BHTT | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên
Chương 07: Vệ Doãn (02)
Doãn Tuyết Lan mang theo cả một bụng tức trở về nhà, lúc về đến nơi còn trông thấy cảnh tượng khiến cô vô cùng ngứa mắt.Vệ Âm đeo tạp dề của cô, đứng bên cạnh mẹ cô, hai người còn cười nói vui vẻ, trông vô cùng hòa hợp. Doãn Tuyết Lan thầm nghĩ kể cả những lúc cô ở cùng với mẹ cũng không thể nào đạt được sự hòa hợp này. Càng nghĩ cô càng không thể nào nuốt trôi cục tức."Mẹ, con về rồi."Cô nói xong thì đi thẳng một mạch đến sô pha ngồi xuống chuẩn bị uống trà, hoàn toàn xem Vệ Âm giống như không tồn tại.Mẹ Doãn khẽ lắc đầu: "Tuyết Lan, tiểu Âm đợi con cả buổi tối, con về đến lại không thèm chào hỏi người ta, như vậy không phải phép."Vệ Âm khẽ mỉm cười ôm lấy bả vai mẹ Doãn: "Bọn con bình thường đều như vậy, không quá câu nệ. Tuyết Lan, cô nói đúng không?"Không hiểu sao nghe Vệ Âm gọi tên mình, Doãn Tuyết Lan liền cảm thấy toàn thân run lên một cái. Cô không trả lời mà cầm lấy quả táo trên dĩa, biến nó thành đối tượng công kích.Mẹ Doãn trông thấy lại không nhịn được: "Con bé này, cái đó còn chưa gọt vỏ, con ăn không sợ đau bụng sao?"Bình thường con gái bà cũng không tùy tiện như vậy, đây là lần đầu tiên bà trông thấy cô hành xử khác thường, bà không khỏi đưa mắt nhìn về phía Vệ Âm.Vệ Âm hiểu ý mở lời: "Tuyết Lan như vậy chứng tỏ chị ấy thoải mái khi ở trước mặt con. Không sao đâu dì, lúc nãy khi mang táo xếp lên con đã rửa sạch rồi."Nghe đến đây, Doãn Tuyết Lan bỗng dưng buông quả táo ra ho sặc sụa, Vệ Âm vội vàng chạy đến vuốt lưng cho cô, nhưng mà sự tiếp xúc này khiến cô càng thêm khó chịu.Nhân lúc mẹ Doãn không chú ý, Doãn Tuyết Lan liền tranh thủ cảnh cáo Vệ Âm: "Cô nhanh chóng cút khỏi nhà tôi, nếu không đừng trách tôi vô tình."Mẹ Doãn bên cạnh hoàn toàn không nghe thấy lời con gái, ngược lại còn rất thưởng thức Vệ Âm: "Tiểu Âm ngoan ngoãn hiểu chuyện thế này, nhà họ Vệ thật có phúc."Lúc này Doãn Tuyết Lan mới chợt nhớ ra: "Con còn chưa hỏi làm sao hai người lại quen biết? Vệ Âm, có phải cô giở trò ở sau lưng tôi không?"Vệ Âm thành thật lắc đầu, mẹ Doãn thì gõ lên tay cô một cái: "Con quên mất cô chú Vệ rồi sao? Chú Vệ là đối tác làm ăn lúc trước của ba con. Lúc bé tiểu Âm rất hay sang nhà chúng ta cùng ba mẹ, con còn bế con bé trên tay. Con quên rồi sao?"Doãn Tuyết Lan nghe xong thì chỉ vào mặt mình: "Con bế cô ta? Mẹ, có phải mẹ nhớ nhầm rồi không? Sao con hoàn toàn không có chút ấn tượng nào, vừa nhìn thấy cô ta đã cảm thấy không phải loại tốt lành."Mẹ Doãn mỉm cười kéo cô đi về phía tủ kính: "Con nhìn xem, ở đây còn có ảnh, đứa bé này chính là tiểu Âm."Không chỉ Doãn Tuyết Lan mà cả Vệ Âm cũng tò mò nhìn thử. Trong ảnh, Doãn Tuyết Lan chừng 5, 6 tuổi đang bế trên tay một bé gái sơ sinh. Trông bộ dạng còn rất thích thú. Cô càng nhìn càng tê cả da đầu, nhất là khi phát hiện Vệ Âm bên cạnh còn cười rất đắc ý."Cô cười cái gì?"Vệ Âm khoanh hai tay trước ngực, khẽ nhướng mày: "Lúc bé cô bế tôi, lớn lên thì ngược lại."Lời vừa dứt Vệ Âm liền cảm thấy cơn đau truyền đến ở eo, Doãn Tuyết Lan dùng hai ngón ngón tay bấu chặt khiến cho cô phải rít lên một cái."Cô còn nói bậy tôi sẽ xiên cô."Mẹ Doãn ở một bên cười lớn: "Hai cái đứa này, cứ như con nít. Đã lâu lắm rồi mới trông thấy Tuyết Lan như vậy, hahaha.""Mẹ, không phải như vậy. Mẹ tốt nhất là không nên qua lại với cô ta."Doãn Tuyết Lan vừa nói vừa lôi kéo mẹ Doãn đi vào nhà bếp: "Con đụng mặt cô ta mấy lần, hoàn toàn không phải là loại tốt lành gì!"Mẹ Doãn không cho là phải: "Cô chú Vệ đều là người tốt, mẹ tin con gái của họ cũng đáng tin. Con đó, không nên trông mặt mà bắt hình dong."Doãn Tuyết Lan cảm thấy bản thân một miệng khó giải thích, chỉ có thể lựa lời để nói với mẹ Doãn: "Không phải con trông mặt bắt hình dong nhưng con nghe nói đời sống cá nhân của cô ta rất hỗn loạn, tình cảm rối ren. Tóm lại không phải là người tốt."Mẹ Doãn mỉm cười: "Con cũng đâu có lấy người ta, quan tâm đến chuyện tình cảm của con bé làm gì? Được rồi, mau đến phụ mẹ dọn cơm, đừng đứng ở đó nói mãi.""Mẹ..."Doãn Tuyết Lan vừa mở miệng thì Vệ Âm từ ngoài đi vào: "Dì à, dì ngồi nghỉ đi, để bọn con dọn là được rồi."Mẹ Doãn cũng không khách khí: "Được rồi, hai đứa mỗi đứa một tay."Nói xong thì đi đến bàn ăn ngồi xuống.Mẹ Doãn vừa khuất tầm mắt, Doãn Tuyết Lan liền cho Vệ Âm thêm một ánh mắt cảnh cáo. Vệ Âm hôm nay cũng hết sức khác thường, chỉ mỉm cười mà không hề phản bác.Bữa cơm hôm đó rốt cuộc chỉ có mẹ Doãn cùng Vệ Âm cười cười nói nói, Doãn Tuyết Lan thì ngồi yên một chỗ, dùng ánh mắt hình viên đạn để nhìn mọi thứ, đến nỗi chén cơm trên tay cũng sắp bị xuyên thủng.Lúc Vệ Âm ra xe chuẩn bị trở về, Doãn Tuyết Lan không nhìn được đuổi theo: "Vệ Âm, cô đứng lại cho tôi."Không có mẹ Doãn, Vệ Âm liền trút bỏ dáng vẻ ngoan ngoãn, cô hơi nhướng mày rồi nhìn về phía Doãn Tuyết Lan: "Thế nào? Không nỡ rời xa tôi?"Doãn Tuyết Lan xem như cũng quá rõ con người cô, thế nên cũng không thèm khách sáo: "Vệ Âm, tốt nhất cô đừng đến đây nữa. Tôi đã nói rất rõ ràng, giữa chúng ta là không thể nào."Vệ Âm hơi mỉm cười: "Tôi cũng đã nói rất nhiều lần, không thử làm sao biết?"Vừa dứt lời cô liền kéo tay Doãn Tuyết Lan, áp người kia lên cửa xe, một nụ hôn nồng nhiệt lại rơi xuống. Doãn Tuyết Lan như cũ vẫn ra sức chống cự nhưng đứng trước một Vệ Âm cao lớn hơn mình, mọi sự phản kháng của cô đều giống như muối bỏ biển. Cuối cùng cô phải chọn biện pháp quen thuộc, cắn một cái thật mình vào môi người kia."Vệ Âm, đây là nhà tôi!"Âm thanh của Doãn Tuyết Lan xé toạc sự tĩnh lặng của màn đêm, Vệ Âm sững người một lúc rồi chầm chậm dùng ngón tay cái lau đi vết máu trên khóe miệng.Cô nhếch môi cười: "Vậy thì đến nhà tôi?"Lời vừa dứt, một cái tát lại rơi trên khuôn mặt màu trắng tuyết của Vệ Âm, phần da thịt nơi đó cũng dần dần ửng đỏ."Không biết xấu hổ!"Không đợi Vệ Âm phản ứng, Doãn Tuyết Lan đã xoay lưng đi vào nhà. Có lẽ đối với cô mọi chuyện đến đây đã quá đủ. Cô cũng đã nói rõ suy nghĩ của mình, chỉ mong Vệ Âm đừng giống như đỉa đói, bám mãi không buông.Người đi rồi, Vệ Âm vẫn đứng yên ở đó, cô dùng ánh mắt đăm chiêu để nhìn về một khoảng không vô định, giống như nơi đó thực sự có Doãn Tuyết Lan.Từ lúc họ gặp lại đến nay cũng đã hơn hai năm. Dù cho cô có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì mối quan hệ giữa hai người chỉ có tệ đi, không có tốt hơn. Có đôi lúc cô tự hỏi sự nỗ lực này rốt cuộc là vì cái gì, liệu nó có thể mang đến kết quả mà cô mong muốn hay không?Qua một hồi lâu, Vệ Âm nở một nụ cười không cảm xúc rồi trở về ghế lái, một đường đi thẳng đến quán bar.Đêm muộn chính là lúc những kẻ cô đơn tìm đến nhau, ẩn sau một bầu không khí náo nhiệt chính là những mảnh đất khô cằn, không có sức sống cũng không ai có thể đặt chân đến.Là nhà sản xuất âm nhạc có tiếng nhưng rất ít khi Vệ Âm phô diễn tài năng của mình, hôm nay lại là ngoại lệ. Vừa đặt chân đến quán bar, cô đã đi thẳng lên sân khấu, tự mình chìm đắm trong giai điệu của ca khúc Why Not Me.Sự xuất hiện này của Vệ Âm khiến cho không khí tại quán bar bỗng chốc trở nên khác lạ. Mọi người bắt đầu hướng mắt lên sân khấu, thưởng thức có, đồng cảm cũng có. Vệ Âm giờ đây giống như đóa hoa hồng đầy kiêu sa rực rỡ, chỉ là dường như tất cả những người ở đây không ai có thể hoàn toàn hiểu được cô. Muốn chạy đến nhưng cuối cùng lại đành chùn bước.Âm nhạc kết thúc, Vệ Âm như cũ trở về vị trí ngồi quen thuộc. Nhân viên hiểu ý pha cho cô loại thức uống mà cô yêu thích. Vừa nhấp một ngụm, bên cạnh cô lại xuất hiện thêm một người, vừa nhìn là biết mang theo ý đồ mà đến."Tôi ngồi đây được không?"Vệ Âm không trả lời, chỉ lắc lắc ly rượu trong tay.Cô gái bên cạnh mỉm cười, chủ động cụng ly với Vệ Âm: "Tôi đoán cô mới vừa chia tay bạn gái?"Vệ Âm tò mò hỏi lại: "Vì sao là bạn gái?"Cô gái hơi nhướng mày: "Đoán đó. Bằng kinh nghiệm lâu năm."Thấy Vệ Âm tiếp tục im lặng, cô gái lại lên tiếng: "Có muốn kết bạn không? Sau này cần người uống rượu có thể gọi cho tôi."Vệ Âm lại nhìn cô ta bằng ánh mắt sâu xa: "Chút nữa là tôi hiểu lầm cô rồi."Người phụ nữ nhún vai: "Tôi thừa nhận cô là gu của tôi, nhưng tôi không ăn tạp."Vệ Âm nghe đến đây thì lấy ra điện thoại: "Cô thật thú vị."Cứ như vậy trong điện thoại Vệ Âm lại xuất hiện thêm một cái tên. Người này về sau đối với cô là họa hay phúc thì còn chưa biết được.