BHTT | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên

Chương 05: Cuộc sống thường nhật (02)



Buổi sáng ở Lãm Thúy vẫn luôn yên ả, làn gió khẽ chơi đùa, nắng vàng thập thò bên kẽ lá, mấy chú chim nhỏ thì vẫn líu lo không ngừng làm cho bức tranh thiên nhiên nơi đây vừa có động vừa có tĩnh.

Lúc Kỳ Mặc Vũ ngủ dậy thì cũng đã giữa trưa, nàng mặc vội một bộ quần áo ở nhà thoải mái rồi theo thói quen xuống tầng dưới tìm Khuất Tĩnh Văn.

Lúc này Khuất Tĩnh Văn vẫn đang bận rộn trong bếp, Đông Đông và Hạ Hạ mỗi đứa chọn một góc quen rồi nằm yên ở đó chờ phần.

Khi đi ngang giá sách, nàng chợt phát hiện một phần sách ở chỗ kia đều đã được dọn đi, thay vào đó là rất nhiều ảnh chụp của hai người. Nàng còn nhớ rõ mấy bức ảnh này đều là cô cùng nàng chụp tại Mỹ, trong ảnh cả hai đều cười rất tươi, ánh mắt cũng ngập tràn hạnh phúc.

Mặc dù khi đó ở nơi đất khách quê người nhưng nàng luôn có một loại cảm giác, chỉ cần chỗ nào đó có Khuất Tĩnh Văn thì sẽ rất đỗi bình yên. Có lẽ bởi vì cô đã thay nàng che đi hết thảy sóng gió, đến một chiếc lá rơi cũng không thể kinh động tới nàng.

Đang chìm đắm trong suy nghĩ thì xúc cảm quen thuộc truyền đến, Đông Đông đang thích thú cọ cọ dưới chân nàng. Kỳ Mặc Vũ khẽ mỉm cười, cúi người bế nó lên.

"Đông Đông, em sắp nặng bằng Hạ Hạ rồi."

Đông Đông nghe đến đây thì rầu thúi ruột, nó quay ngoắt mặt đi, giống như không muốn để ý đến nàng. Kỳ Mặc Vũ bị điệu bộ của nó chọc cười, ánh mắt tràn ra ánh sáng.

"Giận rồi sao? Chị mặc kệ em, đi tìm bà Kỳ đây."

Vừa dứt lời, nàng liền đặt nó xuống rồi lon ton chạy đến chỗ Khuất Tĩnh Văn, ôm cô từ phía sau. Khuất Tĩnh Văn lúc này vừa nếm canh vừa nói chuyện điện thoại. Lúc phát hiện nàng đến cô vội dặn dò mấy câu với người bên kia rồi tắt máy, tiếp theo đó, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên khóe môi nàng.

"Chào buổi sáng."

Kỳ Mặc Vũ mỉm cười đáp lại: "Chào buổi trưa, bà Kỳ."

Khuất Tĩnh Văn nghe xong bất giác mỉm cười, cô đưa tay điểm điểm mũi nàng rồi lại nói: "Sang kia ngồi trước, đồ ăn sẽ có ngay đây."

Kỳ Mặc Vũ làm động tác chào, nghiêm túc đáp lời: "Tuân lệnh bà Kỳ."

Khuất Tĩnh Văn khẽ lắc đầu, dáng vẻ vừa nuông chiều vừa bất lực.

Cơm trưa hôm nay cũng toàn là những món mà Kỳ Mặc Vũ yêu thích, nàng vừa nhìn thấy đôi mắt liền sáng rực, còn rất hào phóng tặng cho Khuất Tĩnh Văn một nụ hôn.

"Hình như em giống Đông Đông, sắp béo ra rồi."

Khuất Tĩnh Văn gắp cho nàng một miếng cá lớn: "Không có, vẫn rất xinh đẹp."

Kỳ Mặc Vũ phồng má nhìn cô: "Riêng chuyện này, lời của chị không tính."

Khuất Tĩnh Văn liền bật cười: "Chị có thể hiểu câu này là những chuyện khác em đều nghe theo chị, hửm?"

Nàng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại vô thức gật đầu.

Ngay sau đó, Khuất Tĩnh Văn sau đó lại gắp cho nàng đầy một chén: "Vậy thì phải ăn nhiều một chút."

Kỳ Mặc Vũ thở dài một tiếng: "Lựa chọn giữa xinh đẹp và ăn ngon, em chọn ăn ngon."

Sau khi ăn cơm xong, hai người ngồi trên ghế sô pha phòng khách ăn trái cây. Chỉ là Kỳ Mặc Vũ hôm nay lại không chịu ngồi yên, cứ liên tục chạy tới chạy lui sau lưng Khuất Tĩnh Văn. Khuất Tĩnh Văn chống cằm nhìn nàng một lúc lâu, rốt cuộc mới quyết định đem người ôm vào lòng.

Có lẽ đã quá quen thuộc với chuyện này, nàng rất thoải mái nằm lên đùi cô, còn tranh thủ ôm theo quyển sách.

"Em đã nhận được thư mời chính thức rồi, tháng sau sẽ đến Hoa Đại. Khuất lão sư, chị nói xem em có cần chuẩn bị gì không?"

Khuất Tĩnh Văn mỉm cười đưa tay vuốt tóc nàng, chuyện nàng sẽ đến Hoa Đại làm Trợ giảng và nghiên cứu cô đã biết từ trước, cũng đã thay nàng lo toan mọi thứ, bây giờ chỉ thiếu mỗi ngày ngày chạy đến đó dính lấy nàng. Nhưng mà chuyện này cô chỉ để ở trong lòng, cũng không có ý định nói với nàng vào lúc này.

"Trước mắt thì không cần, phải xem trường học sắp xếp thế nào."

Nàng nắm lấy tay cô, vừa nói chuyện vừa chơi đùa: "Hôm trước em có nói chuyện với mẹ, mặc dù mẹ đã đồng ý cho em không cần tiếp quản Tinh Kiện ngay bây giờ nhưng em vẫn thấy có chút áy náy. Tĩnh Văn, chị nói em nên làm sao đây?"

Khuất Tĩnh Văn mỉm cười ôn hòa: "Em cứ việc làm chuyện em muốn, về phần Tinh Kiện nếu ba mẹ cần chị có thể thay em nhìn xem một chút."

Nghe đến đây, nàng liền rướn người hôn lên má cô một cái: "Vợ, em yêu chị, yêu chị nhất."

"Ngốc."

...

Buổi chiều, Kỳ Mặc Vũ có hẹn với Tô Giai Nghê và Hồ Nhã Hinh. Mặc dù ba người bọn họ vẫn duy trì liên lạc nhưng so với Hồ Nhã Hinh, đã lâu lắm rồi Tô Giai Nghê mới gặp lại Kỳ Mặc Vũ.

Khuất Tĩnh Văn lái xe đưa nàng đến nhà Tô Giai Nghê rồi rời đi, thật ra là muốn để cho ba người bạn tốt này có không gian để ôn lại chuyện cũ.

Lúc Kỳ Mặc Vũ vừa đứng trước cửa bấm chuông thì Hồ Nhã Hinh cũng mò tới, hai người vừa gặp liền giao lưu ánh mắt, lời nói cũng không khách sáo chút nào.

"Lần này mình vẫn tới sớm."

Hồ Nhã Hinh bĩu môi: "Mình chỉ trễ hơn cậu một phút, đừng nói như mình là người thiếu tôn trọng giờ giấc như vậy chứ."

Hai người còn đang nói chuyện thì cửa mở ra, thế nhưng người đầu tiên xuất hiện sau cánh cửa không phải là Tô Giai Nghê mà chính cô bé Tô Mẫn Tiệp.

Hồ Nhã Hinh đối với cô bé vô cùng quen thuộc, vội tiến tới một bước bế cô bé lên: "Tiệp Tiệp, thơm má dì một cái nào."

Tiệp Tiệp chớp chớp mắt mỉm cười rồi đặt lên má cô một nụ hôn: "Dì Hinh, chào buổi chiều."

Kỳ Mặc Vũ tò mò đứng ở một bên, nàng đã vô số lần nhìn Tiệp Tiệp qua điện thoại nhưng đây có lẽ đây là lần đầu tiên gặp mặt trực tiếp kể từ khi cô bé lớn.

"Tiệp Tiệp, còn dì thì sao?"

Tiệp Tiệp mở đôi mắt đen láy nhìn nàng, sau đó lại cười khúc khích: "Dì Vũ, mời vào nhà."

Kỳ Mặc Vũ hài lòng xoa đầu cô bé: "Vẫn nhớ dì sao? Thật không uổng công dì thương con."

Tiệp Tiệp nghe xong thì trượt từ người Hồ Nhã Hinh xuống, chạy đến nắm tay nàng: "Mẹ nói với con, con có hai người mẹ nuôi rất xinh đẹp. Một là dì Hinh, hai là dì Vũ, con nghe đến thuộc lòng rồi."

Hồ Nhã Hinh nghe đến đây đắc ý khoanh tay trước ngực: "Nghe thấy chưa, vẫn là mình xếp trước."

Kỳ Mặc Vũ cũng chẳng thèm cãi lý với cô, chỉ dắt tay Tiệp Tiệp vào trong tìm Tô Giai Nghê.

Lúc này Tô Giai Nghê đã rót xong mấy ly nước chờ sẵn, nhìn thấy hai lớn một nhỏ bước vào thì mỉm cười.

"Mặc Vũ, chào mừng cậu trở về."

Kỳ Mặc Vũ bước đến ôm Tô Giai Nghê một cái: "Ừm, mình về rồi."

Hồ Nhã Hinh ở bên cạnh lầm bầm: "Nè Kỳ Mặc Vũ, lúc cậu về mình ra tận cửa đón cậu cũng đâu thấy cậu ôm mình."

Kỳ Mặc Vũ thở dài một cái sau đó cũng kéo Hồ Nhã Hinh ôm một cái: "Như này có được chưa?"

"Miễn cưỡng tha cho cậu."

Sau đó cả ba đều bật cười.

Lúc ba người ngồi nói chuyện thì Tiệp Tiệp ở bên cạnh chơi trò công chúa, ngẫm lại thì thời gian trôi qua thật nhanh, mới ngày nào bọn họ còn lo sốt vó khi nhìn thấy Tô Giai Nghê vào phòng sanh, vậy mà giờ đây Tiệp Tiệp cũng đã biết đi biết nói, lại còn hoạt bát đáng yêu như vậy.

"Thấy cậu được như hiện tại mình cũng yên tâm phần nào."

Tô Giai Nghê mỉm cười vỗ vỗ mu bàn tay Kỳ Mặc Vũ: "Mình rất tốt, các cậu không cần phải lo lắng cho mình."

Sau đó cô lại bổ sung: "Phải rồi, lần này cậu trở về đã có dự định gì chưa?"

Kỳ Mặc Vũ đáp: "Đã xong xuôi rồi, mình sẽ đến Hoa Đại làm Trợ giảng và nghiên cứu."

Hồ Nhã Hinh không nhịn được chen vào: "Cái này gọi là nối gót Khuất lão sư đây mà. Không biết Khuất lão sư có quay về đó làm Giảng viên luôn không ta?"

Kỳ Mặc Vũ gõ lên tay Hồ Nhã Hinh một cái: "Cảm ơn cậu đã thay vợ vợ nhà mình suy tính, nhưng mà mình thấy chị ấy chỉ nên có một học trò là mình là đủ rồi."

Hồ Nhã Hinh nghe xong thì giả vờ ôm ngực: "Ôi mình đang nghe thấy gì đây? Là mùi giấm hay là mùi cẩu lương nhỉ?"

Tô Giai Nghê lắc lắc đầu tiếp lời: "Nhã Hinh, đừng chỉ nói Mặc Vũ, chuyện của cậu sao rồi?"

"Cậu là nói chuyện nào, chuyện công việc hay tình cảm? Công việc thì luận lợi, tình cảm cũng như vậy."

Kỳ Mặc Vũ nhướng mày: "Còn nhớ ước mơ của chúng ta trước khi thi đại học không? Nhã Hinh của chúng ta bây giờ đã là bà chủ lớn, suốt ngày chạy khắp nơi gặp gỡ đại minh tinh, xem như ước mơ của cậu ấy cũng được thỏa mãn rồi."

Hồ Nhã Hinh búng tay một cái: "Còn phải nói sao? Nhưng mà cũng phải cảm ơn em vợ của cậu, nếu không có A Nguyên thì mình cũng khó mà đứng vững. Tiểu bá vương, bây giờ mình vẫn chưa thể tin được cậu lại là vợ của người thừa kế Khuất gia, cũng không tin được hai người đã kết hôn hơn hai năm rồi."

Tô Giai Nghê nghe hai người nói đến đây thì có chút trầm lặng, thế nhưng nó cũng chỉ thoáng qua.

"Mình tuy chưa xây được nhà cho bà ngoại nhưng hiện tại cũng có thể cho bà một cuộc sống tốt rồi. Xem như một nửa ước mơ thành sự thật."

Hồ Nhã Hinh ở giữa vòng tay câu lấy cổ hai người bạn: "Mình tin Giai Nghê sẽ sớm làm được, chúng ta rồi sẽ hạnh phúc theo cách của riêng mình."

Đang nói chuyện thì tiếng chuông cửa lại vang lên, Tiệp Tiệp rất nhanh đứng dậy chạy đến: "Chú Nghĩa, chú đến rồi."

Kỳ Mặc Vũ và Hồ Nhã Hinh nghe xong đều đồng loạt bắn ánh mắt tò mò về phía Tô Giai Nghê, Tô Giai Nghê cũng không có phản ứng gì thái quá, cô chỉ nhẹ nhàng đứng dậy mời người nọ vào nhà.

"Bác sĩ Chu, sao anh lại tới đây?"

Người kia lịch thiệp nở nụ cười: "Có chút việc đi ngang qua, sẵn tiện mang cho Tiệp Tiệp chút bánh kẹo."

Tô Mẫn Tiệp đưa hai tay nhận lấy, gương mặt trẻ thơ không giấu được sự vui vẻ.

Hồ Nhã Hinh không biết từ khi nào đã đứng sau lưng Tô Giai Nghê, khiến cho Tô Giai Nghê suýt chút nữa là giật mình.

"Không giới thiệu một chút sao?"

Tô Giai Nghê vẫn giữ vẻ mặt đạm nhiên: "Bác sĩ Chu, giới thiệu với anh đây là Hồ Nhã Hinh, bên kia là Kỳ Mặc Vũ, họ đều là bạn tốt của tôi, cũng là mẹ nuôi của Tiệp Tiệp."

Anh ta nghe xong thì mỉm cười: "Tôi có nghe Tiệp Tiệp nhắc qua. Xin chào, tôi là Chu Chính Nghĩa, là bạn của Giai Nghê."

Tô Giai Nghê bổ sung: "Là Bác sĩ của Tiệp Tiệp."

Hồ Nhã Hinh ở bên cạnh lên một tiếng, tuy lời nói không có gì không đúng nhưng thái độ thì rất gợi đòn.

"Chào Bác sĩ Chu, hân hạnh được biết anh. Tiệp Tiệp và Giai Nghê phải nhờ anh chăm sóc rồi."

Tô Giai Nghê ở trong bóng tối âm thầm nhéo Hồ Nhã Hinh một cái rồi mới nói với Chu Chính Nghĩa: "Bác sĩ Chu, nếu không có việc gì..."

Chu Chính Nghĩa vội tiếp lời: "À, tôi chỉ ghé qua một chút, bây giờ sẽ đi ngay."

Tô Giai Nghê gật đầu: "Được, không tiễn."

Chu Chính Nghĩa đẩy mắt kính: "Tiệp Tiệp, lần sau gặp lại."

"Lần sau gặp lại, chú Nghĩa."

Cửa vừa đóng lại, Tô Giai Nghê liền bị Kỳ Mặc Vũ và Hồ Nhã Hinh tóm lấy: "Khai mau, anh ta có phải đang theo đuổi cậu không?"

Tô Giai Nghê vội phủ nhận: "Không có, trẻ con ở đây, đừng nói bậy."

Hồ Nhã Hinh nửa tin nửa ngờ mà hỏi lại: "Cậu đừng chối nữa, không thể nào qua được đôi mắt tinh tường của mình đâu. Nói cho mình biết, anh ta là người thế nào? Có đáng tin không?"

Thấy Tô Giai Nghê dường như không muốn nhắc tới chủ đề này, Kỳ Mặc Vũ vội giải vây: "Giai Nghê, tối nay chúng ta ăn món gì vậy? Mình có hơi đói rồi a."

Hồ Nhã Hinh nghe xong thì bĩu môi: "Kỳ Mặc Vũ, từ khi nào cậu chỉ biết ăn vậy? Không biết mình còn cho rằng Khuất lão sư bỏ đói cậu."

Kỳ Mặc Vũ liền lè lưỡi: "Ăn no thì mới có sức hoạt động thể chất, có được chưa?"

Hồ Nhã Hinh lần nữa bĩu môi: "Mình không chấp người có gia đình."

"Được rồi, vào bếp phụ mình một chút đi."

Chương trước Chương tiếp
Loading...