[BHTT - HOÀN] Sau Khi Chia Tay Người Phụ Nữ Tâm Cơ Xấu Xa - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử
Phúc lợi 1: Chuyến công tác
Tháng 8 này, Hoài Hạnh sẽ đến một thành phố khác để công tác, tham dự một hội thảo ngành kéo dài một tuần.Vốn dĩ Sở Vãn Đường muốn đi cùng như trước đây. Cô sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc của Hoài Hạnh, hai người có thể tranh thủ lúc nghỉ để trải nghiệm phong cảnh và văn hoá địa phương. Chỉ tiếc là Lam Linh có việc quan trọng cần cô trở về Kinh Thành để trực tiếp xử lý.Giờ bay của hai người đặt gần như cùng lúc. Sau khi làm xong thủ tục check-in ở sân bay, cũng sắp đến lúc phải chia tay.Hoài Hạnh nắm tay Sở Vãn Đường, dặn dò rất nghiêm túc: "Dạo này ở Kinh Thành mưa giông nhiều, em không ở cùng chị, chị tốt nhất cứ đeo theo nút tai khi ngủ. Có chuyện gì cũng phải nhớ nói với em..."Sở Vãn Đường ngoan ngoãn đáp: "Ừm." Cô không kìm được, đưa tay kia lên véo nhẹ má Hoài Hạnh, nói: "Ngay lúc này chị đã có chuyện muốn nói với em rồi."Hoài Hạnh như đã đoán trước hết thảy, khoé mắt cong cong cười trước: "Em cũng nhớ chị."Thế là có người đã biết còn giả vờ hỏi: "Sao em biết chị định nói là nhớ em?""Sở Kẹo Mềm à, chúng ta ở bên nhau lâu như vậy rồi, còn chuyện gì về chị mà em không biết nữa?"Nghe vậy, Sở Vãn Đường khẽ thở dài, mặc kệ trợ lý của Hoài Hạnh còn đang đứng gần đó, cô ôm chầm lấy em, nghiêng đầu dùng cằm cọ nhẹ vào tai Hoài Hạnh: "Phải nghỉ ngơi hợp lý, nếu mệt thì không cần cố gọi điện hay gọi video cho chị. Một tuần nữa là chúng ta gặp lại rồi, sẽ nhanh thôi."Hoài Hạnh cũng ôm chặt lấy cô, đối diện với cuộc chia xa trước mắt, giọng có chút buồn buồn: "Ừ."Cuộc sống đi công tác nghiêm túc và buồn tẻ. Ngày thứ ba, sau khi dự tiệc với bên tổ chức xong, Hoài Hạnh trở về khách sạn.Chuyến công tác lần này không có Sở Vãn Đường bên cạnh, cô cũng thấy hơi không quen. Lúc này, Sở Vãn Đường đang đi tắm nên không trả lời tin nhắn ngay.Cô mở Weibo, định đăng một trạng thái bày tỏ nỗi nhớ thì phát hiện Sở Vãn Đường đã đăng trạng thái từ một tiếng trước. Hai người dùng chung tài khoản "Thư Gửi Bốn Mùa" trên Weibo, nhưng phần chữ ký bên dưới thì khác nhau, fan chỉ nhìn một chút là nhận ra ngay.Một tiếng trước, Sở Vãn Đường đăng bức ảnh bầu trời âm u ở Kinh Thành, nói là sắp có mưa giông.Fan xem địa chỉ IP là biết ngay hai người đang ở hai nơi khác nhau, có người còn cố ý trêu: 【Sở tổng, tối nay tôi ngủ cùng bạn gái, còn chị thì sao?】Sở Vãn Đường từ tốn trả lời: 【?】Hoài Hạnh nhìn thấy dấu hỏi này thì cười không dứt được. Cô vội vàng tự mình đáp lại: 【Không sao, chúng tôi sẽ sớm gặp nhau thôi.】Rời khỏi giao diện bình luận đó, cô chọn một bức ảnh bầu trời mình chụp buổi chiều từ album, thời tiết ở đây hoàn toàn khác Kinh Thành, rồi đăng thêm rằng nơi này trời xanh mây trắng.Mọi người đều biết hai người đang gián tiếp bày tỏ nỗi nhớ nhau, khiến cả đám fan đu theo muốn xỉu lên xỉu xuống.Hoài Hạnh trả lời thêm vài bình luận thú vị, rồi mới vào WeChat gửi cho Sở Vãn Đường một tràng tâm tình, sau đó mới chậm rãi bước vào phòng tắm.Mười giờ rưỡi tối, hai người gọi video cho nhau. Tiếng sấm ở Kinh Thành vang lên từng đợt. Trong phòng ngủ chính bật đèn bàn, Sở Vãn Đường nằm bò trên giường, đắp chăn, ánh sáng ấm áp phủ lên gương mặt cô. Nhìn Hoài Hạnh trong màn hình, lúm đồng tiền bên môi cô hiện rõ, hỏi: "Em cười gì thế?"Hoài Hạnh dựa vào đầu giường: "Cười mấy người trong bình luận trêu ghẹo chị."Sở Vãn Đường kéo con gấu bông bên cạnh, áp má vào nó, nói: "Chị thật sự rất ghen tị với họ, bây giờ không phải yêu xa."Lại một tiếng sấm vang lên, cô chớp mắt, giọng đầy đáng thương: "Chị sợ sấm lắm, tiếc là bây giờ không có vợ hôn chị để phân tán sự chú ý...""......" Hoài Hạnh day day ấn đường, dù biết rõ Sở Vãn Đường đang diễn, nhưng cô vẫn muốn ngay giây tiếp theo xuất hiện trước mặt đối phương.Sở Vãn Đường thấy dáng vẻ này của cô, khoé môi cong lên đắc ý. Hai người lại trò chuyện thêm một lúc, sắp đến giờ nghỉ, liền quấn quýt trao nhau mấy câu tình tứ rồi mới tắt video.Hoài Hạnh vào nhà vệ sinh một chuyến, trở ra đã thấy trong WeChat có thêm một video.Chị Babe:【Nếu em không ngủ được thì xem video này sẽ giúp ngủ ngon.】Hoài Hạnh:【Uh huh.】Cô mở video, nhìn là biết được quay trong vòng hai ngày gần đây, bối cảnh là căn nhà ở Kinh Thành.Sở Vãn Đường bắt chước mấy blogger trên mạng, quay cho cô một đoạn kiểm tra mức độ tập trung. Giọng nói rất khẽ, nhẹ nhàng, còn dùng phần mềm khử nhiễu.Chỉ là...Hoài Hạnh xem xong chẳng thấy buồn ngủ chút nào.Rõ ràng Sở Vãn Đường cố ý, khiến cô phải nhìn chằm chằm vào đôi mắt, sống mũi, bờ môi, xương quai xanh... của mình qua màn hình.Đến cuối, Sở Vãn Đường còn cởi áo ở nhà, chỉ mặc một chiếc áo lót màu tím, lộ ra khuôn ngực trắng nõn, đầy đặn và đẹp đẽ.Cô di chuyển ống kính, căn cho Hoài Hạnh phải tập trung nhìn đúng chỗ ấy, rồi tự mình dùng đầu ngón tay chọc nhẹ.Hoài Hạnh dõi mắt theo, nín thở, miệng khô khốc. Cô liếm môi, lấy khăn giấy ướt trong túi lau tay.Chẳng bao lâu sau, cô gọi điện cho Sở Vãn Đường. Vừa kết nối, Sở Vãn Đường còn chưa kịp nói câu nào, đã nghe bên kia truyền đến tiếng thở dồn dập: "Chị... em nhớ chị quá..."Lời tác giả:Ngoại truyện phúc lợi đây!!!Đúng rồi đúng rồi các bạn ơi! Tác phẩm tiếp theo mình đã quyết định xong rồi!Nếu không có gì thay đổi, mình sẽ viết "Chiếm Làm Của Riêng". Vào chuyên mục là có thể thấy, chắc khoảng hai ba tháng nữa sẽ mở truyện mới, giờ mình nghỉ ngơi cho thật tốt đã.Văn án:Thương Doanh cùng trúc mã đi chọn nhẫn cưới, đang do dự về giá thì trúc mã bỗng cúi đầu chào: "Lâu tổng."Cô nhìn về phía người tới, hơi ngẩn ra."Lâu tổng" là Lâu Chiếu Ảnh, bạn học cấp ba của cô. Hai người cách nhau như trời với vực: cô sinh ra trong gia đình bình thường, còn Lâu Chiếu Ảnh là người thừa kế tập đoàn. Lần duy nhất tiếp xúc là vào ngày tốt nghiệp nhiều năm trước, cô từng có ý tốt đưa cho Lâu Chiếu Ảnh chiếc áo khoác của mình.Giờ đây, Lâu Chiếu Ảnh so với ký ức càng thêm thanh nhã vô song. Mà Lâu Chiếu Ảnh thì không nhận ra cô, chẳng bao lâu đã lên chiếc xe sang bên đường, rời đi.Trúc mã thở phào: "Không ngờ ở đây mà vẫn có thể gặp được người nắm quyền mới của tập đoàn..."Thương Doanh thu ánh mắt về, cười: "Tiếp tục chọn nhẫn đi."Nhưng chưa đầy một tháng... Chiếc xe sang đó dừng trước cổng khu nhà của Thương Doanh.Trong căn phòng ngủ tối mờ, cổ tay cô bị Lâu Chiếu Ảnh trói chặt, không thể nhúc nhích.Lâu Chiếu Ảnh thuận tay tháo nhẫn của cô xuống, từng tấc từng tấc vuốt qua xương quai xanh. Nghe tiếng cô run rẩy, giọng Lâu Chiếu Ảnh trầm thấp mập mờ hỏi: "Thương Doanh, những chỗ này... đã từng có ai khác chạm vào chưa?"Tag: Cường thủ hào đoạt, thân phận khác biệt, hỗ công, HE.