[BHTT] Lưu niên
Chương 8. Mộng tàn
"Mùi gì thơm như thế?", Vệ Nghi Nhan vừa xem sách vừa hỏi.
Ngọc Nhi hít hít vài hơi, cũng ngửi được mùi thơm thoang thoảng: "Nô tì cũng ngửi được, thật thơm"
"Phòng bếp nấu món gì?"
"Bẩm tiểu thư phòng bếp không có đang nấu, có lẽ mùi thơm từ cách vách truyền đến"
"Hắn lại nấu nướng a?", Vệ Nghi Nhan tự hỏi cũng tự có đáp án trong lòng.
"Hẳn là, có cần nô tì sang đó xem hắn làm gì không tiểu thư?"
Cách nhau 1 vách tường, nói thân thuộc cũng không đúng mà không thân thuộc càng không đúng. Tiểu thư nhà các nàng ở lại Giang thành gần 1 tháng, cứ cách vài hôm sẽ cho người thỉnh vị thiếu niên nhà bên đến để hắn dùng phòng bếp nấu ăn sau đó dâng lên cho tiểu thư, mỗi lần tiểu thư đều đưa cho hắn bạc cũng rất kiên nhẫn lắng nghe hắn tường tận giải thích mỗi một món ăn, thỉnh thoảng hắn cũng sẽ ở lại bồi tiểu thư dùng cơm, Ngọc Nhi chưa từng gặp nam tử nào đẹp như hắn nhưng tính tình thì có chút cổ quái, hay nói những từ ngữ khó hiểu, có lúc nói đông nói tây không giống như thiếu gia công tử nhà khác lễ nghĩa, cũng không phải thư sinh nho nhã, nhưng tiểu thư chưa từng khiển trách hắn. Ngọc Nhi cảm thấy cách thức ở chung của tiểu như nhà nàng và vị nam tử họ Lãm có chút khác lạ, vừa như bằng hữu lại cũng không giống như bằng hữu.
"Cũng được"
Ngọc Nhi vừa bước ra cửa đã thấy bóng dánh Lãm Bắc Hi đang bê một dĩa món ăn gì đó sang đây.
"Ngươi hảo"
"Ngọc Nhi tỷ, đi đâu a?"
"Ngươi đi đâu?"
"Vệ tiểu thư có ở trong không? Ta mang bánh cho nàng"
Ngọc Nhi nhìn "bánh" lạ lẫm, hỏi hắn: "Bánh này ta trước nay chưa từng nhìn thấy, hẳn là ngươi lại tự mình làm?"
"Ân, ta làm hỏng nhiều lần hôm nay xem như mới tốt có thể đem cho Vệ tiểu thư nếm thử. Ta vào trong được không Ngọc Nhi tỷ"
"Được, ta dẫn ngươi đi"
Ngọc Nhi dẫn theo Lãm Bắc Hi đi vào trong để hắn ngồi ngoài đình đợi, sau đó đi vào thư phòng bẩm báo với tiểu thư.
"Bánh ngọt?"
Lãm Bắc Hi quay đầu nhìn về phía nữ tử đang từng bước đi vào đình, vô thức mỉm cười gật đầu nhìn Vệ Nghi Nhan"Vệ tiểu thư, hảo. Cái này là bánh ngọt do chính ta tự nghĩ ra"
Vệ Nghi Nhan ngồi xuống ghế đá, cẩn thận đánh giá bánh ngọt trước mắt nàng. Trong dĩa có 5 cái, mỗi một cái đều màu sắc khác nhau thoạt nhìn rất đẹp mắt.
"Vệ tiểu thư, ngươi nhanh gọi A Thất huynh đến đi a"
Tuy Lãm Bắc Hi không hiểu vì sao A Thất luôn là người duy nhất phải thử độc mỗi món ăn dâng lên cho Vệ Nghi Nhan, nhưng lâu dần thành quen nếu không để A Thất thử trước tâm của chính mình cũng bồn chồn lo lắng.
"A Thất không có ở đây"
"Vậy như thế nào đây, ta trước ăn thử ngươi xem được không?"
"Không cần đâu, ta thử", Vệ Nghi Nhan chọn một cái bánh màu đỏ đưa lên môi cắn thử, phía bên ngoài của vỏ bánh ngọt ngọt hơi cứng nhưng vừa cắn sâu bên trong một chút đã cảm nhận được phần nhân tràn ngập khoang miệng, mùi vị chua chua của hoa quả lẫn vị sữa bò.
Lãm Bắc Hi từ một khắc Vệ Nghi Nhan cầm bánh ngọt lên ăn, thì đã sợ mất hồn mất vía không kịp ngăn nàng lại, tất nhiên có cho 10 cái mạng Lãm Bắc Hi cũng không dám bỏ độc vào đó . Không chỉ Lãm Bắc Hi, Ngọc Nhi đứng bên cạnh cũng kinh ngạc nhìn tiểu thư, rất nhiều năm rồi nàng mới thấy tiểu thư ăn món ăn nào đó mà không cần A Thất thử trước.
"Rất ngon, bên trong là trái cây? Tại sao lại có chút nồng, giống như mùi rượu?"
Vệ Nghi Nhan vươn tay lấy thêm một cái bánh màu khác nếm thử.
"Đó là trái cây lên men, còn có sữa , vỏ bánh được ta nướng qua nữa. Trái cây cũng có thể ủ thành rượu, vị rượu sẽ mang hương của loại hoa quả đó"
Ở đây nguyên liệu xem như phong phú nhưng vật dụng hạn chế, không có tủ lạnh nữa nên mấy món như bánh kem Lãm Bắc Hi vô phương làm. Bánh ngọt nhân táo ngâm này cũng bỏ rất nhiều công sức nghiên cứu, làm hỏng không biết bao nhiêu lần hại bản thân và Tư Diệp ca mỗi ngày ăn bánh thay cơm.
"Rượu từ trái cây? Ta chưa từng nghe"
"Nho, táo có thể ủ thành rượu rất ngon. Ta cũng chưa từng thử, nhưng sau có thể làm. Lúc đó đưa Vệ tiểu thư 1 vò"
Lãm Bắc Hi tính toán nếu có thời gian bản thân có thể nghiên cứu cách ủ rượu trái cây, thứ nhất có thể uống sẽ nhẹ hơn các loại rượu ở đây, thứ hai có thể bán chắc chắn sẽ kiếm được bộn tiền.
"Ngươi cửa tiệm bao giờ khai trương?"
"4 ngày nữa, Vệ tiểu thư có thể đến không?"
"Không thể. Ta ngày mai liền khởi hành trở về Trường Xuân"
Vệ Nghi Nhan nói xong nhìn ánh mắt vừa mong chờ thoắt cái đã thành thất vọng của nam tử trước mặt, đáy lòng cũng theo đó có chút dao động.
Hắn vốn dĩ không giỏi che giấu nên tâm tình gì cũng hiện hết lên khuôn mặt.
"Sớm...sớm như vậy sao?"Ta không biết gì về nữ tử này, chỉ biết nàng họ Vệ, nàng rất có tiền và thân phận hẳn là vô cùng tô quý, thuộc hạ xung quanh thời thời khắc khắc bảo vệ. Đã lường trước vị Vệ tiểu thư chỉ đến Giang thành du ngoạn, nàng tuyệt đối không lưu lại nơi đây nhưng khi nghe chính miệng nàng nói, trong lòng ta cũng gợn sóng khó hiểu. Một chút buồn, khác với nỗi buồn nhớ nhà, nhớ ba mẹ bạn bè, hay nỗi buồn khi vừa xuyên qua đã ở nơi quỷ quái chịu đựng hành hạ bạo lực,...đây có lẽ là nỗi buồn vì ta không biết bao giờ sẽ gặp lại vị "bằng hữu" trước mặt. Ở thời đại này, có phải nếu từ biệt sẽ không có ngày gặp lại đúng không?
Vệ Nghi Nhan trả lời:
"Trong nhà ta có việc"
Lãm Bắc Hi muốn hỏi Vệ tiểu thư 1 câu
"Ngươi khi nào lại đến Giang thành ngươi có thể đến Giang thành chơi được không a?", nhưng hết thảy đều không thể thốt ra khỏi miệng được, chỉ mỉm cười ôn nhu nhìn Vệ Nghi Nhan nói:
"Ân, vậy ta..ta đây chúc Vệ tiểu thư thượng lộ bình an."
"Ừm, đa tạ ngươi"
"Ngươi năm nay 17?"
Vệ Nghi Nhan đột nhiên hỏi, Lãm Bắc Hi nghe xong gật đầu đáp "17", thật ra nếu ở hiện đại bản thân đã 25,26 tuổi.
"Ngươi trông như chỉ vừa thành niên, không ngờ đã 17"Vệ Nghi Nhan nhìn sườn mặt tuấn mỹ trước mắt, đã sớm biết rõ còn hỏi hắn bản thân cũng không hiểu chỉ tựa hồ muốn kiếm chuyện để nói, trong lòng lại không biết vì sao lại thở dài, 17 a nếu như là nam tử nhà khác hài tử cũng đã biết chạy, thê thiếp cũng đầy nhà. Nhưng hắn tuấn mỹ như thế cũng nổi tiếng ở Giang thành, cửa tiểu viện nhà hắn vài hôm lại có bà mối đến gõ cửa, chuyện thành gia lập thất có chăng chỉ trong nay mai. Vệ Nghi Nhan không biết lần sau đến Giang thành sẽ là năm nào tháng nào, lúc đó có phải cách vách sẽ có tiếng hài tử nô đùa? Hắn cưới thê lập thiếp sao? Nàng đoán hẳn là vậy đi. Cũng có thể đời này cũng không thể lại hồ nháo chạy tới Giang thành.
"Ta...lần sau khi ngươi đến Giang thành ta mời ngươi ăn cơm, không thu bạc"
Vệ Nghi Nhan mỉm cười nhìn thiếu niên lang, người này rõ ràng yêu tiền như mạng, 1 câu không thu bạc từ miệng hắn thốt ra có thể thấy được hắn hẳn là rất chân thành mời, nhưng nàng không đáp lại.
Vệ Nghi Nhan không thể cho được hắn hứa hẹn "lần sau", nếu trở về Trường Xuân lần này nàng đã định trước sẽ khó toàn thân trở ra.
"Vệ tiểu thư, ta có thể mạo phạm hỏi ngươi 1 câu được không?"
"Được"
"Ngươi danh tự gọi, ta có thể biết không?"
Lãm Bắc Hi biết ở thời đại này danh tự của nữ nhân rất ít người được biết, ngoại trừ phụ mẫu, huynh đệ, khuê mật thân thiết hoặc phu thê. Triều đại này phát triển hơn so với nhận thức của Lãm Bắc Hi về các triều đại phong kiến khác trong sử sách, nữ tử có thể tự do đi đường, có thể đọc sách viết chữ đi học,...song đó vẫn có nhiều thứ hạn chế.
Nhưng nếu không hỏi, đến sau này ngay cả tên họ của nàng ấy là gì ta cũng vĩnh viễn không thể biết.
"Vệ Nghi Nhan"
"Ân, ta...ta sẽ nhớ kĩ. Vệ tiểu thư"
3 chữ Vệ Nghi Nhan từ một khắc được thốt lên đó, khắc thật sâu vào trong lòng Lãm Bắc Hi đến rất nhiều năm về sau Lãm Bắc Hi nghĩ đến đêm hôm đó mạo muội hỏi tên nàng ấy là đúng hay là sai? Hẳn là mọi sự trên đời này, cũng là chữ "duyên" đi.
"Ta gọi là Lãm Bắc Hi, ngươi hẳn là đã biết"
"Ta biết"
Ngọc Nhi từ bao giờ đã lui xuống trong đình chỉ còn Lãm Bắc Hi và Vệ Nghi Nhan. 2 người yên không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng ăn bánh thưởng trà. Nếu như bình thường, có lẽ Lãm Bắc Hi sẽ ba hoa nói hưu nói vượn nhưng hôm nay không có tâm tình.
"Tiểu thư"
"Tiểu thư, thuộc hạ có chuyện quan trọng cần bẩm báo"
Nam tử áo đen vội vã đi vào trong đình, hành lễ cùng Vệ Nghi Nhan. Lãm Bắc Hi nhìn hắn, chưa bao giờ gặp qua nam tử này.
"Vào thư phòng đợi ta"
"Tuân lệnh"
Vệ Nghi Nhan đứng dậy, Lãm Bắc Hi cũng theo nàng đứng lên.
"Vậy ta...ta trở về trong viện. Vệ tiểu thư, chúc ngươi về nhà mạnh khoẻ, chúc ngươi thượng lộ bình an. Ngày sau hữu duyên, mong tái kiến"
"Ân, cảm ơn ngươi. Ta chúc ngươi sinh ý dạt dào, tiền đồ tựa gấm hoa, Bắc Hi"
Lần đầu tiên Vệ Nghi Nhan gọi tên Lãm Bắc Hi, cũng khiến Lãm Bắc Hi kinh ngạc rồi lại thất thần. Giống như cũng là lần cuối cùng giữa họ.
"Vệ..Vệ tiểu thư, tạm biệt"
"Không tiễn"
Vệ Nghi Nhan quay người rời khỏi đình, Lãm Bắc Hi vẫn đứng dưới mái đình trông theo bóng lưng nàng khuất dần khuất dần đến khi không còn thấy nữa mới sâu sắc thở dài, quay đầu trở về tiểu viện.
Vệ Nghi Nhan, ta chúc ngươi bình an, tuy ta không biết ngươi tột cùng là ai, mang thân phận gì nhưng ở thời đại này nữ nhân càng cường đại chắc chắn mỗi bước đi đều không hề dễ dàng, ta chỉ nguyện ngươi thân thể an khang, mọi sự như ý. Nếu có 1 ngày ngươi có thể đến Giang thành, ta mời ngươi ăn cơm.
Sau đó, cách vách nhà của hai huynh đệ Tư Diệp, Lãm Bắc Hi đã không còn thấy bóng dáng những nam tử áo đen nào nữa, cũng không còn vị nữ tử xinh đẹp họ Vệ, càng không có vị cô nương Ngọc Nhi cách vài hôm lại đến gõ cửa tiểu viện nhà bọn họ thỉnh Lãm công tử sang.
Chuyện đoàn người Vệ gia đến rồi đi chẳng thể gợn lên cơn sóng gì ở Giang thành, cũng tựa như một giấc mộng đối với cả hai huynh đệ Tư Diệp, Lãm Bắc Hi. Nhưng đối với Lãm Bắc Hi, cảm giác như thể bản thân xuyên không về triều đại này rồi lại mơ mơ hồ hồ ngủ một giấc ngủ trưa gặp gỡ Vệ Nghi Nhan, trải qua đoạn thời gian ngắn ngủi cùng nhau, bỗng tỉnh giấc.
Hư hư thực thực.