[BHTT] Lưu niên
Chương 2. Bằng hữu
Đẹp quá, Lãm Bắc Hi nhìn chính mình trong gương đồng không biết dùng mỹ từ gì để ca ngợi. Ở hiện đại, cô cũng là cô gái trẻ trung, xinh đẹp, nhưng nhìn gương mặt trong gương thì vẻ đẹp của mình thật sự không đáng nhắc đến.
Thiếu niên 16 hơi gầy, thiếu một chút rắn rỏi nhưng nhiều hơn phần tiêu sái, thong dong. Mỗi đường nét trên khuôn mặt đều như được chạm trổ tỉ mỉ, ông trời có lẽ không ưu ái nhiều thứ nhưng tuyệt nhiên khuôn mặt này là món quà ưu việt nhất.
Đẹp nhất phải kể đến là đôi mắt, long lanh, hàng mi dày và cong, Lãm Bắc Hi ngày đầu tiên xuyên qua đã kinh ngạc nhưng bây giờ càng ganh tị, nhan sắc này nếu là nữ trang thì xinh đẹp, anh khí như trời, nam trang thì dịu dàng như trăng, không nhuốm khói lửa.
Lãm Bắc Hi khi xuyên qua đã sống ở trấn Nam nghèo túng, bị Lãm Tân hành hạ đến mức người không ra người, vẻ ngoài xinh đẹp đến mấy cũng bị vết thương chồng chất, quần áo chấp vá che mất.
Bây giờ trên người đã không còn thương tích nào, mấy tháng qua thân thể cũng được dưỡng tốt lên, mấy ngày vừa rồi có bạc mua được cơm dưa ăn, khí sắc khoẻ mạnh hơn rất nhiều.
"Công tử, công tử"
"Hả", Lãm Bắc Hi giật mình, mãi chìm trong nhan sắc thần tiên của bản thân mà quên mất đang đứng thử đồ ở tiệm y phục.
"Công tử, y phục này rất hợp với ngài. Mặc lên rất soái, lão bản đây may y phục mấy chục năm gặp qua nhiều công tử tiểu thư nhưng cũng chưa thấy ai đẹp qua công tử", lão bản cười đon đả nói. Hắn không nịnh bợ mà nói lời thật, vị thiếu niên lang trẻ tuổi trước mắt quả thật quá đẹp, chỉ e là cả nữ tử cũng ganh tị huống hồ chi nam tử.
Lãm Bắc Hi rất thích bộ y phục xanh lam này, ở hiện đại cô cũng yêu mua sắm, thích chưng diện. Lúc trước không có bộ quần áo lành lặn, khi rời khỏi trấn chỉ mặc bộ bạch y ít chấp vá nhất...nên bây giờ Lãm Bắc Hi muốn sài sang một chút vì y phục cổ đại của triều đại này quá đẹp.
"Ta lấy bộ này, còn nữa một bộ y phục cho nam tử cao hơn ta."
"Hảo, ta chọn cho công tử"
Y quán Lâm gia.
"Lãm công tử, ngươi đến"
"Đừng khách khí, vết thương vẫn chưa lành"
Lãm Bắc Hi đỡ người đang nằm trên giường đột nhiên muốn đứng dậy. Hắn là người nửa tháng trước cô cứu được, Tư Diệp, tuổi 17.
Cứ cách 3,4 hôm Lãm Bắc Hi sẽ đến thăm một lần, Lâm đại phu nói chỉ khoảng 2,3 ngày tới hắn sẽ không còn gì đáng lo chỉ cần tẩm bổ.
"Ta mang ít hoa qua đến cho huynh"
"Lãm công tử, ơn này Tư Diệp trả làm sao hết", Tư Diệp nói, trong mắt là thành kính vô cùng đối với Lãm Bắc Hi.
"Đừng kêu Lãm công tử, ta cũng không phải công tử ca gì, gọi đệ xưng huynh là được"
"Mạng Tư Diệp là do người cứu, đời này của Tư Diệp chỉ có thể đi theo người"
Lãm Bắc Hi hoá đá, gì vậy trời nếu ai không biết nghe xong câu đó còn tưởng Tư Diệp hắn muốn trao thân cho cô đó.
"Mạng của huynh là của huynh, quý trọng sinh mạng."
"Ta có thể gọi ngươi là Hi đệ không?"
"Hảo, Tư Diệp ca"
Tư Diệp mỉm cười, thiếu niên lớn lên cao to vạm vỡ rất rắn rỏi. Lãm Bắc Hi được hắn kể hắn bị người em trai cùng cha khác mẹ hãm hại.
Tư Gia ở phương Bắc là tiêu cục vận chuyển hàng hoá, khá giả, Tư lão gia tam thê tứ thiếp nhưng dưới gối chỉ có 2 người con trai. Mẫu thân mất sớm, hắn lớn lên không tốt chút nào, sau này làm trong tiêu cục thì bị đệ đệ tính kế hãm hại, chuốc thuốc vu oan hắn thông dâm với thiếp thất trẻ tuổi mới vừa vào cửa Tư gia. Tư lão gia tức giận đuổi Tư Diệp ra cửa, đệ đệ và mẹ hắn lập mưu cho người đuổi giết diệt trừ hậu hoa.
Nếu không gặp Lãm Bắc Hi tình cờ đi đoạn đường đó cứu giúp, e là đã chôn thân rừng núi.
"Ngươi có tính toán gì không?"
Lãm Bắc Hi đưa cho Tư Diệp quả táo đã gọt.
"Hi đệ định đi kinh thành làm gì? Khoa cử?"
Tư Diệp cũng biết sơ qua tình hình trong nhà của Lãm Bắc Hi, đồng cảm cảnh ngộ lại mang ơn cứu mạng nên hắn đối với thiếu niên lang trước mặt vừa kính trọng vừa xem như người thân thuộc.
"Xuất thân thấp hèn, không có học hành, khoa cử viễn vong. Đệ không mơ tới, có cơm ăn là được"
"Đệ đừng nói bản thân như vậy."
"Ta muốn đến kinh thành trước là mong ngắm nhìn phồn hoa nơi đó, sau là muốn kiếm nghề mưu sinh"
"Ta theo đệ, mạng này của ta là của đệ, đời này kiếp này..."
"Dừng dừng, đừng nói đời đời kiếp kiếp nữa"
Tư Diệp bật cười, hào sảng đáp: "Hảo, Tư Diệp ta xem như đi qua quỷ môn quan một lần trả hết nợ nuôi dưỡng cho Tư gia, đời này không muốn quay về nữa. Được đệ cứu giúp, chỉ mong được làm bằng hữu tương trợ lẫn nhau"
Thấy Lãm Bắc Hi thân thể nhược, Tư Diệp định bụng hắn có thể ở bên bảo vệ vị thiếu niên này lớn lên khoẻ mạnh, mạng này của hắn chính là của người.
Lãm Bắc Hi cười đáp: "Hảo, nếu huynh muốn ta cầu còn không được. Đi một người cũng không bằng đi 2 người"
Thật ra suy đi tính lại nếu có Tư Diệp biết võ bên cạnh thì cô cũng đỡ lo lắng hơn, mấy chục lượng bạc cũng có thêm người bảo vệ.
.
.
2 ngày sau.
Lãm Bắc Hi đổi một cái xe ngựa lớn hơn, đồ đạc lương khô cũng chuẩn bị nhiều, hỏi cô bạc ở đâu ra à?
Còn may trong hoạ có phúc, mấy tên sát thủ truy giết Tư Diệp chỉ muốn mạng không muốn tài nên không cướp bạc trên người hắn.
Lãm Bắc Hi vốn dĩ chỉ còn 20 lượng bạc, nhưng cảm tạ vị huynh đài Tư Diệp có thói quen ra đường luôn mang theo 30 lượng phòng thân.
Có tiền con người cũng sảng khoái hơn hẳn, Lãm Bắc Hi nghĩ vậy.
Bọn họ rời khỏi trấn, đánh xe ngựa một đường xuôi về phương Nam.
.
.
Giang thành.
Được mệnh danh là thành thị trù phú nhất nhì phương Nam, có thể sánh ngang với kinh thành Trường Xuân.
"Tư ca, Giang thành này nhộn nhịp quá"
Trên phố người người tấp nập buôn bán họp chợ, nhà nào cũng khang trang, trên đường những chiếc xe ngựa xa hoa đi tới đi lui,...
"Ta nghe nói đã lâu nay cũng lần đầu đến đây, quả nhiên như lời đồn Giang thành tấp nập người. Chúng ta trước đi đâu?"
"Ta đói"
"Haha vậy chúng ta tìm tửu lầu. Nghe nói Giang thành nổi danh với món cá chưng và thịt dê nướng"
Vốn dĩ định đi kinh thành, nhưng trên đường 2 người nghe nói kinh thành dạo này có án gì đó nên vua ra lệnh phong toả, nội bất xuất ngoại bất nhập. 2 người bàn bạc chuyển sang đi Giang thành.
Tửu lầu
"Khách quan mời vào"
"Cho ta một bình trà, cá chưng, thịt dê nướng, cơm trắng, cải xào, con gà quay", Tư Diệp gọi món xong nhìn Lãm Bắc Hi hỏi: "đệ muốn ăn gì nữa không?"
"Đủ rồi, phiền tiểu nhị ca"
"Vâng, xin 2 vị khách quan đợi một lát"
Món ăn được đem ra, 2 người vừa ăn vừa trò chuyện.
Ở chung mười mấy ngày 2 người thân thiết hơn, Tư Diệp cũng tự nhiên hỏi:
"Hi đệ, tiếp theo chúng ta làm gì?"
"Kiếm tiền", Lãm Bắc Hi uống ngụm trà cười đáp.
Miệng ăn núi lở, dù gì đã đến đây tất nhiên phải tận dụng kiến thức, kinh nghiệm của người hiện đại để kiếm tiền. Trước khi có cách trở về nhà, Lãm Bắc Hi muốn sống thật tốt ở thời đại này, điều kiện tiên quyết nhất để tồn tại dù hiện đại, hay cổ đại chắc chắn là phải có tiền.
"Làm sao kiếm? Ta có võ, đừng nói là gánh gạo, dùng ngực đập vỡ đá cũng không thành vấn đề"
Tư Diệp ưỡn lưng vỗ ngực nói.
"Đừng! Đệ không muốn ăn cơm tù"
"Trước tìm một căn nhà nhỏ, ở khách điếm sẽ tốn nhiều bạc. Chuyện đó nhờ huynh, đệ đi xung quanh tìm hiểu. Khoảng đầu giờ Dậu gặp nhau trước cổng thành"
"Hảo"
"Món ăn ở đây ngon quá, lần sau kiếm được nhiều tiền chúng ta lại đến"
Lãm Bắc Hi vô cùng yêu ăn uống, đồ ăn cổ đại nguyên liệu tươi mới, tự nhiên. Nhưng không thể lúc nào cũng được ăn sang, 2 người họ dọc đường đi chỉ dám ăn màn thầu, khoai lang, lương khô cứng ngắt vì tiết kiệm bạc. Lâu rồi mới được ăn thịt, cá.
"Hảo, sau này ta mỗi ngày đều đưa đệ đến 1 tửu lầu nổi tiếng ăn cơm"
Tư Diệp gắp đùi gà để vào bát Lãm Bắc Hi.
.
.
.
"Hi đệ, tiểu viện này thế nào?"
Tư Dịch đắc ý cười, hắn đi khắp hang cùng ngõ mới tìm được tiểu viện nhỏ cho thuê rẻ, vì bọn họ không có bạc mà Giang thành mọi thứ đắc đỏ.
"Sao rẻ như vậy? Còn có khế ước thuê dài hạn"
Lãm Bắc Hi nhìn tờ khế ước cho thuê liền 1 năm nhưng chỉ có 5 lượng bạc. Khác gì cho bọn họ ở không đâu.
"Trần lão gia chủ cũ tiểu viện đã chuyển đi nơi khác sống, hắn nhờ người bằng hữu mở tiệm văn phòng tứ bảo cho thuê hộ. Ta trùng hợp đi dò la thì gặp được"
Lãm Bắc Hi đi vòng đánh giá, tiểu viện khá rộng chắc sống 10 người cũng không thành vấn đề. Lâu ngày không có người ở nên bụi bặm phủ kín, mạng nhện côn trùng khắp nơi, gỗ mục nát, cây cối thì chết hết, lá đầy sân,..kệ đi dù gì của rẻ là của oi!
"Tuy hơi bẩn thỉu nhưng dọn dẹp là được. Rẻ như vậy ở Giang thành không có ai thuê mà đến lượt chúng ta sao"
"Không phải không có ai thuê, người trong thành căn bản không dám thuê"
Lãm Bắc Hi khó hiểu nhìn Tư Dịch: "Tại sao?"
"Trần lão gia cho vay nặng lãi, bức một kẻ cho vay đến đường cùng hắn phát điên đến đây chém giết...."
"Nhưng đệ đừng sợ. Nhà Trần lão gia tất cả 9 mạng người, bị giết 3 mạng, vẫn còn 6 người sống. Chuyện cách đây mấy năm rồi hung thủ đã bị phán tội, không có gì đáng lo"
Mẹ ơi, không lo mới sợ. Đã hiểu vì sao không ai thuê tiểu viện này, người chết oan oán khí nặng, tên Tư Diệp chết tiệt này hắn không sợ nhưng mà cô sợ!!!
"Ta làm tiêu cục bao nhiêu năm, kinh qua nguy hiểm không biết bao lần, trên tay cũng dính máu. Hồn ma quỷ quái gặp ta cũng phải kiêng nể mấy phần"
Tư Diệp rút kiếm ra múa 1 vòng.
Lãm Bắc Hi:..........
So với ma quỷ, cô càng sợ vị Tư Diệp ca này hơn.
"Được rồi, bạc cũng đã trả vẫn phải ở. Chúng ta dọn dẹp một chút"
"Hảo"
Dọn dẹp xong, Tư Diệp cùng Lãm Bắc Hi phải ra chợ mua ít đồ dùng trong nhà, Lãm Bắc Hi còn cẩn thận mua nhang đèn, trái cây, tiền âm phủ,...cúng làm lễ.
——————-
Đôi lời của tác giả:
Tư Diệp ổng xàm :))) tội bé Hi