BHTT | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên
Chương 32: Trả đũa
Sau khi giải quyết xong một số công việc ở Nhã Nguyên, hai người lại lái xe ghé ngang đón Tô Giai Nghê. Vừa mới gặp mặt, Hồ Nhã Hinh đã không nhịn được muốn trêu chọc: "Cậu đi cùng bọn mình như vậy, con gái nuôi của mình phải làm sao?"Tô Giai Nghê có chút ngượng ngùng: "Mình nhờ bác sĩ Chu đón con bé."Hồ Nhã Hinh bĩu môi: "Bác sĩ Chuuuu... Sao không gọi A Nghĩa cho thân mật?"Tô Giai Nghê hơi nâng giọng: "Cậu đừng nói bậy, bọn mình còn chưa có gì."Hồ Nhã Hinh lè lưỡi: "Lời này của cậu có ma mới tin."Kỳ Mặc Vũ ở một bên nhìn hai người họ chí chóe, trong lòng cảm thấy có chút hoài niệm. Bản thân nàng đối với Chu Chính Nghĩa tuy chưa có tiếp xúc nhiều nhưng lần trước nhờ vào Khuất Tĩnh Văn, nàng ít nhiều biết được bác sĩ Chu kia là một người ngay thẳng trong sạch, so với tên Cao Lỗi bẩn thỉu kia thì tốt hơn rất nhiều lần. Nàng chỉ hy vọng bọn họ có thể tâm đầu ý hợp, như vậy nửa đời sau của Tô Giai Nghê coi như cũng có người bầu bạn, bù đắp cho những tổn thương mà cô đã phải gánh chịu trong quá khứ.Ở bên kia Hồ Nhã Hinh lại tiếp tục: "Nói gì thì nói cái tên Chu Chính Nghĩa nghe cũng êm tai hơn Cao Lỗi rất nhiều. Mình thấy anh ta cũng rất quan tâm Tiệp Tiệp. Nếu được cậu hãy cho bản thân thêm một cơ hội, mình tin lần này ông trời sẽ đối xử tốt với cậu."Tô Giai Nghê mỉm cười: "Ngày trước mình tuổi trẻ bồng bột, bản thân trở nên như vậy cũng là tự làm tự chịu. May mắn là vẫn còn các cậu bên cạnh, nếu không không chừng mình đã lầm đường lỡ bước. Mình cũng xin ở đây xin lỗi các cậu vì những chuyện đã từng xảy ra lúc trước."Hồ Nhã Hinh xua tay: "Nói gì vậy chứ? Mặc dù lúc đó mình rất tức giận nhưng chuyện cũng đã qua rồi. Quan trọng là bây giờ cả ba chúng ta đều tốt đẹp, đó không phải là chuyện rất đáng mừng sao?"Kỳ Mặc Vũ tiếp lời: "Nói rất đúng, đúng là người sắp kết hôn."Tô Giai Nghê cũng bật cười: "Đúng đúng, mình cũng đang định nói."Hồ Nhã Hinh xù lông: "Các cậu toàn chỉ biết hùa nhau ăn hiếp mình, hừ."Lúc đến quán bar, trời cũng đã chập tối. Hồ Nhã Hinh vừa bước xuống xe thì hai mắt đã sáng rực, cô chạy đến kéo tay hai người Kỳ Mặc Vũ."Hôm nay sẽ để cho hai cậu mở mang tầm mắt."Câu này cũng thật quen thuộc.Kỳ Mặc Vũ nhìn cô: "Hồ Nhã Hinh, cậu lại định giở trò gì?"Hồ Nhã Hinh không trả lời, chỉ nói: "Vào rồi sẽ biết."Hôm nay cô bao trọn một gian phòng của quán bar này. Vừa bước vào trong, những người bạn mà cô mời đến đã không chờ đợi được mà bắn pháo giấy tung tóe, âm thanh cười đùa xen lẫn tiếng la hét vang lên: "Chào mừng bà chủ đến với tiệc độc thân!!!"Hồ Nhã Hinh đưa hai tay lên ra hiệu cho mọi người: "Cảm ơn, cảm ơn nhưng mà tôi bị giật mình đó các người có biết không?"Một người trong số đó thò đầu ra: "Nhã Hinh, đời người chỉ có một ngày, cậu phải để tụi này chơi thỏa thích chứ. Đúng không mọi người?"Một loạt âm thanh tán thành vang lên: "Đúng, lên nhạc thôi mọi người."Kỳ Mặc Vũ vốn không thích chỗ đông người cho đến đứng trước cảnh này có chút tiến cũng không được, lùi cũng không xong.Hồ Nhã Hinh cũng biết rõ điều này, cô kề sát lỗ tai nàng: "Xem như là nể mặt mình, ở lại chơi một lát."Kỳ Mặc Vũ kéo ra một nụ cười rồi gật đầu.Sau đó, nàng và Tô Giai Nghê tìm một góc ngồi xuống, chủ động đóng vai khán giả. Hoàn toàn không hy vọng sẽ có ai nhớ đến mình.Đám người ở đây đều là bạn bè mà Hồ Nhã Hinh gom nhặt từ lúc đi học cho đến giờ, thành phần nào cũng có, cho nên nói đến chơi bời thì đúng thật là không cần phải bàn cãi.Sau khi ca múa, nhảy hát, ăn uống một hồi, một người tự xưng là Vương Sinh giật lấy micro rồi hét lớn: "Sau đây là tiết mục đặc sắc nhất, xin mời mọi người cùng nhau thưởng thức."Hắn vừa nói xong, cánh cửa phòng lập tức được mở ra, theo sau đó là một loạt nam nữ ăn mặc hở hang. Người nam thì cởi trần, cố gắng khoe ra cơ bắp cuồn cuộn, người nữ trên người chỉ còn sót lại vài mảnh vải, cử chỉ lẳng lơ. Bọn họ nhún nhảy theo điệu nhạc khiến cho những người có mặt đều tỏ ra vô cùng hứng thú.Tất cả mọi người đều bị đắm chìm trong âm nhạc cùng cơn cuồng loạn, không ai để ý rằng có một người kể từ khi bước vào thái độ liền trở nên khác lạ, hắn giống như đang cố tìm cách lẩn trốn, không muốn bị ai đó phát hiện.Nhưng mà rốt cuộc thì vẫn bị phát hiện.Kỳ Mặc Vũ vốn không thoải mái với kiểu vui chơi như thế này, nàng vốn định ra ngoài cho thư thả thì lại vô tình nhìn thấy người quen.Nàng quay sang nhìn Tô Giai Nghê rồi mới gọi Hồ Nhã Hinh từ trong đám đông trở ra.Hồ Nhã Hinh lúc này đã có chút say, cô vừa cười vừa hỏi: "Có chuyện gì vậy, cậu cũng muốn vào chơi sao?"Kỳ Mặc Vũ lắc đầu, nói nhỏ vào tai cô: "Cậu nhìn xem, đó không phải là Cao Lỗi sao? Sao hắn lại ở đây?"Hồ Nhã Hinh dụi dụi mắt, sau khi xác nhận người kia đúng là Cao Lỗi thì ngay lập tức tỉnh táo trở lại. Cô nở một nụ cười châm chọc, sau đó thì gọi quản lý chỗ này, nói với anh ta là muốn Cao Lỗi đến phục vụ riêng, còn đưa cho quản lý rất nhiều tiền.Quản lý rất vui vẻ, ngay lập tức đến mang Cao Lỗi đến chỗ ba người.Hồ Nhã Hinh lúc này đã ngồi xuống sô pha, hai chân bắt chéo, lưng dựa hẳn vào, giống như đang hưởng thụ. Tô Giai Nghê ở bên cạnh thì đang không hiểu chuyện gì cho đến khi nhìn thấy người trước mặt.Cao Lỗi mặc trên người bộ trang phục dị dạng, ánh mắt đảo không ngừng. Lúc này hắn chỉ có thể hy vọng chuyện này chỉ là vô tình, Tô Giai Nghê cũng không nhận ra hắn.Nhưng mà đó là chuyện không thể nào.Hồ Nhã Hinh tặc lưỡi một cái: "Cậu em, đến đây, quỳ xuống liếm giày giúp tôi. Số tiền trên bàn sẽ là của anh."Cao Lỗi nghe xong thì vẫn đứng yên như trời trồng, đôi chân hắn bây giờ giống như có mấy chục tảng đá lớn kéo lại, không thể nào nhúc nhích.Hồ Nhã Hinh nhướng mày, đôi mắt ánh lên vẻ chế giễu, cô gõ gót giày xuống sàn, tiếng động khô khốc vang lên."Sao thế? Anh bị điếc à?"Cao Lỗi cúi gằm mặt, hai tay siết chặt, những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán. Quản lý ở một bên bắt đầu thúc giục: "A Lỗi, sao không mau làm đi?"Thật ra chuyện này đối với hắn hết sức quen thuộc, hầu như là làm mỗi ngày. Bán đi thể diện, đổi lại rất nhiều tiền. May mắn hơn được ai đó nhìn trúng, chỉ cần ngủ một đêm là có thể sống vui vẻ cả tháng.Nhưng mà hiện tại trước mặt hắn là Tô Giai Nghê, hắn dù có chết cũng không muốn làm chuyện mất mặt như vậy.Hắn quay sang nói với quản lý: "Anh Thái, tôi cảm thấy hơi mệt, muốn về trước."Nói xong không đợi quản lý trả lời mà nhanh chóng quay lưng đi."Đứng lại!"Giọng nói của Hồ Nhã Hinh vang lên thành công thu hút sự chú ý của mọi người. Cao Lỗi chưa kịp rời đi đã bị mấy chục ánh mắt dính chặt lên mình. Một người trong đám đông còn rất thức thời, chủ động tắt luôn nhạc.Hồ Nhã Hinh đứng dậy, khoanh tay trước ngực: "Anh Thái, chỗ này của anh không muốn làm ăn nữa sao?"Quản lý vội vàng bước lên, cúi người trước Hồ Nhã Hinh, giọng điệu đầy nịnh nọt: "Tiểu thư, xin cô bớt giận. Chỗ chúng tôi không dám làm mất lòng khách hàng quan trọng như cô. Tôi sẽ giải quyết ngay."Anh ta quay sang Cao Lỗi, mặt lập tức đổi sắc, lớn giọng quát: "A Lỗi! Cậu còn không mau làm theo yêu cầu của Hồ tiểu thư? Muốn mất việc à?"Cao Lỗi nắm chặt nắm tay, từng mạch máu trên cổ nổi lên. Hắn không đáp lại, chỉ đứng yên như tượng đá.Lúc này có vài tiếng bàn tán vang lên: "Em trai, không muốn kiếm tiền sao? Việc gì phải bỏ đi như vậy?"Theo sau đó là những tiếng cười cợt nhã.Kỳ Mặc Vũ ở phía xa từ đầu đến cuối vẫn luôn quan sát Tô Giai Nghê, chỉ thấy cô im lặng ngồi đó, đến một chút phản ứng cũng không có. Nàng vỗ vỗ lên mu bàn tay cô, Tô Giai Nghê sau đó nở nụ cười, cho nàng một ánh mắt trấn an.Ở bên kia, Hồ Nhã Hinh lại tiếp tục: "Hay là anh chê ít? Không sao, tôi có thể tăng gấp đôi, điều kiện là anh vừa liếm giày vừa sủa, nói mình là tên súc sinh bại hoại. Thấy thế nào?"Một vài "đồng nghiệp" của Cao Lỗi chen vào: "Hồ tiểu thư, hay là để tôi, để tôi làm."Hồ Nhã Hinh nhướng mày: "Tôi muốn anh ta làm. Chỉ cần anh ta đồng ý hôm nay tất cả những người có mặt đều được thưởng. Nếu anh ta không làm thì đừng hòng ai có thể rời khỏi đây."Cả căn phòng bỗng dưng trở nên nặng nề, những ánh mắt nhìn chằm chằm vào Cao Lỗi với đủ loại cung bậc cảm xúc. Đám đông bắt đầu bàn tán, thậm chí có người hô hào thúc giục."Làm đi chứ, một chút tự trọng đáng giá bao nhiêu? Có tiền thì cầm lấy, cần gì phải làm giá!""Đúng vậy, thật không biết điều!"...Cao Lỗi cúi gằm mặt, cơn nhục nhã xâm chiếm toàn bộ cơ thể hắn. Tay hắn siết chặt đến mức móng tay như muốn đâm sâu vào da thịt.Nhưng mà hắn cũng biết lời Hồ Nhã Hinh nói là thật, hôm nay nếu hắn không làm thì thực sự không thể rời khỏi đây. Vả lại...Bọn họ nói đúng, mặt mũi đáng giá bao nhiêu chứ, lúc này tiền mới là quan trọng. Một tháng qua hắn không đi làm, cũng đã nhiều ngày không được ăn uống tử tế. So với việc lây lất khổ sở thì chuyện này không đáng là gì.Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén sự nhục nhã đang thiêu đốt lồng ngực. Hắn từ từ quỳ xuống, ánh mắt dán chặt xuống sàn, không dám nhìn bất kỳ ai trong căn phòng.Hồ Nhã Hinh bật cười: "Tôi cứ nghĩ loài súc sinh sẽ không biết điều. Nhưng mà xem này, cũng được đó chứ."Ngay lúc hắn chuẩn bị cúi người, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Khoan đã."Tô Giai Nghê từ từ bước lên, khi đứng trước mặt Cao Lỗi, cô nở một nụ cười nhẹ, sau đó mới nói với Hồ Nhã Hinh: "Nhã Hinh, chuyện vui thế này phải có sự góp mặt của mình mới phải, đúng không?"Hồ Nhã Hinh nhướng mày nhìn Tô Giai Nghê, một nụ cười đầy ẩn ý hiện trên gương mặt cô: "Được được, mình chỉ sợ cậu không muốn nhìn hắn. Nếu đã đến thì càng tốt."Cao Lỗi cúi gằm mặt, tiếp tục động tác trong sự cười cợt của tất cả mọi người."Tôi là tên bỉ ổi.""Tôi là tên khốn nạn.""Tôi là tên súc sinh bại hoại.""Gâu gâu..."...Hồ Nhã Hinh ngồi xuống ghế, khoanh tay trước ngực, lâu lắm rồi cô mới được chơi vui thế này: "Tốt, rất tốt. Biết điều như vậy thì sau này cuộc sống sẽ dễ dàng hơn nhiều."Cao Lỗi không đáp, chỉ quỳ dưới sàn như một con rối không còn linh hồn. Những tiếng sủa của hắn vang lên khiến cả căn phòng nổ ra tràng cười giòn tan.Tô Giai Nghê đứng bên cạnh, đôi mắt nhìn xuống Cao Lỗi, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc gì. Trước đây vốn dĩ cô cho rằng bản thân đối với hắn vẫn còn tình cảm, nhưng mà bây giờ xem ra cả một chút thương tiếc cũng không còn.Quản lý tiến lên, cúi đầu trước Hồ Nhã Hinh: "Hồ tiểu thư, như vậy đã khiến cô hài lòng chưa?"Hồ Nhã Hinh không trả lời mà chỉ về phía Tô Giai Nghê: "Anh hỏi cậu ấy xem."Tô Giai Nghê nhìn Cao Lỗi rồi lại nhìn sang quản lý: "Được rồi.""Quản lý Thái, tôi có chuyện muốn nhờ anh."Quản lý mỉm cười: "Tiểu thư xin cứ nói."Tô Giai Nghê chầm chậm đáp: "Tôi thấy anh ta ngoại hình sáng láng nhưng mà nghe một người bạn đồn chuyện đó không ổn. Anh nói xem có nên sắp xếp lại một chút, tránh khách hàng phàn nàn. Anh nói có đúng không?"Quản lý Thái nhanh chóng gật đầu: "Được, tôi sẽ sắp xếp, tiểu thư cứ yên tâm."Không nhắc đến thì thôi, nhắc đến rồi toàn thân Cao Lỗi liền trở nên tê dại. Đây là nỗi nhục nhã lớn nhất trong cuộc đời của hắn cũng là chuyện hắn muốn giấu kín. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, tất cả đều bị phơi bày. Đây gọi là nhân quả hay sao?Cảm thấy không còn gì thú vị, Hồ Nhã Hinh phất tay: "Được rồi, giải tán hết đi, tiền tôi sẽ nói quản lý chuyển cho mọi người. Các cậu cũng về đi, chơi bao nhiêu đủ rồi.""Được, vậy chúng tôi đi đây."Sau khi đám đông giải tán, Hồ Nhã Hinh lập tức đứng dậy cho Tô Giai Nghê một nút like: "Nghê Nghê, bàn thắng này quá đẹp."Tô Giai Nghê khẽ mỉm cười, câu lấy vai Hồ Nhã Hinh: "Mình phải cảm ơn cậu, bà chủ Hồ hôm nay rất ngầu."Hồ Nhã Hinh nghe xong mũi liền nở hoa: "Chẳng qua là mình chướng mắt thôi, trước đây chúng ta đã quá nhẹ nhàng với hắn. Không ngờ hắn còn có thể lưu lạc đến mức này."Kỳ Mặc Vũ thở dài: "Chúng ta nhẹ nhàng với hắn không có nghĩa là người khác cũng như vậy. Nhã Hinh, A Nguyên không nói gì với cậu sao?"Hồ Nhã Hinh tỏ vẻ hứng thú: "Nói gì hửm? Chẳng lẽ chuyện này là A Nguyên làm ra?"Kỳ Mặc Vũ mỉm cười: "Còn có thể là ai? Nhưng mà cũng xem như là gieo nhân nào gặp quả nấy. Người như Cao Lỗi không đáng để chúng ta thương hại."Hồ Nhã Hinh tán đồng: "Tiểu bá vương nói không sai."Sau đó cô quay sang câu cổ hai người: "Đến đây, chúng ta cùng nhau uống một ly xem như chúc mừng Nghê Nghê đã từ bỏ được quá khứ, còn có chúc mừng cho tình bạn của chúng ta."Kỳ Mặc Vũ và Tô Giai Nghê nhìn nhau mỉm cười nhưng rốt cuộc vẫn chiều theo Hồ Nhã Hinh.Tiếng va chạm nhẹ vang lên hòa cùng giọng nói pha lẫn ý cười, cả ba đồng thanh: "Cạn ly."Đêm muộn nhưng có vẻ như rất hợp lòng người...."Trịnh thiếu gia, có quà cho anh đây, có muốn xem không?"Đầu dây bên kia vốn đang ồn ào thì bỗng dưng im bặt, xen vào đó là giọng nói hơi nghi hoặc của Trịnh Danh Thành: "Ồ, đã thu được kết quả rồi sao, còn không mau gửi qua?"Người nọ mỉm cười, hai ngón tay kẹp chặt điếu thuốc phì phèo: "Trịnh thiếu gia cần gì phải vội, cứ chuyển đủ tiền nhất định sẽ gửi đủ cho anh."Trịnh Danh Thành có chút mất bình tĩnh: "Làm sao tôi biết được anh đang giữ cái gì chứ? Nhỡ đâu nó không có giá trị chẳng phải tôi lại mất trắng sao?"Người nọ tặc lưỡi: "Hôm nay tôi theo dõi Kỳ Mặc Vũ đến một quán bar, sau đó bỏ ra ít tiền trà trộn vào đám trai bao. Đám người này là do bạn của cô ta gọi tới, cô ta cũng có ở đó. Anh nói xem, vừa là giảng viên vừa là cháu dâu của Khuất gia lại có mặt ở những chỗ như thế này, vết nhơ này cũng khó mà tẩy rửa trong thời gian ngắn."Trịnh Danh Thành nghe xong thì vỗ đùi: "Haha, được được, lần này tôi sẽ giúp Kỳ Mặc Vũ nổi tiếng, chỉ cần như vậy cũng đã khiến Khuất Tĩnh Văn đứng ngồi không yên, nghĩ thôi đã cảm thấy sảng khoái."Hắn thúc giục: "Mau mau gửi qua, tôi sẽ chuyển đủ cho anh."Trịnh Danh Thành đang rất phấn khích, thế nhưng hắn đợi một hồi vẫn không thấy người nọ nói gì mặc dù cuộc gọi vẫn đang kết nối: "Alô, mau gửi cho tôi... Alô..."Sau đó nữa là một tiếng tích tích kéo dài.Lúc này người gọi là A Kiên đang đứng giữa vòng vây của một nhóm người, đối diện hắn không ai khác mà chính là Tô Tử Phong.Tô Tử Phong không nhanh không chậm nhặt lấy điếu thuốc hắn vừa làm rơi, thổi nhẹ một cái cho ánh lửa sáng lên rồi dụi vào mặt hắn: "Em trai, thủ đoạn cũng được lắm, nhưng mà thật tiếc...""Đụng ai không đụng lại đụng đến phu nhân... Đúng là chán sống!"A Kiên hốt hoảng quỳ xuống, khuôn mặt bỗng trở nên đáng thương: "Đại ca, ở nhà tôi còn vợ và con thơ, cuộc sống khó khăn nên mới quyết định làm liều, xin đại ca tha cho tôi, xin anh."Tô Tử Phong không nói gì, chỉ ra hiệu cho đàn em lôi người đi rồi gọi điện cho Khuất Tĩnh Văn: "Tiểu thư, Trịnh Danh Thành cho người theo dõi phu nhân."Đầu dây bên kia im lặng một chút rồi mới lên tiếng, giọng nói mang theo ý cười nhẹ: "Vậy thì mời hắn vào tù ngồi một thời gian đi."Tô Tử Phong đáp: "Vâng, thưa tiểu thư."...Trịnh Danh Thành bên này chưa kịp nguôi ngoai cơn giận thì cảnh sát không biết từ đầu ập tới: "Trịnh Danh Thành, chúng tôi nhận được tố cáo anh sử dụng ma túy, mời anh theo chúng tôi về sở cảnh sát để làm rõ."Cả quán bar rơi vào im lặng, chỉ còn tiếng nhạc vẫn đang phát dở. Trịnh Danh Thành sững người trong giây lát, sau đó cố gắng dùng chút lý trí cuối cùng để biện minh: "Các anh có nhầm lẫn gì không? Tôi là công dân lương thiện đó."Vừa lúc này viên cảnh sát đi tới đưa ra một gói bột màu trắng: "Đã tìm thấy tang vật."Mặt Trịnh Danh Thành lập tức sa sầm, hắn nghiến răng, bàn tay vô thức siết chặt thành quyền, mồ hôi lạnh rịn ra trên trán."Anh cảnh sát, có gì từ từ nói, có người muốn hãm hại tôi, tôi không có sử dụng những thứ này."Viên cảnh sát vẫn không dao động: "Có hay không về rồi sẽ biết. Đem đi.""Bỏ tôi ra! Tôi không làm gì cả! Bỏ tôi ra!"