[BHTT - HOÀN] Sau Khi Chia Tay Người Phụ Nữ Tâm Cơ Xấu Xa - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử

Ngắm cây ngân hạnh



Giữa tháng 11, lá ngân hạnh ở Vân Thành đã dần chuyển từ xanh sang vàng.

Du khách đổ về để ngắm ngân hạnh rất đông, trên đường phố đâu đâu cũng thấy người ta rút điện thoại hay máy ảnh ra ghi lại cảnh lá ngân hạnh rơi xào xạc.

Nhưng Hoài Hạnh và Sở Vãn Đường thì sao có thể tính là du khách được, Vân Thành cũng là nhà của các cô. Lần này trở về, là để thực hiện lời hẹn lần đầu đi ngắm ngân hạnh vào mùa thu.

Không chỉ có hai người họ, Lục Hàm Nguyệt và Văn Thời Vi cũng về cùng, còn có cả Hạ Dật và bạn gái của cậu ấy.

Văn Như Ngọc cười đến không ngậm được miệng, tối hôm đó đã rủ mọi người cùng chơi bài.

Rõ ràng còn chưa tới Tết, vậy mà trong nhà đã rộn ràng náo nhiệt. Hoài Hạnh cử Sở Vãn Đường ra trận, Văn Thời Vi cử Lục Hàm Nguyệt, Hạ Dật đương nhiên cũng cử bạn gái mình tham chiến.

Văn Như Ngọc vuốt mái tóc bạc, khoé mắt đầy nếp nhăn: "Đừng có nghĩ tới chuyện nhường bài, dọn bài cho dì nhé. Trình độ đánh bài của dì giỏi hơn mấy đứa nhiều đấy."

Sở Vãn Đường gật đầu, không biết ngượng nói khoác: "Vậy thì con không khách sáo nữa đâu, dì Văn à."

Lục Hàm Nguyệt thì biết rõ trình độ đánh bài của mình thảm thế nào, vậy mà vẫn mạnh miệng theo: "Con sẽ thắng cả ba."

Bạn gái của Hạ Dật tên là Tiểu Thụy, có phần rụt rè, đặc biệt là khi đối mặt với bốn cô gái xinh đẹp lại còn chia thành hai cặp tình nhân, cô càng không dám nhìn thẳng, chỉ đành cắn răng nói: "Em sẽ cố gắng thua ít nhất có thể..."

Cô vừa dứt lời, mọi người đã bật cười.

Ván bài bắt đầu, ngay từ hiệp đầu đã đấu kịch liệt.

Hoài Hạnh, Văn Thời Vi và Hạ Dật ngồi bên cạnh xem, ba người họ lớn lên cùng nhau, khung cảnh thế này thật hiếm thấy. Đang xem thì lại rôm rả ôn chuyện thời thơ ấu, ví dụ như chuyện Hoài Hạnh không muốn làm bài tập, liền nhờ Hạ Dật còn nhỏ hơn cả cô chép hộ, ai ngờ chữ của cậu ấy lại xấu đến ma chê quỷ hờn...

Sở Vãn Đường vừa chơi vừa chăm chú lắng nghe, hơi phân tâm nên đánh nhầm một quân bài, để dì Văn Như Ngọc ù khan.

Hoài Hạnh bật cười: "Đánh gì kỳ vậy?"

"Lỡ tay." Sở Vãn Đường liếc cô một cái, "Không sao, chị sẽ tiếp tục đại sát tứ phương."

Lục Hàm Nguyệt: "Chị Vãn Đường à, chị chú ý chút đi. Em thấy chị toàn thua không đấy. Hiện tại Tiểu Thụy mới là người thắng liên tục ấy chứ."

Vừa hay, Tiểu Thụy lại vừa tự ù.

Cô ngượng ngùng cười: "Không có đâu, toàn mấy ván nhỏ thôi."

Tới mười giờ tối, ván bài kết thúc.

Sở Vãn Đường không hiểu sao đánh kiểu gì mà không thắng cũng chẳng thua, Lục Hàm Nguyệt thì thua mất một nửa vốn, Văn Như Ngọc thì gần như thua sạch, còn người chiến thắng duy nhất là Tiểu Thụy, miệng nói "toàn bài nhỏ thôi" nhưng cứ mỗi lần là lại ù khan ba nhà.

Sau khi rửa mặt xong, Hoài Hạnh và Sở Vãn Đường trở về phòng mình.

Lúc này Vân Thành đã bước vào cuối thu, tiết trời se lạnh vừa phải, khiến hai người chỉ cần nằm trên giường là có thể cởi bỏ quần áo vướng víu, dán chặt vào nhau để sưởi ấm.

Sở Vãn Đường cắn môi, cô phát hiện Hoài Hạnh càng ngày càng "hư", biết rõ cô muốn gì nhất, nhưng lại cứ không cho.

Dù cửa cách âm khá tốt, cô vẫn cố ý đè thấp giọng, chỉ đến khi cuối cùng mới áp sát tai Hoài Hạnh, nắm chặt cổ tay em, khẽ khàng cầu xin: "Không muốn nữa đâu..."

Hoài Hạnh rất thích phản ứng này của chị, mắt cười cong cong, nghiêng đầu hôn chị một cái.

Dọn dẹp xong xuôi, hai người vẫn không mặc lại đồ ngủ, dựa vào nhau, để nhiệt độ cơ thể khác biệt trên người nhau cùng hoà quyện.

"Ngày mai em muốn đi một chỗ." Hoài Hạnh lật điện thoại, hững hờ nói.

Sở Vãn Đường: "Chỗ văn phòng luật à?"

"Làm sao chị biết em định nói cái này?"

"Có lẽ do chị là vợ của em đó." Khóe môi Sở Vãn Đường hiện ra lúm đồng tiền dưới ánh đèn bàn, "Chị từng tra trên mạng rồi, quán cà phê năm xưa đã từng đóng cửa, nhưng bây giờ khu đó được cải tạo thương mại, có người khác thuê lại và mở một tiệm cà phê mới..."

Hoài Hạnh mỉm cười rạng rỡ: "Em cũng từng tra rồi." Cô hôn lên má Sở Vãn Đường một cái: "Em muốn nhìn nơi đó từ góc nhìn của chị, xem thử nó trông như thế nào."

Sở Vãn Đường vòng tay ôm lấy sau đầu cô, trước khi hôn lên, hàng mi khẽ run đáp: "Được."

...

Văn phòng luật Cẩn Chu giờ đã là một trong những hãng luật lâu đời có tiếng ở Vân Thành. Bao năm trôi qua, địa điểm không hề thay đổi, nhưng vì ngày càng phát đạt, họ đã mở rộng từ văn phòng ban đầu thành cả một tòa nhà nhỏ.

Hoài Hạnh và Sở Vãn Đường đã lâu không quay lại nơi này, giờ ngồi trong quán cà phê đối diện, nhìn tòa nhà lộng lẫy hơn trước kia rất nhiều, cả hai đều cảm thấy có chút không chân thực.

Phố xá ngoài kia xe cộ tấp nập, người qua người lại, lá ngân hạnh theo gió lác đác rơi.

Trong quán cà phê buổi chiều, hương cà phê thơm ngát. Ngoài hai người họ ra còn có mấy vị khách khác, có người đang gõ bàn phím laptop, cũng có người trò chuyện cùng bạn bè.

Sở Vãn Đường chống cằm, nhìn văn phòng luật đối diện, nhẹ nhàng nói: "Góc nhìn đại khái chính là từ đây, từ chỗ này, chị đã nhìn em lớn lên đến mười lăm tuổi."

"Có thay đổi nhiều không?" Hoài Hạnh cũng chống cằm, hỏi.

"So với bây giờ à?"

"Ừ."

"Không nhiều lắm." Sở Vãn Đường nhìn cô, không kìm được đưa tay ra véo má cô một cái: "Từ nhỏ đến lớn vẫn luôn xinh đẹp, dễ thương."

Hoài Hạnh liền nắm lấy tay chị, áp má mình vào lòng bàn tay chị cọ cọ, nhưng ánh mắt thì vẫn nhìn thẳng vào mắt người yêu đối diện: "Là vợ mà chị đã nhìn xem tận mắt từ nhỏ đến lớn đó, Sở Vãn Đường."

Một câu nói khiến trái tim Sở Vãn Đường đập mạnh đến mức mí mắt khẽ giật, nhưng trong nhất thời chỉ có thể nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô bằng đầu ngón tay, rồi khẽ đáp: "Ừ."

Tiếng nhạc nhẹ vang lên trong quán, hai người vừa chuyện trò vừa tận hưởng buổi chiều yên bình này.

Khi cà phê gần cạn, Hoài Hạnh thấy một gương mặt quen thuộc từ văn phòng luật bên kia đường bước sang, đó là dì Tôn, người từng là cấp dưới của mẹ cô, giờ là chủ của văn phòng "Cẩn Chu".

Chuông gió vang lên, Hoài Hạnh nghe thấy nhân viên quán lễ phép gọi: "Cô Tôn ạ."

Luật sư Tôn đẩy nhẹ gọng kính, theo thói quen gọi một ly latte. Vừa quay lại tìm chỗ ngồi chờ cà phê, bỗng nghe thấy một tiếng gọi: "Dì Tôn!"

Bà quay đầu theo hướng đó nhìn qua, rồi bất ngờ mừng rỡ đi tới: "Tiểu Hoài? Sao con lại ở đây?"

"Con về thăm nhà một chút ạ." Hoài Hạnh đứng dậy kéo ghế: "Dì Tôn, dì ngồi đi ạ."

Luật sư Tôn ngồi xuống, nhìn dáng vẻ hiện tại của cô, không khỏi thở dài đầy xúc động: "Không ngờ ngoài đời con thay đổi nhiều hơn cả trong video đấy, Tiểu Hoài."

Rồi lại quay sang nhìn Sở Vãn Đường, nở nụ cười ấm áp: "Vị này chắc là Sở tiểu thư nhỉ?"

"Chào dì." Sở Vãn Đường đưa tay ra, cô vẫn nhớ vị luật sư này, ngày trước Hoài Hạnh chính là từng ôm bó hoa hẹn hò của bà mãi không chịu buông tay.

"Chào cháu."

Hoài Hạnh: "Văn phòng thay đổi cũng nhiều thật, đến mức con có chút ngỡ ngàng... nhưng nghĩ lại, cũng đã bao nhiêu năm rồi."

"Đúng vậy, đã nhiều năm rồi." Luật sư Tôn khuấy nhẹ cốc cà phê, "Năm nay dì còn tới nghĩa trang thăm chị Chiêu, có lúc còn ngồi tâm sự với chị ấy."

"Con biết." Hoài Hạnh cong môi cười: "Không chỉ có dì, còn mấy cô chú khác nữa cũng sẽ đến thăm mẹ con."

"Cũng đúng mà." Luật sư Tôn lại cười, "Ngày trước mẹ con rất quan tâm tới tụi dì. Thời đó nếu không có chị ấy và chị Tuyết Dung, thì văn phòng Cẩn Chu này cũng chẳng thể có ngày hôm nay."

Không khỏi thở dài: "Chỉ tiếc là chị Chiêu ra đi quá sớm... thật khiến người ta đau lòng."

Sở Vãn Đường ngồi bên cạnh lặng lẽ lắng nghe, trong lòng như bị đè nặng. Đều là những người rất tốt, nhưng kết cục lại như vậy, làm sao không tiếc nuối cho được.

Hoài Hạnh an ủi: "Mẹ con bây giờ nhất định đang sống rất hạnh phúc ở trên trời."

Luật sư Tôn gật đầu: "Đúng thế." Bà mời: "Hay là lát nữa đi cùng dì đến văn phòng xem thử nhé? Bên trong thay đổi còn nhiều hơn nữa."

"Vâng ạ." Đôi mắt Hoài Hạnh sáng rỡ nhìn Sở Vãn Đường: "Chị ơi, lần này em được vào bên trong xem rồi!"

Sở Vãn Đường bật cười: "Ừ."

Đúng như luật sư Tôn nói, văn phòng bên trong của Cẩn Chu mở rộng còn đáng kinh ngạc hơn vẻ ngoài. Đặc biệt là hiện giờ quy mô văn phòng đã rất đáng nể, ai nấy đều chăm chỉ làm việc tại vị trí của mình, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng điện thoại. Ngoài luật sư Tôn, Hoài Hạnh còn trông thấy vài gương mặt quen thuộc, mấy cô chú đó vừa thấy cô liền bước tới vỗ vai, khen cô lớn quá, v.v...

Hoài Hạnh ngày trước từng ở văn phòng này không ít lần, lại xinh xắn, tính cách dễ mến, luôn được các bậc trưởng bối quý mến.

Kéo theo đó, những cô chú ấy khi nhìn sang Sở Vãn Đường cũng vô cùng hài lòng, miệng toàn nói mấy lời như "trời sinh một đôi".

Những người đó giờ đều là các luật sư kỳ cựu có tiếng trong ngành, vậy mà lúc này lại vây quanh Hoài Hạnh và Sở Vãn Đường cười vui vẻ như thế, khiến các luật sư trẻ trong văn phòng không khỏi tò mò.

Có người muốn hỏi, nhưng vì không khí quá hòa hợp nên chẳng tiện chen lời.

Đợi đến khi Hoài Hạnh và Sở Vãn Đường rời khỏi, họ mới hỏi các tiền bối: "Thầy Lý, hai người đó là ai thế ạ?"

"Là con gái của người sáng lập văn phòng Cẩn Chu đấy." Luật sư Lý nhìn bóng dáng hai người vừa lên xe bên ngoài, mỉm cười: "Thật tốt quá."

Ngồi trong xe, Hoài Hạnh cũng không kìm được xúc động: "Thật sự rất tốt, chị à."

Cô nắm lấy tay Sở Vãn Đường, khóe môi cong cong: "Các cô chú vẫn còn nhớ mẹ em, còn cùng nhau phát triển Cẩn Chu đến mức này, thật sự rất tốt."

Sở Vãn Đường nhìn đôi mắt tràn đầy mãn nguyện của cô, cũng mỉm cười theo: "Ừ." Rồi lại hỏi: "Muốn đến nghĩa trang chia sẻ với mẹ không? Chúng ta làm một chuyến 'đột kích' nha."

Hoài Hạnh đáp ngay: "Muốn!"

Sở Vãn Đường đã đổi cách gọi Hoài Chiêu thành "mẹ Hoài". Hai người cùng đến trước mộ của Hoài Chiêu, luyên thuyên tâm sự, vừa nói vừa cười.

Lúc quay về thì trời đã chạng vạng, lá ngân hạnh bên đường dưới ánh đèn phát ra ánh sáng vàng dịu.

Xuống xe, Hoài Hạnh như bao người qua đường khác, cúi xuống nhặt một chiếc lá ngân hạnh rơi. Cô cầm trong tay, ngước lên nói với Sở Vãn Đường: "Wow, đường vân của lá rụng lại kỳ diệu đến thế."

Cô nhìn Sở Vãn Đường bằng ánh mắt đầy ý cười: "Nghe quen không?"

Sở Vãn Đường: "Nghe quen." Giọng cô mang theo nụ cười, đọc lại từng chữ một cách lưu loát: "Hóa ra gió xuân là cái ôm vấn vít hương hoa, sau cơn mưa hạ là hoàng hôn vị cam, đường vân lá rụng mùa thu tinh xảo đến vậy, còn tuyết mùa đông như những hạt đường từ ngân hà rắc xuống. Dù có bao lâu đi nữa, chị vẫn muốn nói với em là, Hạnh Hạnh, chính nhờ có em, chị mới thấy thế giới này tươi đẹp như thế, chị thật sự rất yêu em."

Hoài Hạnh đối diện với ánh mắt của cô, kéo tay cô: "Đi thôi, về nhà nào."

"Giờ cũng là hoàng hôn vị cam, nhưng em muốn nếm thử vị ngọt của Sở kẹo mềm lúc này."

Sở Vãn Đường nhướng mày: "Gấp gáp dữ vậy sao."

Hoài Hạnh sững bước, trừng mắt nhìn cô một cái: "Hừ, vậy thôi em không hôn nữa!"

"Chị sai rồi..." Sở Vãn Đường lập tức tăng tốc bước chân: "Cho em nếm! Cho em nếm!"

Vài phút sau, họ trở về nhà họ Văn. Vừa mở cửa đã thấy Lục Hàm Nguyệt và Văn Thời Vi đang ngồi trên sofa đút trái cây cho nhau, còn hỏi họ có muốn ăn không.

Hoài Hạnh nhận một bát cam đã gọt sẵn, cười cảm ơn.

Vào phòng, khóa cửa lại. Cô nhét một miếng cam vào miệng Sở Vãn Đường, rồi nghiêng người sang "cướp miếng cam".

Đến khi kết thúc, môi Sở Vãn Đường vẫn còn dính nước cam, nhìn chằm chằm Hoài Hạnh hỏi: "Ngọt không?"

"Ngọt!"

Sở Vãn Đường gật đầu: "Vậy tốt rồi."

Cô khẽ nói: "Vậy tối nay chị cũng phải nếm thử xem nước mơ Hạnh Hạnh ngọt đến mức nào."

Faye: Cây ngân hạnh hay còn gọi là bạch quả hay dẻ quạt, cây này siêu đẹp luôn á

Chương trước Chương tiếp
Loading...