[BHTT - HOÀN] Sau Khi Chia Tay Người Phụ Nữ Tâm Cơ Xấu Xa - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử

Toàn Văn Hoàn



Hoài Hạnh vẫn không thích mùa nồm ở Hải Thành, chỉ là bên cạnh có Sở Vãn Đường, nên thứ thời tiết xám xịt này cũng chẳng còn thấy khó chịu nữa.

Thứ bảy, ngoài cửa sổ mưa bụi lất phất, cô ngủ một giấc thật dài tỉnh dậy, nhìn bộ đồ ngủ trên người mình, rơi vào trầm mặc mấy giây...

Đó là đồ ngủ tình thú mới do Sở Vãn Đường thiết kế.

Sở Vãn Đường hiện ở Hải Thành, trừ những dịp như tiệc cuối năm thì rất hiếm khi về Kinh Thành để trực tiếp xử lý công việc của Lam Linh, đa phần thời gian cô làm việc từ xa. Thêm nữa, Mai tổng cũng cố ý để cô nghỉ ngơi nhiều, nên áp lực công việc gần như không có.

Ngày tháng thảnh thơi một chút, tự nhiên sẽ nảy ra những ý tưởng khác, mà thiết kế đồ ngủ tình thú chính là một trong số đó.

Vốn dĩ đã là nhà thiết kế hàng đầu thế giới, ngay cả những bộ đồ ngủ gợi cảm cũng được thiết kế theo kiểu "đè bẹp đối thủ trong ngành", ít nhất còn đẹp, đặc biệt và thu hút hơn hẳn mấy mẫu mà Hoài Hạnh từng thấy trên mạng.

Không chỉ thiết kế, cô ấy còn tự tay làm ra, rồi tự tay mặc lên cho mình và Hoài Hạnh.

Lúc này, Hoài Hạnh nhìn chiếc váy ngủ trên người, bất giác đưa tay day trán.

Người này nắm bắt độ gợi cảm của váy ngủ chuẩn đến mức vừa đủ, chỗ không nên lộ thì mơ hồ ẩn hiện, tăng thêm vài phần mông lung ám muội.
Bộ váy này tối qua đã bị Sở Vãn Đường cởi xuống, vậy mà trước khi ngủ, chị lại dỗ dành Hoài Hạnh mặc lại, nói rằng muốn sáng tỉnh dậy sẽ nhìn thấy cô đang mặc tác phẩm của mình.

Vậy giờ người đâu rồi?

Vừa nghĩ thế, cửa phòng ngủ chính mở ra. Sở Vãn Đường vừa họp video xong, trên người đã chỉnh tề áo sơ mi quần tây, còn đeo cả kính.

"Dậy rồi à." Sở Vãn Đường đi tới, giọng nói mềm mại.

Hoài Hạnh dang tay muốn ôm, nhưng động tác này lại kích hoạt thiết kế của váy ngủ, khiến cảnh xuân trước ngực lộ ra nhiều hơn. Không còn mơ hồ gì nữa, cái gì cũng nhìn thấy hết.

"......" Hoài Hạnh chỉ muốn rụt tay về, nhưng đã không kịp.

Bàn tay Sở Vãn Đường đã phủ lên, đầu ngón tay khẽ chạm.

Môi cô kề bên tai Hoài Hạnh, bật cười khẽ: "Dậy sớm thế đã nhớ chị rồi à, em bé."

Hoài Hạnh: "...... Sở Kẹo Mềm!"

Nửa tiếng sau, cô thay bộ đồ thường mặc, đôi chân còn mềm nhũn đi ra khỏi phòng ngủ chính, còn Sở Vãn Đường cũng đã cởi áo sơ mi, đổi sang trang phục thường ngày thoải mái hơn.

Trước đó Hoài Hạnh có chuyến công tác, hai người đã một khoảng thời gian không gặp nhau, nên muốn nhân dịp thứ 7 này đi hẹn hò. Ăn xong bữa trưa đàng hoàng, hai người từ Thành Sơn Công Quán xuất phát, gần đó có khu thương mại, mà họ cũng không muốn lái xe, chỉ che chung một chiếc ô ngăn mưa phùn, vừa đi dạo vừa trò chuyện.

"Vài hôm nữa Kiều Kiều nghỉ hè, con bé muốn đến Hải Thành chơi." Hoài Hạnh nhớ tới nội dung gọi video với Tô Kiều, "Con bé nói lâu lắm rồi chưa gặp chúng ta, nhớ chúng ta lắm."

Sở Vãn Đường chống ô, mỉm cười: "Được chứ, đến lúc đó bật chế độ trông trẻ, để em cảm nhận trẻ con trong kỳ nghỉ hè nghịch ngợm đến mức nào."

"Trước đây chị đã nói gì với Kiều Kiều?" Ý là quãng thời gian trước khi hai người gặp lại.

"Chẳng nói gì cả..." Ánh mắt Sở Vãn Đường hơi lóe lên, rồi cô nhớ lại: "Hồi đó Kiều Kiều còn nhỏ lắm, trên bàn trong phòng chị có để ảnh của chúng ta, con bé hỏi trong ảnh là ai, chị chỉ nói là người yêu của chị..." Cô quay sang nhìn Hoài Hạnh, "Lúc đó nói ra thấy chột dạ lắm, giờ thì không cần ngại nữa rồi."

Hoài Hạnh cong cong mắt: "Ừm."

Tiếng mưa rơi tạo cảm giác thật êm tai, không khí phảng phất chút se lạnh.

Hai người lướt qua rất nhiều người đi đường, dù nói đến đề tài gì cũng thấy rất hạnh phúc. Rẽ qua một góc phố, họ đã đi gần hai cây số, cũng sắp tới trung tâm thương mại phía trước.

Hoài Hạnh giơ ô lên để Sở Vãn Đường cầm. Cô che ô bao trọn cả hai người, từ xa xa, lại trông thấy chi nhánh cửa hàng đồ chơi mà lần trước Sở Vãn Đường từng đóng giả mèo bông Ragdoll. Ký ức ùa về khiến cô bật cười.

Sở Vãn Đường thấy nụ cười của cô, nhướng mày: "Cười gì thế?"

"Cười chị ngày xưa ngốc nghếch, không chỉ giả làm thú bông, còn đưa cho cửa hàng người ta hai nghìn tệ." Hoài Hạnh nhớ đến chuyện này là lại không nhịn được, dùng tay kia vỗ nhẹ vào cánh tay Sở Vãn Đường.

Sở Vãn Đường: "Đáng mà." Cô thở dài khe khẽ: "Lúc đó chỉ rất muốn gặp em một lần... Chị nhớ em đến phát điên, lại không muốn quấy rầy em đi chơi với nhà họ Văn, cũng chẳng biết phải làm gì, đành hạ sách như thế thôi."

"Không phải hạ sách, mà là thượng thượng sách." Hoài Hạnh hừ nhẹ một tiếng: "Nếu không em đã chẳng quay lại, chị cứ câu em mãi thôi."

Nói nói cười cười, hai người tiện tay bước vào cửa hàng đồ chơi đó. Lần này không đóng giả thú bông nữa, chỉ đi loanh quanh xem đồ chơi: có thú bông, xếp hình, mô hình trang trí, rồi cả blind box các kiểu.

Hai người tùy ý mua mấy món đồ chơi, xách túi ra khỏi cửa hàng. Trong lúc đó mưa đã tạnh, người đi đường cũng không còn che ô nữa mà rút điện thoại ra chụp bầu trời phía xa, nơi ấy hiện lên một vầng cầu vồng.

Có người chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại, vẻ mặt thành kính cầu nguyện.

Hoài Hạnh khẽ nhếch môi, đứng yên tại chỗ, hơi ngẩng đầu lên. Cô hỏi người bên cạnh: "Chị muốn cầu nguyện không?"

"Có." Sở Vãn Đường chắp hai tay, nhưng không nhắm mắt, thậm chí còn nói thẳng điều ước ra miệng: "Cầu cho Hoài Hạnh và tôi có thể hạnh phúc mãi mãi."

Hoài Hạnh: "Sao lại nói ra rồi?"

"Bởi vì dù thế nào, chúng ta cũng sẽ thực hiện được điều ước này."

"Ừm."

Hoài Hạnh cực kỳ đồng ý, nắm lấy tay cô, mười ngón đan chặt: "Đi thôi, tiếp tục hẹn hò nào."

Cầu vồng chẳng tan nhanh như vậy, bóng nó in xuống mặt đường ẩm ướt. Bóng dáng hai người họ đang nắm tay nhau cũng in xuống mặt đất, đi qua xuân hạ thu đông, trong từng mùa đều nở ra những đường vân dày đặc.

"Thư Gửi Bốn Mùa" sẽ không bao giờ khô héo, tình yêu của họ cũng sẽ mãi mãi nở rộ.

-END-

Lời tác giả:

Gửi các bạn độc giả, mong các bạn vạn sự bình an!

Cuộc gặp nào rồi cũng có lúc tàn, bộ truyện này cuối cùng đã đi đến hồi kết. Khi gõ ba chữ "Toàn văn hoàn", nước mắt tôi không kìm được mà rơi xuống.

Từ ngày 17/3 đến 30/7, tôi đã viết bộ này suốt bốn tháng rưỡi, chưa từng gián đoạn một ngày nào.

Cảm xúc của tôi cũng rất nhiều, đồng hành cùng họ, đau lòng, buồn bã, cũng cười và cùng khóc với họ. Cốt truyện lên xuống kịch liệt, tâm trạng tôi cũng lên xuống theo.

Mở truyện này là vì tôi muốn thử lại đề tài truy thê hỏa táng tràng, muốn viết ra một hương vị khác so với bộ tiểu thư trước đó.

Không ngờ cuối cùng lại nhận được nhiều sự yêu thích từ độc giả như vậy, thật sự ngoài mong đợi của tôi.

Cảm ơn mọi người đã luôn đồng hành và đọc truyện cùng tôi, cảm ơn mọi người đã ủng hộ bản chính chủ! Hạnh Hạnh và Kẹo Mềm đều là những con người thật tốt, các cô ấy cũng sẽ mãi mãi hạnh phúc trong câu chuyện này.

Sau này có thể sẽ có ngoại truyện phúc lợi, nhưng toàn văn sẽ dừng lại ở đây. Dù không nỡ đến mấy cũng phải buông tay thôi.

Tối mai tám giờ chúng ta sẽ không còn gặp nhau nữa, có lẽ sẽ hẹn ở bộ truyện tiếp theo ~~

Chúc mọi người cuộc sống viên mãn, vạn sự thuận lợi.

Chúng ta, hẹn gặp lại!

Faye:

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, cuộc sống vẹn toàn! ^^

Chương trước Chương tiếp
Loading...