[BHTT - HOÀN] Sau Khi Chia Tay Người Phụ Nữ Tâm Cơ Xấu Xa - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử
Ngắm bình minh
Đầu tháng 6, thời tiết ở Nam Thành vẫn như những khung cảnh trong phim hoạt hình, mây trắng và trời xanh dường như không cùng một lớp hình ảnh.Lận Du Manh lái xe đến đón Hoài Hạnh và Sở Vãn Đường. Lần trước họ gặp nhau là trong đám cưới, nay đã hai tháng trôi qua, cô không kìm được mà liếc nhìn vào gương chiếu hậu trong xe mấy lần, cảm thán không thôi: "Giờ hai cô cho tôi cảm giác rất phù hợp để dùng một câu bốn từ để miêu tả.""Ngọt ngào như mật?" Hoài Hạnh chủ động đưa ra một câu. "Quấn quýt không rời?" Sở Vãn Đường ở phía sau chen vào một câu.Lận Du Manh: "......" Cô tức tối: "Hai người xuống xe cho tôi! Ai lại giành trả lời như thế hả?""Vậy chị Lận định nói là câu nào?" Nét cười lan lên đuôi mày khóe mắt Hoài Hạnh, cô ngắm nhìn phố xá bên ngoài cửa sổ xe, tâm trạng rạng rỡ như thời tiết ngoài kia."Thật ra cũng không khác lắm đâu, là 'nhu tình mật ý." Lận Du Manh thở dài, "Mấy fan trên mạng không được trực tiếp hít couple đúng là thiệt thòi cho họ, may mà tôi có cái đặc quyền này, được tận mắt nhìn mà hít thỏa thích."Sở Vãn Đường: "Ồ? Vậy à?" Cô cười dịu dàng, đưa tay ra: "Vậy trả tiền đây."Lận Du Manh: "...Xuống xe!"Hoài Hạnh bật cười, đặt tay vào lòng bàn tay của Sở Vãn Đường, nắm lấy tay chị.Lận Du Manh đảo mắt, khẽ ho một tiếng, rồi nhớ lại: "Hạnh Hạnh, em có biết cái năm ở hội chợ thời trang Nam Thành, người bên cạnh em đã chuyển cho chị bao nhiêu tiền để nhờ tìm em không?""Không biết.""Đoán thử xem.""Năm con số?""Bingo!" Lận Du Manh cười hí hửng, "Chuyển cho chị 50.000 luôn, còn bảo nếu tìm được em rồi sẽ chuyển thêm 50.000 nữa. May mà chị giữ vững lập trường, chứ không thì mười vạn đó chị cũng nhận rồi. Hây da, có người ấy mà, chỉ để gặp được em một lần thôi mà vắt hết óc."Hoài Hạnh quay sang nhìn người bên cạnh, còn người đó thì hơi chột dạ quay đầu sang hướng khác, nhìn ra ngoài cửa sổ, miệng vẫn nói: "Đám mây kia trắng ghê ha, Hạnh Hạnh.""Về nhà rồi nói chuyện." Hoài Hạnh hừ nhẹ một tiếng.Lận Du Manh đạt được mục đích, bật nhạc vui vẻ. Chừng hơn nửa tiếng sau, xe dừng bên đường ngoài khu dân cư. Ba người hẹn thời gian ăn tối xong, Hoài Hạnh và Sở Vãn Đường kéo vali xuống xe.Họ kéo hành lý vào khu nhà, lấy thân phận mới để thực hiện lời hứa mùa hè tới Nam Thành ngắm biển.Nhà gần biển dễ bị ẩm mốc, trước khi đến họ đã nhờ người đến dọn dẹp kỹ lưỡng, nên dù để lâu, khi bước vào cũng không có mùi khó chịu.Hoài Hạnh chỉ vào sofa, ra hiệu người kia ngồi nghiêm chỉnh: "Ngồi đàng hoàng vào."Sở Vãn Đường có chút lúng túng, ngồi thẳng tắp trên ghế sofa, hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, như học sinh mẫu giáo chờ cô giáo giao nhiệm vụ. Cô chớp chớp mắt, không hỏi gì, chỉ chờ Hoài Hạnh lên tiếng.Hoài Hạnh đứng trước mặt cô, hơi cúi xuống, dùng đầu gối bên phải tách chân cô ra, cúi người nhìn cô bằng tư thế đầy tính công lược.Rồi đặt tay lên vai cô, hỏi: "Chị có nhận ra bản chất của chuyện mà chị Lận kể không?""Có.""Vậy trả lời đi.""Cho quá nhiều." Câu trả lời dứt khoát vô cùng.Nghe vậy, Hoài Hạnh day day giữa chân mày, rồi lại không nhịn được cười: "Không phải đâu, chị à."Cô đưa tay nâng mặt Sở Vãn Đường, ánh mắt dịu dàng: "Là có một số tình cảm, thật ra không cần đến số tiền lớn như vậy để kết nối. Chị không nói ra số tiền đó thì chị Lận cũng sẽ giúp chị thôi, vì quan hệ của hai người vốn đã tốt rồi." Cô lại hỏi, "Hồi đó chị nói xong những lời đó, chị ấy đáp thế nào?""Cô ấy nói liệu có khi nào cô ấy chính là Hoài Hạnh không, chỉ là da rám nắng rồi cao hơn, nên chị không nhận ra." Sở Vãn Đường ôm lấy eo cô, trí nhớ vốn tốt nên lập tức trả lời ngay được.Nghe vậy, Hoài Hạnh bật cười không ngớt. Cô khuỵu gối, thuận đà ngồi luôn lên đùi Sở Vãn Đường. Mà Sở Vãn Đường thấy cô cười vui như thế thì cũng cong môi cười theo, còn tranh thủ cúi đầu hôn lên má, lên khóe môi cô. Vừa hôn vừa bổ sung: "Hồi đó chị thật sự câm nín không biết đáp lại thế nào. Cô ấy thấy sắc mặt chị không tốt, liền chuyển lại tiền ngay lập tức.""Các chị đúng là..." Hoài Hạnh vòng tay qua cổ cô, không biết nên cảm khái thế nào, chỉ nghĩ đến cảnh tượng khi ấy thôi đã thấy buồn cười rồi.Nhưng giờ nhắc lại chuyện xưa, Sở Vãn Đường khép mắt lại: "Buổi hội thảo hôm đó chị không đi, Tô Trừng đi thay. Về rồi kể lại là hình như nhìn thấy em, ban đầu chị còn không tin, nghĩ em sẽ không đi cùng ngành bọn chị đâu. Cho đến khi thấy ảnh chụp chung trong nhóm, chị mới vội vã chạy đến hội trường...""Nhưng lúc tới thì không kịp nữa, chị hoảng lắm, sợ sẽ không bao giờ gặp lại em nữa. Nếu thật sự như thế... chị chẳng biết phải làm sao bây giờ.""Chẳng phải bức ảnh đó còn hơi mờ sao?""Chị nhận ra được mà." Sở Vãn Đường kéo môi cười nhẹ, "Vì suốt năm năm xa cách, chị vẫn thường xuyên nhìn ảnh em..."Hoài Hạnh không nói gì, cúi đầu, cắn lấy môi cô.Sở Vãn Đường hé môi, để mặc đầu lưỡi cô tiến vào, quấn quýt dây dưa.Mọi cảm xúc đều trao trọn vào nụ hôn ấy....Buổi tối ăn tối cùng Lận Du Manh xong, hai người lái chiếc xe thuê, vòng về con đường Triều Âm. Nhưng họ không quá sốt ruột muốn đi ngắm bình minh ngay, mãi đến chiều ngày mùng 5, họ mới lái xe ra sân bay, chuẩn bị đón một người có thể nói là khá xa lạ...Chính là nhiếp ảnh gia đã chụp bức ảnh hai người bên bờ biển năm ấy.Sau ngần ấy năm, nhiếp ảnh gia này giờ đây đã có tiếng trong giới, người mời cô chụp ảnh đông không đếm xuể, trong đó có cả những ngôi sao nổi tiếng.Nhưng mỗi lần được phỏng vấn hỏi rằng người cô muốn chụp nhất là ai, cô đều nói là hai cô gái bên bờ biển ấy, những người cô còn chẳng biết tên. Chính nhờ bức ảnh đó, tài khoản của cô mới có bước đột phá lớn, cũng khiến cô thêm vững tin theo đuổi con đường nhiếp ảnh.Điều cô không nói, là sau đó cô từng gửi lời mời qua WeChat cho người đã add mình năm đó, nhưng chỉ nhận được một câu trả lời: "Xin lỗi, tôi đã đánh mất em ấy rồi."Không hỏi thêm, chỉ một câu đó đã đủ nói lên tất cả.Bảy năm trôi qua, cô cứ nghĩ sẽ chẳng còn cơ hội nữa, cho đến gần đây nhận được tin nhắn từ Sở Vãn Đường:【Xin chào, xin hỏi liệu có thể chụp cho tôi và em ấy một lần nữa không?】 【Vẫn là bình minh ngày 6 tháng 6, vẫn là địa điểm cũ ở Nam Thành.】 【Tôi đã tìm lại được em ấy rồi.】Giờ đây, khi đi ra từ cổng đến của sân bay, nhiếp ảnh gia tên Tiểu Nhiêu ấy không cần hỏi ai là người mình cần đón, chỉ một cái liếc mắt cũng đủ nhận ra họ trong đám đông.Không còn cách nào khác, từ năm đó ở bờ biển hai người đã nổi bật hơn người, bây giờ lại càng thêm chín chắn quyến rũ, khiến không ít người đi đường ngoái nhìn.Mà Hoài Hạnh và Sở Vãn Đường cũng nhanh chóng nhận ra Tiểu Nhiêu, bởi trên mạng xã hội cô thỉnh thoảng cũng đăng ảnh bản thân.Chẳng mấy chốc, ba người đã gặp mặt.Dù là người điềm tĩnh, lúc này Tiểu Nhiêu cũng có chút bối rối, cô nói: "Hoài tiểu thư, Sở tiểu thư, sao tôi thấy hai người quen quá..."Cô nhớ lại kỹ hơn: "Hình như tôi từng thấy hai người trên mạng?""Có thể lắm." Hoài Hạnh mỉm cười đáp.Sở Vãn Đường nhướng mày, còn giả vờ bí ẩn: "Cụ thể thì tụi tôi không nói đâu, cô Tiểu Nhiêu tự khám phá nhé."Tiểu Nhiêu gãi đầu cười: "Vậy tôi đoán chắc cũng không khó."Có lúc, nhân duyên giữa người với người lại kỳ diệu như vậy, chỉ một bức ảnh cũng có thể viết nên chương tiếp theo của một câu chuyện.Mà bầu không khí khi họ trò chuyện lại vô cùng tự nhiên, dễ chịu, như thể những người bạn đã quen nhau từ lâu.Trên đường đi, họ bắt đầu nói chuyện về những thay đổi của Nam Thành. Tiểu Nhiêu nói cô đến đây khá thường xuyên, vì có nhiều người muốn nhờ cô chụp lại bức ảnh năm ấy.Cô kể: "Đồng nghiệp tôi còn nói tôi có thể làm nhiếp ảnh gia cố định ở biển luôn rồi đấy, haha. Mà tấm ảnh đó đến giờ vẫn có người like, bình luận, thậm chí còn có người để lại lời cầu duyên nữa... Tôi nghe mà hết hồn luôn.""Bức ảnh đó lan truyền rộng lắm, tôi từng có một người bạn hỏi tôi có thấy nó trên mạng không." Hoài Hạnh ngồi ghế phụ nói."Là Hàm Nguyệt hỏi à?" Sở Vãn Đường hỏi.Hoài Hạnh: "Đúng rồi, hồi Nam Thành tổ chức hội chợ thời trang, em đi xem bình minh cùng cậu ấy và hai trợ lý."Cô day day thái dương: "Cứ bắt em xem bài viết, còn nói có bao nhiêu like... Mà không biết rằng người trong ảnh lại ở ngay trước mặt cậu ấy.""Sau đó em ấy biết chưa?""Biết rồi, em có nói."Tiểu Nhiêu ngồi ghế sau nhìn họ, thấy cả hai đang đeo nhẫn, khóe môi vô thức cong lên.Một lúc sau, cô vẫn không kìm được mà cảm thán: "Tốt thật, ước mơ của tôi cũng thành hiện thực rồi."Nói rồi lại thấy xúc động, như thể bản thân cũng cảm nhận được niềm hạnh phúc tìm lại được người yêu đã mất. Nhất là khi nghĩ đến hai câu kia của Sở Vãn Đường: "Xin lỗi, tôi đã đánh mất em ấy rồi" và "Tôi đã tìm lại được em ấy rồi."Nhân duyên có xoay vần thế nào, người có tình cuối cùng vẫn sẽ về bên nhau.Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Hoài Hạnh và Sở Vãn Đường đã đến khách sạn đón Tiểu Nhiêu.Bảy năm trước vào ngày 6 tháng 6, họ đã chụp một tấm ảnh bên bờ biển khiến rất nhiều người không thể quên. Bảy năm sau, cũng chính nhiếp ảnh gia ấy, cũng chính cặp đôi ấy.Giấc mơ của Tiểu Nhiêu đã viên mãn, giấc mơ của Hoài Hạnh và Sở Vãn Đường, cũng đã viên mãn.Lần trước chụp tấm ảnh ấy là vì sắp phải chia xa. Lần này chụp ảnh là để nó chứng kiến tình yêu của họ.Gió biển vẫn mằn mặn như xưa, không khí vẫn se lạnh, xung quanh cũng có những cặp đôi khác. Sở Vãn Đường dùng tấm chăn mỏng quấn lấy cô và Hoài Hạnh, Tiểu Nhiêu đứng không xa, giơ máy ảnh điều chỉnh góc chụp.Vẫn còn một lúc nữa mặt trời mới mọc. Đầu Hoài Hạnh tựa lên vai Sở Vãn Đường, cô hít sâu một hơi, nhẹ nhàng hỏi: "Chị, chị có biết nơi này giờ thành thánh địa check-in của các cặp bách hợp không?""Chị cũng có nghe qua." Sở Vãn Đường mỉm cười. "Vì tấm ảnh đó, đúng không?""Đúng vậy." Hoài Hạnh nắm lấy tay cô, nở nụ cười mãn nguyện: "Vui thật đấy, bảy năm sau, tụi mình lại cùng nhau ngắm bình minh ở đây."Sở Vãn Đường thậm chí chẳng muốn đợi đến lúc mặt trời mọc nữa, khẽ nói: "Nhắm mắt lại đi, em bé."Hoài Hạnh nghiêng đầu, nhắm mắt. Rồi môi cô dịu dàng chạm vào môi chị.Không bao lâu sau, bình minh xuất hiện, những tia sáng vàng nhạt dần lan tỏa, chiếu lên người họ. Họ cùng nhau cảm nhận được vị mặn của nước mắt trong nụ hôn của nhau.Tất cả những điều này... Đều có được bằng một cách không dễ dàng, dù bao nhiêu năm trôi qua, lồng ngực vẫn sẽ rung lên khi nhớ lại.Sau khi nụ hôn kết thúc, Hoài Hạnh đưa tay lau đi giọt lệ bên khóe mắt Sở Vãn Đường: "Em với Sở Vãn Đường là trời sinh một cặp."Sở Vãn Đường cũng lau nước mắt cho cô: "Chị với Hoài Hạnh sẽ bên nhau thiên trường địa cửu."......Hôm nay là Chủ nhật, mười giờ sáng, không ít fan CP vừa mở mắt đã bị tin nhắn từ những người cùng fandom dội bom: Em bé đăng bài mới trên Weibo.Mọi người lập tức đổ xô qua xem, rồi lại phải hít oxy vì sốc đường, đồng thời cũng vô cùng kinh ngạc.Tài khoản Bốn mùa gửi thư viết: 【Hai bộ ảnh này cách nhau bảy năm.】 Kèm theo hai bộ ảnh ngắm bình minh rõ ràng là được chụp ở hai thời điểm khác nhau.Ai nấy đều sửng sốt: Cái gì?! Tấm ảnh bình minh bên bờ biển nổi tiếng nhất trong giới bách hợp lại chính là CP Mơ Ngọt Kẹo Mềm mà tụi mình theo đuổi bấy lâu nay sao?! Hơn nữa còn có vài tấm trước đây chưa từng được đăng, trông như là bản gốc.Bình luận có người không dám tin, cũng có vài netizen cố ý cà khịa, nói họ bắt chước người khác, đến cả ảnh kinh điển vậy mà cũng dám đu fame? Bán service thì cũng phải có giới hạn chứ?Nhưng chưa đến hai phút sau, tài khoản "Tiểu Nhiêu Nhiếp Ảnh" đã chia sẻ lại bài viết kia, đích thân xác nhận tất cả: 【Cuối cùng tôi cũng lại được chụp họ rồi. Cảm giác được hít couple trực tiếp, có ai hiểu không chứ?】 Còn kèm thêm ảnh chụp màn hình đoạn chat với Sở Vãn Đường.Lời của Tiểu Nhiêu vừa đăng, không còn ai nghi ngờ gì nữa, số lượng bình luận và chia sẻ tăng vọt.Mật Hạnh Đường: 【Đúng kiểu kịch bản "gương vỡ lại lành" mà tôi thích nhất! Tìm lại được người mình yêu khiến tôi cảm động quá QAQ】Toàn là cong: 【Trời má ơi... tấm ảnh kinh điển đó lại là CP của tôi... tôi không biết nói gì luôn. Trước kia tôi còn lấy tấm ảnh đó làm hình nền mãi không nỡ đổi, sau này vì hít cặp này mới chịu đổi. Vậy mà hóa ra từ đầu đến cuối vẫn là họ. Thật sự quá tuyệt.】Nữ đồng bay lượn: 【Tôi xin khóc trước cho chắc.】Em gái 1 siêu văn minh: 【Thật sự mừng cho hai người, CP của tôi hạnh phúc quá đi, cứ mãi mãi thế này nhé (Em gái 1, không tiếp nhận phản bác)】Ngày hôm đó, siêu thoại có thêm hàng ngàn bài đăng mới, nội dung lại còn đồng loạt giống nhau:【Mơ ngọt kẹo mềm, mãi mãi yêu nhau】Lời tác giả:Sao lại viết đến mức khiến tôi rưng rưng thế này chứ.. Chắc mọi người cũng nhận ra rồi ha, ngoại truyện sắp kết thúc rồi đó, chắc sẽ viết đến ngày 30~