BHTT | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên
Chương 33: Tiệc hỷ
"A Nguyên, bộ trang phục này rất hợp với con."Hôm nay là ngày trọng đại của con trai, người làm mẹ như Đới Triêu Lộ không giấu được vui mừng.Còn nhớ ngày trước hai đứa con của bà một đứa thì không màng chuyện yêu đương, một đứa thì trăng hoa bay nhảy. Những tưởng sẽ còn rất lâu nữa mới có thể chứng kiến hai con kết hôn, nào ngờ sớm như vậy đã đạt được ý nguyện. Bây giờ nếu như được bế cháu thì sẽ càng thêm trọn vẹn.Khuất Trạch Nguyên thực sự có chút hồi hộp, mặc dù đây cũng không phải hôn lễ long trọng gì nhưng dù sao cũng là chuyện trọng đại của đời người, đêm qua cậu đã thức trắng đêm, chỉ sợ hôm nay làm không đủ tốt."Mẹ, có thật không?"Cậu hỏi với giọng điệu đầy mong chờ.Đới Triêu Lộ vừa thay cậu chỉnh lại cổ áo sơ mi vừa nói: "Thật, con trai của mẹ đẹp trai như vậy, mặc gì cũng hợp."Khuất Tĩnh Văn đang ngồi uống trà ở sô pha, nghe mẹ nói như vậy không khỏi buồn cười: "Mẹ xem mũi của A Nguyên sắp nở to như quả cam rồi."Khuất Trạch Nguyên chạy đến chỗ chị gái, ngồi đối diện cô: "Chị, lúc kết hôn với chị dâu chị cảm thấy như thế nào, có hồi hộp không?""Lớn như vậy rồi, còn có thể hồi hộp sao?"Mặc dù nói như vậy nhưng trong mắt cô lại thoáng qua một tia chột dạ, khóe môi còn thấp thoáng ý cười, giống như là đang hồi tưởng lại giây phút cùng Kỳ Mặc Vũ chuẩn bị bước vào lễ đường, quả thật là vừa vui mừng vừa lo sợ.Khuất Trạch Nguyên gật đầu: "Cũng phải, dù sao chị cũng là Khuất Tĩnh Văn, em không thể so sánh với chị được."Bên ngoài, những nghệ sĩ được mời đến đang thay nhau biểu diễn một vài tiết mục. Phải nói bọn họ đều là minh tinh từ hạng A đến hạng S, người bình thường có tiền cũng khó lòng mời được. Nhưng mà ở Khuất gia thì lại khác, họ cầu còn không được chứ huống chi là từ chối, cho nên ai nấy cũng cố gắng thể hiện, cố gắng nắm bắt thật tốt cơ hội này."Người chồng quốc dân cuối cùng cũng lấy vợ, tôi còn chưa cắn được miếng nào."Một nữ minh tinh vừa cảm thán thì đã bị người đại diện của mình nhắc nhở: "Cẩn thận cái miệng."Người bên cạnh thấy thế thì trêu chọc: "Ồ, uổng công cô tự nhận mình xinh đẹp, còn nhớ lúc trước tôi ngủ với anh ấy một đêm còn có thể đủ tiền mua một căn nhà. So với cô vẫn hời hơn một chút."Trợ lý của cô ta tặc lưỡi: "Hồ Nhã Hinh này không biết có chiêu trò gì mà có thể thu phục được con sói hoang như Khuất tổng nhỉ? Đúng thật là khiến người ta tò mò."...Lúc này ở tầng 3, cũng chính là nơi ở của Khuất Trạch Nguyên, Kỳ Mặc Vũ và Tô Giai Nghê đang giúp Hồ Nhã Hinh thay lễ phục. Đây là bộ lễ phục do chính tay cô chọn lựa từ những nhà thiết kế không mấy tên tuổi. Nhìn qua thì đơn giản nhưng khi mặc vào lại tôn lên dáng vẻ hồn nhiên và trong trẻo, rất hợp với cô."Nhã Hinh, cậu thật có mắt nhìn."Tô Giai Nghê nói.Hồ Nhã Hinh nghe được lời khen này thì mũi cũng phình to: "Còn phải nói sao? Hôm nay có nhiều minh tinh như vậy, mình cũng không sợ thua thiệt."Kỳ Mặc Vũ mỉm cười: "Lo sợ thua thiệt lại cố tình mời toàn nghệ sĩ, cậu đúng là suy nghĩ khác người."Hồ Nhã Hinh chu môi: "Mình cứ thích mời đó, như vậy mới náo nhiệt. Mời mấy lão già chỉ biết toan tính nịnh nọt thì có gì hay ho?""Nói ai toan tính nịnh nọt vậy?"Mẹ Hồ từ cửa bước vào, vừa lúc nghe đến đoạn này nên hỏi lại: "Đã chuẩn bị xong chưa mà lại ở đây nói năng lung tung vậy?"Hồ Nhã Hinh nắm lấy tay mẹ mình, giả vờ nhõng nhẽo: "Mẹ, con nào có nói năng lung tung, con chỉ là cảm thấy bản thân rất có mắt nhìn, chọn trang phục đẹp đến như vậy. Mẹ thấy có đúng không?"Cô nói xong còn xoay mấy vòng cho mẹ Hồ nhìn thử.Mẹ Hồ nuông chiều gật đầu: "Đúng đúng, Hinh Hinh là đẹp nhất, lát nữa ba con nhìn thấy nhất định sẽ lác mắt."Hồ Nhã Hinh giơ lên một dấu like: "Mẹ là tốt nhất."...Lúc này ở sảnh tiệc, mấy người họ hàng gần như đến đủ. Khuất Trạch Nguyên cùng với Đới Triêu Lộ đang ở đó tiếp đón. Khuất Tĩnh Văn ngồi ở phòng khách một lát thì có chút nhàm chán, vừa định lên trên tìm Kỳ Mặc Vũ thì lại xuất hiện một vị khách không mời mà đến."Trịnh lão gia, mời."Theo như quy định, ai không có thư mời hôm nay sẽ không thể bước chân vào nhà họ Khuất, thế nhưng thân phận của Trịnh Đống có chút đặc biệt, người hầu của Khuất gia đối với ông ta cũng đã quen thuộc nên mới để ông ta tiến vào.Nhìn thấy Khuất Tĩnh Văn, Trịnh Đống vội nở nụ cười lịch thiệp: "Khuất tiểu thư, thứ lỗi không mời mà đến."Khuất Tĩnh Văn gật đầu, đáp lại ông bằng một nụ cười: "Chú Trịnh đến để chúc mừng, có gì mà phải xin lỗi. Trạch Nguyên đang ở bên ngoài, để tôi cho người gọi nó vào...""Không không, đúng thật hôm nay tôi đến là để chúc mừng, nhưng lại có chuyện quan trọng hơn muốn tìm Khuất tiểu thư..."Khuất Tĩnh Văn biết rõ còn cố tình làm như không biết: "Là chuyện gì mà trông chú Trịnh lại nghiêm trọng như vậy?"Trịnh Đống thở dài: "Chính là chuyện của Danh Thành. Chú biết nó đắc tội với cháu nhưng mong cháu hãy giơ cao đánh khẽ, nó chỉ là tuổi trẻ kiêu ngạo, cũng không phải có ác ý gì...""Chú Trịnh, hôm nay là ngày trọng đại của A Nguyên, chú chạy đến đây nói bóng nói gió là có ý gì?"Trịnh Đống lại cúi đầu, ánh mắt có chút đăm chiêu: "Chú biết Hoài Trúc có thể thuận lợi như vậy tất cả đều nhờ Khuất gia ở phía sau giúp đỡ, đó cũng xem như bản lĩnh của nó. Nhưng mà chuyện Danh Thành sau đó bị bắt, chú không cho rằng là ngẫu nhiên, chú..."Khuất Quang Dương vừa lúc ra đến, nghe thấy Trịnh Đống nói lời này thì có chút tức giận: "Gieo gió thì gặp bão, anh Trịnh cũng đừng ở đây tốn công vô ích nữa.""Anh Khuất, đã lâu không gặp."Ngày trước Khuất Quang Dương một tay gây dựng nên Khuất thị, sớm đã cho Trịnh gia hít khói. Những năm trở lại đây thì càng không nên nhắc đến, Trịnh thị tuy đứng đầu Nam Thành nhưng mất thêm trăm năm nữa cũng chưa chắc đã đuổi kịp Khuất gia. Trịnh Đống sớm biết thức thời, đối với trên dưới họ Khuất đều có phần kiêng dè, chừng mực.Khuất Quang Dương ngồi xuống bên cạnh Khuất Tĩnh Văn: "Đúng là đã lâu không gặp, nghe nói Trịnh thị đã đổi người điều hành, anh Trịnh đúng là khiến tôi bất ngờ."Trịnh Đống cười trừ: "Chuyện gia nghiệp đúng là cần chọn người xứng đáng, nhưng mà chuyện của con trai tôi, vẫn mong Khuất gia giơ cao đánh khẽ."Khuất Quang Dương nhướng mày: "Anh Trịnh cứ nhắc đi nhắc lại chuyện này là có ý gì? Chẳng lẽ anh cho rằng Khuất gia rảnh rỗi lo mấy chuyện này sao?"Sắc mặt Trịnh Đống có chút nghiêm trọng, chuyện Trịnh Danh Thành bị bắt vì sử dụng ma túy đã không còn đơn giản. Theo lời khai của những người có mặt, hắn không những sử dụng mà còn lôi kéo người khác sử dụng. Ông đã thử lo liệu đối phương nhưng không cách nào thay đổi, đội cảnh sát khu vực đang muốn lập công nên không thể nào bỏ qua chuyện lớn thế này. Trịnh Đống hết cách nên chỉ có thể đến đây cầu Khuất gia cho một đường lui, để Trịnh Danh Thành không phải chịu hình phạt quá nặng nề."Anh Khuất, đều là người làm cha, tôi nghĩ anh có thể hiểu được nỗi lòng của tôi. Tôi biết hôm nay là ngày trọng đại của con trai anh, làm phiền thế này tôi cũng cảm thấy có lỗi. Nhưng mà Danh Thành dù có phạm tội tày trời thì cũng là con tôi. Chỉ cần hôm nay Khuất gia chịu giúp đỡ, ngày sau Trịnh gia sẵn sàng trả món nợ này."Khuất Quang Dương nhìn sang Khuất Tĩnh Văn, ý để cô quyết định, Khuất Tĩnh Văn không mặn không nhạt trả lời: "Trịnh thiếu gia nhiều lần tỏ ra kiêu ngạo nhưng tôi cũng giống như chú Trịnh, đều xem như là tuổi trẻ ngông cuồng. Nhưng mà lần này Trịnh thiếu gia lại muốn nhầm vào vợ của tôi, chú Trịnh nói xem tôi nên cứu hay không cứu?"Trịnh Đống siết chặt nắm tay, âm thanh dần nhỏ lại: "Đúng là không biết trời cao đất dày."Trịnh Đống biết rõ Khuất Tĩnh Văn vốn ôn hòa nhã nhặn, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt mọi chuyện đều có thể thương lượng, nhưng mà lần này...Ông ta trượt khỏi ghế, như muốn quỳ xuống: "Chú xin cháu..."Thấy ông ta như vậy, Khuất Tĩnh Văn cũng không khỏi mềm lòng, cô vội đứng lên đỡ ông ta dậy: "Chú Trịnh, cần gì phải làm như vậy, người làm sai cũng không phải chú."Tay Trịnh Đống run run: "Cứ xem như đây là chuyện cuối cùng chú làm cho nó, về sau nếu không sửa đổi thì cứ tự sinh tự diệt."Khuất Tĩnh Văn khẽ thở dài, trong mắt lộ ra tia suy nghĩ sâu xa: "Được rồi, cháu sẽ giúp chú nhưng sẽ không thay đổi sự thật. Trịnh Danh Thành vẫn phải chịu trách nhiệm với hành vi của mình. Cứ để cho hắn cải tạo một thời gian, xem như là trui rèn bản tính."Trịnh Đống khẽ thở phào khi nghe được câu trả lời của Khuất Tĩnh Văn, nhưng cũng không dám thả lỏng hoàn toàn. Ông ta cúi đầu thật sâu, giọng điệu chân thành: "Cảm ơn cháu đã rộng lượng. Ân tình này, Trịnh gia nhất định ghi nhớ."Khuất Tĩnh Văn không trả lời ngay, cô có thể hiểu được tấm lòng của người cha nhưng không tin tưởng người như Trịnh Danh Thành, thế nên lần nữa nhắc nhở."Hy vọng Trịnh Danh Thành thực sự biết hối cải."Trịnh Đống gật đầu: "Chú nhất định sẽ giám sát nó."Khuất Quang Dương lúc này mới chen vào: "Anh Trịnh dù sao cũng đã đến, hay là cứ ở lại làm khách, thêm một người sẽ càng thêm náo nhiệt."Trịnh Đống đương nhiên không tiện từ chối, ông nói thêm mấy câu rồi theo quản gia ra ngoài sảnh tiệc.Lúc này đám người Kỳ Mặc Vũ cũng vừa xuống tới, Khuất Tĩnh Văn nhìn thấy nàng thì vội đứng lên: "Đã xong rồi sao?"Kỳ Mặc Vũ mỉm cười gật đầu: "Đã xong hết rồi, A Nguyên đâu?""A Nguyên đang ở bên ngoài, chúng ta cũng mau ra đó đi."Khuất Tĩnh Văn đáp.Hồ Nhã Hinh ở phía sau hai người không biết từ lúc nào đã phồng mang trợn mắt: "Kỳ Mặc Vũ, cậu vừa thấy vợ đã bỏ rơi mình, đúng là không công bằng."Kỳ Mặc Vũ lè lưỡi: "Muốn tìm công đạo thì đi tìm A Nguyên của cậu đi."Tô Giai Nghê lắc đầu: "Được rồi, không phải còn có mình sao?"Hồ Nhã Hinh lúc này mới nhớ ra: "Phải rồi, bác sĩ Chu của cậu đâu? Đừng nói là không đến đó nha?"Sắc mặt Tô Giai Nghê hơi ửng đỏ: "Không phải, chắc anh ấy đang ở ngoài cùng Tiệp Tiệp."Hồ Nhã Hinh làm dấu like: "Như vậy mới được chứ, mình chờ uống rượu mừng của cậu đó nha.""Biết rồi mà."...Bữa tiệc bắt đầu cũng là lúc Vu Thừa Lãng biểu diễn xong ca khúc Beautiful in White, Hồ Nhã Hinh khoác tay ba mình, từng bước xuất hiện trước sự chứng kiến của hàng trăm quan khách."Bình thường cậu ấy không có lấy một giây phút nghiêm túc nhưng hôm nay làm cô dâu đúng là khác hẳn, Hồ Nhã Hinh thực sự đã trưởng thành rồi.""Mình thì lại mong chờ lúc cậu ấy sinh con, không biết bộ dạng sẽ trông như thế nào."Kỳ Mặc Vũ vừa nói vừa mỉm cười nhưng trong ánh mắt không giấu được xúc động.Khuất Tĩnh Văn ở bên cạnh im lặng lắng nghe, tuy không nói lời nào nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn chỉ dành cho nàng, không có ngoại lệ.Ở phía xa, một vài lời bàn tán lại vang lên: "Hình như đó chính là Khuất tiểu thư.""Chính là cô ấy, người đẹp như tranh, bình thường có nằm mơ tôi cũng không dám tưởng tượng sẽ có thể nhìn cô ấy ở khoảng cách này.""Cô đoán xem, làm dâu hào môn có phải chuyện dễ dàng không?""Không dễ thì tôi vẫn muốn thử, chỉ tiếc là người ta đều đã có chủ. Tôi nghe nói hai chị em Khuất gia đều rất sủng vợ, đây là lại phúc phần gì chứ.""Nhìn ánh mắt là hiểu rồi, ước gì cũng có người nhìn tôi bằng ánh mắt đó.""Nói nhỏ một chút, nghe nói Khuất tiểu thư không thích người khác bàn tán về mình.""Được rồi, biết rồi."...Khuất Trạch Nguyên đứng trên bục, đôi mắt chăm chú nhìn về phía cô dâu của mình. Dù đã quen thuộc với Hồ Nhã Hinh bao lâu nay nhưng dáng vẻ của cô lúc này lại khiến cậu không thể rời mắt. Khi âm nhạc đến đoạn cao trào, ba Hồ cũng vừa mang con gái đến trước mặt Khuất Trạch Nguyên, ông nhẹ nhàng nắm lấy tay cô rồi đặt vào tay cậu, giọng nói mang theo sự tin tưởng và gửi gắm: "Sau này giao con bé cho con."Khuất Trạch Nguyên cúi người, ánh mắt không giấu được hạnh phúc: "Con hứa sẽ yêu thương và bảo vệ cô ấy suốt đời."Hồ Nhã Hinh nghe vậy thì bật cười khúc khích, nhỏ giọng trêu: "Anh nhớ nói được làm được nha."Khuất Trạch Nguyên siết nhẹ tay cô, môi khẽ cong lên: "Tuân lệnh."Khán giả xung quanh chứng kiến màn tương tác ngọt ngào này thì ồ lên cười, không khí càng thêm phần náo nhiệt.Người chủ trì hôn lễ tiến lên, nở nụ cười hòa nhã: "Hôm nay, chúng ta có mặt ở đây để chứng kiến khoảnh khắc quan trọng nhất của cô dâu Hồ Nhã Hinh và chú rể Khuất Trạch Nguyên..."Giọng nói của người chủ trì vang lên rõ ràng, chậm rãi dẫn dắt mọi người vào, nhưng mà đến phần lời tuyên thệ, Hồ Nhã Hinh đột nhiên giật nhẹ tay Khuất Trạch Nguyên, nháy mắt tinh nghịch: "Không cần mấy lời hứa hẹn sến súa đâu, chỉ cần anh nhớ mỗi ngày phải nhường em một chút là được rồi."Khuất Trạch Nguyên bật cười, nhìn cô bằng ánh mắt đầy cưng chiều: "Được, cả đời đều nhường em."Lời vừa dứt, tiếng vỗ tay lại vang lên rộn ràng.Sau đó hai người trao nhẫn cưới cùng nụ hôn nồng cháy trước sự chứng kiến của quan khách...."Tĩnh Văn, chị ngoan ngoãn ở đây đợi em, em vào trong giúp Nhã Hinh thay váy."Kỳ Mặc Vũ dùng giọng điệu giống như dỗ trẻ con để nói chuyện, Khuất Tĩnh Văn tuy có hơi ngượng ngùng nhưng toàn thân lại có cảm giác giống như được phủ một lớp mật ong.Cô mỉm cười: "Được."Sau đó còn hôn nhẹ lên tay một cái rồi mới để người rời đi.Sau khi Kỳ Mặc Vũ đi rồi, Khuất Tĩnh Văn vẫn yên lặng ngồi đó. Cô đối với những buổi tiệc tùng như thế này thực ra không quá hứng thú. Nếu không phải nhân vật chính hôm nay là em trai ruột của mình, có lẽ cô đã sớm rời khỏi.Ngồi thêm một lúc, Khuất Tĩnh Văn không nhịn được muốn lên trên tìm nàng, nào ngờ vừa đứng dậy thì bên tai lại vang lên một giọng nói ngọt ngào khó tả."Khuất tiểu thư, chờ đã."Khuất Tĩnh Văn dừng bước, nheo mắt nhìn cô gái xinh đẹp đang từ từ tiến lại gần mình. Mặc dù trên gương mặt của cô không biểu lộ cảm xúc gì nhưng trong lòng lại cảm thấy có một chút phiền phức.Bạch Ly đứng đối diện Khuất Tĩnh Văn, nở một nụ cười ngọt ngào: "Khuất tiểu thư, thứ lỗi Bạch Ly làm phiền. Tôi là nghệ sĩ dưới trướng Nhã Nguyên, thật ra tôi ngưỡng mộ cô đã lâu, hôm nay gom hết can đảm mới dám đến chào hỏi. Hy vọng...""Không sao. Chào hỏi xong rồi, tôi đi được chứ?"Bạch Ly nghe lời này thì có hơi mất tự nhiên, thế nhưng còn chưa đạt được mục đích, cô đương nhiên không dễ gì từ bỏ: "Tôi nghe nói Khuất trạch là nơi người giàu có bình thường khó có thể bước vào, cho nên có hơi tò mò. Nếu không phiền, Khuất tiểu thư có thể dẫn tôi đi tham quan một vòng không?"Cô ta nói xong thì đưa tay vén lọn tóc ra sau tai, cố tình để hương nước hoa mê hoặc lan tỏa trong không khí."Khuất gia không thiếu kẻ dưới, nếu cô có hứng thú tôi sẽ phân phó người dẫn cô tham quan xung quanh."Bạch Ly nhanh chóng cướp lời: "Kẻ dưới thì sao thông thuộc bằng gia chủ, với lại tôi nghe nói Khuất tiểu thư tinh thông cầm kỳ thi họa. Vừa hay tôi cũng có hứng thú với tranh vẽ, nhân tiện có thể nhờ cô chỉ giáo.""Không lo thành thật đóng phim, ở đây ve vãn thì có lợi ích gì?"Từ xa, giọng nói của Hồng Hoa vang lên, Bạch Ly nghe xong thì biểu cảm đanh lại nhưng rất nhanh thay đổi."Chị Hồng Hoa, sao chị cũng qua đây rồi? Chẳng lẽ cũng muốn cùng Khuất tiểu thư học hỏi?"Hồng Hoa cong môi: "Tôi biết thân biết phận, sẽ không đĩa mà đòi đeo chân hạc."Bạch Ly cười cười: "Chị Hồng, chị nói như thể em muốn quyến rũ Khuất tiểu thư. Có ăn gan hùm em cũng không dám."Hồng Hoa hứ một tiếng: "Có hay không trời biết, đất biết, lương tâm cô biết. Người đã có gia đình cũng nhắm tới, đúng là trơ trẽn."Mấy lời cuối cùng này âm lượng rất nhỏ, bởi lẽ Hồng Hoa nói xong cũng đã rời đi.Bạch Ly nhìn Khuất Tĩnh Văn: "Khuất...""Nếu hôm nay không phải ngày vui của em trai tôi, tôi sẽ không kiên nhẫn đến bây giờ. Cô Bạch nên tôn trọng bản thân mình."Khuất Tĩnh Văn nói xong thì rời đi. Bạch Ly hậm hực đứng đó một hồi, cuối cùng mới nhân lúc không ai để ý mà rời khỏi.