[BHTT] Lưu niên

Chương 4. Thanh lâu



Đôi lời: việc tự sự của Lãm Bắc Hi sẽ được đổi từ xưng "cô" sang "ta" theo lẽ vì đã xuyên qua và sống quen dần với xưng hô cổ đại nha.

———————-

Thanh lâu Giang thành.


Trời ạ, mùi son phấn nước hoa quá nồng ngạt chết mất.

Ôi ôi tú bà mập mạp này sao lại vuốt ve người ta vậy, rõ là "nam tử" đi thanh lâu mà sao giống như ngược lại thế.

Bỏ cái tay ra đi, cô nương này

Đừng sờ mặt ta, dễ nổi mụn lắm

Nội tâm Lãm Bắc Hi gào thét. Ta và Tư Diệp bị kẹt giữa đám nữ nhân lôi lôi kéo kéo.

"Công tử, da mặt thật đẹp a ngươi lớn lên thật đẹp"


"Thiếp chưa gặp qua công tử ngươi mỹ đến như ngài"


"Vị công tử này cũng rất soái"


Tư Diệp dùng sức chen ngoài, sau đó nắm lấy Lãm Bắc Hi kéo ra nhanh chân đi vào trong. Nếu còn ở ngoài e là bị ép đến chết.

"Hù chết đệ", Lãm Bắc Hi vuốt ngực mấy cái. Bị ép đến mức vòng 1 bé nhỏ  muốn lõm vào trong....


"Do đệ cố chấp muốn đi"


"Hảo, do ta. Chúng ta mau vào trong xem"


Bên trong thanh lâu đệ nhất của Giang thành đã kín chỗ, có 3 tầng lầu, tầng dưới có khán đài ở giữa, xung quanh là các bộ bàn ghế, trên bàn đầy các loại đồ ăn rượu ngon.

Lần đầu tiên thấy cái gì là "thanh lâu", Lãm Bắc Hi thất vọng. Nhìn xem kìa, nam tử thì toàn các ông chú mập bụng bia, được vài thiếu niên trẻ tuổi thì bộ dạng cũng không vừa mắt, quả nhiên chỉ có bản thân mình là đẹp nhất...

Nữ tử ở đây cũng được xem như xinh đẹp, trừ việc các nàng lạm dụng son phấn quá. Nhưng phải công nhận rằng tú bà khéo tìm, nữ tử tạo hình nào cũng có, già trẻ lớn bé, cao thấp mập ốm,...

"2 vị công tử lần đầu đến đây?"


"Đúng vậy"

Nhìn y phục cả 2 không phải loại vải tốt nhưng vị công tử bạch y lớn lên quá mỹ, khiến hắn nghĩ chắc chắn thân phận không tầm thường nên cũng nịnh nọt:

"Tiểu nhân sẽ sắp xếp bàn trống cho 2 vị, mời nhị vị công tử đi theo tiểu nhân"


Lãm Bắc Hi và Tư Diệp được dẫn đến một bàn trống cạnh cột tầng 2. Vị trí vừa đẹp để nhìn xuống khán đài.

Tú bà nghe nói khách nhân đến, vội vàng mang theo 4 cô nương.

"Nhị vị công tử, chẳng hay đã chọn được cô nương nào chưa a?"


"Khoang đã, chúng ta chỉ đến uống rượu nghe ca. Không cần cô nương hầu hạ"
Tư Diệp giơ tay chặn tú bà muốn xông đến lại.

Tú bà và 4 vị cô nương đơ người nhìn nhau, hiếm gặp trường hợp đến thanh lâu lại không gọi cô nương.

"Tỷ tỷ, cho chúng ta một vò rượu nữ nhi hồng, ít món ăn. Hôm nay 2 huynh đệ trước chỉ muốn uống rượu tâm sự"


Tú bà nghe vị công tử kia gọi 2 tiếng tỷ tỷ bao nhiêu oán giận cũng biến mất, phất phất khăn tay lên vai Lãm Bắc Hi, e thẹn nói:
"Công tử trêu chọc nhân gia, hảo rượu ngon sẽ mang lên. Khi nào cần cô nương hầu hạ, chỉ cần nói một tiếng tỷ tỷ sẽ đến"


"Hảo"
Lãm Bắc Hi miệng cười tâm không cười, tỷ tỷ cái gì tuổi này còn muốn già hơn mẹ của ta!!!


.

.

.
"Cạn ly"
Lãm Bắc Hi cạn cốc cùng Tư Diệp. Nhấp môi thử một chút cái gì là nữ nhi hồng.


"Rượu ngon"


"Rượu ngon"

2 người đồng thanh nói, nhìn nhau cười. Lần đầu tiên huynh đệ bọn họ uống rượu cùng, trong ngày công việc quá nhiều từ sáng đến đêm khuya không có thời gian để thưởng rượu.


"Ly này kính đệ, không có đệ sẽ không có Tư Diệp."


"Được rồi, huynh đừng mở miệng là nhắc chuyện xưa. Không có huynh tương trợ cũng không thể có Lãm Bắc Hi"

Lãm Bắc Hi là nói lời thật lòng, việc buôn bán tốt phần nhờ có Tư Diệp hỗ trợ, 2 người sống cùng nhau khiến cho bản thân Lãm Bắc Hi nguôi ngoai được nỗi nhớ nhà rất nhiều.

"Hảo, chúng ta cùng nhau kiến công lập nghiệp."


"Được"

"Cạn"


Uống nom nửa vò rượu, mặt của Tư Diệp đã đỏ ửng. Hắn vịn ống tay áo của Lãm Bắc Hi ngăn cản cô ăn:
"Hi đệ, sau này vinh hoa phú quý chúng ta cùng nhau hưởng. Bệnh tật khổ hạnh huynh thề trời đất chứng giám, tuyệt không phụ đệ"



Gì vậy trời! Lãm Bắc Hi hoảng loạn nhìn nam tử thân cao 1m8 cường tráng bên cạnh vừa nói vừa như khóc nức nở! Tửu lượng của Tư Diệp kém đã đành, uống say còn nói sảng sao?

"Tư Diệp ca, đừng uống nữa"


"Đệ đệ, mạng của Tư Diệp là của đệ...hức"


Lãm Bắc Hi giật lấy rượu trên tay hắn, gọi tiểu nhị ca đến nhờ lấy một chén canh giải rượu.

"Mau mau uống chút canh giải rượu"

"Ta không say"
Dứt lời, Tư Diệp ngã ra bàn ngủ mất.



Lãm Bắc Hi lắc đầu nhìn hắn, hảo một tiếng "ta sẽ bảo vệ đệ", uống có chút rượu đã bất tỉnh nhân sự.

Tức chết mất, đã đến thanh lâu chưa kịp xem hoa khôi, nghe hát, Tư Diệp say bí tỉ rồi giờ phải tốn bạc tìm người, thuê xe lôi hắn về.

——————

Trong gian phòng sau lưng 2 vị công tử.

Nữ tử vừa nâng cốc rượu, đuôi mắt cong lên nén cười.


"A Nhất"


"Tiểu thư phân phó"


"Nhìn xem 2 kẻ kia có phải là người bán hàng ngoài phố hay không?"


A Nhất hé cửa, chốc lát trở vào: "Tiểu thư, là 2 nam tử ngoài phố"


Nữ tử lấy khăn lau khoé miệng, ngoắc tay với A Nhất: "Cho người điều tra"


"Tuân lệnh", nói xong hắn liền vài bước qua cửa sổ đã rời khỏi căn phòng.


"Tiểu thư, người vì sao lại cho A Nhất điều tra họ"


"Ngọc Nhi, ngươi càng ngày càng lớn mật"


Ngọc Nhi khuỵ người, rót rượu:

"Ngọc Nhi không dám"


Nữ tử nâng ly uống cạn, rượu ngon.
"Ta hiếu kỳ, nam tử đẹp như vậy thật sự chỉ là cái lão bản bày sạp hàng ngoài phố?"



"Quân tử xa nhà bếp, nhưng bọn họ trù nghệ rất khá. Lần trước A Ngũ mua mấy món ăn về, nô tì chưa từng bao giờ ăn qua"
Ngọc Nhi là thân tín nhất của tiểu thư, tiểu thư đối đãi với thuộc hạ chưa bao giờ keo kiệt, kỳ trân dị bảo đồ ăn ngon gì chưa từng ăn qua. Nhưng quả thật khi A Ngũ đem mấy món lạ mắt đó về, bọn họ đầu tiên là thử độc thấy an toàn liền nếm thử, nếm xong rồi không thể quên dư vị đó.


"Phải không, lần sau bảo nhà bếp dùng cối xay ép dưa hấu thành nước đi"


"Dạ, tiểu thư", Ngọc Nhi đoán có lẽ tiểu thư rất thích món nước lúc nãy. Tiểu thư một mình đã uống hết 2 ống tre nước dưa hấu.



"A Nhị, việc ở kinh thành có hồi âm chưa?"

A Nhị là nam tử trong góc, đứng ra ôm quyền bẩm báo: "Bẩm tiểu thư, tạm thời tình hình đã ổn. Thái Uý bị Hoàng Thượng điều tra, hắn chỉ lo giữ cái đầu hoàn toàn không tâm tư để ý việc khác"


"Tốt, bỏ ít đá xuống giếng, mặt hồ đừng tĩnh quá"


"Tuân lệnh, tiểu thư".


———————

Giang thành.

4 tháng sau.

"Khách quan, mì của ngài"

"Tiểu nhị ca, ta gọi gà chiên vẫn chưa thấy"

"Tới liền tới liền"


"Tới đây, gà chiên của ngài"


"Công tử, để tại hạ dọn bàn này"


Sạp hàng ...à không sạp hàng nhỏ bé đã được nâng cấp lên sau mấy tháng của Lãm Bắc Hi và Tư Diệp, bây giờ họ đã thuê được một chỗ rộng trên phố, góc chợ, đặt được 5 bộ bàn ghế. Cũng thuê thêm 2 người làm.


Lãm Bắc Hi tay thoắt vừa trộn mì vừa chạy sang phụ Tư Diệp chiên gà. Việc làm ăn buôn bán phát triển không ngừng, tuy các tửu lầu khác có học lỏm theo nhưng làm sao so được với công thứ hiện đại của ta.

Nếu không phải giá cả thuê mặt bằng ở Giang thành quá đắc, Lãm Bắc Hi đã sớm muốn mở một tiệm ăn nhỏ.

Mở tiệm ăn có chỗ che nắng che mưa sẽ không lo khi trời mưa thất thường, cũng có thể bán thêm nhiều món kiếm được càng nhiều tiền.


"Lãm ca ca, muội đến rồi"

"A Ly muội muội, muốn ăn gì?"

"3 bát mì trộn, 3 bánh thịt chiên. Cha mẹ muội sắp đến"


"Có liền"


"Tiểu Ly, con đi nhanh quá cha mẹ đuổi theo mấy con phố"

Lưu Ly kéo ghế cho cha mẹ, rót trà cho 2 người: "Con đến vì sợ xếp hàng dài, cha mẹ đây là Lãm ca ca"


Lãm Bắc Hi cúi đầu chào
"Lưu thúc, Lưu thẩm"


Lưu gia trưởng bối nhìn nữ nhi đỏ mặt hướng về vị thiếu niên kia, sớm đã tỏ ý muốn 2 người trưởng bối đến xem hắn.

Vốn dĩ Giang thành này không lớn, tiếng tăm tốt xấu gì cũng đồn xa, 2 vị thiếu niên mở một sạp hàng ăn đã nổi tiếng khắp thành, nhị vị Lưu gia tất nhiên từng nghe qua. Món ăn ngon cũng được con gái mang về nếm thừ, gặp mặt mới kinh ngạc "Lãm ca ca" trong miệng nữ nhi hoá ra trẻ tuổi như thế.


"Tiểu tử, năm nay bao lớn"


"Vãn bối 17"


"Có hôn ước chưa?"


Lãm Bắc Hi đáp: "Thưa Lưu thúc, vẫn chưa", kéo tay Tư Diệp đến chỉ vào hắn rồi nói:

"Mọi việc đều có lớn nhỏ, khi nào ca ca thành gia lập thất vãn bối mới nghĩ đến chuyện đó"


Tư Diệp gãi gãi đầu: "Đúng đúng Lưu thúc, hắn nói đúng, ta trong nhà làm gì cũng có trước sau lớn nhỏ. Hắn tiểu đệ này tuyệt không được cưới thê trước"


Lãm Bắc Hi đưa tay dưới quầy đập tay với Tư Diệp. Khá tốt, hảo huynh đệ bây giờ rất nhạy bén hiểu ý đồng đội.


Lưu mẫu nghe xong, nhìn con gái thất vọng, ho khan vài tiếng nói:
"Ta có quen bà mối trong thành, cô nương gia nhà nào tốt sẽ giới thiệu cho...."


Tư Diệp ôm quyền nói: "Đa tạ thẩm, nhưng vãn bối ở quê nhà có ý trung nhân chờ kiếm đủ tiền sẽ về cưới nàng"


Lưu Ly nhìn Tư Diệp, hỏi:
"Bao giờ Diệp ca ca cưới thê?"


"2,3 năm nữa"

Nghe đáp án xong Lưu Ly thất vọng quay người, nhìn bát mì cũng không còn ngon miệng. Nếu qua mấy năm sợ là đã quá lứa lỡ thì.

Lưu phụ, Lưu mẫu nhìn con gái an ủi: "Tiểu Ly, ăn mì đi. Cha và mẹ sẽ tìm cho con một nhà đàng hoàng. Chờ 3 năm nữa ai sẽ chờ hắn"



"Đệ đệ, cô nương của Giang thành này ăn đồ ăn đệ nấu xong đều mến mộ đệ đúng không a?"
Tư Diệp nhỏ giọng nói, huých vào cánh tay Lãm Bắc Hi. Đệ đệ của hắn lớn lên đẹp mắt, trù nghệ tốt, cao ráo chỉ hơi gầy càng ra dáng thư sinh, không sao cả.


"Không, đệ đẹp như vậy chỉ nhìn thôi cũng khiến người khác mến mộ"


"Đệ! Kiêu căng haha"
Tư Diệp cười lớn.

Bà mối khắp nơi không biết bao lần tìm tới cửa nhà. Có không ít gia đình giàu có đề nghị Lãm Bắc Hi ở rể, mấy dịp lễ hội thư tình tín vật cũng được nhận rất nhiều nhưng Lãm Bắc Hi tuyệt nhiên chưa từng hồi âm bất cứ cô nương nhà nào.

Thiếu niên lang nhà khác tuổi này đã cập kê, con cũng biết chạy, đệ đệ hắn cả ngày trong bếp nấu nấu xào xào, việc thích làm nhất không phải là luyện công, tập võ cường tráng thân thể hay thi từ ca phú đánh đàn,.......mà là đếm tiền, ngắm ngân lượng và chưng diện.

Đúng rồi, Lãm Bắc Hi thích chưng diện, nếu hắn 2 ngày mới tắm một lần thì vị tiểu đệ này một ngày đi tắm 2 lần. Quần áo thơm phức, ra phố bán hàng y phục cũng phải chỉnh tể, soi gương một ngày không dưới 10 lần. Tối tối thỉnh thoảng còn bôi bôi cái gì lên mặt.

Tư Diệp nghĩ thầm so với nữ tử, đệ đệ hắn càng ưa chuộng sắc đẹp hơn.

Chương trước Chương tiếp
Loading...