BHTT | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên
Chương 34: Vệ Doãn (04)
"Quen biết A Nguyên lâu như vậy, không nghĩ sẽ có một ngày được chứng kiến hôn lễ của cậu ấy."Sau khi rời khỏi tiệc cưới của Khuất Trạch Nguyên, tâm tình của Doãn Tuyết Lan rất tốt nên không ngại cùng với Vệ Âm nói thêm mấy câu.Hôm nay, cô khiến cho Vệ Âm đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, không những mang người đi dự tiệc cùng mà còn nhiều lần chủ động mời rượu, trò chuyện với Vệ Âm khiến cho Vệ Âm thụ sủng nhược kinh."Ai rồi cũng sẽ có lúc muốn yên ổn, Khuất tổng không ngoại lệ, em cũng không ngoại lệ."Vệ Âm vừa nói vừa nở nụ cười, giọng nói chân thành giống như muốn chạm tới trái tim Doãn Tuyết Lan.Doãn Tuyết Lan dừng bước, ánh mắt đúng lúc lướt qua cánh cổng lớn nhà họ Khuất: "Còn nhớ ba bốn năm về trước, cô ở chỗ này cưỡng hôn tôi. Nói thật lúc đó nhìn cô cảm thấy rất chướng mắt."Phía xa, âm thanh náo nhiệt vẫn còn chưa dừng lại thế nhưng Vệ Âm có thể nghe rõ mồn một lời của Doãn Tuyết Lan, mặt cô có chút đỏ lên, chỉ sợ Doãn Tuyết Lan vì chuyện cũ mà lại lần nữa kéo ra khoảng cách."Lúc đó nhất thời xúc động, nhưng mà chị Tuyết Lan... Bây giờ nhìn em có còn thấy chướng mắt không?"Doãn Tuyết Lan xoa nhẹ cánh tay rồi khẽ gật đầu: "Vẫn còn nhưng hình như cũng không nhiều như lúc trước."Vệ Âm nghe thế thì bật cười, ánh mắt ánh lên tia sáng: "Xem như nỗ lực thời gian qua của em cũng không uổng phí."Nói xong cô cởi chiếc áo khoác mình đang mặc đưa cho Doãn Tuyết Lan: "Nhận nó xem như chấp nhận lời xin lỗi của em."Doãn Tuyết Lan dừng lại một lúc mới hiểu ra, cô không từ chối mà ngược lại trêu chọc: "Thật biết lấy lòng người khác."Vệ Âm nhướng mày: "Từ trước đến nay vẫn luôn lấy lòng, chỉ là cách thức không phù hợp thôi.""Ừm, còn nhớ cách đây một tháng tôi còn nghĩ từ đây đến cuối đời sẽ không thể nào đứng nói chuyện đàng hoàng với cô được.""Em còn không nghĩ tới mà."Vệ Âm đáp.Doãn Tuyết Lan vỗ vỗ vai cô, nửa đùa nửa thật: "Nếu thật vậy thì cô phải biết hiện cho thật tốt nha.""Em biết rồi, em sẽ nắm bắt tốt cơ hội này."Vừa lúc này xe đưa đón của Khuất gia cũng đến, Vệ Âm chủ động chạy đến mở cửa cho Doãn Tuyết Lan rồi sau đó mới theo vào.Tài xế cho xe chạy đi rồi mới lịch sự hỏi: "Hai vị muốn về đâu?"Không đợi Doãn Tuyết Lan trả lời, Vệ Âm đã chủ động ngỏ lời: "Hay là về nhà em ngủ một hôm, em hứa sẽ không làm ra chuyện gì quá phận."Doãn Tuyết Lan bị câu nói này của Vệ Âm chọc cười: "Tôi cũng đâu phải con nít, cô có thể làm gì được tôi."Thấy tâm tình Doãn Tuyết Lan tốt như vậy, Vệ Âm cũng lớn gan nửa đùa nửa thật: "Nhưng mà nếu chị đồng ý thì được, em sẽ luôn sẵn sàng phục vụ."Doãn Tuyết Lan gõ nhẹ vào đầu cô một cái: "Làm càn."Sau đó lại bổ sung: "Vậy về nhà cô đi."Cô cũng muốn nhìn xem rốt cuộc chỗ ở của Vệ Âm sẽ trông như thế nào....Trên đường đi, họ nói với nhau rất nhiều chuyện, cho đến khi chiếc xe tiến vào cổng lớn khu biệt thự, âm thanh mới tạm thời dừng lại.Tài xế ân cần giúp hai người mở cửa xe rồi từ ghế bên cạnh đưa đến hai túi đồ: "Đây là quà cảm ơn do thiếu phu nhân chuẩn bị, cảm ơn hai vị đã đến tham dự tiệc tối."Vệ Âm cẩn thận nhận lấy luôn cả phần của Doãn Tuyết Lan, sau đó nói: "Cảm ơn anh, làm phiền rồi."Tài xế nhẹ gật đầu: "Không cần khách sáo, tôi xin phép về trước.""Tạm biệt."Doãn Tuyết Lan khoanh tay đứng ở một bên nhìn hai người nói chuyện, sau khi tài xế rời đi cô lại không nhịn được bật cười: "Bỗng dưng tôi nghĩ, trước kia mỗi khi cô gặp tôi nếu như có thể lịch thiệp ân cần như vậy thì cũng không đến mức nào. Chỉ tiếc là chúng ta bắt đầu sai cách."Vệ Âm tạm thời bỏ qua mấy lời này, cô chủ động nắm lấy tay Doãn Tuyết Lan: "Vào trong trước đã, đứng ở đây một lát sẽ cảm mất."Doãn Tuyết Lan cũng không từ chối, ngược lại còn dẫn đầu tiến vào trong.Mặc dù đây là lần đầu tiên cô đến nhà của Vệ Âm nhưng lại cảm thấy có chút thân thuộc. Có lẽ bởi vì cách bày trí của căn nhà quá giống với tính cách của Vệ Âm. Mặc dù bình thường cô đối với người kia cũng không phải quan tâm gì nhưng dù sao cũng đã dây dưa ngần ấy năm trời, quen thuộc là điều khó tránh khỏi."Cô sống một mình sao?"Doãn Tuyết Lan như có như không hỏi.Vệ Âm đem hai túi đồ đặt lên sô pha, lấy dép đi trong nhà đưa cho Doãn Tuyết Lan rồi mới chầm chậm trả lời: "Phải, từ trước đến nay vẫn luôn một mình."Doãn Tuyết Lan mỉm cười: "Như vậy mới dễ phóng túng."Lời này của cô làm cho Vệ Âm hơi khựng lại, giọng nói có chút không được tự nhiên: "Đều là chuyện cũ, chị không cần nhắc lại."Doãn Tuyết Lan cũng không thực sự muốn truy cứu, cô tìm đến sô pha ngồi xuống rồi đưa mắt nhìn hết một vòng.Căn biệt thự này của Vệ Âm có ba tầng, bao gồm cả sân thượng, đều lấy tông màu trắng đen làm chủ đạo. Thoạt nhìn có vẻ rất lạnh lẽo nhưng thực tế lại rất ấm áp, chắc có lẽ bởi vì khắp nơi trưng bày rất nhiều nhạc cụ và nhạc phổ, lại còn có ánh đèn màu vàng nhạt đang được thắp sáng khắp nơi."Uống ít nước ấm đi, em đi giúp chị chuẩn bị phòng ngủ."Vệ Âm vừa nói vừa đưa đến trước mặt Doãn Tuyết Lan một ly nước rót sẵn, sau đó gom nhặt một ít đồ trên bàn xếp về vị trí cũ.Doãn Tuyết Lan nhìn ly nước vẫn còn nhiệt độ sau đó nhìn sang Vệ Âm: "Có rượu không?"Vệ Âm dừng lại động tác nhìn cô: "Chị muốn uống sao?"Doãn Tuyết Lan không nhanh không chậm gật đầu.Vệ Âm khoanh tay trước ngực, ánh mắt thoáng qua ý cười: "Chị thực sự không sợ em sẽ làm gì chị sao?"Doãn Tuyết Lan chống cằm, thở dài một hơi, giọng nói có chút lười biếng: "Nếu cô thực sự dám làm gì tôi thì công sức thời gian qua của cô sẽ thực sự đổ sông đổ biển."Vệ Âm bật cười, khẽ lắc đầu: "Được rồi, đợi một chút, em đi lấy rượu."Quả thực trong căn biệt thự này của Vệ Âm không thiếu rượu, cô còn có hẳn một quầy bar không thua kém bất kỳ một quán bar hạng sang nào, thậm chí còn có một số chai rượu quý hiếm do chính cô sưu tập hoặc bạn bè gửi tặng, đều là hàng độc nhất, có tiền cũng khó lòng mua được.Sau khi lựa chọn một hồi, Vệ Âm thong thả mang đến chai rượu vang có màu đỏ ruby đậm cùng hai cái ly thủy tinh, cô nói: "Lovers Leap Reserve."Doãn Tuyết Lan nhìn chai rượu một hồi lâu rồi hỏi: "Tôi đoán Vệ lão sư không đơn giản là chỉ muốn cho tôi biết tên rượu."Vệ Âm rót rượu ra ly, từ từ giải thích: "Chị có biết tại sao là Lovers Leap không?"Doãn Tuyết Lan nhấp một ngụm rượu, chầm chậm lắc đầu.Vệ Âm nhìn cô rồi giải thích: "Chai rượu này có xuất xứ từ Napa Valley, tên của có cũng được lấy cảm hứng từ câu chuyện tình yêu của hai người thuộc một bộ lạc bản địa tại đây. Vì bị gia đình cấm cản, đôi tình nhân đó đã nhảy từ vách đá cao để có thể mãi mãi ở bên nhau. Sau đó họ lại trở thành biểu tưởng của tình yêu mãnh liệt không thể tách rời."Doãn Tuyết Lan nghiêng đầu nhìn Vệ Âm, giọng nói mang theo ý cười: "Vệ lão sư là muốn chúng ta sẽ giống họ hay là nghĩ chúng ta giống họ."Dừng một chút cô lại lắc đầu phủ định: "Hình như đều không phải."Vệ Âm không vội trả lời, cô yên lặng nhấp một ngụm rượu để cho hương vị lan tỏa trong khoang miệng rồi mới từ từ nói ra lời từ tận đáy lòng: "Chị Tuyết Lan, chị có từng thắc mắc tại sao trước khi gặp chị em đối với chuyện yêu đương lại thiếu nghiêm túc như vậy không?"Doãn Tuyết Lan dùng ánh mắt không tiêu cự nhìn cô rồi từ từ cong nhẹ khóe môi: "Lẽ ra là không nhưng cô đã muốn nói thì tôi cũng muốn nghe thử."Trong mắt Vệ Âm ánh lên một tia dịu dàng khó tả, nhưng thêm vào đó lại là một chút suy tư cùng bối rối: "Chị có từng nghe người ta nói người làm nghệ thuật bản tính đào hoa, hiếm ai có thể giữ vững được hai chữ chung tình hay chưa?"Doãn Tuyết Lan lắc đầu, lời nói nhẹ nhàng mà sắc bén: "Tôi lại cho rằng đó chỉ là lý do để người ta bao biện cho hành vi của mình. Nếu tất cả những người làm nghệ thuật đều như cô nói thì chẳng phải chữ tình sẽ không còn giá trị sao?"Vệ Âm thừa biết Doãn Tuyết Lan sẽ trả lời như vậy, bởi vì cô vốn hiểu rõ con người của Doãn Tuyết Lan, cũng biết vì sao nhiều năm như vậy mối quan hệ giữa họ vẫn không nóng không lạnh, cho nên cô mới chọn đem hết tất cả phơi bày một lượt, chỉ khi giữa hai người không còn khúc mắc thì mới có thể suy tính đến chuyện lâu dài."Trước khi gặp chị, em đúng thật là như vậy. Em tìm đến tình yêu, tìm gặp những người khác nhau chỉ với mục đích tìm kiếm cảm hứng sáng tác. Em muốn xem mỗi một người khác nhau sẽ nhìn nhận tình yêu như thế nào, liệu cách họ đau khổ có giống nhau không, liệu khi cô đơn họ sẽ làm gì để khỏa lấp khoảng trống trong lòng... Và liệu sau mỗi lần chia tay con người có còn tin vào hai chữ tình yêu nữa hay không...""Nói một cách chân thật thì em chính là lợi dụng họ, vay mượn cảm xúc của họ chỉ để làm phong phú kho tàng âm nhạc của mình và làm đệm lót cho đam mê và sở thích của bản thân."Cô nắm lấy tay Doãn Tuyết Lan, giọng nói dần trở nên thâm tình: "Chị Tuyết Lan, em không biết làm sao để giải thích hết được, nhưng em nghĩ rằng... Em chưa từng thực sự yêu ai đó cho đến khi gặp chị."Doãn Tuyết Lan vỗ nhẹ lên tay cô, giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc: "Vệ Âm, tôi cũng đã nói với cô rất nhiều lần, chúng ta đều là người trưởng thành, những lời nói này của cô đối với tôi cũng chỉ là nghe cho vui, nhưng mà có chấp nhận cô hay không thì phải chờ thêm đã."Lời này của Doãn Tuyết Lan khiến cho Vệ Âm có hơi chùng xuống, cô nhấp thêm một ngụm rượu, để hương vị của nó làm dịu đi cảm giác căng thẳng trong lòng rồi mới đáp: "Chị yên tâm, em chỉ là muốn để chị hiểu em đối với chị là thật lòng, còn chuyện có chấp nhận em hay không em có thể chờ được."Doãn Tuyết Lan gật đầu, cô tạm thời gác bỏ một chút cảm xúc thoáng qua rồi trêu chọc Vệ Âm: "Sau này đừng đem mấy chuyện này ra nói nữa, cảm thấy không quen chút nào."Vệ Âm bật cười: "Phải rồi, cuối tuần này em muốn đi đến một nơi, chị có thể đi cùng em không?"Doãn Tuyết Lan lắc lắc ly rượu trong tay, âm điệu hơi kéo dài: "Để xem lại lịch trình đã, nếu không có chuyện gì quan trọng thì tôi sẽ đi cùng cô.""Nhưng mà... không phải là muốn bắt cóc tôi chứ?"Vệ Âm bị lời này làm cho giật mình nhưng mà cô không phản biện mà ngược lại còn giúp Doãn Tuyết Lan diễn tiếp: "Đúng vậy, đúng là muốn bắt cóc chị... Sau đó nhốt ở trong tim.""Không được nói bậy."Doãn Tuyết Lan vừa quở trách vừa đánh nhẹ lên trán cô. Vệ Âm chỉ cười mà không đáp lại nhưng ánh mắt nhìn Doãn Tuyết Lan lại ánh lên tia nắng dịu dàng, có thể sưởi ấm cả trời đông."Có muốn uống tiếp không?"Vệ Âm hỏi.Doãn Tuyết Lan lắc đầu: "Không uống nữa, tôi sợ nếu như tôi mất tỉnh táo sẽ thực sự làm lợi cho cô."Vệ Âm gật đầu: "Vậy được, em đi chuẩn bị phòng ngủ, chị đợi một lát.""Được."