thư, 5 món nghĩ là gì?"
"Lãm công tử, ý của tiểu thư ngươi có thể dùng phòng bếp trong viện chúng ta, nguyên liệu cho ngươi tự do nấu nướng, làm 5 món cho tiểu thư dùng bữa tối là được, không nhiều. Tiểu thư không ăn cay"
"Ta nấu?", Lãm Bắc Hi chỉ tay vào người mình.
"Ngươi nấu, đi theo ta đến phòng bếp canh giờ đã tối nếu không mau chuẩn bị không kịp"
Lãm Bắc Hi mơ mơ hồ hồ bị vị cô nương Ngọc Nhi kéo đến phòng bếp, sau đó đóng cửa lại chỉ nói cho "1 canh giờ". Bản thân lúc tỉnh táo đã đứng giữa phòng bếp to gấp 5 lần phòng bếp trong tiểu viện của mình.
Nguyên liệu gì cũng có a? Nấu đám cưới hả, nhiều bếp lò nồi niêu xoang chảo như vậy. Ở nhà hàng của cha mẹ ta đồ cũng không nhiều như ở đây. Nhưng nấu món gì đây, 5 món mà nói không nhiều vậy bình thường Vệ tiểu thư nhà các người ăn cơm mấy món, quá lãng phí xa hoa.
Mắng chửi chỉ dám thầm mắng trong lòng, Lãm Bắc Hi vẫn sợ mấy vị huynh đài đồ đen A Ngũ, A Thất, Tam Tứ gì gì đó, người luyện võ thính lực tốt lỡ như nghe được thì có đi sang đây nhưng không có mạng về.
.
.
"Tiểu thư, có thể dùng bữa",
A Thất thử xong cúi người lui về sau.
"Đây là món gì?"
"Sườn heo sốt chua ngọt. Lấy cà chua làm chủ vị tạo thành nước sốt"
Vệ Nghi Nhan à một tiếng, chỉ tiếp vào món khác trông lạ mắt: "cái này?"
"Cơm chiên, ta bỏ rau củ và trứng chiên cùng"
"Món này?"
"Rau củ chiên, chấm cùng cái này có vị thanh ngọt", Lãm Bắc Hi chỉ vào nước chấm tự chế màu đen. 5 món, còn 2 món còn lại đơn giản chỉ là canh, thịt luộc. Thời gian có hạn, không thể làm món phức tạp hơn được mà vốn dĩ Lãm Bắc Hi cũng chỉ giỏi làm cơm gia đình, thức ăn nhanh, mấy món rồng bay phượng múa của nhà hàng 5 sao hoàn toàn không biết.
Vệ Nghi Nhan cầm đũa, gắp miếng rau củ chiên lên chấm vào nước chấm cắn một cái mùi vị rau củ hoà cùng dầu chiên lan toả trong miệng, không quá ngấy trái lại vị tươi mới của rau củ vẫn được giữ nguyên, nước chấm ngọt ngọt thanh thanh rất vừa vị.
Ngọc Nhi chủ động múc "cơm chiên" vào bát cho tiểu thư.
Vệ Nghi Nhan múc thìa cơm nếm thử, khác với cơm ống tre mang đậm vị thanh ngày đó, phần cơm chiên màu sắc này nhìn qua nguyên liệu tầm thường kỳ thật ăn không hề tệ, khá ngon. Rau củ cắt nhỏ cùng với trứng, gia vị thấm qua mỗi hột cơm.
Lãm Bắc Hi hồi hợp nhìn Vệ Nghi Nhan thử mấy món đó, thấy biểu cảm của tiểu thư không có gì mới thả lỏng.
Nếm thử miếng sườn, vị giác của Vệ Nghi Nhan như được khai mở, thịt sườn mềm mại, phần nước sốt bám bên ngoài có vị chua xen lẫn vị ngọt vô cùng kích thích vị giác.
"Ngon không?", Lãm Bắc Hi buộc miệng hỏi sau đó mới cúi đầu nói"Xin lỗi, ta quen..quen hỏi ca của ta đồ ăn ngon không"
"Ngon", Vệ Nghi Nhan trả lời. Ngọc Nhi thấy bát cơm vơi liền múc thêm cơm cho tiểu thư, khá khen Lãm công tử trù nghệ tốt đến mức có thể khiến tiểu thư ăn cơm ngon miệng.
Tốt rồi, qua cửa rồi, ta còn sống rồi.
"Vệ tiểu thư, vậy ta không phiền ngươi dùng cơm. Ta trở về được không?"
"A Ngũ, đưa Lãm công tử về."
"Tuân lệnh, tiểu thư"
"Không không cần đâu. Chỉ cách mấy bước chân ta tự mình trở về không làm phiền....A Ngũ ca"
Ngọc Nhi đưa cho Lãm Bắc Hi nén bạc: "Lãm công tử, thù lao của ngươi. Ngươi trở về đi"
"Cáo từ, cáo từ"
Lãm Bắc Hi cầm bạc chắc trong tay, cáo từ bốn phương tám hướng rồi vội vã rời khỏi viện của Vệ tiểu thư.
.
.
Tư Diệp đi đi lại lại trong viện, thấy bóng dáng Lãm Bắc Hi trở về vội vã hỏi
"Đệ đi đâu lâu như thế"
"Đi qua quỷ môn quan"
"Đi quỷ môn quan?" Tư Diệp nhắc lại thanh âm đề cao khiến Lãm Bắc Hi vội che miệng hắn.
"Nhỏ tiếng chút, cách vách có quỷ"
"Quỷ? Đệ đệ có phải cô nương gia nhà nào làm cho đệ thần hồn điên đảo không? Đi một chuyến trở về đã ăn nói loạn hết lên", Tư Diệp sờ trán của Lãm Bắc Hi.
"Ân, ta điên rồi. Đừng ở ngoài này vào trong nói tiếp"
"Tư Diệp ca, huynh không nấu cơm?"
Nhìn bàn ăn chỉ có mấy cái bánh bao lạnh ngắt, lòng Lãm Bắc Hi lạnh theo.
"Ta tưởng đệ hẹn với cô nương nhà nào nên không nấu, liền mua mấy cái màn thầu về ăn".
Theo Lãm Bắc Hi đã lâu, trù nghệ của Tư Diệp cũng rất khá.
Lãm Bắc Hi lấy cái bánh bao cắn một miếng, đói đến hoa mắt ăn tạm vậy. Tốt xấu gì Vệ tiểu thư cũng hào phóng, cho bạc cũng rộng rãi, nếu bình thường Lãm Bắc Hi tất nhiên vui vẻ đừng nói nấu 1 bữa, nấu 100 bữa còn được nhưng đằng này Lãm Bắc Hi nghĩ tới cảnh mấy vị vua trong phim truyền hình, ăn không ngon miệng cũng tuỳ tiện đem người ta ra chém. Trông Vệ tiểu thư cũng không giống như sẽ làm chuyện độc ác đó...nhưng đám A Nhị, A Thất, A Ngũ, Ngọc Nhi quanh nàng ta chắc chắn sẽ làm. Lãm Bắc Hi tự nhủ hảo hảo quý trọng sinh mạng bé nhỏ của mình.