BHTT | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên
Chương 06: Cuộc sống thường nhật (03)
Kể từ sau khi Khuất Tĩnh Văn kết hôn, Doãn Tuyết Lan cũng hiếm khi chạy đến Lãm Thúy. Một phần vì cô quá bận rộn, một phần vì Khuất Tĩnh Văn dành phần lớn thời gian ở Mỹ, cũng không có tâm sức để ý đến người bạn này. Số lần họ gặp nhau cứ vậy mà chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.Lần này nghe nói Kỳ Mặc Vũ đã về nước, Khuất Tĩnh Văn rốt cuộc không cần chạy tới chạy lui nữa nên Doãn Tuyết Lan mới không chờ được mà chạy đến Lãm Thúy làm khách.Đông Đông và Hạ Hạ thấy người đến là Doãn Tuyết Lan chứ không phải Kỳ Mặc Vũ trở về nên cũng không mấy hứng thú ở lại phòng khách. Doãn Tuyết Lan đối với thái độ này của bọn chúng coi như cũng đã quen rồi. Câu chủ nào tớ nấy này chính là để dùng cho Khuất Tĩnh Văn cùng hai chúng nó, trong mắt trước sau cũng chỉ có mỗi Kỳ Mặc Vũ, là ai cũng không thể xen vào.Khuất Tĩnh Văn như thường lệ mang đến hai tách trà, một tách cho Doãn Tuyết Lan và một tách cho bản thân: "Ba mẹ vợ tặng, uống thử xem."Doãn Tuyết Lan nhấp một ngụm rồi thở dài: "Trà ngon."Khuất Tĩnh Văn nhìn thái độ của cô thì bật cười: "Mới mấy tháng không gặp, cậu có vẻ có rất nhiều tâm sự."Doãn Tuyết Lan hỏi ngược lại cô: "Có sao?"Khuất Tĩnh Văn mỉm cười đặt tách trà trên tay xuống: "Trên đời này có vài thứ không thể che giấu, cảm xúc là một trong số đó."Doãn Tuyết Lan bị nói trúng tim đen nên chỉ có thể giơ tay đầu hàng: "Chuyện gì cũng không thể qua được mắt cậu. Tôi thực sự cảm thấy rất đồng cảm với bạn nhỏ nhà cậu."Nhắc tới Kỳ Mặc Vũ, ánh mắt Khuất Tĩnh Văn lướt qua một tia dịu dàng khó che đậy, cô hỏi Doãn Tuyết Lan: "Tôi có giúp được không?"Doãn Tuyết Lan cười như không cười: "Trên đời này cũng có một vài thứ mà người khác không thể nào giúp được, tình cảm là một trong số đó."Dừng một chút cô lại nhìn Khuất Tĩnh Văn rồi nói: "Nhưng mà cậu thì khác, tôi muốn nghe thử xem dưới góc độ của một người đã có gia đình cậu sẽ suy nghĩ như thế nào về việc lý trí phản kháng chấp nhận một ai đó?"Những tưởng sẽ nghe được một lời khuyên sâu sắc, nào ngờ chỉ thấy Khuất Tĩnh Văn mặt không biến sắc mà đáp: "Từ khi quen biết tiểu Vũ, tôi chưa từng có ý định phản kháng, không có kinh nghiệm."Doãn Tuyết Lan bất lực lắc đầu: "Khuất Tĩnh Văn ơi Khuất Tĩnh Văn, nếu không phải quen biết cậu từ trước tôi sẽ cho rằng cậu là một kẻ tầm thường suốt ngày chỉ biết yêu đương."Khuất Tĩnh Văn tiếp lời: "Đứng trước người mình yêu, ai rồi cũng sẽ trở nên tầm thường."Doãn Tuyết Lan vội giơ tay ngăn lại: "Được rồi, không cần nhét cẩu lương cho tôi đâu, tôi ăn đủ rồi.""Phải rồi, sao không thấy tiểu Vũ?""Em ấy có hẹn với nhóm Nhã Hinh."Khuất Tĩnh Văn trả lời.Doãn Tuyết Lan nghe xong liền bật dậy: "Có hứng thú ra ngoài đi dạo không? Đừng chỉ ở nhà làm hòn vọng thê nữa, sẽ nhanh già lắm đó."Khuất Tĩnh Văn lắc đầu, nhân tiện quăng cho Doãn Tuyết Lan một ánh mắt không có bao nhiêu cảm xúc: "Tôi chuẩn bị đi tập, lát nữa còn phải đi đón em ấy.""Đi tập? Cậu tập cái gì?"Khuất Tĩnh Văn không chớp mắt mà trả lời: "Rèn luyện sức khỏe."Doãn Tuyết Lan xem như hiểu rồi, cô cũng không ngần ngại mà trêu chọc: "Có phải lại sợ bạn nhỏ nhà cậu chê cậu không?"Khuất Tĩnh Văn vẫn duy trì nét mặt cũ, bình tĩnh đáp lại: "Từ nhỏ đến lớn tôi đều giữ thói quen này, cậu cũng không phải không biết."Doãn Tuyết Lan gật đầu mấy cái: "Tôi không nói lại cậu nhưng cậu cũng không thuyết phục được tôi đâu."Sau đó cô rất thức thời mà chuyển chủ đề: "Hôm nay đến còn mang quà cho cậu đây."Cô vừa nói vừa lấy từ trong túi xách ra một tấm thiệp đưa cho Khuất Tĩnh Văn: "Thiệp mời tham dự triển lãm đồ cổ hoàng gia, chỉ có 30 cái, tôi khó khăn lắm mới lấy được đó."Khuất Tĩnh Văn nghe xong cũng từ trên chiếc kệ bên cạnh lấy ra một tấm thiệp có thiết kế vô cùng tinh xảo đưa cho Doãn Tuyết Lan, Doãn Tuyết Lan nhận lấy, sau khi mở ra xem thì lần nữa rơi vào trầm lặng: "Được rồi, tôi xém nữa quên mất cậu là ai."Thật ra tấm thiệp mà Khuất Tĩnh Văn đưa cho cô cũng chính là thiệp mời tham dự triển lãm đồ cổ hoàng gia, chỉ có điều giữa hai tấm thiệp này có chút khác biệt. Thư mời của Doãn Tuyết Lan là thư mời Tường Vy, tổng cộng có 30 cái. Thư mời của Khuất Tĩnh Văn là thư mời Ngọc Bích, chỉ có một cái duy nhất. Ngoài ra còn có 20 thư mời hạng Hoàng Liên, còn lại là thư mời Lan Quế.Doãn Tuyết Lan ngắm nghía chiếc thiệp trong tay rồi hỏi Khuất Tĩnh Văn: "Thế nào, có hứng thú tham dự không?"Khuất Tĩnh Văn không nhanh không chậm gật đầu: "Muốn dẫn tiểu Vũ đi xem một chút."Không hiểu sao nghe xong lời này, trong lòng Doãn Tuyết Lan lại dâng lên một loại cảm xúc khó tả. Khuất Tĩnh Văn là người mà Doãn Tuyết Lan cô từng tâm niệm. Nhưng mà khi ấy cô cũng như bao người, chỉ cho rằng Khuất Tĩnh Văn là một nữ thần cao cao tại thượng mãi mãi không thể nào với tới. Khuất Tĩnh Văn chỉ nên là Khuất Tĩnh Văn mà không phải thuộc về bất kỳ ai.Doãn Tuyết Lan dùng danh nghĩa bạn thân để ở bên Khuất Tĩnh Văn, tuy không sở hữu nhưng cũng xem như là gần gũi.Chỉ là trên thế gian này không có gì là tuyệt đối, khoảnh khắc cô nhìn thấy ánh mắt Khuất Tĩnh Văn nhìn Kỳ Mặc Vũ cô đã biết rốt cuộc thì bản thân cũng nên kết thúc những mộng tưởng không nên có. Vốn dĩ mọi thứ trên đời đều đã có sự sắp đặt, mà Kỳ Mặc Vũ chính là người mà ông trời mang đến cho Khuất Tĩnh Văn."Gặp được cậu có lẽ là may mắn lớn nhất của em ấy."Lời này của Doãn Tuyết Lan khiến cho Khuất Tĩnh Văn có chút không hài lòng, nhưng mà cô còn chưa kịp mở miệng thì Doãn Tuyết Lan đã cướp trước: "Tôi biết cậu muốn nói gì, tôi biết vợ của cậu rất ưu tú, cũng không có điểm gì có thể chê. Tôi chỉ đứng từ góc độ là bạn thân cậu, thiên vị cậu hơn một chút. Điều này không có gì sai trái mà đúng không?"Khuất Tĩnh Văn mặt không biến sắc mà đáp: "Vẫn là không nên.""Được rồi, được rồi. Không phải cậu nói muốn đi tập sao? Cậu cứ tự nhiên, tôi ở đây khi nào chơi chán sẽ tự về."Khuất Tĩnh Văn im lặng một lát rồi đứng dậy: "Vậy thì tốt, tôi lên lầu trước."Doãn Tuyết Lan biết rõ bản thân chỉ là khách sáo đề nghị, thế nhưng Khuất Tĩnh Văn đúng thật là không nể tình. Nói cũng đã nói rồi, bây giờ cũng chỉ có thể thật sự chơi một mình.Nằm được một lát, đến khi muốn ngủ thiếp đi thì điện thoại trong túi vang lên, cô mơ màng ấn nghe, nào ngờ lại nghe thấy giọng nói khiến bản thân chán ghét."Tuyết Lan, thật vui vì cô vẫn chưa chặn số của tôi."Doãn Tuyết Lan ở bên này nghiến răng nhưng giọng nói lại mang phần châm chọc: "Tôi bận quá, bây giờ tôi sẽ chặn ngay.""Khoan đã.""Cô Vệ, còn có chuyện gì sao?"Đầu dây bên kia ngập ngừng một lát rồi mới nói: "Tôi biết cô thích đồ cổ, vừa hay tôi có thư mời nên muốn mời cô đi cùng."Doãn Tuyết Lan nhếch môi cười: "Thật ngại quá, vừa hay tôi hết thích rồi. Cúp máy đây."Chỉ là cô còn chưa kịp tắt máy thì lại nghe thấy một giọng nói so với Vệ Âm còn quen thuộc hơn: "Tiểu Âm, Tuyết Lan nói thế nào?""Dì, cô ấy nói sẽ về ngay."Vệ Âm nói với mẹ Doãn Tuyết Lan.Tiểu Âm?Trong đầu Doãn Tuyết Lan hiện đầy dấu chấm hỏi, cô không nhịn được mà gằn từng chữ với người ở bên kia: "Làm sao cô quen biết mẹ tôi?"Vệ Âm nở một nụ cười trầm thấp: "Cách thì có rất nhiều, chỉ cần có lòng là được."Doãn Tuyết Lan nghe xong liền cầm túi xách đứng dậy: "Được lắm, cô ở đó đợi tôi."Sau đó thì nhanh chóng rời khỏi Lãm Thúy Sơn Trang.Khuất Tĩnh Văn sau khi tập luyện tắm rửa xong trở xuống đã không thấy Doãn Tuyết Lan đâu, đối với hành tung của người bạn này cô cũng không có mấy tò mò, cũng có thể do hiện tại cảm giác nhớ nhung Kỳ Mặc Vũ đã xâm chiếm toàn bộ tâm trí cô, khiến cô không có tinh lực để nghĩ đến chuyện khác.Cô nhìn thoáng qua đồng hồ rồi nhanh chóng cầm theo chìa khóa chuẩn bị đi đón nàng. Chỉ là cửa còn chưa kịp mở thì Kỳ Mặc Vũ đã bước vào, mang theo cả bầu trời đêm rực rỡ.Nhìn thấy Khuất Tĩnh Văn, nàng vội dang rộng cánh tay: "Vợ, em về rồi."Khuất Tĩnh Văn vội bước đến nắm lấy tay nàng: "Sao không gọi chị đến đón? Áo khoác..."Biết rõ cô muốn nói gì, nàng nhẹ nhàng hôn nhẹ lên môi cô rồi mới tiếp lời: "A Nguyên đến đón Nhã Hinh nên sẵn tiện đưa em về. Áo khoác em để quên trên xe rồi. Nhưng mà chị yên tâm, em không có lạnh."Nàng nói xong thì nắm lấy tay cô kéo đến sô pha, sau đó quen thuộc chui vào lòng cô: "Hôm nay em gặp Tiệp Tiệp, chị có biết không, con bé càng lớn càng giống em."Khuất Tĩnh Văn mỉm cười gật đầu: "Ừm, không phải ngày nào em cũng gửi ảnh Tiệp Tiệp cho chị xem sao?"Nàng ngẫm nghĩ một lát rồi lại nói tiếp: "Hôm nay em còn gặp được một người, chị đoán xem người đó là ai?"Khuất Tĩnh Văn dùng ngón tay cái miết nhẹ lên chiếc cằm xinh đẹp của nàng, nghiêm túc suy nghĩ. Chỉ là cô nghĩ mãi cũng không thể nào đưa ra được một đáp án nào tốt cả.Cô nói với nàng: "Chị hôn em một cái, em nói cho chị biết đã gặp ai có được không?"Kỳ Mặc Vũ bật cười ôm lấy mặt cô: "Như vậy chẳng phải chị được lợi rồi sao? Khuất lão sư, chị thật biết tính toán. Nhưng mà ai bảo chị là vợ em, được rồi, nói cho chị biết."Khuất Tĩnh Văn mỉm cười hôn nàng một cái rồi nghiêng đầu tỏ ý lắng nghe, Kỳ Mặc Vũ sắp xếp lại từ ngữ rồi nói với cô: "Anh ta tên là Chu Chính Nghĩa, là Bác sĩ điều trị của Tiệp Tiệp. Nhưng mà em cảm nhận được anh ta thích Giai Nghê. Tĩnh Văn, em có chút lo lắng.""Em lo lắng là vì chuyện cũ sao?"Kỳ Mặc Vũ gật đầu rồi lại lắc đầu: "Chỉ là em sợ cậu ấy lại gặp phải Cao Lỗi thứ hai. Tĩnh Văn, nếu thật sự như vậy em không đành lòng."Khuất Tĩnh Văn khẽ vuốt tóc nàng: "Ông trời có sự sắp đặt của riêng mình, một cô gái tốt như Giai Nghê sớm muộn gì cũng sẽ có được cuộc sống viên mãn. Em cũng đừng quá lo lắng, mọi thứ cứ để thuận theo tự nhiên.""Nhưng mà..."Khuất Tĩnh Văn kéo dài âm điệu: "Chị có thể giúp em hỏi thăm một chút."Kỳ Mặc Vũ nghe đến đây thì bật dậy, ánh mắt thoáng qua tia sáng: "Em không những muốn điều tra về anh ta, em còn muốn làm thêm chút chuyện. Chị sẽ không phản đối chứ?"Khuất Tĩnh Văn không trả lời trực tiếp mà chỉ nhẹ nhàng phun ra mấy chữ: "Em cứ làm chuyện mà bản thân muốn. Chị có đủ năng lực để cho em mặc sức tung hoành."Nàng nghe xong không nhịn được cảm thán: "Ra nước ngoài lâu như vậy em chút nữa quên mất chị là Khuất Tĩnh Văn, hắt xì một cái cũng có thể tạo ra sóng gió."Khuất Tĩnh Văn sửa lại: "Là Khuất Tĩnh Văn, cũng là vợ em."Kỳ Mặc Vũ nắm lấy tay cô, vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út: "Đúng vậy, cho nên vợ ơi, em có chút đói bụng."Mày Khuất Tĩnh Văn bởi vì câu nói này mà nhăn lại: "Vẫn chưa ăn gì sao?"Kỳ Mặc Vũ chu môi: "Đồ ăn không hợp khẩu vị, chỉ ăn được một chút."Khuất Tĩnh Văn vội vàng ôm nàng ngồi dậy: "Đợi chị một lát."Kỳ Mặc Vũ híp mắt cười: "Em phụ chị.""Được."Đông Đông và Hạ Hạ từ lúc Kỳ Mặc Vũ trở về đã ngồi sẵn chờ được sủng ái, thế nhưng cho đến hiện tại thì nàng chỉ để ý một mình Khuất Tĩnh Văn, bọn chúng chỉ có thể thức thời, tiếp tục an phận mà chờ đợi.Trong bếp rất nhanh vang lên âm thanh va chạm của chén đũa, bầu không khí tốt đẹp này rất dễ khiến khiến người ta đắm chìm.Món ăn hôm nay là cháo cá, vừa dinh dưỡng vừa dễ tiêu. Kỳ Mặc Vũ đối với tay nghề của Khuất Tĩnh Văn thực sự là vừa nể phục vừa không cầm lòng được. Kể từ lúc được cô chăm chút, nàng càng lúc càng kén ăn, nói đúng hơn chỉ khi ăn đồ ăn vợ nấu thì mới cảm thấy ngon miệng.Trong lúc Khuất Tĩnh Văn rửa tay thì Kỳ Mặc Vũ nhận nhiệm vụ múc cháo. Làn khói trắng mang theo hương vị ngọt ngào không ngừng quanh quẩn khiến nàng không nhịn được mà cảm thán: "Thơm quá."Khuất Tĩnh Văn mỉm cười đặt tay lên đỉnh đầu nàng: "Có muốn chị đút không?"Kỳ Mặc Vũ vội lắc đầu rồi kéo tay cô ngồi xuống: "Em tự ăn được, chị cũng ăn đi. Em biết chị còn chưa ăn tối."Khuất Tĩnh Văn nghe lời ngồi xuống, nhưng không phải để ăn cháo mà là giúp nàng thổi cháo cho nguội, xong xuôi hết thảy mới tới lượt chính mình. Kỳ Mặc Vũ nhìn cô như vậy tâm tư đều mềm nhũn, cũng không biết kiếp trước tạo được phúc gì mới có thể lấy được người như cô."Chị giúp em xem thời khóa biểu ở Hoa Đại, thời gian đầu cũng không bận rộn lắm. Nhưng mà buổi trưa phải ăn đúng giờ, chị sẽ nấu cơm để em mang theo."Kỳ Mặc Vũ vốn định nói không cần phiền phức nhưng so sánh giữa đồ ăn căng tin và đồ ăn vợ nấu nàng vẫn không thể nào cưỡng lại được. Thôi thì đành phải vất vả Khuất Tĩnh Văn một chút."Vậy thì làm phiền bà Kỳ rồi."Khuất Tĩnh Văn xoa đầu nàng: "Ăn nhanh đi."