[BHTT] [LôiLam] Theo Em Về Nhà
Chương 6: Tần Lam! Yêu chị
Tân Chỉ Lôi đi làm về tranh thủ ghé vào một tiệm trang sức, cô muốn mua vòng tay cho nàng. Trên vòng tay còn được đính các viên kim cương nhỏ, lấp lánh. Cô còn mua súp thưởng cho Bubu, cô cảm thấy vui vẻ. Hớn hở về nhà với nàngVừa mở cửa, Tần Lam đang nấu ăn cùng người giúp việc, nàng không phân biệt ai ra sao hết. Miễn việc nàng làm được thì nàng sẽ giúp. Cô đặt súp thưởng lên trên bàn-"Hửm?"_Tần Lam xoay người lại, hoài nghi nhìn cô-"Em mua cho Bubu...."_Tân Chỉ Lôi ngại ngùng trả lời ấp a ấp úng-"À! Cảm ơn em nhiều lắm"_Nàng kêu cô cho Bubu ăn giúp mìnhTần Lam đang bận nấu buổi tối, được hôm cả hai về sớm. Nên ăn ở nhà sẽ tốt hơn, thay vì đi ra ngoài ăn. Nàng tự mình lên thực đơn cũng tự mình đi mua đồ về nấuNhìn cô có vẻ rất thích Bubu, khiến nàng cũng thần cười. Tưởng chừng cô sẽ không thích mèo...sẽ ghét nó. Nàng sợ nên cứ không cho Bubu chơi với Tân Chỉ Lôi. Nàng nghĩ nhiều rồiTân Chỉ Lôi ngồi vào bàn cùng với nàng, cô chủ động kéo ghế cho Tần Lam. Nàng thoáng kinh ngạc, cô làm sao thế nhỉ? Ma nhập à-"Đồ ăn ngon không?"-"Rất ngon a~"Ăn xong thì cô chủ động xin nàng cho bản thân tự dọn dẹp, cứ được nàng chiều như thế mãi. Bản thân lại đâm ra lười biếng thì mất công lắm, cô tự động rửa bát. Tự động lao chùi bàn ghế, xong hết thì cô kéo nàng lên phòng-"Từ từ nào! Em làm gì gấp thế, có việc gì sao?"_Nàng cau mày-"Đưa tay ra"Tần Lam làm theo lời cô, Tân Chỉ Lôi lấy chiếc vòng tay mà bản thân đã mua. Đeo vào cho Tần Lam, nàng đơ người tại chỗ. Cô làm gì mà mua cho nàng thứ này-"Tặng chị~ đeo nó cho em vui"_Tân Chỉ Lôi hé môi cười, nàng cũng thích trang sức mà đúng không? Con gái ai mà chẳng thích những món đồ do chính tay người mình yêu tặng. Nàng cũng thế-"Ma nhập à?!"_Tần Lam đưa tay lên trán cô, nhiệt độ cũng bình thương mà nhỉ-"Nhập gì nhập. Em chỉ muốn tặng quà cho chị mà thôi, ờ thì....như vậy đó"_Cô ngại ngùng, gò má đỏ ứng do ngại. Tần Lam hiểu rồi, nàng nhận lấyTân Chỉ Lôi mừng đến nổi mà ôm nàng vào lòng, Tần Lam được cô ôm vô cùng thích. Mùi hương của cô cũng thật dễ chịu, Tần Lam yêu cô. Tình cảm này từ lâu cuối cùng nàng được đền đáp rồi sao? Thời gian sẽ khiến con người ta thay đổi●●●-"Lam...chị ngủ với em được không?"_Tân Chỉ Lôi mặc bộ đồ ngủ, sang phòng nàng gõ cửa. Cô nhõng nhẻo muốn nàng ngủ cùng mình, tuyết sắp rơi rồi. Ngủ một mình sẽ rất lạnh-"Hả? Em nói cái gì?"_Tần Lam nghe không rõ nên muốn cô nói lại-"Em muốn ngủ cùng Lam~ Ngủ một mình lạnh a"_Tân Chỉ Lôi phồng má-"Vào đây đi, được rồi! Ngủ thì ngủ"_Tần Lam ngoắc tay kêu cô vào, nàng nằm cùng cô. Cho Bubu ngủ ở chỗ khácChỗ của con mèo đã bị cô tự dưng chiếm đoạt. Thấy nó có vẻ uất ức lắm, cô đành cho lên giường ngủ cùng. Miễn sao cho mình ngủ gần Tần Lam là đượcNàng thơm nhè nhẹ mùi hoa, dễ chịu. Ngửi mãi không chán, Tân Chỉ Lôi ghé sát vào người nàng hơn. Đập thẳng vào mắt cô là...hai quả ngực núng nính như đậu hủ non. Giờ mới để ý, Tần Lam mặc váy ngủ hai dây, ôm trọn cơ thể nhỏ bé của nàng. Tân Chỉ Lôi sắp chảy máu mũi tới nơi rồi, mê hoặc chết người. Cô cắn răng quay sang chỗ khác, không thì bị nàng hút hồn mất●●●Tần Lam nhúc nhích cũng được, cử động cũng không xong. Do Tân Chỉ Lôi ôm mình quá chặt, nàng lay nhẹ cô. Tân Chỉ Lôi mở mắt tỉnh dậy, cô nhất quyết không chịu buông Tần Lam ra. Không muốn cho nàng đi làm à?-"Chỉ Lôi! Buông ra nào. Chị còn phải làm bữa sáng cho em đấy"_Nàng lúc này lay cô mạnh hơn-"Không chịu~ còn sớm mà"_Cô mè nheo, không chịu ngồi dậyTần Lam không thèm nói nữa, nàng thẳng thừng ngồi dậy, không đợi cô nữa. Tân Chỉ Lôi ú ớ, bám víu lấy Tần Lam không chịu buông. Nàng mặc kệ, cứ làm việc của mình. Còn cô thì cũng chịu buông ra khi vừa nhìn đồng hồ đã điểm 7 giờTần Lam tranh thủ làm bữa sáng cho cô, song song nàng vừa cho Bubu ăn. Cô đã chuẩn bị xong, đợi nàng nữa mà thôiNàng định mở cửa xe phía sau thì Tân Chỉ Lôi ngăn lại, cô mở cửa ở ghế phụ cho nàng ngồi-"Từ này chị ngồi ở kế bên em, không được ngồi ghế sau nữa!"●●●Tân Chỉ Lôi đặt lại tấm ảnh cưới của hai người lên bàn làm việc. Cô ghé mua cho nàng ky trà, rồi lén lút mò vào phòng nàng. Đặt ly trà trên bàn sau đó lại trốn điSau khi nàng quay lại, đã thấy ly trà nằm trên bàn. Nhìn là biết của ai liền, nàng mỉm cười. Tần Lam đem theo đến phòng họpTân Chỉ Lôi vô sớm nhất, cô đợi sẵn. Tiếp theo là Tần Lam, nàng ngồi đối diện. Cô trong lúc họp có chút không đứng đắn, liên tục dùng chân cạ vào chân nàng. Khiến Tần Lam thoáng đỏ mặt vì hành động này. Tân Chỉ Lôi học cái này từ bao giờ, ăn mật gấu hay sao mà gan đến thế. Dám không đứng đắn trước toàn thể nhân viên ở đâyHọp xong, thì nàng nắm chiếc cà vạt của Tân Chỉ Lôi. Kéo cô đến phòng mình, cô làm vẻ mặt như bản thân vô tội. Thật ra là vô số tội, nàng mới cau mày. Gõ nhẹ lên trán cô cái rõ đau-"A! Chị không biết thương hoa tiếc ngọc à...."_Cô che trán mình lại, không cho nàng gõ nữa-"Em thật sự yêu chị?"_Đột nhiên Tần Lam lại thốt ra câu này, thời gian gần đây. Nàng thấy cô rất lạ, luôn quan tâm, theo dõi trạng thái của nàng. Còn đặc biệt cho nàng ngủ cùng, ngồi hẳn ghế phụ. Mấy việc này từ trước đến giờ đối với nàng đều là ảo tưởng, chỉ có trong mơ-"Em yêu Tần Lam....em xin lỗi vì từ trước đến giờ đã bỏ mặc, vô tâm với chị...Sau khoảng thời gian thì em đã nhận ra...Chỉ Lôi yêu Tần Lam a~"_Tân Chỉ Lôi kéo nàng vào sát người mình, luồn tay ra sau eo ôm chặt Tần Lam-"Đừng! Chỉ Lôi...ở công ty....buông ra"_Nàng đánh vào lưng cô, có lẽ không có khả quan-"Chúng ta là vợ chồng rồi mà...chị sợ cái gì? Mà đã là vợ chồng...em chưa được hôn chị nữa đấy! "_Tân Chỉ Lôi ghé sát vào tai nàng thỏ thẻ-"Chị...đẹp lắm..."_Cô còn thêm cái trò đánh vào mông nàng, học đâu ra mấy trò này vậyTân Chỉ Lôi áp môi mình lên môi Tần Lam, thưởng thức được vị ngọt từ môi nàng. Tiếng chụt chụt ma mị phát ra, Tân Chỉ Lôi bị cuốn sâu vào nụ hôn với Tần Lam. Nàng cũng không ngần ngại đáp lại, cô bắt đầu đưa lưỡi vào. Thuận nước đẩy thuyền, nàng cũng chủ động cho cô đưa lưỡi vào, chiếc lưỡi ngọ nguậy bên trong khoan miệng Tần Lam. Nàng thấy bắt đầu có dấu hiệu, không thể cưỡng lạiĐang hôn nhau đắm đuối thì thư ký của Tân Chỉ Lôi gõ cửa phòng. Cô hậm hực, khó chịu đành gác lại việc này sang một bên. Tần Lam chỉnh lại trang phục cho cô, Tân Chỉ Lôi cứ thế cắn răng chịu đựng-"Chủ tịch! Khăn giấy này"_Thư ký quay sang nhìn Tân Chỉ Lôi như ngoài khác-"Gì? Tự dưng lại đưa khăn giấy"_Tân Chỉ Lôi ngơ ra, xung quanh ai cũng nhìn cô giống như ánh mắt của người khác loài ở đây ấy. Thấy thế, thư ký mới đưa cô cái gương-"Dính son!"_Cô thư ký đành nói ra vây nói xong thì Tân Chỉ Lôi nhìn lại khuôn mặt mìnhTân Chỉ Lôi muốn đội cái quần lên trên đầu. Đây gọi là ăn vụng không chùi mép
●●●
Au: Tân Chỉ Lôi bị ma nhập thật=))) ma tình yêu í
●●●
Au: Tân Chỉ Lôi bị ma nhập thật=))) ma tình yêu í