[BHTT] Lưu niên
Chương 5. Mỹ nhân
Lãm Bắc Hi nhìn mặt nước không gợn sóng, đã ngồi hơn 2 canh giờ không có con cá nào. Lúc vừa đến chỉ may mắn bắt được vài con tôm suối.
Hôm nay, nghe nói có quan thanh tra triều đình gì đó đến thị sát nên đường phố cấm tụ tập bán hàng rong. Quầy hàng của ta tạm nghỉ. Tư Diệp hắn đã đi luyện võ ở võ quán trong thành. Lãm Bắc Hi không ham thích mấy bộ môn tốn sức đánh đấm đó, thích câu cá, tranh thủ lúc nhàn hạ thử làm cơm dã ngoại ở cổ đại.
Sáng tinh mơ ta đi mua cần câu và thức ăn, cưỡi ngựa ra ngoại ô vì nghe nói cách Giang thành không xa có một dòng suối rất đẹp, phong cảnh nên thơ, cá tung tăng bơi lội. Lừa đảo! Ngồi nãy giờ làm gì có con cá nào...phong cảnh cũng không nên thơ.
"A dính cá"
Lãm Bắc Hi hét lên, giật mạnh cần câu một con cá to bằng bắp tay.
"Cá to quá làm món gì đây? Lâu rồi không ăn cá nướng. Tư Diệp ca không có lộc ăn rồi"
Vừa lẩm bẩm một mình vừa gỡ con cá. Cá tươi như vầy làm món gì cũng ngon. Vừa than thở đã gặp may, ông trời đúng là thương xót cho người xinh đẹp.
Thấy sắc trời đã trưa, Lãm Bắc Hi quyết định nấu cơm dã ngoại. Tay nải mang theo có dao, có nồi chảo chén bát đầy đủ.
Đi tìm đống củi nhóm lửa, sau đó lấy cây xiên qua con cá cho lên nướng. Lấy thêm cành cây dựng thành bệ đỡ đủ chắc rồi đặt một cái nồi, múc nước suối đổ vào chờ nước sôi.
Tiếp đó, Lãm Bắc Hi lôi từ trong tay nải mấy ống tre mang theo, lấy túi gạo ra chia đều gạo vào các ống rồi dùng nước suối đổ vào bên trong, bịt kín miệng lại sau đấy trải đều ống tre lên lửa nướng. Chờ làm xong nồi nước kia đã sôi, Lãm Bắc Hi bỏ mấy con tôm bắt được ở suối vào luộc.
Trong lúc chờ đồ ăn chín, Lãm Bắc Hi định đi loanh quanh tìm xem có rau dại nào không. Nhưng vừa quay lưng lại đã thấy một đám người làm cho giật cả mình.
Đi không có tiếng động nào, bộ quỷ hả.
Còn nữa ban ngày ban mặt đừng lúc nào cũng mặc đồ đen được không?
"Tiểu bằng hữu, lại gặp nhau"
Ai là tiểu bằng hữu của ngươi, ta sợ chết đi được.
"Hữu duyên tương ngộ" , đó là vị nam tử đi với cái gì mà A Ngũ lần đó gặp ở lễ hội. Đừng hỏi vì sao ta nhớ kĩ, vì bọn họ khiến người ta khó quên.
Sau lưng của nam tử có 9 người, cộng với hắn là 10. Đi cắm trại hả? Đông như vậy? Không đúng, thời cổ đại này mang kiếm theo bên người ở nơi hoang vắng chẳng lẽ đi thủ tiêu ai đó? Lãm Bắc Hi hay suy nghĩ nhiều, mà càng nghĩ càng nổi da gà.
"Ống tre đó để gạo vào làm gì?"
Lãm Bắc Hi nghe được một giọng nói trong trẻo cắt đứt dòng suy nghĩ của bản thân, nhìn lên thấy nữ tử đứng giữa đám người từng bước một đi ra đối diện với tầm mắt của chính mình. Thật đẹp...
Xuyên không đến nay, cảm giác trên thế gian này không nam nhân nữ nhân nào đẹp hơn bản thân, nhưng hôm nay ta rút lại câu đó.
Nữ tử trước mặt một thân y phục màu trắng đơn giản nhưng nhìn mắt thường cũng cảm giác được vải tốt, đường may tinh xảo, hoa văn trên vải từng cái từng cái đều tỉ mỉ. Bên hông nành không đeo bội kiếm như những người khác, bộ dạng thong dong tự tại, nhưng khí tràn uy nghiêm không hề suy giảm.
Đích thị là nữ tử đêm đó ở giữa đám người, hôm nay nàng không mang khăn che mặt tất thảy dung nhan được phô bày. Nếu phải tìm từ ngữ để hình dung, ta cảm thấy ngượng ngùng thay, học vị thạc sĩ của bản thân không thể tìm nổi từ ngữ nào đủ để miêu tả nhan sắc nữ tử trước mắt. Khen nàng đẹp, còn hơn cả đẹp. Ta rốt cuộc đã hiểu, vì sao thời xưa có câu "anh hùng khó qua ải mỹ nhân". Đứng giữa mỹ nhân và giang sơn, cái nào cũng không buông được.
Một đôi mắt sắc sảo hoa đào, sóng mũi cao điểm xuyến nốt ruồi nho nhỏ, đôi môi hồng diễm lệ, sườn mặt, gò má,...mọi thứ đều là tỷ lệ vàng tuyệt đối.
Aaaaa, nếu ta có gương mặt đó ở hiện đại chắc chắn đi thi hoa hậu, không thì phải vào giới giải trí vả mặt những tiểu hoa đán khác, cho đám fan hâm mộ "nhan khống" biết "nhan sắc" đỉnh cao là gì. Kiếm tiền!! tha hồ kiếm tiền bằng mặt. Vóc người cũng rất đẹp, da mặt nàng ta dùng gì mà đẹp thế nhỉ? Ở cổ đại có chất gì dưỡng da tốt?
"Ngươi, vô lễ. Dám nhìn chằm chằm tiểu thư như thế"
Ngọc Nhi bước ra chắn ngang tầm mắt của Lãm Bắc Hi.
Nam tử trước mặt quá mức trắng trợn, còn chưa có ai như hắn nhìn thẳng vào tiểu thư từ đầu đến chân như vậy.
"Xin lỗi, ta..ta... thất lễ", Lãm Bắc Hi cúi đầu tạ lỗi. Quên mất rằng thời đại này, nam nữ chung quy khác biệt, việc nhìn chằm chằm nữ tử như thế thật không phải phép.
Lãm Bắc Hi cũng sợ, vị tiểu thư này nếu như nổi giận thì mấy nam nhân xung quanh nàng có rút kiếm chém chết bản thân không.
"A ! Đừng thủ hạ lưu tình, đao đao kiếm không có mắt huynh đài"
Lãm Bắc Hi bị doạ khi thấy thanh kiếm bóng loáng kề lên cổ. Đừng mà, ta không muốn chết oan.
"A Nhị, bỏ kiếm xuống"
Nam tử tên A Nhị bỏ kiếm xuống, nhìn Lãm Bắc Hi âm trầm nói: "Mau trả lời tiểu thư, còn chậm trễ ...giết ngươi"
Lãm Bắc Hi nhớ ra vị tiểu thư lúc nãy vừa hỏi gì, liền đáp: "Ta nấu cơm"
"Nấu cơm bằng ống tre?"
"Đúng, nấu cơm bằng ống tre nướng ngon hơn nấu bình thường. Mùi thơm của tre khi được nướng lên hoà với gạo trắng, nước nấu là nước suối trong nữa càng ngon. Thường ăn với thịt nướng, ngươi có thể nướng củi hoặc gà luộc, tốt nhất rắc thêm một chút muối"
"Phải không"
Vệ Nghi Nhan cười nhìn nam tử trước mặt quơ tay múa chân miêu tả. Chưa từng nghe về loại cơm nấu bằng ống tre bao giờ.
Lãm Bắc Hi gật đầu.
"Không tin có thể nếm thử. Chỉ là phải một lúc nữa cơm mới chín, sau khi chín dùng dao tách phần tre ra là có thể ăn"
Lãm Bắc Hi tưởng bản thân như đang thuyết trình ở đại học về chủ đề cơm, nhưng sợ nói thiếu xót hay không rành mạch sẽ khiến cho vị tiểu thư trước mắt không vừa lòng, thì đám người bên cạnh nàng ta sẽ cho 1 đao tạm biệt thế giới cổ đại, gia nhập thế giới lòng đất.
"Tiểu thư, chúng ta...."
Ngọc Nhi khẽ hỏi. Dự định của họ là đến Giang thành và nghỉ chân ở phía kia suối, lấy nước uống cho ngựa nghỉ sau mấy ngày đường rong đuổi. Tình cờ, tất cả bọn họ bắt gặp một nam tử trẻ tuổi ở phía kia suối đi tới đi lui làm đủ thứ trò, còn lẩm ba lẩm bẩm một mình.
Trùng hợp, nam tử đó là người mấy tháng trước gặp ở Giang thành.
Vệ Nghi Nhan phất tay với đám thuộc hạ: "Đem đồ sang đây nghỉ chân"
"Tuân lệnh", một nửa đám người rời đi, một nửa vẫn ở lại đứng xung quanh tiểu thư nhà họ.
Lãm Bắc Hi wow một tiếng trong lòng, giống trong phim quá. Mấy vị huynh đài đó nói biến là biến liền. Cái đó là kinh công a? Thật oai, ngưỡng mộ ngưỡng mộ quá đi.
"Ngươi cười?"
Vệ Nghi Nhan nhìn Lãm Bắc Hi ngẩn người nhìn theo bóng dáng đám thuộc hạ của nàng vừa rời đi, trong mắt có ngưỡng mộ có khen ngợi, khoé môi cũng vô thức nâng lên.
"Không không ta không có. Ta không có, ta không có cười"
Lãm Bắc Hi kịch liệt lắc đầu.
Nhìn cũng không cho, cười cũng không được sao. Nếu ở hiện đại đừng nói cười, ta đây báo cảnh sát bắt tất cả các ngươi rồi!
Vệ Nghi Nhan đi lướt qua Lãm Bắc Hi đến chỗ "nấu nướng" nhìn xem.
Khi Vệ Nghi Nhan lướt qua, Lãm Bắc Hi có thể thoang thưởng ngửi được mùi thơm lá trà. Chưa kịp suy nghĩ là lá trà gì đã bắt gặp ánh mắt muốn xé xác mình của...A Ngũ? Phải rồi nam tử A Ngũ cũng có trong đám người.
Lãm Bắc Hi chôn chân dưới đất, nên làm gì? Bỏ chạy thì chạy không nổi, ở lại thì làm gì?
"Ngươi, tiểu thư gọi"
"Đến liền"
Lãm Bắc Hi theo chân 1 nam tử khác đi đến cạnh chỗ cơm dã ngoại của mình. Mùi cá nướng thơm lừng lan toả, cả mùi tre cháy xém.
"Không xong, quá lửa rồi"
Lãm Bắc Hi vội vàng quỳ chân xuống gắp tôm ra ngoài dĩa.
Đám thuộc hạ Vệ Nghi Nhan dắt ngựa đến cột vào thân cây, cả đám người vây một vòng quanh đống lửa nhìn chằm chằm vào mình khiến sóng lưng Lãm Bắc Hi lạnh ngắt. Mau chín dùm đi ống tre ơi, ta sắp sợ chết rồi.
"Ngươi nghĩ ra những món này? Bao gồm cả món ở Giang thành"
Vệ Nghi Nhan nhìn nam tử cúi đầu quỳ bên đống lửa im lặng. Còn nhớ A Nhất cho người điều tra, tất nhiên nàng tỏ hết mấy đời nhà họ Lãm cùng nam tử hay đi bên cạnh hắn. Chỉ là một thiếu niên xuất thân thấp hèn, nghèo đói, trong vòng ngắn ngủi mấy tháng có thể thông thạo việc buôn bán? Trù nghệ giỏi không bàn nhưng món ăn nào của hắn cũng là độc nhất.
Thân phận này Vệ Nghi Nhan có món ngon nào chưa từng thử, ngự trù của cung đình cũng thử qua nhưng những món nam tử trước mặt nấu là lần đầu tiên nếm.
"Ta..ta lúc nhỏ đã học nấu ăn. Sau đó thử kết hợp nguyên liệu lại, may mắn món ăn được các vị khách quan thưởng thức"
Vệ Nghi Nhan nhướng mày nửa tin nửa ngờ.
Một lúc sau, hơi nước bốc lên từ mấy ống cơm. Lãm Bắc Hi lấy ra ngoài, dùng lá chà sát xung quanh lấy dao nhỏ tách tre ra, lớp cơm trắng mịn thơm lừng chín đều xuất hiện.
"Cái này có thể ăn. Ăn kèm với chút muối", Lãm Bắc Hi lấy thêm lọ muối ra.
"A Thất"
A Thất đi lên cúi người dùng ngân châm thử độc, thấy không có vấn đề gì tiếp đó lấy một ít cơm cho vào miệng nếm. Xong hết thảy hướng về Vệ Nghi Nhan gật đầu bẩm báo.
Lãm Bắc Hi nhìn hành động chỉ được thấy trong phim! Không lẽ ta đi bỏ độc ta sao mà còn phải thử. Đúng là người giàu có, bày vẽ.
Ngọc Nhi lấy ống cơm A Thất đã thử độc xong lên, bưng đến trước mặt Vệ Nghi Nhan.
Vệ Nghi Nhan nếm thử, hạt cơm chín đều, mùi vị hoà cùng mùi tre rất thơm, rắc thêm chút muối chậm rãi ăn có thể cảm nhận được vị ngọt của hạt gạo và muối hoà lẫn.
Lãm Bắc Hi nín thở nhìn tiểu thư nếm đồ ăn. Biết thế ở nhà, cái gì cơm dã ngoại cổ đại chứ!
"Cá chín chưa?", Ngọc Nhi hỏi Lãm Bắc Hi. Tiểu thư nhà nàng thích nhất ăn cá.
Lãm Bắc Hi kiểm tra, thấy thịt cá vừa chín tới. Tháo cây xiên qua con cá ra, bày con cá nằm ra dĩa lấy dao xẻ tách đôi, lớp thịt cá mộng nước vô cùng thơm ngon.
Ngon quá, tại sao a phải cho người ta ăn! Nếu như bản thân ăn Lãm Bắc Hi còn có tuyệt chiêu là mỡ hành cùng đậu phộng trong tay nải, nhưng làm gì được ăn nên quyết định không nói ra.
"Đã ăn được"
Giống như lần thử cơm, A Thất tiến lên nếm thử cá thấy không có gì mới để Ngọc Nhi dâng lên cho Vệ Nghi Nhan.
Vệ Nghi Nhan chậm rãi ăn hết 3 ống cơm tre cùng thịt cá, dùng khăn tay lau sau đó hướng về Lãm Bắc Hi trên đất nói:
"Khá ngon"
Nói dối, ngon gần chết mới đúng. Xem ngươi ăn hết cả 3 ống cơm tre kìa, nhiêu đó là bằng 3 bát cơm đấy còn có cá nướng, chỉ có tôm không ăn.
Nếu không ngon tiểu thư nhà khuê cát như ngươi sẽ ăn hết từng đó sao. Xinh đẹp thì làm sao, mỹ nhân thì thế nào, tại sao lại ăn chực!!!
"Quá khen. Đa tạ ngươi", Lãm Bắc Hi đáp.
"Ngọc Nhi, mang tất cả đi"
"Dạ, tiểu thư"
Ngọc Nhi tay chân nhanh lẹ lấy 3 ống cơm tre còn lại, gói cá nướng và tôm cho vào tay nải.
Cái gì vậy, ban ngày cũng có cướp sao? Lãm Bắc Hi nhìn theo đám người gom đạc chuẩn bị rời đi. Có phải tháng 7 đâu, sao âm hồn nhiều thế...
Vệ Nghi Nhan đột nhiên quay đầu, doạ cho Lãm Bắc Hi ở sau lưng chửi thầm đổ mồ hôi.
"Bạc này mua món ăn của ngươi", dứt lời một túi bạc được Ngọc Nhi đưa đến.
Lãm Bắc Hi cầm túi bạc nặng trĩu lên, A Ngũ là thuộc hạ ra tay hào phóng không ngờ vị tiểu thư này còn hào phóng hơn. Túi bạc này có thể mua mấy chục con cá nướng, không ta cầm nó mang Tư Diệp đi tửu lầu đắt nhất Giang thành ăn 7 ngày 7 đêm còn được.
"Đa tạ tiểu thư"
Vệ Nghi Nhan nhìn bộ dạng tham tiền của nam tử, cong khoé môi.
Chỉ sợ những gì bạc không mua được, những gì có thể dùng bạc để mua Vệ Nghi Nhan chưa bao giờ keo kiệt bỏ ra.
——————-
Lãm công tử: tự luyến cấp 10, mỏ hỗn cấp 100 :)))) nhưng được cái chỉ hỗn thầm