[BHTT - HOÀN] Sau Khi Chia Tay Người Phụ Nữ Tâm Cơ Xấu Xa - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử

Lục Hàm Nguyệt x Văn Thời Vi (1)



Văn Thời Vi đã không chỉ một lần nghe cái tên Lục Hàm Nguyệt từ Hoài Hạnh.

Khi ấy cô đang ở Kinh Thành, còn Hoài Hạnh ở Hải Thành, cả hai đều bận rộn, mà cô cũng có ý muốn buông bỏ Hoài Hạnh, nên tần suất trò chuyện không nhiều.

Thế nhưng để chứng minh với cô rằng bản thân hiện tại sống rất ổn, Hoài Hạnh vẫn sẽ kể một số chuyện thường nhật trong những lần nói chuyện, mà trong số đó, khó tránh khỏi việc nhắc đến người sống đối diện — Lục Hàm Nguyệt.

Lục Hàm Nguyệt là người bạn mới của Hoài Hạnh. Nhị tiểu thư nhà họ Lục ở Kinh Thành lặn lội đến tận đây là để chứng minh năng lực làm việc của mình. Dù tính cách có phần tùy hứng và tự cho mình là trung tâm, nhưng trong lời kể của Hoài Hạnh, Lục Hàm Nguyệt lại là một người rất đáng yêu.

Ví như Lục Hàm Nguyệt rõ ràng không chịu nổi mấy môn học khó nhằn, nói là ra ngoài hít thở một chút, kết quả là trở về với đôi mắt đỏ hoe, lại còn che đậy vụng về mà nói rằng do vừa đọc một bài viết rất cảm động mới thành ra như thế, nhất quyết phủ nhận rằng mình bị khó quá đến phát khóc.

Ví như cô không biết nấu ăn, nhưng lại rất kén chọn trong chuyện ăn uống. Cô lập hẳn một tài khoản làm blogger khám phá quán ăn, thường xuyên đến những nơi được cư dân mạng gợi ý. Dù năm lần bảy lượt bị "sập bẫy" vẫn không bực, lần sau vẫn vui vẻ tin tưởng tiếp.

Ví như cô tham dự tiệc xã giao, vì văn hóa bàn tiệc mà bị ép uống rượu đến khó chịu, quay đầu lại liền nghiêm túc hứa với Hoài Hạnh rằng: sau này công ty của bọn họ tuyệt đối sẽ không có mấy thói quen xấu này.

...

Tháng 4 năm 2023, công ty của Văn Thời Vi mở rộng kinh doanh, cô cũng vì điều động công việc mà chuyển đến Hải Thành.

Cô không muốn làm phiền Hoài Hạnh, đợi đến khi bản thân đã ổn định mới nói cho Hoài Hạnh biết. Hai người là thanh mai nhiều năm, cô tin rằng dù Hoài Hạnh không còn tình cảm gì đặc biệt với mình, vẫn sẽ chào đón sự có mặt của cô.

Quả đúng như vậy, Hoài Hạnh tranh thủ thời gian gặp cô, dẫn cô đi tham quan một số công trình mang tính biểu tượng của Hải Thành.

Ba năm qua, họ chỉ từng gặp nhau ở Vân Thành. Trước mặt Hoài Hạnh, cô chưa bao giờ nhắc đến bất cứ chuyện gì liên quan đến Sở Vãn Đường, chỉ âm thầm nhìn nụ cười của Hoài Hạnh, trong lòng chân thành mong em ấy có thể bước ra khỏi đoạn tình cảm đã qua.

Có nền tảng từ tình cảm nhiều năm, nay lại cùng sống trong một thành phố, mối quan hệ giữa hai người tự nhiên trở nên thân thiết hơn.

Một cuối tuần nọ, Văn Như Ngọc gửi cho Văn Thời Vi một ít đặc sản Vân Thành, nhờ cô chia phần cho Hoài Hạnh, vậy là cô xách đồ đến Thành Sơn Công Quán.

Hoài Hạnh thấy cô, mỉm cười mời vào, lại hơi áy náy nói: "Chị Thời Vi, em còn một chút việc phải xử lý, để em vào thư phòng trước, chị cứ tự nhiên, tối nay ăn cơm ở đây luôn nhé, em đã gọi dì tới nấu rồi."

"Không sao," Văn Thời Vi mỉm cười, "Chị ngồi đây đọc sách một lát."

"Vâng."

Hoài Hạnh vào thư phòng, Văn Thời Vi ngồi xuống ghế sofa.

Thời tiết ở Hải Thành có đôi chút khác biệt với Kinh Thành, không khí ẩm hơn, bầu trời ngoài khung cửa sổ lớn trong suốt và quang đãng.

Cô còn chưa kịp mở sách ra thì cửa đã vang lên tiếng gõ.

Cô nhìn đồng hồ, lúc đó mới hai giờ chiều, nếu là người giúp việc thì vẫn còn hơi sớm, nhưng cô vẫn bước ra mở cửa.

Cửa vừa mở, người đập vào mắt là Lục Hàm Nguyệt.

Văn Thời Vi đã từng thấy dáng vẻ của Lục Hàm Nguyệt qua những bức ảnh Hoài Hạnh chia sẻ, cũng từng nhìn thấy trên tài khoản ẩm thực của chính Lục Hàm Nguyệt. Đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, quả thật rất xinh đẹp, đôi mắt to tròn sáng ngời, con ngươi hơi ngả màu nâu, trong suốt như bầu trời lúc này.

Lục Hàm Nguyệt nhìn cô, chớp mắt, giọng trong trẻo hỏi: "Chị là Văn Thời Vi đúng không?"

"Đúng vậy." Văn Thời Vi khẽ gật đầu. "Đến tìm Hạnh Hạnh à? Lục tiểu thư."

Lục Hàm Nguyệt nhìn cô, bỗng bật cười: "Chị biết em sao?"

"Hạnh Hạnh hay nhắc đến em."

"Ồ~" Lục Hàm Nguyệt kéo dài giọng, bước vào nhà, "Nhìn mặt ngoài thì thản nhiên thế thôi, không ngờ sau lưng lại xem trọng em đến vậy, còn hay nhắc đến em nữa, ha ha ha."

Cô vừa thay giày vừa liếc nhìn Văn Thời Vi, bỗng dưng thấy hơi căng thẳng, vội vàng bổ sung: "Cậu ấy cũng từng nhắc đến chị."

Có một cảm giác như "gặp gỡ bạn qua mạng", dù rằng trước đó hai người chưa từng liên lạc với nhau.

Văn Thời Vi khẽ mỉm cười: "Ừ, chúng ta đều là bạn của em ấy. Em ấy đang ở trong thư phòng."

"Vâng."

Lục Hàm Nguyệt đi vào thư phòng, cô đến tìm Hoài Hạnh là vì có chuyện muốn hỏi.

Hỏi xong, cô lại ra dáng như có điều gì muốn nói nhưng còn do dự. Hoài Hạnh liếc nhìn cô: "Sao vậy? Hàm Nguyệt?"

"Sao cậu không nói là Văn Thời Vi đang ở đây?"

"Có ảnh hưởng gì không?"

"Không có." Lục Hàm Nguyệt ho nhẹ một tiếng, "Tối nay hai người ăn cơm chung à?"

Hoài Hạnh hiểu ý, mỉm cười nói: "Trân trọng mời Lục đại tiểu thư cùng dùng bữa với chúng tôi."

"Thế mới phải chứ."

Tối hôm đó, Văn Thời Vi và Lục Hàm Nguyệt chính thức giới thiệu bản thân với nhau, còn kết bạn trên WeChat.

Bữa tối hôm đó có uống chút rượu, Văn Thời Vi tửu lượng không tốt, có lẽ cũng vì cảm thấy đã đến lúc kết thúc đoạn tình cảm không có hy vọng này, cô nhân lúc còn hơi men, thẳng thắn thừa nhận xu hướng tính dục của mình với Hoài Hạnh. Cô không nói thêm gì khác, nhưng như vậy đã đủ rồi. Cô tin Hoài Hạnh hiểu được ý cô muốn nói gì.

Phản ứng trầm mặc của Hoài Hạnh cũng nằm trong dự liệu. Văn Thời Vi chỉ cười khẽ, rồi lướt qua chủ đề đó.

Có lẽ ba năm nỗ lực đã có tác dụng, lòng cô không còn đau như trước. Bởi cô hiểu, có Sở Vãn Đường ở phía trước, cho dù Hoài Hạnh có thích cô, thì cũng sẽ không thích đến mức ấy. Cô chỉ là muốn nhẹ nhàng nói với Hoài Hạnh rằng: Chị từng thích em.

Phải, là từng.

Về sau, cô sẽ không tiếp tục nữa. Cô sẽ làm đúng như điều mình đã nghĩ, hoàn toàn coi Hoài Hạnh như em gái.

Tối đó cô không định ở lại nhà Hoài Hạnh. Chờ khi rượu đã vơi đi đôi chút, cô chuẩn bị về.

Hoài Hạnh cũng có uống chút rượu, nói sẽ gọi xe cho cô. Văn Thời Vi còn chưa kịp mở miệng từ chối thì đã nghe Lục Hàm Nguyệt nói: "Để tôi đưa Văn Thời Vi về đi, tiện thể tôi cũng đang định đến chỗ cô."

Lục Hàm Nguyệt không uống rượu, đầu óc vẫn tỉnh táo.

Chuyện cứ thế mà quyết định, Văn Thời Vi đi theo Lục Hàm Nguyệt rời khỏi phòng Hoài Hạnh.

Lúc đợi thang máy, Lục Hàm Nguyệt liếc nhìn cô một cái, hỏi: "Chị vẫn ổn chứ? Có đau đầu không?"

"Ổn, không sao."

Lục Hàm Nguyệt đáp: "Ồ."

Cô mím môi, giọng điệu nói chuyện vô thức lại kéo dài ra: "Thích con gái là cảm giác thế nào? Tôi là gái thẳng, tôi không biết, chỉ là hơi tò mò thôi."

Văn Thời Vi nghe vậy sững người, quay đầu nhìn người bên cạnh.

Cô biết Lục Hàm Nguyệt hỏi vậy hoàn toàn không có ác ý. Chỉ là việc cô cứ thẳng thắn nói ra như vậy, khiến người ta cảm thấy... khó diễn tả thành lời, nhưng cũng buồn cười.

Ừm, rất đúng với "định kiến" cô có sẵn về vị Lục đại tiểu thư này.

Có gì nói đó, không giữ trong lòng.

"Em thích con trai có cảm giác thế nào, thì chị thích con gái cũng là cảm giác như vậy," Văn Thời Vi đành trả lời như thế.

"Em chưa từng thích con trai..."

Lục Hàm Nguyệt ngẩng cao cằm: "Ai xứng với em? Ai mới xứng với em?"

Văn Thời Vi bật cười khẽ, tâm trạng đang nhiều mây dần chuyển nắng: "Vậy thì câu trả lời của chị chắc cũng không có giá trị tham khảo gì rồi, Lục tiểu thư."

"Đừng gọi em là Lục tiểu thư nữa, em toàn gọi thẳng tên chị mà."

"Được rồi."

Khi tạm biệt, Văn Thời Vi lần đầu tiên gọi thẳng tên đầy đủ của Lục Hàm Nguyệt: "Cảm ơn em, Lục Hàm Nguyệt."

Sau đêm đó, bầu không khí giữa Văn Thời Vi và Hoài Hạnh ít nhiều trở nên có chút vi diệu.

Cuộc sống như vậy kéo dài một thời gian, cuối cùng vẫn là cô chủ động phá vỡ sự ngượng ngùng ấy. Cô nhắc đến Lục Hàm Nguyệt trước mặt Hoài Hạnh, nói rằng tuy không tiếp xúc nhiều với Lục Hàm Nguyệt, nhưng quả thật cô ấy rất có phong thái đại tiểu thư. Cuối cùng, bằng thân phận bạn bè và chị gái, cô bày tỏ sự vui mừng khi Hoài Hạnh hiện giờ có được một người bạn chân thành như thế.

Bạn bè, chị gái.

Văn Thời Vi tự đặt mình ở vị trí đó, ý tứ rất rõ ràng. Cô tin Hoài Hạnh hiểu được điều cô muốn nói.

Vậy là tình bạn giữa họ tiếp tục như bình thường, chỉ là giờ có thêm một người tên Lục Hàm Nguyệt.

Ai cũng nói tình bạn ba người luôn chật chội, nhưng ở giữa họ thì không hề như thế. Hoài Hạnh và Lục Hàm Nguyệt bận rộn tham gia khóa huấn luyện người thừa kế, là những đối thủ cạnh tranh đồng thời cũng rất thấu hiểu nhau, còn cô thì lớn hơn hai người ba tuổi, phần nhiều là đóng vai trò chăm sóc và quan tâm họ.

Nhưng Lục Hàm Nguyệt luôn không nghe lời cô, khiến cô nổi giận.

Văn Thời Vi tính tình ôn hòa, hiếm khi nổi nóng. Có khi chuyện còn chưa đủ nặng để khiến cô kích động, cô đã bỏ qua như lật sang trang sách.

Cho đến tận hơn nửa năm sau, khi Hải Thành bước vào mùa đông, đã xảy ra một chuyện khiến cô thật sự tức giận.

Cuối tháng 12, thời tiết ở Hải Thành không quá lạnh như vùng phía Bắc, nhưng cái rét ẩm lại ngấm vào tận xương tủy.

Lục Hàm Nguyệt ăn mặc phong phanh, bị cảm lạnh, nói với cô chuyện này.

Cô bảo Lục Hàm Nguyệt phải chăm sóc bản thân cho tốt, chú ý ăn uống.

Thế nhưng tối hôm đó, cô nhận được cuộc gọi của Lục Hàm Nguyệt. Đầu dây bên kia, giọng nói khàn khàn gọi tên cô, nhờ cô đến tiệm một chuyến.

Là một nhà hàng, Lục Hàm Nguyệt dù vẫn chưa khỏi bệnh, vẫn cố gắng đến quay một video review quán ăn để chiều lòng người hâm mộ đang hối thúc cập nhật.

"Đừng để Tiểu Hạnh biết chuyện này." Lục Hàm Nguyệt đã cầu xin cô như vậy.

Văn Thời Vi mang theo cơn lạnh đến quán, nhìn bàn đồ ăn toàn món cay đỏ rực, lông mày nhíu chặt.

Cô đi đến trước mặt Lục Hàm Nguyệt, môi mím chặt. Vốn đôi mắt của cô đã sắc sảo, giờ nhìn chằm chằm như vậy khiến Lục Hàm Nguyệt bất giác co rụt cổ lại.

"...Văn Thời Vi." Lục Hàm Nguyệt lại gọi cô một tiếng, vừa kinh ngạc vừa có chút vui mừng: "Chị đến nhanh vậy?"

Văn Thời Vi hít sâu một hơi, không đáp, chỉ đi ra quầy gọi một ly nước ấm.

Trời lạnh thế này, ngoài bàn đồ ăn cay nóng, Lục Hàm Nguyệt còn uống nước lạnh, chai nước vẫn đang đọng hơi nước.

"Tại sao nhất định phải quay?" Cô lạnh mặt hỏi người trước mặt đang trông rất tội nghiệp.

Lục Hàm Nguyệt cầm ly nước trong tay, hơi ấm từ lòng bàn tay dần thấm vào tim cô.

Cô đáp: "Vì đã lâu không cập nhật rồi."

"Phải chọn đúng lúc này sao?" Văn Thời Vi nghĩ một chút vẫn thấy chưa đủ, liền đứng dậy tiến lại gần, vươn tay đặt lên trán Lục Hàm Nguyệt.

Lục Hàm Nguyệt ngước nhìn, chạm vào ánh mắt đầy lo lắng của Văn Thời Vi, lặng lẽ uống ngụm nước, mượn vành ly che đi khóe môi đang khẽ cong lên.

Lông mày của Văn Thời Vi vẫn chưa giãn ra, hiếm khi dùng giọng điệu không cho phép cãi lại: "Đi thôi, về nhà đo nhiệt độ."

"Vâng, được..." Giọng nói khản đặc như lửa đốt, vẫn chưa khỏi hẳn.

Thu dọn thiết bị, thanh toán xong xuôi, Văn Thời Vi cầm lấy chìa khóa xe của Lục Hàm Nguyệt, không nói nhiều đã nhét người kia vào ghế phụ, tự mình làm tài xế đưa cô về nhà.

Trên đường đi, sắc mặt cô vẫn lạnh như băng. Đợi đèn đỏ, cô liếc sang ghế phụ, trong lòng lại tức không chịu được, chẳng buồn nói thêm với Lục Hàm Nguyệt một câu nào. Cô cũng biết hiện tại cổ họng Lục Hàm Nguyệt không thoải mái, không thích hợp nói chuyện.

Đưa người về đến Thành Sơn Công Quán, Văn Thời Vi đo nhiệt độ và để thuốc xong, liền định rời đi.

Lục Hàm Nguyệt kéo cổ tay cô lại, ngẩng đầu nhìn cô từ ghế sofa: "Vì sao lại đi rồi?"

"Chị còn phải làm việc."

"Vậy chị không có gì muốn dặn dò em sao?"

"Nếu chị dặn thì em có nghe sao?" Văn Thời Vi xoay người, cúi thấp đầu nhìn cô, áp suất xung quanh thấp đến mức ngay cả bụi trong không khí cũng như cảm nhận được. "Chẳng phải chị đã nói em phải chú ý đến việc ăn uống sao, vậy mà em lại đang làm gì đấy, Lục Hàm Nguyệt?"

Hốc mắt Lục Hàm Nguyệt lập tức ngân ngấn nước: "Xin lỗi mà..." Cô dùng mu bàn tay còn lại lau nước mắt, tầm nhìn đã hơi mờ, giọng nói đầy uất ức: "Cổ họng em đau lắm, giờ nói chuyện khó nghe lắm phải không?"

Văn Thời Vi cụp mắt: "Ừ."

"Em chỉ khách sáo hỏi một câu thôi mà..."

"Nhưng đúng là khó nghe thật."

Lục Hàm Nguyệt buông tay đang nắm cô ra, ôm mặt lại: "Chị đi đi, đỡ phải nghe giọng em bẩn tai chị."

Văn Thời Vi khẽ thở dài, ngồi xổm xuống, kéo giấy ăn lại rồi gỡ tay cô ra khỏi mặt. Vừa dịu dàng lau nước mắt cho cô, vừa bất lực nói: "Video review quán lúc nào quay cũng được, nhưng khi bệnh thì không được, biết chưa?"

"Biết rồi." Lục Hàm Nguyệt mở to mắt, hai tay chống sang hai bên, khớp tay hơi co lại vì khoảng cách gần giữa hai người. Rõ ràng mũi đang nghẹt, nhưng cô vẫn ngửi thấy hương hoa trên người Văn Thời Vi, một mùi hương rất dễ chịu.

Nhưng cô biết rõ lý do mình làm như vậy, chẳng qua là muốn Văn Thời Vi chú ý đến mình nhiều hơn một chút.

Văn Thời Vi lau sạch nước mắt cho cô, sau đó bưng cốc nước và thuốc lại, đưa cho cô, thần sắc nghiêm nghị: "Không được có lần sau."

"Đút người bệnh uống thuốc mà hung dữ vậy sao, em vẫn là người bệnh đấy nhé." Cô lại bắt đầu tỏ vẻ đáng thương.

Lông mi Văn Thời Vi khẽ run, cổ họng khẽ động, bỗng nhiên hơi căng thẳng, khẽ mở miệng nói: "Vậy chị nên nói thế nào đây? Em dạy chị đi."

Cô dịu dàng đổi cách xưng hô: "Tiểu Hàm."

Chương trước Chương tiếp
Loading...