BHTT | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên
Chương 04: Vệ Doãn (01)
Doãn Tuyết Lan từ nhiều năm trước đã tiếp quản Doãn thị, cô cũng không mất quá nhiều thời gian để nắm trong tay một nửa thị trường trang sức trong nước rồi sau đó nhanh chóng một đường tiến thẳng ra nước ngoài.Năm đó Luân Đôn diễn ra tuần lễ thời trang thường niên, Doãn thị của Doãn Tuyết Lan chính là nhà tài trợ trang sức mà chính bản thân cô cũng là khách mời đặc biệt ngồi ở hàng ghế đầu của mỗi buổi biểu diễn. Cũng tại đây, cô gặp gỡ và quen biết Vệ Âm.Vệ Âm khi ấy vừa tốt nghiệp đã được mời về làm Nhà sản xuất Âm nhạc của tuần lễ thời trang. Vốn dĩ một người ngồi ở hàng ghế khán giả, một người thì luôn tất bật ở sau hậu trường. Thế nhưng có lẽ ông trời đã cố ý sắp đặt để họ gặp nhau, để rồi sau đó kéo theo một hồi dây dưa không rõ.Rafael Rush, Giám đốc Điều hành của Hiệp hội thời trang Anh quốc vốn là đối tác làm ăn của Doãn Tuyết Lan. Sau khi buổi biểu diễn cuối cùng kết thúc, Rush đã chạy đến cùng cô chào hỏi, kèm theo đó là một lời mời."Lana, lát nữa Hiệp hội có một buổi tiệc chiêu đãi, cô sẽ tham gia chứ?"Doãn Tuyết Lan lịch thiệp nở nụ cười: "Tất nhiên rồi, Rush."Rush hài lòng giơ lên ngón tay cái, sau đó còn bổ sung: "Lát nữa giới thiệu cho cô một người bạn, tôi nghĩ các cô sẽ rất hợp nhau."Doãn Tuyết Lan hơi nhướng mày: "Vậy sao? Thật đáng mong đợi."Buổi tiệc rượu nhanh chóng diễn ra ngay sau đó, Doãn Tuyết Lan đang nói chuyện cùng người đàn ông bên cạnh thì trông thấy Rush mang người tới. Cô gái đi bên cạnh Rush mặc một bộ âu phục màu đen, dáng người cao ráo, đôi mắt sâu thăm thẳm chứa đựng phong tình, là kiểu người rất dễ thu hút ong bướm."Giới thiệu với cô, đây là Veil, Nhà sản xuất Âm nhạc của tuần lễ thời trang lần này. Cô ấy cũng là bạn của tôi."Vệ Âm vừa nhìn thấy Doãn Tuyết Lan đã không thể rời mắt. Trực giác nói cho cô biết cô cùng người trước mặt có thể là đồng hương, thế nên cô cũng không ngại nói mấy câu bằng tiếng mẹ đẻ: "Xin chào, cô có thể gọi tôi là Veil hoặc Vệ Âm."Doãn Tuyết Lan mỉm cười, đưa tay chạm vào bàn tay đang chờ sẵn: "Xin chào, Doãn Tuyết Lan."Rush ở một bên nhìn hai người đẹp thay phiên chào hỏi, trong lòng không khỏi nghĩ ngợi xa xăm. Phải biết anh ta làm trong giới nghệ thuật đã lâu, suy nghĩ cũng không giống người thường. Rush đặc biệt thích ngắm nhìn những cô gái xinh đẹp, lại càng thích hơn khi thấy họ đứng bên cạnh nhau."Tôi còn bạn bè phải tiếp đãi, Veil, giao Lana cho cô nhé."Vệ Âm không chần chừ gật đầu: "Đi thong thả."Sau khi Rush rời đi, Vệ Âm mới ngồi xuống bên cạnh Doãn Tuyết Lan: "Nghe nói cô Doãn là nhà tài trợ trang sức lần này, không ngờ cô còn trẻ mà đã thành công như vậy, thật đáng để người khác ngưỡng mộ."Doãn Tuyết Lan mỉm cười lắc lắc ly rượu trong tay, mấy lời khách sáo này cô nghe cũng quen rồi, tất nhiên là dư thừa khả năng ứng phó: "Cô Vệ đây cũng khiến người khác ngưỡng mộ, Rush có vẻ rất tán thưởng cô."Vệ Âm vừa cười vừa lắc lắc đầu: "Tôi nghĩ chúng ta tốt nhất đừng nên nhắc đến anh ta, anh ta đối với ai thì cũng như vậy thôi."Doãn Tuyết Lan nghe xong chỉ mỉm cười không đáp lại.Vệ Âm ở một bên quan sát, đường nét trên khuôn mặt của Doãn Tuyết Lan hết sức nhu hòa, so với cô đúng là khác một trời một vực. Vệ Âm thừa nhận, cô đối với người này có thể là vừa gặp đã yêu."Cô Doãn, tôi uống cùng cô có được không?"Doãn Tuyết Lan im lặng một lúc rồi mới nâng lên ly rượu trong tay: "Mời.""Mời."Đêm hôm đó, cũng không biết là ai đưa ai về. Chỉ biết sau khi tỉnh dậy, Doãn Tuyết Lan cảm thấy vô cùng hối hận.Lăn lộn nhiều năm trên thương trường, từ chối qua biết bao nhiêu lời tán tỉnh, cuối cùng lại bại trong tay một cô gái vừa quen biết chưa được một ngày. Doãn Tuyết Lan đối chuyện này, đối với người trong lòng cùng những năm tháng chờ đợi kia cảm thấy rất không xứng đáng.Vệ Âm sau khi tỉnh dậy thì không thấy người đâu, chỉ có lớp chăn nệm nhăn nhúm làm bằng chứng cho một đêm phóng túng. Nếu như là ngày thường, cô chắc chắn sẽ không quan tâm người qua đêm cùng mình đã đi đâu. Nhưng mà lần này lại khác, hình như từ sâu thẳm trong tim cô đã được gieo xuống một hạt mầm. Tuy có chút ngứa nhưng cũng rất đáng mong đợi.Vệ Âm nở một nụ cười có phần châm chọc sau đó nhanh chóng cầm lấy điện thoại nhắn tin cho Rush: [Làm phiền cho tôi xin thông tin liên lạc của Lana.]Rush rất nhanh thì phản hồi, đương nhiên cũng kèm theo mấy lời trêu chọc: [Tôi đoán là cô đã nhìn trúng cô ấy.]Vệ Âm khẽ nhếch mép nhưng cũng không có ý đáp lại Rush, cô chỉ nhanh chóng gửi lời mời kết bạn cho Doãn Tuyết Lan kèm theo một tin nhắn: [Chào buổi sáng, tôi sẽ giúp cô cất bông tai."Doãn Tuyết Lan đang trên đường rời đi thì nhận được tin nhắn, lúc này cô mới phát hiện bông tai của mình thiếu mất một chiếc, trong lòng âm thầm thở dài một tiếng: [Không cần, cảm ơn.]Đọc xong lời này, không hiểu sao Vệ Âm càng cảm thấy hứng thú, cô nhanh chóng nhắn lại: "Chúng ta sẽ còn gặp lại."Sau đó thì thay quần áo và rời khỏi....Doãn Tuyết Lan bị dòng ký ức thoáng qua làm cho giật mình, đã lâu như vậy rồi, không ngờ cô vẫn còn nhớ rõ như in.Thở dài một hơi lấy lại tinh thần, cô nhanh chóng cầm theo túi xách muốn rời đi. Chỉ là vừa đi được mấy bước lại nghe thấy người trên giường lẩm bẩm."Nóng.""Doãn Tuyết Lan, tôi nóng."Lúc này cô mới nhớ ra nãy giờ chỉ lo thất thần mà quên mất giúp người kia thay quần áo. Cô ngẫm nghĩ một hồi mới trở vào phòng tắm tìm bộ quần áo khách sạn chuẩn bị sẵn để thay cho Vệ Âm.Nhiều lần chung đụng cũng giúp Doãn Tuyết Lan hiểu rõ thói quen của Vệ Âm. Người này tuy trăng hoa quen thói nhưng lại ưa sạch sẽ, nếu như không tắm rửa chắc chắn sẽ không chịu đi ngủ. Nghĩ đến đây, Doãn Tuyết Lan càng thêm tức giận, đáng lẽ ra giờ phút này cô nên ở nhà nghỉ ngơi, không nên ở đây lo chuyện bao đồng.Nhưng mà giúp người thì giúp cho trót, cô lần nữa trở vào trong thấm ướt chiếc khăn tắm. Đứng trước con ma men dư thừa sức lực, cô trực tiếp đem cái váy màu đỏ xé đi, còn chuyện ngày mai làm sao rời khỏi cứ để Vệ Âm tỉnh dậy rồi tự mình lo liệu.Da thịt của Vệ Âm giống như cái tên, trắng và lạnh lẽo. Không hiểu sao lúc này Doãn Tuyết Lan lại sinh ra chút chần chừ, muốn nhanh chóng xong chuyện để trở về nhưng cũng không cách nào chạm vào được.Nơi nào đó trên gò má bắt đầu ửng đỏ, cũng không biết do thời tiết bắt đầu trở nên nóng nực hay là vì lý do nào khác.Tầm nửa tiếng sau, Doãn Tuyết Lan rốt cuộc cũng làm xong hết thảy, cô mệt mỏi ngã lên thành giường, sau đó không biết từ khi nào lại ngủ thiếp đi.Sáng hôm sau, Vệ Âm mang theo cái đầu đau nhức tỉnh dậy. Lúc này cô mới phát hiện quần áo trên người đã được thay ra, đã vậy bên cạnh còn có thêm một người. Vốn cô còn cho rằng bản thân lại chứng nào tật nấy, nhưng mà sau khi nheo mắt nhìn kỹ, trái tim cô liền không tự chủ mà nhảy nhót.Khác với những buổi sáng trước kia, lần này Vệ Âm rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy Doãn Tuyết Lan sau khi tỉnh dậy. Cô nắm chặt bàn tay, có chút chần chừ không dám chạm vào, chỉ sợ đây là giấc mơ do chính cô tưởng tượng ra.Nhưng mà cũng không cần chờ đến lúc Vệ Âm đấu tranh xong, Doãn Tuyết Lan đã tự mình tỉnh lại. Đối diện với ánh mắt của Vệ Âm, cô vội cất đi chút hoảng hốt thoáng qua rồi nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh."Nếu cô đã tỉnh rồi thì tự mình xử lý đống bừa bộn kia đi. Còn nữa, nhớ thanh toán lại tiền tối qua."Doãn Tuyết Lan nói liền một mạch rồi chống người đứng dậy. Nhưng mà bởi vì ngủ ngồi suốt một đêm, chân đã tê cứng cho nên cả người đều chao đảo, Vệ Âm nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy, sẵn tiện đem Doãn Tuyết Lan ôm vào lòng."Cẩn thận một chút."Doãn Tuyết Lan đối với hành động đột ngột này không kịp phản ứng, tới khi định hình xong thì cả cơ thể đã rơi vào cái ôm mềm mại.Lúc này cô thực sự rất muốn tránh đi nhưng mà đôi chân đã tê rần, chỉ có thể ngồi yên mà chịu trận thêm một lát.Vệ Âm thấy Doãn Tuyết Lan không phản kháng trong lòng càng thêm vui vẻ, cô đem cằm gác lên vai Doãn Tuyết Lan, nhỏ giọng thì thầm: "Không ngờ cô vẫn rất quan tâm tôi."Doãn Tuyết Lan nghe đến đây thì không nhịn được nữa, vội vàng bắn cho Vệ Âm một ánh mắt cảnh cáo: "Vừa hay tôi cũng có chuyện muốn nói với cô. Làm phiền cô sau này uống say đừng gọi cho tôi nữa. Tôi sẽ thêm số điện thoại của cô vào danh sách đen. Chúng ta tốt nhất là không nên liên lạc."Vệ Âm không cam lòng mà phản bác: "Tuyết Lan, chúng ta vốn dĩ rất tốt mà, tại sao cô không thử cho tôi cơ hội? Tôi có gì không tốt chứ?"Doãn Tuyết Lan thoát khỏi cái ôm của Vệ Âm, dùng ánh mắt kiên định mà đáp trả: "Cô cái gì cũng tốt, là tôi không thể thích cô, có được chưa?"Sau đó thì cầm theo túi xách rời khỏi.Cái ôm vụt đi trong phút chốc, Vệ Âm ngồi ở trên giường nhìn cánh cửa khép lại, trong lòng không khỏi chua xót. Đã hai năm trôi qua kể từ khi bọn họ gặp lại, thế nhưng dù cho cô có cố gắng thế nào thì mối quan hệ giữa hai người cũng chẳng tốt lên. Đôi khi cô cũng muốn bỏ cuộc, quay trở về cuộc sống phóng túng như lúc trước nhưng rồi lại không làm được. Có lẽ sự xuất hiện lần nữa của Doãn Tuyết Lan vừa là món quà vừa là sự trừng phạt mà ông trời dành cho cô. Cô chỉ có thể vừa mừng vừa sợ mà đón lấy.Rời khỏi khách sạn, Doãn Tuyết Lan nhanh chóng lái xe đến công ty. Chỉ là suốt dọc đường đi cô không thể nào tập trung được. Cô cũng là người thông minh, đương nhiên hiểu rõ cảm xúc khác biệt của mình khi nãy. Nhưng mà từ sâu trong nội tâm của cô không cách nào có thể chấp nhận Vệ Âm cũng không thể nào tin tưởng một kẻ chỉ thích trêu hoa ghẹo nguyệt.Giang sơn dễ đổi, bản tánh khó dời, Doãn Tuyết Lan vẫn luôn tin vào điều đó.