[BHTT - HOÀN] Sau Khi Chia Tay Người Phụ Nữ Tâm Cơ Xấu Xa - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử
Lục Hàm Nguyệt x Văn Thời Vi (2)
Chưa từng có ai gọi Lục Hàm Nguyệt là "Tiểu Hàm". Gọi cô bằng cả họ tên thì có, gọi là "Hàm Nguyệt" cũng có, gọi "Nguyệt Nguyệt" cũng có, nhưng được gọi là "Tiểu Hàm" thì đây là lần đầu tiên.Rất lạ, lạ đến mức khi nghe Văn Thời Vi gọi cô như thế, cô hơi sững người một chút. Cũng rất mới mẻ, mới mẻ đến mức khi nghe Văn Thời Vi gọi như vậy, cô ngẩn ra xong lại thấy thú vị.Ngay sau đó, cảm xúc vui sướng như thủy triều tràn đến, nhấn chìm cô hoàn toàn. Nhìn đôi mắt đào hoa ở khoảng cách gần trong gang tấc, cô chỉ cảm thấy mình đang chìm sâu trong ánh mắt dịu dàng ấy.Lúc này cô lại thấy may mắn vì mình đang sốt, như vậy trong mắt Văn Thời Vi, gương mặt đỏ ửng của cô là vì bệnh, chứ không phải vì tim đập loạn nhịp."Em..." Lục Hàm Nguyệt khó khăn mấp máy môi, né tránh ánh mắt, khẽ nói: "Giọng điệu như thế này là vừa rồi, đừng hung dữ với em nữa."Văn Thời Vi: "Ừ, chị sai rồi." Cô đưa miệng cốc tới bên môi Lục Hàm Nguyệt: "Vậy... uống nước, rồi uống thuốc, được không? Phải hạ sốt trước đã, Tiểu Hàm."Cái cách gọi đó lăn qua lăn lại trong miệng cô, chính cô cũng thấy nó thật đáng yêu.Lục Hàm Nguyệt vẫn còn chút sức, bản năng mách bảo cô rằng khoảng cách này quá nguy hiểm, cô liền liếc nhìn Văn Thời Vi, rồi tự mình cầm lấy cốc nước.Nhưng trong quá trình đó, cô vẫn vô tình chạm phải đầu ngón tay mát lạnh của Văn Thời Vi. Cái lành lạnh ấy trái ngược hoàn toàn với nhiệt độ cơ thể cô, đối lập rõ rệt, khiến cô khẽ run hàng mi, một lần nữa không dám nhìn vào cô ấy, ngoan ngoãn uống thuốc.Đặt cốc nước lại bàn trà, Văn Thời Vi ngồi xuống tấm thảm lông mềm, chưa rời đi ngay.Cô đang trả lời tin nhắn công việc trên điện thoại. Công ty là doanh nghiệp nước ngoài, cô từng du học ở Đức nên sẽ phụ trách hầu hết các mảng nghiệp vụ bên Đức. Chỉ trả lời tin nhắn thì chưa đủ, chẳng mấy chốc màn hình đã chuyển sang hiển thị cuộc gọi, cô nhanh chóng tắt âm, liếc nhìn Lục Hàm Nguyệt đang ngủ trên sofa, rồi cầm điện thoại vào bếp nghe máy.Khi quay ra thì thấy Lục Hàm Nguyệt đã tỉnh.Văn Thời Vi bước lại gần, hỏi: "Chị làm ồn đến em à?""Xin lỗi nhé, Văn Thời Vi, chị bận thế mà còn để em làm phiền.""Không sao cả." Văn Thời Vi mỉm cười: "Chúng ta không phải là bạn sao?" Cô ngừng một lát, nói thêm, "Chuyện này chị sẽ không nói với Hạnh Hạnh đâu, em đừng lo, cứ yên tâm mà dưỡng bệnh.""Chị sắp về rồi à?""Để chị đo nhiệt độ cho em lần nữa đã." Vừa nói, cô lại cầm lấy nhiệt kế.Lục Hàm Nguyệt khẽ cười: "Chị về nghỉ ngơi đi, cũng khuya rồi, cảm ơn chị nhé."Bàn tay lơ lửng của Văn Thời Vi khựng lại một lúc, cô nhìn vào mắt Lục Hàm Nguyệt, khẽ gật đầu: "Ừ, em chú ý giữ gìn, trước khi khỏi hẳn thì đừng quay mấy video kiểu đó nữa.""Biết rồi, biết rồi mà."Không dặn dò thêm gì nữa, Văn Thời Vi rời khỏi căn hộ.Lục Hàm Nguyệt nhìn không gian trống trải sau khi cô đi, ôm chặt gối ôm một cách đầy bực bội. Mục đích tối nay của cô đã đạt được, vậy mà trong đầu vẫn không kìm được mà hiện lên suy nghĩ cô vẫn luôn đau đáu..Văn Thời Vi vẫn còn thích Hoài Hạnh, đúng không?Đúng là cô chưa từng yêu đương, nhưng không có nghĩa là cô ngốc. Đêm Văn Thời Vi thẳng thắn về xu hướng tính dục của mình, những lời đó chính là nói cho Hoài Hạnh nghe. Mà cô đứng ngoài nhìn cũng rõ, Hoài Hạnh không hề có tình cảm như thế với Văn Thời Vi...Không ảnh hưởng đến việc Văn Thời Vi vẫn thích Hoài Hạnh. Ngày trước thích, bây giờ thích, sau này cũng sẽ tiếp tục thích.Lục Hàm Nguyệt từ từ nhắm mắt lại. Cô muốn khuyên Văn Thời Vi đừng thích Hoài Hạnh nữa, một mối tình đơn phương không có hy vọng như vậy thì còn định kéo dài đến bao giờ? Không thấy đau khổ sao?Nếu vậy thì việc cô cố tìm kiếm cảm giác tồn tại trước mặt Văn Thời Vi... chẳng phải cũng không đến nỗi quá ích kỷ sao? Tính ra, chẳng phải cô cũng đang giúp đỡ Văn Thời Vi à? Bớt dành tâm trí cho Hoài Hạnh, thì sẽ bớt đau khổ hơn, đúng không?Mang theo ý nghĩ ấy, Lục Hàm Nguyệt tiếp tục kế hoạch của mình. Cô vẫn thi thoảng chọc tức Văn Thời Vi, khiến cô ấy giận, đôi khi làm quá lên, lại cộng thêm công việc của Văn Thời Vi bận rộn, không có nhiều thời gian để ý đến cô, cô lại rơi vào trạng thái tự giằng xé, quay đầu đi dỗ người.Miệng thì vẫn luôn miệng nói mình là gái thẳng, nếu không thì lỡ để người ta phát hiện ra tâm tư của mình thì biết làm sao? Thời gian như vậy cứ thế tiếp diễn, bất tri bất giác, đã trôi qua hai năm.Cuối tháng 4 năm 2025, cô và Hoài Hạnh đã trở thành người quản lý của Tơ Quý.Lần đó cô có một thương vụ cần đàm phán ở Nam Thành, Hoài Hạnh cũng phải tham gia hội chợ thời trang tại Nam Thành. Nhưng trước khi đến nơi, cô lại giở chiêu cũ, chọc cho Văn Thời Vi giận.Cô nói ở bờ biển Nam Thành có một địa điểm "thánh địa check-in" của các cặp đôi nữ, rồi hỏi Văn Thời Vi sau này có cùng bạn gái đến đó không. Lại nói bản thân là gái thẳng, không cần mấy thứ có tính nghi thức như thế.Sau khi gửi những lời đó đi, Văn Thời Vi chỉ trả lời một dấu chấm, rồi không liên lạc gì với cô nữa. Cô thật ra rất hiểu nguyên nhân đằng sau chuyện này....Hai năm qua ở bên nhau, giữa cô và Văn Thời Vi tồn tại một bầu không khí hết sức vi diệu. Văn Thời Vi tốt với cô, quan tâm, chăm sóc cô. Vì những "sắp đặt có chủ đích" của cô, số lần hai người họ ở riêng với nhau không hề ít. Nhưng mỗi lần như thế, hai người lại luôn giữ một khoảng cách nhất định, giống như thật sự chỉ là bạn bè.Thế nhưng rõ ràng bên dưới mặt nước yên ả kia là dòng ngầm cuộn chảy không yên.Lần đầu tiên rung động, cô không phân biệt nổi, cũng chẳng nhận rõ được Văn Thời Vi rốt cuộc có cảm giác gì với mình. Cô chỉ có thể liên tục khiêu khích Văn Thời Vi, rồi lại lấy lý do "tôi là gái thẳng" để khiến cô ấy dần hạ bớt phòng bị.Cô lên mạng tra cứu các bài viết liên quan, thấy có người nói một trong những ảo giác lớn nhất thế gian này chính là "tưởng rằng người mình thích cũng thích lại mình". Khi nhìn thấy câu ấy, cô vô cùng đồng cảm. Đúng vậy mà, Văn Thời Vi và Hoài Hạnh là thanh mai bao nhiêu năm, còn cô thì mới quen Văn Thời Vi được bao lâu? Cô lấy đâu ra tự tin để cho rằng Văn Thời Vi sẽ thích mình?Là vì những tiếng gọi "Tiểu Hàm" đầy dịu dàng kia sao? Nhưng Văn Thời Vi cũng gọi "Hạnh Hạnh" như thế mà.Là vì mỗi lần cô ốm yếu bệnh tật, đều có Văn Thời Vi ở bên cạnh? Nhưng chị ấy cũng đối xử với Hoài Hạnh như vậy còn gì....Vậy thì cô phải phân biệt thế nào đây?Không phải cô không tin Hoài Hạnh. Cô chỉ là không tin chính mình. Dưới cái hào quang quá chói của chị gái Lục Chẩm Nguyệt, từ nhỏ đến lớn cô không thể xem là người quá tự tin. Ngay cả câu nói "không ai xứng với tôi" cũng chỉ là một lớp vỏ ngoài để tự vệ. Cô muốn bảo vệ bản thân mình thật kỹ.Nhưng vì Văn Thời Vi, cô đã thò đầu ra khỏi lớp vỏ ấy, để cảm nhận hương hoa từ người kia tỏa ra. Mùi hương ấy khiến cô say mê, nhưng cũng khiến cô bừng tỉnh.Trong những ngày công tác ở Nam Thành, mỗi lần đi ngang qua đường Triều Âm, cô lại nhớ đến Văn Thời Vi. Cô chụp lại cảnh mình bị gió biển thổi cho "oa oa oa" trông ngốc nghếch, định gửi cho Văn Thời Vi xem. Nhưng vừa nhìn thấy dấu chấm câu kia, cô lập tức kìm lại mọi ý định, rồi lại không nhịn được mà lướt ngược lên xem lại đoạn hội thoại giữa mình và Văn Thời Vi. Lướt mãi, lướt mãi, khóe môi lại không kiềm được mà cong lên. Rõ ràng không có câu chữ nào mập mờ, vậy mà nhìn vào lại khiến cô thấy thật hưởng thụ.May mà cô bạn thân Hoài Hạnh đã giữ lời, giúp cô "nói tốt vài câu" trước mặt Văn Thời Vi, khiến họ nối lại liên lạc.Nhưng trước khi rời Nam Thành, cô lại nổi tính đại tiểu thư, rõ ràng là muốn nhanh chóng gặp Văn Thời Vi, vậy mà đến khi mở miệng nói chuyện, nội dung gửi đi lại biến thành mệnh lệnh: "Đến đón em."Hôm ấy là thứ Hai, chuyến bay của cô vừa khéo đến nơi vào buổi trưa. Nhưng Văn Thời Vi lại nói: "Chị không muốn."Trong phòng chờ hạng thương gia, Hoài Hạnh nhìn đoạn tin nhắn cô gửi, lộ vẻ kinh ngạc: "Cậu không cảm thấy cậu như đang ra lệnh à? Gì mà 'Đến đón em' chứ?""Có vấn đề gì sao?""Cậu chỉ là muốn được gặp chị ấy trước tiên, vậy thì cứ nói thẳng với chị ấy là được rồi." Người bạn chẳng chút nể nang vạch trần cô.Lục Hàm Nguyệt hơi lúng túng, trợn to mắt: "Ai mà thèm chứ?! Cậu đừng có vu oan được không? Tôi chỉ là cảm thấy gặp chị ấy rồi thì tiện xin lỗi luôn, cậu cũng biết mà, tôi hay vô tình làm chị ấy giận..."Vừa nói đến đây, bản thân cô đã cảm thấy chột dạ."...Rốt cuộc cậu 'vô tình' chỗ nào vậy?""......"May mà lúc ấy, Sở Vãn Đường bước vào phòng chờ, thu hút sự chú ý của cô, phá vỡ bầu không khí trầm lặng giữa hai người.Chẳng bao lâu sau, Hoài Hạnh rời khỏi phòng chờ trước, còn cô vẫn ngồi nguyên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào khung trò chuyện với Văn Thời Vi. Chuyến công tác lần này không dài, chỉ vài ngày không gặp thôi, thế mà nỗi nhớ Văn Thời Vi trong lòng cô lại một lần nữa dâng lên đến đỉnh điểm.Một lúc lâu sau, Lục Hàm Nguyệt mới đứng dậy. Cô cũng biết mình đang vô lý, nhưng thái độ của Văn Thời Vi lại càng khiến tâm trạng cô tệ hơn, đồng thời củng cố thêm cho suy đoán: Văn Thời Vi thật sự không thích cô. Nếu không, thì sao lại không muốn sớm gặp cô một chút chứ?Mang theo tâm trạng đó, cô lên máy bay, về chỗ ngồi. Nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy Văn Thời Vi ở cổng đến sân bay Hải Thành, cô lại không thốt nên lời. Nói ngược lại, việc Văn Thời Vi đến đón cô... có phải là vì thích cô không?Văn Thời Vi vẫn mặc đồ công sở, sơ mi quần tây, khi nhìn thấy cô, trong mắt còn ánh lên chút bất đắc dĩ cùng nụ cười nhè nhẹ.Cô ấy rất tự nhiên kéo hành lý của Lục Hàm Nguyệt: "Đi thôi, đưa em về Thành Sơn Công Quán.""Không phải chị nói không đến sao?" Lục Hàm Nguyệt căng thẳng nắm lấy vạt áo mình.Văn Thời Vi liếc xéo cô một cái: "Không dám không đến."Lục Hàm Nguyệt: "Ờ." Cô hắng giọng, cố gắng đè nén khóe miệng đang muốn nhếch lên, nhưng không ăn thua, đành giả vờ liếc đông liếc tây làm ra vẻ bận rộn, miệng thì chuyển sang chuyện khác: "Hải sản ở Nam Thành ngon lắm.""Lại là mấy cửa hàng được đề xuất trên Tiểu Hồng Thư à?""Đúng rồi, lần này cũng không bị hớ, hehe."Người qua lại tấp nập trong sân bay, tiếng phát thanh vang lên không ngừng. Hai người sóng vai đi về bãi đỗ xe, ánh mắt Lục Hàm Nguyệt luôn lặng lẽ dừng lại trên người Văn Thời Vi, cô ao ước biết bao có thể khiến thời gian lúc này trôi chậm lại.Nỗi nhớ của cô hòa vào không khí, vào từng lời nói được nhẹ nhàng cất ra.Lên xe rồi, cô ngồi ở ghế phụ. Ngửi thấy mùi tinh dầu thơm trong xe, tâm trạng cô mới dần ổn định lại, như thể máy bay vừa hạ cánh. Nhân lúc Văn Thời Vi đang mở cốp sau để bỏ hành lý vào, cô nhẹ nhàng buông ra một câu: "Em nhớ chị lắm, Văn Thời Vi."Văn Thời Vi không nghe thấy, vừa may.Chỉ là, ngày nghĩ đến nhiều, đêm ắt sẽ mơ. Tình cảm dành cho Văn Thời Vi khiến cô một lần nữa vượt ranh giới trong mơ, cô lại mơ thấy mình hôn Văn Thời Vi. Tỉnh dậy thì cả người ngơ ngác, vừa thấy khát khô họng, lại vừa trống rỗng lạ thường.Đến trưa, cô mở một ứng dụng mới. Đây là phần mềm mới ra, cư dân mạng bảo rất hợp cho các cặp đôi chơi cùng nhau, có thể nuôi mèo, trồng cây chung, còn có thể thấy khoảng cách giữa hai người trong thời gian thực.Cô dùng danh nghĩa bạn bè để dụ Văn Thời Vi tải về. Và đúng lúc này, cô thấy định vị của Văn Thời Vi hiện ngay trong Thành Sơn Công Quán.Không cần nghĩ nhiều, cô lập tức đến trước cửa nhà Hoài Hạnh, hít sâu một hơi rồi nhập mật khẩu. Quả nhiên, cô thấy Văn Thời Vi đang ở bên trong.Cô lại giả vờ làm bộ hỏi: "Văn Thời Vi, sao chị lại ở đây?""Đến đưa vải cho Hạnh Hạnh." Văn Thời Vi đeo găng tay dùng một lần, trả lời cô.Lục Hàm Nguyệt: "À, em đến để cho Tiểu Hạnh xem một cửa hàng đồ ăn mới phát hiện, trên mạng toàn là đánh giá tích cực."Không ngờ Hoài Hạnh thực sự muốn xem, đến khi cô nhận ra thì đã muộn rồi. Giao diện trên điện thoại rõ ràng là lịch sử trình duyệt mạng: 【Tôi là gái thẳng, nhưng lại mơ làm chuyện đó với người khác, chuyện này có bình thường không?】Cô đành phải cắn răng mở lại trang chủ một cửa hàng ăn, nói với Hoài Hạnh: "Chính là chỗ này, trong phần bình luận ai cũng khen cà ri ở đây rất ngon."May mà bạn rất phối hợp: "Hình như thật sự không tệ."Lúc này, Văn Thời Vi đã bóc xong vải, còn nói với cô: "Em chưa rửa tay, đeo găng tay vào đi."Lục Hàm Nguyệt vừa nghĩ đến giấc mơ đêm qua đã thấy chột dạ, lại thêm lúc nãy Văn Thời Vi còn đặc biệt nói là đến đưa vải cho Hoài Hạnh. Trong lòng cô hơi ghen, không nhịn được nói: "Có phải đưa vải cho em đâu.""Cũng phải." Văn Thời Vi mỉm cười nói: "Chị mang đến mấy cân lận, chính là muốn cho Hạnh Hạnh ăn đến nóng người luôn."Lần này không chỉ có hai người bọn họ, bầu không khí cũng trở nên vi diệu. Hoặc có thể nói, hơi khó hiểu.Còn cuộc trò chuyện giữa Văn Thời Vi và Hoài Hạnh tiếp theo khiến ngực Lục Hàm Nguyệt nghẹn lại, cô cũng không hiểu rốt cuộc mình đã chọc giận Văn Thời Vi ở đâu, rõ ràng mấy hôm nay bọn họ vẫn ở bên nhau rất tốt mà? Nghĩ đến việc Văn Thời Vi thích Hoài Hạnh, cô chỉ muốn trốn đi: "Tiểu Hạnh, tôi còn có cuộc họp phải dự, tôi về trước đây."Thực ra chẳng có cuộc họp nào cả, chỉ là cô không thể ở lại nữa. Cô trở về phòng mình, hít thở sâu, viền mắt lại ửng đỏ, điều khiến cô bất ngờ là chưa đến hai phút sau đã có người gõ cửa.Cô mím môi đi mở cửa, sau đó sững người.Văn Thời Vi xách một phần vải tới, đứng trước cửa phòng cô, khuôn mặt xưa nay luôn bình tĩnh lần này hiếm thấy có chút bối rối, giải thích với cô: "Tưởng em chưa tỉnh ngủ, nên mới đến tìm Hạnh Hạnh trước, vải... cũng không phải chỉ mang cho em ấy..."Lục Hàm Nguyệt nắm chặt tay nắm cửa: "Vậy sao chị lại trả lời em như vậy?""Vì chị vẫn còn giận.""Giận gì cơ?""....." Văn Thời Vi né tránh ánh mắt một chút, rồi lại nhìn thẳng vào cô: "Em thật sự hy vọng sau này chị sẽ đi đến bãi biển Nam Thành với người khác sao, Tiểu Hàm?"Lục Hàm Nguyệt nghe câu hỏi ấy, đầu óc nhất thời chưa kịp phản ứng.Văn Thời Vi đưa túi vải về phía trước, đặt vào tay cô: "Còn nữa, lúc bảo em chưa rửa tay nên phải đeo găng là vì chị muốn đưa trái vải đầu tiên bóc được cho em." "Ừ, chỉ vậy thôi. Cả hai chúng ta hãy bình tĩnh một chút, chị về trước đây."