[BHTT] Lưu niên
Chương 1. Trốn
Trấn Nam. Đại hán cao to cả người hừng hừng khí thế đạp nhẹ vài cái đã khiến hàng rào dựng bằng tre ngã rộp, hắn xông vào trong nhà hét lớn:
"Lãm Bắc Hi, mau lăn ra đây cho ta?"
Một thiếu niên thân ảnh đơn bạc, gầy yếu từ trong nhà đi ra, nhìn thấy hàng rào bị đổ, mảnh vườn có chút rau vừa lên mầm đã bị đạp tac tác mà đau lòng.
"Có chuyện gì vậy, Trần huynh"
"Mau trả tiền đi. Cha ngươi còn nợ nhà ta 20 lượng bạc tiền rượu"
Lãm Bắc Hi đáp: "hắn chết rồi"
"Ta nhớ hắn chỉ thiếu nhà ngươi 5,7 lượng bạc"
"Bạc của ta phải có lãi. May mà nam tử, nếu nữ tử ông đây còn có thể bán ngươi vào lầu xanh trả nợ thay cha ngươi"
"Thiếu nợ phải trả, hắn chết thì ngươi là con phải trả. 7 ngày nữa không mang tiền đến ta siết nhà của ngươi"
Lãm Bắc Hi đợi cho hắn rời đi mới bước ra dựng lại hàng rào, thu dọn lại mảnh vườn tiện tay đào mấy củ khoai.
Nhìn bữa chiều chỉ vỏn vẹn vài củ khoai luộc, Lãm Bắc Hi muốn khóc. Cô muốn về nhà, cái nơi quái quỷ chết tiệt này sẽ bức điên cô mất. Không phải trong truyện nhân vật nào xuyên không cũng là công tử, tiểu thư, võ lâm cao thủ, hoàng gia,...sao? Tại sao đến lượt cô lại thành 1 người nghèo đến mức không thể nghèo hơn....
Lãm Bắc Hi đến nơi này đã 4 tháng, cách cả nghìn năm so với thời đại cô đang sống, là 1 triều đại không có trong sử sách. Lãm Bắc Hi chỉ nhớ bản thân trong một vụ tai nạn thì mất ý thức, tỉnh dậy đã thấy ở đây. Là 1 người hiện đại, cô tất nhiên không tin vào chuyện xuyên không chẳng những thế lúc đọc truyện về xuyên không còn cười nhạo hư cấu, đến khi chuyện xảy ra Lãm Bắc Hi đầu tiên là sốc, tiếp đến là tuyệt vọng.
Chủ nhân thân thể này trùng họ tên với cô, Lãm Bắc Hi. Lãm Bắc Hi không hiểu vì sao Lãm Bắc Hi cổ đại lại là nữ phẫn nam trang, lúc xuyên qua cô bị doạ một trận còn tưởng mình biến thành đàn ông. Không phải giống trong truyện là sẽ có kí ức của nguyên chủ thân thể đâu, cô hoàn toàn không biết gì cả. Vừa tỉnh dậy đã bị người đàn ông trung niên xưng là "cha" đánh cho thừa sống thiếu chết, sống 25 năm trên đời lần đầu tiên Lãm Bắc Hi bị đánh như thế, đánh xong hắn sai cô đi mua rượu.
Lãm Bắc Hi nhịn, qua tìm hiểu vài ngày thì đại khái hiểu cha của nguyên chủ Lãm Tân không nghề nghiệp, nghiện cờ bạc và rượu. Nguyên chủ chỉ sống với hắn, từ nhỏ đã bị bạo hành gia đình, Lãm Bắc Hi thầm thấy may mắn vì nguyên chủ là nữ phẫn nam trang, nếu với thân phận nữ giới sợ rằng đã sớm bị bán đi làm thiếp hay lầu xanh.
Nguyên chủ thân thể năm nay 16 gầy gò đáng thương, trên người đầy vết sẹo cũ mới, nhà bọn họ có 1 mẩu ruộng trồng trọt 2 tháng trước Lãm Tân uống rượu sai té xuống sông mất thì cả ruộng cũng bán đi để làm tang lễ, trả nợ cờ bạc cho hắn. Lần thứ 2 Lãm Bắc Hi thấy may mắn, nếu Lãm Tân không chết thì e là người chết sẽ là cô. Không phải không muốn chạy trốn nhưng đi đâu? Trong người không có 1 xu dính túi.
Lãm Bắc Hi quá gầy yếu do thiếu dinh dưỡng lâu ngày nên chẳng ai dám thuê làm việc, không có tiền thuê ruộng, chỉ có thể phụ việc rửa chén ở một tửu lầu.
Nhìn củ khoai lang trong tay mà muốn khóc, bây giờ chủ nợ của Lãm Tân tìm đến nhà. 2 lượng bạc cô còn không có lấy đâu ra 20 lượng. Lãm Bắc Hi phải nghĩ cách, không trả tiền chắc chắn bị tên đại hán kia đánh chết, còn muốn trả cũng không có tiền.
.
.
.
"Wowww, đẹp quá"
Lãm Bắc Hi kinh ngạc trước cảnh sắc nơi này, núi cao, rừng xanh, nắng chói, tiếng chim hót líu lo,...đúng là thiên nhiên thời cổ đại chưa bị những vấn đề ô nhiễm môi trường, khí hậu làm ảnh hưởng.
Lãm Bắc Hi vừa đánh xe ngựa vừa ngắm cảnh, nếu có máy ảnh hay điện thoại thì tốt rồi. Sau khi ròng rã ngày đêm chạy khỏi trấn Nam đoạn đường rất xa, tâm tình Lãm Bắc Hi bây giờ mới khá lên. Cô bỏ trốn, không nói chính xác là trốn nợ. Trần huynh chỉ cho 7 ngày, Lãm Bắc Hi hôm đó liền đi tìm vị bà con của quan huyện bán rẻ mảnh đất, sở dĩ tìm vị bà con của quan vì giấy tờ sẽ được xử lí nhanh hơn. Căn nhà rách nát không giá trị nhưng mảnh đất khá tốt, phải được 60-70 lượng nhưng Lãm Bắc Hi chỉ bán 50 lượng tất nhiên vị bà con của quan kia đồng ý mua.
Cầm 50 lượng, mua xe ngựa, ít lương thực sau đó lên đường bỏ trốn. Giờ này chắc vị Trần huynh bán rượu lấy lãi cao, lừa gạt Lãm Tân tiền còn đòi siết nhà họ Lãm chắc đang cuống cuồng lên truy tìm cô.
"Có ai không..cứu"
Lãm Bắc Hi dừng ngựa lại, nhìn xung quanh rừng cây um tùm lại nghe tiếng người rên rỉ khiến cô nổi cả da gà, chẳng phải nói thời xưa hay có sơn tặc trên đường rừng núi sao?
"Cứu...cứu"
Là tiếng kêu cứu? Lãm Bắc Hi đi xuống cột ngựa lại sau đó tìm xung quanh. Cô cũng sợ nhưng mà thấy chết không cứu không được.
Đi lên một chút ở mé sườn núi có người thiếu niên đang nằm, bộ quần áo màu trắng bê bết máu thoạt nhìn trông rất chật vật.
"Ê", không đúng lắm thời cổ đại ai lại ê, Lãm Bắc Hi vội sửa: "Huynh đài, ngươi có sao không?"
Thiếu niên hé mắt nhìn Lãm Bắc Hi, môi tái nhợt run rẩy nói: "Xin cứu..cứu ta" , dứt lời liền ngất đi.
Mẹ ơi, chuyện gì vậy nè! Lãm Bắc Hi xem xét miệng vết thương là bị đâm ở vùng bụng, mất máu khá nhiều rất nguy hiểm. Vội vàng cột chặt vết thương lại sau đó quay trở về đánh xe ngựa đến, dùng hết sức bình sinh nâng thiếu niên lên ngựa.
"Này, ngươi phải cố gắng sống. Ta mang ngươi đi tìm đại phu"
Lãm Bắc Hi sợ hãi, lấy quần áo đắp cho hắn sau đó vội vàng thúc ngựa chạy.
Chạy mãi qua cánh rừng mới thấy một thị trấn, xe ngựa liền chạy vào giữa phố phường đông đúc.
"Lão bá, cho hỏi đại phu ở đâu tốt nhất trấn này?"
Lão bá bán màn thầu nhìn vị thiếu niên trước mặt, chỉ tay về phía trước: "Lâm đại phu, ngươi đi thẳng gặp ngã tư quẹo trái sẽ thấy biển hiệu của Lâm đại phu"
"Cảm tạ"
Lãm Bắc Hi không dám chậm trễ, đến khi vừa thấy y quán của Lâm gia, cô phóng xuống ngựa đi vào trong.
"Đại phu, xin cứu người"
"Có chuyện gì? Công tử bình tĩnh hảo hảo từ từ nói cho lão phu"
"Ta dọc đường đi gặp người bị thương, hắn chảy rất nhiều máu"
Lâm đại phu vội vàng hỏi: "người đâu?"
"Trên xe ngựa"
"Mau mau đỡ hắn vào trong y quán"
Lâm đại phu gọi thêm đệ tử, 3 người cùng đỡ người bị thương đi vào trong chữa trị. Lãm Bắc Hi ngồi bên ngoài chờ đợi.
Chờ mấy canh giờ liền, đệ tử của Lâm đại phu hết đi ra đi vào lấy nước nóng, từng cái bông thấm máu được bưng ra khiến lòng Lãm Bắc Hi không yên. Làm ơn còn sống đi vị huynh đài ơi.
.
.
"Công tử, tỉnh tỉnh", Lâm đại phu vỗ vỗ vai Lãm Bắc Hi.
"Thất lễ, người...người bị thương sao rồi Lâm đại phu"
"May mà công tử mang đến kịp, nếu chậm trễ thì thần y cũng cứu không nổi. Hắn bị mất máu quá nhiều cần tịnh dưỡng, tạm thời tính mạng không e ngại. Công tử không cần quá lo lắng"
"Cảm tạ đại phu", Lãm Bắc Hi học theo trong phim truyền hình chấp tay hành lễ. Đúng không nhỉ? Kệ đi.
"Công tử khách khí", Lâm đại phu mỉm cười vuốt chòm râu.
Vị đệ tử y quán cầm theo sấp giấy gì đó đưa cho Lãm Bắc Hi:"Công tử, tiền chữa trị thương cho vị công tử kia, cộng với đơn thuốc. Vị kia hiện chưa đi được phải nằm ở y quán 10 ngày nửa tháng cũng phải tính tiền. Mời công tử xem"
Cái này hoá đơn thời này à? Nhìn mục cuối để 10 lượng bạc, trái tim Lãm Bắc Hi muốn ngừng đập. Cô bán cả căn nhà chỉ có 50 lượng, tiền chữa thương mà 10 lượng khác gì đi ăn cướp.
"Cái này..Lâm đại phu"
"Công tử đừng lo lắng, y quán chúng ta minh bạch tuyệt nhiên không tính giá thuốc trên trời. Công tử kia bị thương nặng phải dùng vật liệu quý giá chữa trị, nằm ở đây nửa tháng chúng ta cũng phải chăm sóc cho hắn"
Nói đến thế rồi, Lãm Bắc Hi phải lấy bạc ra đưa thôi. Giúp người giúp cho trót vậy.
"Cảm tạ công tử. Khoảng nửa tháng nữa công tử có thể đến đón bằng hữu"
"Không, ta không quen hắn chỉ tiện tay cứu giúp. Nếu hắn tỉnh lại đại phu cứ để hắn đi"
Lãm Bắc Hi vừa định đi đã bị Lâm đại phu ngăn cản: "Công tử không được, vị bằng hữu kia là ngươi cứu, hơn nữa vết thương do đao kiếm...thứ lỗi cho lão phu nói thật, cứu người là trách nhiệm thầy thuốc nhưng y quán chúng ta cũng sợ mang hoạ vào thân. Tốt nhất ngài nên đợi bằng hữu tỉnh dậy"
Lãm Bắc Hi suy nghĩ cũng thấy vị đại phu này nói đúng, thôi thì giúp cho trót. Dù gì cũng không vội, sẽ ở lại trấn này vậy."Hảo, ta ở đây đợi hắn tỉnh. Lâm đại phu có biết khác...à không quán trọ nào trong trấn không?"
"Ta sẽ cho đệ tử dẫn công tử đi"
—————
Quán trọ.
"Khách quan xin mời vào", chưởng quầy mỉm cười đón tiếp.
"Lão bản, 1 phòng"
"Chẳng hay khách quan trọ lại bao đêm?"
"Ta chờ bằng hữu, 7 đêm trước đi"
"Hảo, Tiểu Phúc, dẫn vị công tử này đến phòng chữ Điền thứ 7"
Một tiểu nhị gọi là tiểu Phúc đi đến mang hành lý giúp cho Lãm Bắc Hi đến phòng.
"Công tử, mời vào."
"Đa tạ", Lãm Bắc Hi đưa ít bạc cho tiểu nhị, nhân đó hỏi thăm: "Tiểu nhị ca, trấn này chẳng hay cách kinh thành bao xa?"
"Công tử muốn đến kinh thành?"
"Đúng"
Lãm Bắc Hi khi trốn thoát khỏi trấn Nam mục tiêu muốn đi tất nhiên là kinh thành - nơi phồn hoa nhất, dù sao cũng đã đến nơi này phải thử đi ngắm nhìn giang sơn nghìn năm trước có giống sử sách miêu tả không.
"Nếu công tử cưỡi ngựa liên tục khoảng 9,10 ngày đường sẽ đến, đi thong thả thì mất nửa tháng, một tháng sẽ đến"
"Công tử tham gia khoa cử năm nay? Thứ cho tiểu nhân nhiều chuyện, vì trong trấn cũng có nhiều học trò đã sớm lên đường", tiểu nhị nhìn vị công tử cao gầy đoán chừng hắn là học trò phương xa đến.
"Đa tạ tiểu nhị ca"
Tiểu nhị rời đi, Lãm Bắc Hi đóng cửa phòng thật kĩ. Sau đó...tìm chỗ giấu hết ngân lượng trong người. Không thể nào luôn mang cả đống ngân lượng theo được, rất nguy hiểm nếu mất rồi cô sẽ đi ăn xin thật.