[BHTT - HOÀN] Sau Khi Chia Tay Người Phụ Nữ Tâm Cơ Xấu Xa - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử

Nghịch tuyết



Thời gian chẳng mấy chốc trôi qua năm 2027, vào một tuần trước Tết, Hoài Hạnh và Sở Vãn Đường cùng đến Tuyết Thành.

Tuyết Thành nằm ở phương Bắc, tuyết rơi không khác biệt mấy so với Kinh Thành, giống như từng hạt muối nhỏ, không tan nhanh như tuyết ở Hải Thành. Một số du khách từ phương Nam còn cố tình chọn thời điểm này để đến chơi, ném tuyết trượt băng, rất tự do và vui vẻ.

Hoài Hạnh và Sở Vãn Đường không vội nhập cuộc, thời tiết ở Tuyết Thành còn lạnh hơn cả Kinh Thành. Hai người họ sống ở Hải Thành ẩm ướt suốt một thời gian dài, giờ đột ngột đến đây vẫn chưa quen lắm.

Cả hai nghỉ tại khách sạn Quân Linh, cảm nhận được sự ấm áp từ hệ thống sưởi, Hoài Hạnh cởi chiếc áo lông dày nặng, lộ ra chiếc áo len đen bên trong. Đến khi tháo khăn quàng cổ, tiếng tĩnh điện phát ra lách tách, cô giống như bị điện giật đến choáng cả người, còn quay sang cười với Sở Vãn Đường: "Chị à, chúc mừng năm mới, em đang bắn pháo hoa đó."

Sở Vãn Đường vừa mới cởi áo khoác xuống, thấy vậy liền lại gần, ánh mắt dịu dàng: "Vậy thì giúp chị tháo khăn luôn đi."

Cả hai đang đeo khăn quàng cổ kiểu đôi. Kể từ khi ở bên nhau, họ đã mua không ít đồ dùng kiểu đôi. Đôi khi lúc Sở Vãn Đường đến Tơ Quý đón Hoài Hạnh tan làm, còn nghe thấy nhân viên xì xào rằng hôm nay họ lại mặc đồ đôi.

"Lại đây." Hoài Hạnh tháo khăn cho Sở Vãn Đường, khoảng cách gần như vậy, cô nhìn thấy sắc môi hồng hào của Sở Vãn Đường, chẳng suy nghĩ gì đã cúi người hôn một cái.

Không ngoài dự đoán, cả hai đều bị điện giật.

Môi đều tê rần.

Hoài Hạnh: "..."

Cô bực bội tháo khăn choàng của Sở Vãn Đường ra, nhìn vào đôi mắt mang ý cười của Sở Vãn Đường, đưa tay nâng lấy khuôn mặt chị: "Em không tin!"

Sở Vãn Đường vòng tay ôm lấy eo cô, chủ động nghiêng người hôn xuống, giữa màn tuyết trắng xóa ngoài cửa sổ, dịu dàng ngậm lấy đôi môi cô.

Lần này không có tĩnh điện gây rối nữa, một nụ hôn mềm mại kéo dài đến tận khi cả hai thở hổn hển trên ghế sô pha mới kết thúc.

Không biết từ lúc nào Hoài Hạnh đã nghiêng người ngồi trong lòng Sở Vãn Đường, cô khoác tay quanh cổ người yêu, trong mắt long lanh ánh nước rõ rệt. Khi hơi thở dần ổn định lại, cô nhướng mày nói: "Tối nay mình đến quán bar nhé, được không?" Cô nói: "Hàm Nguyệt và chị Thời Vi hồi năm ngoái có đến Tuyết Thành chơi, bảo ở đây có một quán bar dành cho nữ khá ổn."

"Không sợ bị nhận ra à?" Hiện tại lượng fan cp của hai người đã khá vững rồi.

Hoài Hạnh đáp: "Có ghế riêng mà."

Cô vuốt ve cổ Sở Vãn Đường: "Hơn nữa, bị nhận ra cũng không sao, mọi người đều rất dễ thương."

Sở Vãn Đường mỉm cười gật đầu: "Uh huh."

Vì vậy sau bữa tối, cả hai cùng đến quán bar chỉ cho phép phụ nữ trưởng thành ra vào.

Đúng vào mùa du lịch cao điểm ở Tuyết Thành, nơi này tụ hội rất nhiều phụ nữ đến từ khắp nơi trong cả nước, với đủ chiều cao, ngoại hình và giọng nói khác nhau. Vừa bước vào đã ngửi thấy mùi nước hoa và rượu, tiếng cười nói vang lên không ngớt.

Họ ngồi cạnh nhau ở ghế đã đặt trước, quét mã gọi hai ly rượu đặc trưng và vài món ăn vặt để giết thời gian.

Tửu lượng của Hoài Hạnh không tốt lắm, còn Sở Vãn Đường thì khá hơn. Lâu lắm rồi hai người không đến quán bar, mà quán bar dành cho nữ đồng tính thì đây là lần đầu. Lúc này khi cả hai ngồi đây, không khí yên tĩnh giữa họ hoàn toàn đối lập với sự náo nhiệt ở các bàn khác.

Nhiệt độ trong không gian vừa phải, họ cởi áo khoác ngoài, ngồi sát vào nhau thì thầm trò chuyện.

Rượu và đồ ăn nhanh chóng được mang lên, người phục vụ mặc đồng phục liếc nhìn gương mặt hai người, hơi nhướng mày, chỉ dùng giọng phương Bắc nói một câu "Mời hai chị dùng" rồi rời đi.

Hoài Hạnh nhìn ly rượu có tông màu xanh lam, đưa tay nâng lên, đặt miệng ly lên môi Sở Vãn Đường: "Chị nếm thử trước xem có ngon không?"

"Ừm." Sở Vãn Đường hé môi, uống một chút. Đánh giá được đưa ra sau hai giây: "Cũng ngon đấy, không nặng mùi rượu, hợp với em."

Hoài Hạnh nói: "Để em thử xem." Cô đặt môi lên đúng chỗ vết son mờ của Sở Vãn Đường, ly cocktail trượt vào miệng, cổ cô khẽ chuyển động, sau đó phụ họa: "Thật đó, cũng khá ngon."

Ánh mắt của Sở Vãn Đường vẫn luôn dừng lại trên người em, nhìn dáng vẻ của emlúc này, ngón tay trái đặt trên bàn trà gõ nhẹ không theo quy luật. Cô thật sự rất muốn quay lại khách sạn uống rượu với Hoài Hạnh, như vậy có thể nhân lúc em cười tít mắt mà nếm thử dư vị rượu từ trong miệng em.

Nghĩ đến đây, Sở Vãn Đường nhìn quanh bốn phía. Rồi có chút bất ngờ, không ngờ có vài người hôn nhau rất tự nhiên, có người thì hình như thua trò chơi, đang bị người đối diện cổ vũ bắt phải hôn một cái.

"Gan to thật." Hoài Hạnh cũng nhìn theo. Cô không thể làm được chuyện hôn nhau trong môi trường như thế này. Khung cảnh ngắm bình minh bên bờ biển thì không giống vậy, lúc đó người ít, không quá đông đúc như bây giờ.

Sở Vãn Đường cười khẽ, nâng ly rượu thứ hai: "Lần này vẫn để chị thử trước nhé?"

"Dạ."

Vẫn là quy trình cũ, ly rượu thứ hai cũng khá ngon. Xung quanh hơi ồn ào, có người đang chơi trò chơi, còn hai người họ thì vẫn tựa sát vào nhau, thì thầm trò chuyện.

Lúc thì nói chuyện về định hướng phát triển của Tơ Quý năm nay, Hoài Hạnh sẽ hỏi ý kiến của Sở Vãn Đường, dù gì người yêu đang ngồi bên cạnh cô cũng lớn hơn cô sáu tuổi, dày dặn hơn về kinh nghiệm sống, cả trong đời thường lẫn công việc.

Lúc thì nói chuyện Tết này về Vân Thành, lần này đánh bài Sở Vãn Đường nhất định phải thắng, đừng nương tay nữa, cô biết Sở Vãn Đường luôn giữ ý, nên mới không thắng không thua.

Lúc lại kể về những khoảnh khắc hạnh phúc trong suốt một năm vừa qua, mà cái này thì kể không bao giờ hết, nhiều lắm, nhiều đến mức làm loãng hết những cay đắng xót xa của năm sáu năm chia xa.

Hai người lần lượt uống hết hai ly rượu, Hoài Hạnh đã có chút ngà ngà say. Hai ly rượu này nồng độ không nhẹ, mà tửu lượng của cô thì vốn đã không tốt, lúc này cô ôm chầm lấy cổ Sở Vãn Đường, lúm đồng tiền lấp lánh dưới ánh đèn, gương mặt thư thái, giọng nói dịu dàng: "Chị à, em hình như vẫn chưa từng kể, năm năm đó em đã sống như thế nào."

"Em không nói chị cũng biết." Sở Vãn Đường xoa má cô, lòng đau như cắt, "Tiểu Hạnh của chị đã rất vất vả."

Hoài Hạnh hít sâu một hơi: "Cũng không hẳn là vất vả..."

Cô nhắm mắt lại, hồi tưởng: "Chỉ là em không muốn để bản thân rảnh rỗi, nếu không em sẽ không biết nên làm gì. Trong thế giới trước kia của em, người quan trọng nhất là mẹ. Sau đó người quan trọng nhất ấy trở thành chị. Ngày em và chị chia tay ở Nam Thành, em đã khóc suốt trên máy bay. Rồi khi đến gặp chị Thời Vi để nói rằng em muốn đến Hải Thành, em cũng khóc mãi không ngừng... Sau này khi đến Hải Thành, em cứ nghĩ mình có thể nhanh chóng quên được chị. Nhưng trong hai năm đầu, bao nhiêu lần giữa đêm khuya, những cảm xúc ấy lại ập đến, cho đến khi em bận rộn dần lên, bận đến mức giống như con quay quay không ngừng, lúc đó em mới không còn thời gian để nghĩ về những chuyện cũ giữa hai đứa mình."

"Xin lỗi..." Sở Vãn Đường ôm chặt lấy cô.

Hoài Hạnh hé mắt, hơi lùi ra sau một chút, nhìn ánh lệ trong mắt chị, rồi mỉm cười: "Đừng nói xin lỗi em. Chuyện đó đã qua rất lâu rồi. Em chỉ muốn nói với chị... Em thật sự rất yêu chị."

"Chị muốn về khách sạn." Sở Vãn Đường mấp máy môi.

Hoài Hạnh lại ghé gần, đặt một nụ hôn lên má chị.

"Không được, nhịn chút đi." Cô dừng lại, rồi nói: "Giờ chị còn tỉnh táo quá, em muốn đợi đến khi chị chếnh choáng, lúc đó mới dễ bắt nạt chị."

Giọng của Sở Vãn Đường mềm mại đáp lại: "Được rồi, vậy chị gọi thêm hai ly nữa."

Vẫn là người phục vụ khi nãy mang rượu tới. Lần này trên khay còn có cả một chiếc máy ảnh lấy liền.

Thấy hai vị khách hơi ngạc nhiên nhìn mình, cô phục vụ đó ngượng ngùng gãi đầu, dè dặt hỏi: "Thật ra... em đã 'đẩy thuyền' hai người từ lâu rồi... có thể chụp cùng một tấm ảnh lấy liền được không ạ?"

Cô phục vụ xăm hình hoa trên cánh tay, vậy mà giờ phút này lại rụt rè đến thế, Hoài Hạnh bị chọc cười: "Được mà."

Cô phục vụ lập tức gọi một người bạn tới, chụp lại khoảnh khắc hạnh phúc này.

Cô phục vụ vui vẻ nhìn tấm ảnh lấy liền, nói với Hoài Hạnh và Sở Vãn Đường: "Cảm ơn hai chị, em sẽ cất giữ thật cẩn thận."

Đợi cô ấy rời đi, Sở Vãn Đường nâng ly, từ tốn uống hết chỗ rượu còn lại. Chưa đầy nửa tiếng sau, hai người họ quàng khăn đôi, mặc áo khoác của nhau rời khỏi quán bar. Lại thêm nửa tiếng nữa, họ trở về khách sạn.

Sở Vãn Đường bế Hoài Hạnh ngồi lên tủ để đồ ở khu vực lối vào. Hai năm qua cô rất ít uống rượu, ba ly cocktail nồng độ cao khiến đầu óc choáng váng. Cô cứ thế mê mải hôn Hoài Hạnh trước mắt, trong đầu toàn vang vọng những lời mà Hoài Hạnh đã nói ở quán bar, khiến lòng cô mềm nhũn và chua xót.

Trái tim cô như đang ngâm trong men rượu.

Một lúc sau, hai người đổi địa điểm đến ghế sô pha. Lại hôn đến mức thở hổn hển, mỗi người đều điều chỉnh lại nhịp thở của mình. Hoài Hạnh lúc này tỉnh táo hơn nhiều, bỗng dịu dàng lên tiếng: "Lúc trước đến Tuyết Thành tìm em, chị cảm thấy thế nào?"

"Tuyệt vọng..." Sở Vãn Đường vừa nghĩ lại đã cảm thấy nghẹn nơi lồng ngực. Cô ôm eo Hoài Hạnh, lúm đồng tiền bên môi tạm thời không xuất hiện, chỉ chăm chú nhìn vào đôi mắt sáng của em, tiếp lời: "Bởi vì chị biết thật ra em không có ở Tuyết Thành, đó là một cái cớ em để lại cho chị. Nhưng chị vẫn muốn đến một chuyến... Nếu không đến đây, chị không biết còn có thể đi đâu để tìm em nữa?"

"Cây lược ngọc của chị cũng là mua ở Tuyết Thành. Nhưng mua về rồi cầm trong tay cũng chẳng có ích gì, chị vẫn không thể ngủ được, vẫn cứ nghĩ đến em, vẫn thấy hối hận, thấy đau lòng, thấy hoang mang, thấy bất lực..."

"Giữa biển người mênh mông, chị không biết làm thế nào mới có thể tìm lại được em, người mà chị đã đánh mất, người đã từng toàn tâm toàn ý chỉ có mình chị..."

Hoài Hạnh cúi xuống hôn nhẹ lên môi chị: "Chị à, em đã quay về với chị rồi."

Rồi chậm rãi nói tiếp: "Chị nhìn xem, lời hứa bốn mùa chúng ta đã hoàn thành vòng đầu tiên rồi, tương lai vẫn còn rất nhiều vòng nữa. Em sẽ không bị mắc kẹt trong quá khứ, chị cũng đừng bị mắc kẹt trong quá khứ nữa. Em sẽ yêu chị đến thiên hoang địa lão, mãi mãi không rời xa."

Sở Vãn Đường chăm chú nhìn vào mắt cô, hàng mi khẽ run, nhẹ nhàng nói: "Sao em lại tốt như thế chứ..."

"Tốt đến mức nào?"

"Rất tốt, vô cùng tốt, tốt nhất thế gian, tốt nhất vũ trụ."

"Vậy người tốt như thế này lại là vợ của chị, chị thấy thế nào?"

"Rất may mắn..." Sở Vãn Đường nắm lấy tay Hoài Hạnh, áp vào má mình, giống như một con mèo nhỏ cọ vào lòng bàn tay cô: "Chị cũng sẽ ngày càng tốt với em hơn, ngày càng yêu em hơn. Cảm ơn em đã cho chị cơ hội này, để chị có thể yêu em tiếp, để chị có thể đối xử tốt với em."

Hoài Hạnh vén tóc chị ra sau tai, như muốn đắm chìm trong ánh mắt dịu dàng của chị. Tháng trước, Sở Vãn Đường vừa tròn 35 tuổi, lại càng thêm quyến rũ. Ngay cả hơi thở phả ra của chị lúc này, Hoài Hạnh ngửi thấy cũng thấy choáng váng.

Cô nghiêng người tới gần, hôn lên trán Sở Vãn Đường, rồi đến mí mắt, sống mũi, cuối cùng mới là đôi môi, không đưa lưỡi, chỉ nhẹ nhàng hôn.

Sở Vãn Đường ôm lấy cổ cô, khẽ gọi: "Hoài Hạnh."

"Ừm?"

"Em là vì sao cứu rỗi duy nhất trên hành tinh hoang vu này của chị."

Sở Vãn Đường vuốt ve sau gáy người yêu: "Dù là kiếp này, hay kiếp sau, hay nhiều kiếp nữa, chúng ta đều phải ở bên nhau, được không?"

"Được."

Lời tác giả:

Ngoại truyện bốn mùa đã kết thúc rồi nhé ~~~
Ngày mai sẽ bắt đầu cập nhật ngoại truyện couple phụ Lục Hàm Nguyệt và Văn Thời Vi ~~~

Chương trước Chương tiếp
Loading...