[BHTT - HOÀN] Sau Khi Chia Tay Người Phụ Nữ Tâm Cơ Xấu Xa - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử
Lục Hàm Nguyệt x Văn Thời Vi (3)
"Em thật sự hy vọng sau này chị sẽ cùng người khác đi biển Nam Thành check-in sao, Tiểu Hàm?"Câu hỏi ấy, cứ xoay vòng trong đầu Lục Hàm Nguyệt suốt hai ngày. Cô rất muốn nhắn cho Văn Thời Vi nói rằng mình không hề muốn, nhưng cô cũng hiểu, mình thật sự cần bình tĩnh lại, cần một chút thời gian để tiêu hóa lượng thông tin khổng lồ này....Mình không có hiểu sai gì chứ? Cô cứ lặp đi lặp lại giữa việc suy nghĩ và nghiền ngẫm, và mỗi lần có được đáp án chắc chắn, niềm vui lại dâng lên, nhấn chìm và nuốt trọn cô.May là công việc bận rộn, tâm trạng của cô có thể tạm thời được xoa dịu. Những lúc rảnh rỗi trò chuyện với Văn Thời Vi, cô cũng cố gắng kiềm chế bản thân. Hai người vẫn nói chuyện phiếm như thường ngày, trông không có gì khác biệt, chỉ là cô không còn cố tình chọc giận Văn Thời Vi nữa, và mỗi lần nhận được tin nhắn hồi đáp, cô lại cười toe toét bên này màn hình.Nhưng những ngày không được gặp Văn Thời Vi thì thật sự là dày vò. Vậy nên cô tìm một khoảng thời gian rảnh, mua chút rượu về, rồi đến căn hộ của Hoài Hạnh. Cô muốn nhân cơ hội này tâm sự với Hoài Hạnh, nói cho bạn mình biết rằng... mình thích Văn Thời Vi. Chỉ là...Cô không cẩn thận uống hơi nhiều. Trong cơn chếnh choáng, cô nghe thấy tiếng mở cửa, nói chuyện giọng đã lè nhè: "Ai đấy? Tiểu Hạnh? Là cậu à, Tiểu Hạnh?""Không phải, là chị, Văn Thời Vi đây.""Chị không phải Văn Thời Vi.""Sao chị lại không phải?"Lục Hàm Nguyệt giơ tay đếm từng ngón: "Thứ nhất, trên người Văn Thời Vi có hương thơm đặc trưng..." "Thứ hai, Văn Thời Vi không biết mật khẩu phòng em..." "Thứ ba, Văn Thời Vi giờ này đang bận ăn tối với khách hàng..."Về sau, cô cũng chẳng rõ mình đang nói với Hoài Hạnh cái gì nữa, ý thức vừa tỉnh táo vừa mơ hồ. Chẳng bao lâu, một mùi hương quen thuộc xộc thẳng vào mũi, là hương thơm thuộc về Văn Thời Vi. Cô gắng mở mắt ra, nghe thấy giọng nói dịu dàng: "Đừng nghịch nữa, Tiểu Hàm."Cô quả thật không động nữa. Giây tiếp theo, cô như rơi vào mây, cả người bị bế ngang lên. Cảm giác mất trọng lực khiến cô theo bản năng ôm lấy cổ người trước mặt. Dưới ánh đèn, cô nhìn thấy gương mặt nghiêng hơi sắc lạnh của Văn Thời Vi.Một lúc sau, cô được bế về căn hộ của mình. Văn Thời Vi đặt cô xuống sofa, vừa quay người đã bị cô kéo lại, nắm lấy cổ tay: "...Văn Thời Vi."Văn Thời Vi ngồi xổm xuống, khẽ vuốt gọn mấy sợi tóc bên tai cô, dịu dàng hỏi: "Gọi chị làm gì?""Em không muốn..." Lục Hàm Nguyệt dần dần siết chặt tay cô, nói nốt câu sau: "Em không muốn chị cùng người khác đi biển Nam Thành check-in...""Vậy chị đi với ai bây giờ?" Văn Thời Vi tiếp tục dẫn dụ.Đôi môi Lục Hàm Nguyệt khẽ mở ra, nhưng khi ý thức dần tỉnh táo hơn, cô hiểu rõ hai người họ vẫn chưa xác định mối quan hệ, nên cô không thể vội vàng trả lời. Vì vậy, cô chẳng nói thêm gì, khép môi lại, buông tay ra, nhưng hai vành tai đã đỏ ửng.Văn Thời Vi chỉ mỉm cười, không ép cô phải trả lời mà đi pha nước mật ong giải rượu, dịu dàng dỗ cô uống.Mấy ngày không gặp, trong không khí toàn là nỗi nhớ như bị nén chặt, không thể trốn tránh. Lục Hàm Nguyệt hé mắt nhìn người đang ngồi trên tấm thảm mềm, nghiêng lưng về phía cô để trả lời tin nhắn công việc, khẽ hỏi: "Không phải chị đang ăn tối với khách hàng sao?""Ăn xong rồi." Văn Thời Vi nghiêng đầu nhìn cô."Vậy sao không về nghỉ ngơi?""Vì muốn gặp Tiểu Hàm."Nói xong, cô đặt điện thoại sang một bên. Lúc này, Lục Hàm Nguyệt dường như đoán được ý đồ của cô, chủ động nói: "Ôm em đi."Hành động chính là câu trả lời.Văn Thời Vi cúi người xuống, một tay vòng qua eo Lục Hàm Nguyệt, một tay ôm lấy sau đầu cô, trong tư thế cực kỳ thân mật mà ôm trọn người vào lòng.
Lục Hàm Nguyệt vòng tay qua cổ cô, hít vào hương thơm quen thuộc, khoảng trống trong lòng từng chút một được lấp đầy.Giữa hai cơ thể dường như không còn một kẽ hở nào, nhưng nhịp tim của cả hai lại rõ rệt đến mức như muốn phá tan lồng ngực mà lao ra. Sự mờ ám chảy giữa hai người cuối cùng cũng không thể ngăn lại được nữa.Một lúc lâu sau, cái ôm gọi là "đứng đắn" ấy mới buông ra. Văn Thời Vi nâng mặt Lục Hàm Nguyệt, cười hỏi: "Có muốn rửa mặt rồi đi ngủ không?""Muốn.""Có muốn chị giúp không?""Muốn."Văn Thời Vi chống người đứng lên, kéo tay Lục Hàm Nguyệt dậy.Đôi tay Lục đại tiểu thư ít khi đụng đến việc nặng nhọc, mềm mại, trắng mịn. Cảm giác nắm trong tay rất thích, khiến người ta chẳng muốn buông.Đợi Lục Hàm Nguyệt đứng vững, tay rốt cuộc cũng buông ra. Chỉ là, chưa đầy một nhịp thở, đôi tay ấy đã đặt lên eo Văn Thời Vi, người trước mặt cũng ôm lại cô, giọng mang theo chút kéo dài: "Em ôm chị đi...""Được." Hoàn toàn không thể từ chối.Cứ thế dán sát vào nhau, cảm nhận đường cong cơ thể của đối phương, Văn Thời Vi khó khăn bế cô xuống phòng tắm tầng một. Ở đây cũng có đầy đủ đồ dùng vệ sinh cá nhân của Lục Hàm Nguyệt.Đứng trước chiếc gương lớn, Văn Thời Vi tỉ mỉ bóp kem đánh răng, đưa bàn chải điện cho Lục Hàm Nguyệt. Không chỉ vậy, cô còn buộc tóc và đội băng đô lên cho em. Những việc này, cô chưa từng làm cho bất kỳ ai, nhưng lần đầu tiên làm cho người này lại thuận tay đến lạ.Nhìn "tác phẩm" của mình trong gương, Văn Thời Vi cười rạng rỡ.Khóe môi Lục Hàm Nguyệt dính một vòng bọt kem đánh răng, cũng bật cười theo. Cơn say đã tan bớt, nhưng giờ phút này cô vẫn cảm thấy mình lâng lâng, thậm chí còn choáng váng hơn trước. Cô vừa cười vừa hỏi: "Chị cười gì vậy?"Văn Thời Vi: "Không có gì." Cô nghiêng đầu, chớp mắt, khẽ hỏi: "Sắp tới là Tết Đoan Ngọ, em có muốn đi Vân Thành với chị không?""Được... được sao không..." Không biết nói gì, nhưng cứ đồng ý là được rồi.Đánh răng xong, rửa mặt sạch sẽ.Văn Thời Vi lấy đồ dưỡng da, từng bước thoa lên mặt Lục Hàm Nguyệt.
Đầu ngón tay chạm vào da mặt, nhiệt độ và xúc cảm tương phản, cơn ngứa ngáy theo đó mà lan khắp tứ chi.Mãi đến khi nhìn thấy Lục Hàm Nguyệt lên tầng hai căn hộ, cô mới chậm rãi thở ra một hơi......Hai người họ vẫn chưa vội vàng làm rõ mối quan hệ, mà Lục Hàm Nguyệt lại rất hưởng thụ quá trình này. Nhưng trước khi đi Vân Thành, Lục Hàm Nguyệt biết được chuyện của Hoài Hạnh và Sở Vãn Đường, khiến cô kinh ngạc đến mức không biết phải nói gì. Cô vẫn luôn tưởng Hoài Hạnh là "gái thẳng", bằng không sao có thể hoàn toàn dửng dưng trước Văn Thời Vi được chứ?Quan trọng là bản thân cô chẳng thể nào kháng cự nổi dù chỉ một chút đối với Văn Thời Vi. Nhân lúc trò chuyện với Hoài Hạnh, cô cũng đem thân phận thật của mình ra "thú nhận"."Gái thẳng" gì chứ... ý là thẳng tới mức trực tiếp yêu con gái à?*Chơi chữ thẳng, vì thẳng còn còn có nghĩa là trực tiếp trực diện, ví dụ như: nói thẳng.Chỉ nghĩ đến câu nói vui trên mạng ấy, cô đã thấy buồn cười. Nhưng rung động của cô dành cho Văn Thời Vi, không phải là không có lý do. Ngay từ trước khi gặp mặt, khi chỉ nghe Hoài Hạnh miêu tả về Văn Thời Vi, trong lòng cô đã tràn ngập một sự hiếu kỳ mãnh liệt.Ở một mức độ nào đó, tò mò chính là chiếc chìa khóa mở ra rung động. Lần đầu tiên gõ cửa và nhìn thấy Văn Thời Vi vào năm 2023, chiếc chìa khóa ấy đã tự động xoay chuyển ngoài tầm kiểm soát. Cánh cửa trái tim và lớp phòng ngự trong lòng cô đều đồng thời mở toang.Khi kỳ nghỉ Đoan Ngọ đến, Lục Hàm Nguyệt theo Hoài Hạnh và Văn Thời Vi cùng đến Vân Thành. Trong hai năm vừa qua, Văn Như Ngọc cũng từng đến Hải Thành vài lần. Bởi vì hai người họ lúc đó chỉ là "bạn bè", nên Lục Hàm Nguyệt cũng từng gặp Văn Như Ngọc vài lần, lại còn thấy dì ấy nói chuyện rất dịu dàng, nhìn ra được rằng Văn Như Ngọc rất quý mình.Chỉ là, lần này bước vào nhà họ Văn, bầu không khí hơi khác. Từ sau đêm đó, sự mờ ám giữa cô và Văn Thời Vi đã bị khơi mở, tuy vẫn chưa chính thức xác định quan hệ, nhưng thực chất trong lòng cả hai đều rõ đây chỉ là chuyện sớm muộn.Đúng lúc trong nhà họ Văn có người gửi đến một giỏ vải thiều. Lục Hàm Nguyệt không muốn tự tay bóc, Văn Thời Vi liền ngồi bên cạnh, bóc vải cho cô. Cô há miệng cắn miếng vải Văn Thời Vi đưa tới, ánh mắt gắt gao khóa chặt gương mặt chị. Mà Văn Thời Vi cũng chẳng né tránh, cứ nhìn cô chậm rãi cắn, chậm rãi nuốt.Lục Hàm Nguyệt có chút ngượng ngùng, ánh mắt liền trốn đi."Ngọt không?" Văn Thời Vi hỏi."Ngọt." Rồi lại cảm thấy câu trả lời ấy chưa đủ để biểu đạt thái độ của mình, Lục Hàm Nguyệt bổ sung: "Còn ngọt hơn bất cứ quả vải nào em từng ăn."Văn Thời Vi nhướng mày: "Vậy là tốt rồi."Nhưng đây là Vân Thành, là "địa bàn" của Văn Thời Vi và Hoài Hạnh. Đặc biệt là sau bữa cơm, Văn Thời Vi còn bảo với Hoài Hạnh rằng mấy người bạn cũ của mình rất nhớ cô ấy, khiến Lục Hàm Nguyệt hơi ghen.Cô ghen vì Hoài Hạnh và Văn Thời Vi là thanh mai, còn mình thì không. Cô ghen vì mình quen biết Văn Thời Vi quá muộn. Mà câu nói vừa rồi của Văn Thời Vi cũng không có gì sai, bởi cô cũng quen biết vài người bạn của Lục Chẩm Nguyệt, thỉnh thoảng những người ấy cũng nhắn với chị gái rằng nhớ đứa em gái này.Hoài Hạnh lập tức tìm cách trốn khỏi hiện trường, để phòng khách lại cho hai người."Không cần cố tỏ ra ngoan ngoãn trước mặt mẹ chị đâu. Có phải khó chịu lắm không?" Văn Thời Vi phát hiện bầu không khí có chút không đúng, liền đưa tay xoa bụng Lục Hàm Nguyệt qua lớp áo.Lục Hàm Nguyệt xoay người, cúi đầu nghịch điện thoại, vẫn đang giận dỗi: "Có gì đâu mà em khó chịu.""Hai ngày nay mọi người cứ hỏi bao giờ chị dẫn em đến gặp. Chị bảo, chính là hôm nay." "Đừng giận chị nữa, Tiểu Hàm."Thái độ dỗ dành của Văn Thời Vi rõ ràng. Lục Hàm Nguyệt vẫn chưa chịu quay đầu, nhưng lại giơ điện thoại lên, để cô xem tin nhắn vừa gửi cho người trong lòng:【Mau dỗ em đi, em sắp điên rồi!】Khoảnh khắc tiếp theo, điều Lục Hàm Nguyệt không ngờ tới là...Văn Thời Vi đoạt lấy điện thoại của cô, dịu dàng nói: "Đang dỗ đây mà."Rồi lập tức cúi xuống, đặt một nụ hôn thật nhẹ lên má cô.Lục Hàm Nguyệt cứng người, ngay cả lông mi cũng quên rung động. Chỗ vừa được Văn Thời Vi hôn lập tức nóng ran, cô ngẩn người mấy giây, sau đó liền bị Văn Thời Vi xoay người lại.Chị lại hôn lên má bên kia, ánh mắt chan chứa dịu dàng nhìn vào mắt cô: "Tiểu Hàm, đừng giận mà."...Ai mà giận nổi nữa?Buổi chiều hôm đó, cô theo Văn Thời Vi đi gặp nhóm bạn cấp ba. Dù là lúc ăn cơm hay lúc chơi game, Văn Thời Vi đều chăm sóc cô chu đáo, khiến Lục Hàm Nguyệt chìm đắm trong biển tình mang tên Văn Thời Vi, mất hết phương hướng.Sau khi buổi tụ tập kết thúc, trên đường về nhà họ Văn, Văn Thời Vi dừng xe bên đường. Lục Hàm Nguyệt có hơi khó hiểu, nhưng cũng rất hưởng thụ khoảng không gian riêng hai người. Ánh đèn đường mờ nhạt hắt vào xe, bao trùm lên bầu không khí mập mờ.Văn Thời Vi xuống xe, mở cốp lấy ra bó hoa đã chuẩn bị từ trước. Cô kéo cửa ghế phụ, có chút căng thẳng đưa hoa về phía trước.Lục Hàm Nguyệt nhận lấy, ôm trong tay, nhìn người đứng trước mặt, chưa kịp nói gì đã nghe Văn Thời Vi cất giọng: "Tiểu Hàm, quãng thời gian qua, chị luôn suy nghĩ phải làm sao để nói cho em biết tình cảm của chị. Em từng nói không ai xứng với em. Hai năm nay, đôi khi chị cũng tự nghi ngờ bản thân... sợ mình không đủ tư cách. Lần này đưa em đến Vân Thành, cũng là để em hiểu rõ chị hơn."Giọng cô nói không còn trôi chảy như thường, đầy căng thẳng, nhưng vẫn tiếp tục:"Nhà chị rất sạch sẽ. Vòng quan hệ xã giao của chị cũng rất sạch sẽ... Trái tim chị cũng vậy, và em đã sớm bước vào rồi.""Chị thích em, thật sự rất thích em. Em... có muốn ở bên chị không?"Nói đến cuối, giọng nói còn run lên, bị làn gió đêm se lạnh nghe rõ mồn một.Lục Hàm Nguyệt không lập tức trả lời. Cô mở cửa xe, bước xuống, một tay ôm hoa thõng bên hông, tay kia kéo Văn Thời Vi lại gần, siết lấy eo cô, ghé sát lại, khẽ hỏi: "Sao bây giờ mới nói với em những điều chị vẫn trăn trở này?""..." Văn Thời Vi mím môi. "Tại chị quen rồi."Quen với việc giấu đi tình cảm của bản thân. Quen với việc giấu đi cảm xúc. Quen với việc giấu đi mọi thứ thuộc về mình.Nhưng giờ đây, hai người đều tình trong như đã, cô không thể giữ bình tĩnh và lý trí nữa. Cô cũng không thể tiếp tục chờ đợi. Cô muốn để Lục Hàm Nguyệt biết, trái tim mình đã tràn đầy đến mức muốn tràn ra ngoài."Văn Thời Vi." Lục Hàm Nguyệt đưa tay lên, chậm rãi vuốt qua hàng lông mày của cô. "Từ nhỏ đến lớn, em chẳng phải người quá tự tin... vì em đã nghe vô số câu kiểu như 'Mình thích chị cậu hơn', 'Cậu không bằng chị cậu', 'Cậu kém xa chị cậu'... Em sợ bị so sánh, sợ thua kém, sợ đến cả chuyện yêu đương cũng sẽ nhận lấy kết cục đó. Cho nên em khép kín trái tim, ngoài mặt thì nói chẳng ai xứng với mình.""Nhưng đến lúc này em mới biết, lẽ ra em nên sớm nói cho chị biết là em thích chị.""Em... rất, rất, rất thích chị. Thích nghe chị gọi em là Tiểu Hàm,
thích mùi trái cây trên người chị, thích ánh mắt chị nhìn em, thích sự tinh tế và yếu mềm của chị, thích tất cả mọi thứ thuộc về chị..."Trên con đường có xe khác lướt qua, ánh đèn nhấp nháy. Chẳng ai để ý, bên cạnh chiếc xe đỗ ven đường ấy, có hai người phụ nữ đang trao nhau lời tỏ tình.Lục Hàm Nguyệt nói đến mắt đã hơi ươn ướt. Cô hít sâu một hơi: "Em muốn ở bên chị, luôn luôn ở bên chị."Văn Thời Vi khẽ bật cười, cũng đưa tay chạm lên gương mặt cô."Lần này đưa em đến gặp bạn chị, thật ra chị đã nói riêng với họ là chị sẽ đưa bạn gái về Vân Thành, hỏi họ có muốn gặp không. Lúc ấy chị chưa chắc chắn... nhưng bây giờ thì chắc rồi."Lục Hàm Nguyệt lập tức nắm tay cô, ghé sát lại. Bóng hai người nhập vào nhau, chẳng phân biệt nổi ai với ai. Cô đặt một nụ hôn lên khóe môi Văn Thời Vi, rồi rời đi. Dưới ánh sáng mờ, chẳng gì che giấu được tia sáng trong mắt hai người."Bạn gái hôn chị này."Lời tác giả:Vốn còn muốn viết thêm cảnh bùng nổ ngọt ngào, nhưng nghĩ lại, cứ để cặp đôi này dừng ở đoạn tình yêu trong sáng như vậy đi~~~~ Tiểu Hàm và Thời Vi của chúng ta sẽ mãi mãi hạnh phúc, hu hu hu hu!
Lục Hàm Nguyệt vòng tay qua cổ cô, hít vào hương thơm quen thuộc, khoảng trống trong lòng từng chút một được lấp đầy.Giữa hai cơ thể dường như không còn một kẽ hở nào, nhưng nhịp tim của cả hai lại rõ rệt đến mức như muốn phá tan lồng ngực mà lao ra. Sự mờ ám chảy giữa hai người cuối cùng cũng không thể ngăn lại được nữa.Một lúc lâu sau, cái ôm gọi là "đứng đắn" ấy mới buông ra. Văn Thời Vi nâng mặt Lục Hàm Nguyệt, cười hỏi: "Có muốn rửa mặt rồi đi ngủ không?""Muốn.""Có muốn chị giúp không?""Muốn."Văn Thời Vi chống người đứng lên, kéo tay Lục Hàm Nguyệt dậy.Đôi tay Lục đại tiểu thư ít khi đụng đến việc nặng nhọc, mềm mại, trắng mịn. Cảm giác nắm trong tay rất thích, khiến người ta chẳng muốn buông.Đợi Lục Hàm Nguyệt đứng vững, tay rốt cuộc cũng buông ra. Chỉ là, chưa đầy một nhịp thở, đôi tay ấy đã đặt lên eo Văn Thời Vi, người trước mặt cũng ôm lại cô, giọng mang theo chút kéo dài: "Em ôm chị đi...""Được." Hoàn toàn không thể từ chối.Cứ thế dán sát vào nhau, cảm nhận đường cong cơ thể của đối phương, Văn Thời Vi khó khăn bế cô xuống phòng tắm tầng một. Ở đây cũng có đầy đủ đồ dùng vệ sinh cá nhân của Lục Hàm Nguyệt.Đứng trước chiếc gương lớn, Văn Thời Vi tỉ mỉ bóp kem đánh răng, đưa bàn chải điện cho Lục Hàm Nguyệt. Không chỉ vậy, cô còn buộc tóc và đội băng đô lên cho em. Những việc này, cô chưa từng làm cho bất kỳ ai, nhưng lần đầu tiên làm cho người này lại thuận tay đến lạ.Nhìn "tác phẩm" của mình trong gương, Văn Thời Vi cười rạng rỡ.Khóe môi Lục Hàm Nguyệt dính một vòng bọt kem đánh răng, cũng bật cười theo. Cơn say đã tan bớt, nhưng giờ phút này cô vẫn cảm thấy mình lâng lâng, thậm chí còn choáng váng hơn trước. Cô vừa cười vừa hỏi: "Chị cười gì vậy?"Văn Thời Vi: "Không có gì." Cô nghiêng đầu, chớp mắt, khẽ hỏi: "Sắp tới là Tết Đoan Ngọ, em có muốn đi Vân Thành với chị không?""Được... được sao không..." Không biết nói gì, nhưng cứ đồng ý là được rồi.Đánh răng xong, rửa mặt sạch sẽ.Văn Thời Vi lấy đồ dưỡng da, từng bước thoa lên mặt Lục Hàm Nguyệt.
Đầu ngón tay chạm vào da mặt, nhiệt độ và xúc cảm tương phản, cơn ngứa ngáy theo đó mà lan khắp tứ chi.Mãi đến khi nhìn thấy Lục Hàm Nguyệt lên tầng hai căn hộ, cô mới chậm rãi thở ra một hơi......Hai người họ vẫn chưa vội vàng làm rõ mối quan hệ, mà Lục Hàm Nguyệt lại rất hưởng thụ quá trình này. Nhưng trước khi đi Vân Thành, Lục Hàm Nguyệt biết được chuyện của Hoài Hạnh và Sở Vãn Đường, khiến cô kinh ngạc đến mức không biết phải nói gì. Cô vẫn luôn tưởng Hoài Hạnh là "gái thẳng", bằng không sao có thể hoàn toàn dửng dưng trước Văn Thời Vi được chứ?Quan trọng là bản thân cô chẳng thể nào kháng cự nổi dù chỉ một chút đối với Văn Thời Vi. Nhân lúc trò chuyện với Hoài Hạnh, cô cũng đem thân phận thật của mình ra "thú nhận"."Gái thẳng" gì chứ... ý là thẳng tới mức trực tiếp yêu con gái à?*Chơi chữ thẳng, vì thẳng còn còn có nghĩa là trực tiếp trực diện, ví dụ như: nói thẳng.Chỉ nghĩ đến câu nói vui trên mạng ấy, cô đã thấy buồn cười. Nhưng rung động của cô dành cho Văn Thời Vi, không phải là không có lý do. Ngay từ trước khi gặp mặt, khi chỉ nghe Hoài Hạnh miêu tả về Văn Thời Vi, trong lòng cô đã tràn ngập một sự hiếu kỳ mãnh liệt.Ở một mức độ nào đó, tò mò chính là chiếc chìa khóa mở ra rung động. Lần đầu tiên gõ cửa và nhìn thấy Văn Thời Vi vào năm 2023, chiếc chìa khóa ấy đã tự động xoay chuyển ngoài tầm kiểm soát. Cánh cửa trái tim và lớp phòng ngự trong lòng cô đều đồng thời mở toang.Khi kỳ nghỉ Đoan Ngọ đến, Lục Hàm Nguyệt theo Hoài Hạnh và Văn Thời Vi cùng đến Vân Thành. Trong hai năm vừa qua, Văn Như Ngọc cũng từng đến Hải Thành vài lần. Bởi vì hai người họ lúc đó chỉ là "bạn bè", nên Lục Hàm Nguyệt cũng từng gặp Văn Như Ngọc vài lần, lại còn thấy dì ấy nói chuyện rất dịu dàng, nhìn ra được rằng Văn Như Ngọc rất quý mình.Chỉ là, lần này bước vào nhà họ Văn, bầu không khí hơi khác. Từ sau đêm đó, sự mờ ám giữa cô và Văn Thời Vi đã bị khơi mở, tuy vẫn chưa chính thức xác định quan hệ, nhưng thực chất trong lòng cả hai đều rõ đây chỉ là chuyện sớm muộn.Đúng lúc trong nhà họ Văn có người gửi đến một giỏ vải thiều. Lục Hàm Nguyệt không muốn tự tay bóc, Văn Thời Vi liền ngồi bên cạnh, bóc vải cho cô. Cô há miệng cắn miếng vải Văn Thời Vi đưa tới, ánh mắt gắt gao khóa chặt gương mặt chị. Mà Văn Thời Vi cũng chẳng né tránh, cứ nhìn cô chậm rãi cắn, chậm rãi nuốt.Lục Hàm Nguyệt có chút ngượng ngùng, ánh mắt liền trốn đi."Ngọt không?" Văn Thời Vi hỏi."Ngọt." Rồi lại cảm thấy câu trả lời ấy chưa đủ để biểu đạt thái độ của mình, Lục Hàm Nguyệt bổ sung: "Còn ngọt hơn bất cứ quả vải nào em từng ăn."Văn Thời Vi nhướng mày: "Vậy là tốt rồi."Nhưng đây là Vân Thành, là "địa bàn" của Văn Thời Vi và Hoài Hạnh. Đặc biệt là sau bữa cơm, Văn Thời Vi còn bảo với Hoài Hạnh rằng mấy người bạn cũ của mình rất nhớ cô ấy, khiến Lục Hàm Nguyệt hơi ghen.Cô ghen vì Hoài Hạnh và Văn Thời Vi là thanh mai, còn mình thì không. Cô ghen vì mình quen biết Văn Thời Vi quá muộn. Mà câu nói vừa rồi của Văn Thời Vi cũng không có gì sai, bởi cô cũng quen biết vài người bạn của Lục Chẩm Nguyệt, thỉnh thoảng những người ấy cũng nhắn với chị gái rằng nhớ đứa em gái này.Hoài Hạnh lập tức tìm cách trốn khỏi hiện trường, để phòng khách lại cho hai người."Không cần cố tỏ ra ngoan ngoãn trước mặt mẹ chị đâu. Có phải khó chịu lắm không?" Văn Thời Vi phát hiện bầu không khí có chút không đúng, liền đưa tay xoa bụng Lục Hàm Nguyệt qua lớp áo.Lục Hàm Nguyệt xoay người, cúi đầu nghịch điện thoại, vẫn đang giận dỗi: "Có gì đâu mà em khó chịu.""Hai ngày nay mọi người cứ hỏi bao giờ chị dẫn em đến gặp. Chị bảo, chính là hôm nay." "Đừng giận chị nữa, Tiểu Hàm."Thái độ dỗ dành của Văn Thời Vi rõ ràng. Lục Hàm Nguyệt vẫn chưa chịu quay đầu, nhưng lại giơ điện thoại lên, để cô xem tin nhắn vừa gửi cho người trong lòng:【Mau dỗ em đi, em sắp điên rồi!】Khoảnh khắc tiếp theo, điều Lục Hàm Nguyệt không ngờ tới là...Văn Thời Vi đoạt lấy điện thoại của cô, dịu dàng nói: "Đang dỗ đây mà."Rồi lập tức cúi xuống, đặt một nụ hôn thật nhẹ lên má cô.Lục Hàm Nguyệt cứng người, ngay cả lông mi cũng quên rung động. Chỗ vừa được Văn Thời Vi hôn lập tức nóng ran, cô ngẩn người mấy giây, sau đó liền bị Văn Thời Vi xoay người lại.Chị lại hôn lên má bên kia, ánh mắt chan chứa dịu dàng nhìn vào mắt cô: "Tiểu Hàm, đừng giận mà."...Ai mà giận nổi nữa?Buổi chiều hôm đó, cô theo Văn Thời Vi đi gặp nhóm bạn cấp ba. Dù là lúc ăn cơm hay lúc chơi game, Văn Thời Vi đều chăm sóc cô chu đáo, khiến Lục Hàm Nguyệt chìm đắm trong biển tình mang tên Văn Thời Vi, mất hết phương hướng.Sau khi buổi tụ tập kết thúc, trên đường về nhà họ Văn, Văn Thời Vi dừng xe bên đường. Lục Hàm Nguyệt có hơi khó hiểu, nhưng cũng rất hưởng thụ khoảng không gian riêng hai người. Ánh đèn đường mờ nhạt hắt vào xe, bao trùm lên bầu không khí mập mờ.Văn Thời Vi xuống xe, mở cốp lấy ra bó hoa đã chuẩn bị từ trước. Cô kéo cửa ghế phụ, có chút căng thẳng đưa hoa về phía trước.Lục Hàm Nguyệt nhận lấy, ôm trong tay, nhìn người đứng trước mặt, chưa kịp nói gì đã nghe Văn Thời Vi cất giọng: "Tiểu Hàm, quãng thời gian qua, chị luôn suy nghĩ phải làm sao để nói cho em biết tình cảm của chị. Em từng nói không ai xứng với em. Hai năm nay, đôi khi chị cũng tự nghi ngờ bản thân... sợ mình không đủ tư cách. Lần này đưa em đến Vân Thành, cũng là để em hiểu rõ chị hơn."Giọng cô nói không còn trôi chảy như thường, đầy căng thẳng, nhưng vẫn tiếp tục:"Nhà chị rất sạch sẽ. Vòng quan hệ xã giao của chị cũng rất sạch sẽ... Trái tim chị cũng vậy, và em đã sớm bước vào rồi.""Chị thích em, thật sự rất thích em. Em... có muốn ở bên chị không?"Nói đến cuối, giọng nói còn run lên, bị làn gió đêm se lạnh nghe rõ mồn một.Lục Hàm Nguyệt không lập tức trả lời. Cô mở cửa xe, bước xuống, một tay ôm hoa thõng bên hông, tay kia kéo Văn Thời Vi lại gần, siết lấy eo cô, ghé sát lại, khẽ hỏi: "Sao bây giờ mới nói với em những điều chị vẫn trăn trở này?""..." Văn Thời Vi mím môi. "Tại chị quen rồi."Quen với việc giấu đi tình cảm của bản thân. Quen với việc giấu đi cảm xúc. Quen với việc giấu đi mọi thứ thuộc về mình.Nhưng giờ đây, hai người đều tình trong như đã, cô không thể giữ bình tĩnh và lý trí nữa. Cô cũng không thể tiếp tục chờ đợi. Cô muốn để Lục Hàm Nguyệt biết, trái tim mình đã tràn đầy đến mức muốn tràn ra ngoài."Văn Thời Vi." Lục Hàm Nguyệt đưa tay lên, chậm rãi vuốt qua hàng lông mày của cô. "Từ nhỏ đến lớn, em chẳng phải người quá tự tin... vì em đã nghe vô số câu kiểu như 'Mình thích chị cậu hơn', 'Cậu không bằng chị cậu', 'Cậu kém xa chị cậu'... Em sợ bị so sánh, sợ thua kém, sợ đến cả chuyện yêu đương cũng sẽ nhận lấy kết cục đó. Cho nên em khép kín trái tim, ngoài mặt thì nói chẳng ai xứng với mình.""Nhưng đến lúc này em mới biết, lẽ ra em nên sớm nói cho chị biết là em thích chị.""Em... rất, rất, rất thích chị. Thích nghe chị gọi em là Tiểu Hàm,
thích mùi trái cây trên người chị, thích ánh mắt chị nhìn em, thích sự tinh tế và yếu mềm của chị, thích tất cả mọi thứ thuộc về chị..."Trên con đường có xe khác lướt qua, ánh đèn nhấp nháy. Chẳng ai để ý, bên cạnh chiếc xe đỗ ven đường ấy, có hai người phụ nữ đang trao nhau lời tỏ tình.Lục Hàm Nguyệt nói đến mắt đã hơi ươn ướt. Cô hít sâu một hơi: "Em muốn ở bên chị, luôn luôn ở bên chị."Văn Thời Vi khẽ bật cười, cũng đưa tay chạm lên gương mặt cô."Lần này đưa em đến gặp bạn chị, thật ra chị đã nói riêng với họ là chị sẽ đưa bạn gái về Vân Thành, hỏi họ có muốn gặp không. Lúc ấy chị chưa chắc chắn... nhưng bây giờ thì chắc rồi."Lục Hàm Nguyệt lập tức nắm tay cô, ghé sát lại. Bóng hai người nhập vào nhau, chẳng phân biệt nổi ai với ai. Cô đặt một nụ hôn lên khóe môi Văn Thời Vi, rồi rời đi. Dưới ánh sáng mờ, chẳng gì che giấu được tia sáng trong mắt hai người."Bạn gái hôn chị này."Lời tác giả:Vốn còn muốn viết thêm cảnh bùng nổ ngọt ngào, nhưng nghĩ lại, cứ để cặp đôi này dừng ở đoạn tình yêu trong sáng như vậy đi~~~~ Tiểu Hàm và Thời Vi của chúng ta sẽ mãi mãi hạnh phúc, hu hu hu hu!