BHTT | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên

Chương 31: Nhã Nguyên



Lãm Thúy Sơn Trang lại thêm một hôm nhộn nhịp. Khuất Trạch Nguyên sau khi từ Trịnh thị trở về đã ngay lập tức chạy đến để báo cáo chiến tích cùng chị gái. Hồ Nhã Hinh cũng đã đợi sẵn ở đó và đang cùng Kỳ Mặc Vũ lựa chọn mẫu váy mặc trong tiệc thân mật sắp tới.

"Chị, chị không biết đâu, hôm nay em trai của chị rất ngầu. Một cái búng tay đã xoay trên dưới Trịnh thị như cái chong chóng. Trịnh Danh Thành kia bị dọa đến mức mặt mày trắng bệch trông rất khổ sở."

Khuất Tĩnh Văn nghe em trai nói xong không khỏi buồn cười. Đường đường là Tổng giám đốc Khuất thị lại vì bóp chết được một con mồi nhỏ mà vui vẻ đến vậy, cô nhìn cậu rồi đáp: "Với tính cách của Trịnh Danh Thành không chừng lúc này đang bận bày mưu tính kế để trả thù chúng ta."

Khuất Trạch Nguyên hơi nghiêng người về phía Khuất Tĩnh Văn: "Em cũng đang đợi xem với đầu óc của hắn thì có thể làm được gì. Thêm nữa, không phải vẫn còn một món quà bí mật chưa được mở ra sao? Không biết sau khi biết được hắn sẽ có phản ứng gì?"

Khuất Tĩnh Văn cười cười: "Nói gì thì nói, Khuất gia và Trịnh gia cũng có chút giao tình. Trịnh Đống đối với nhà họ Khuất xưa nay vẫn luôn tôn trọng, nếu có thể hãy lưu cho con trai ông ấy một đường lui."

Khuất Trạch Nguyên gật đầu: "Em biết rồi, nếu hắn an phận không làm chuyện ngu xuẩn nữa em chắc chắn sẽ không đụng đến hắn. Cũng coi như là nể mặt Trịnh gia."

Khuất Tĩnh Văn nhắc nhở: "Mấy ngày nữa là kết hôn, em dành thời gian cùng Nhã Hinh chuẩn bị, đừng chỉ lo công việc."

Hồ Nhã Hinh cuối cùng cũng đợi được cơ hội chen vào, giọng nói vô cùng hào hứng: "Lúc trước em còn thắc mắc tại sao Khuất Trạch Nguyên con người này lại được giao điều hành Khuất thị lớn như vậy. Bây giờ rốt cuộc cũng hiểu rồi, đúng là cũng có chút năng lực."

Khuất Trạch Nguyên ôm vai cô: "Đời sống cá nhân không quyết định năng lực chuyên môn. Với lại đó là thứ mà anh muốn cho họ nhìn thấy. Em nói xem, Khuất gia như vậy sao có thể sinh ra được hạng tầm thường?"

Hồ Nhã Hinh gật đầu như gà mổ thóc: "Được, em biết rồi. Anh mau đến xem giúp em cái váy này có hợp không? Em và Mặc Vũ đã cất công tìm kiếm cả buổi đó."

Thường thì trang phục của các thành viên trong Khuất gia đều có nhà thiết kế riêng lo liệu nhưng mà lần này Hồ Nhã Hinh muốn thử các kiểu thiết kế mới đến từ những người không mấy tên tuổi. Đối với cô thì thời trang không có nguyên tắc và giới hạn nào cả.

Khuất Trạch Nguyên cầm lấy máy tính bảng trên tay Hồ Nhã Hinh: "Được được, để anh xem."

Lúc này ở phía đối diện, Kỳ Mặc Vũ đã sớm tìm đến chỗ của Khuất Tĩnh Văn, tựa đầu vào vai cô. Khuất Tĩnh Văn cũng rất phối hợp giúp nàng tìm tư thế thoải mái.

Cô vuốt tóc nàng: "Mệt sao?"

Kỳ Mặc Vũ lắc đầu, giọng nói pha chút lười biếng: "Không có, chỉ là lựa chọn cả buổi nên có chút hoa mắt."

Khuất Tĩnh Văn nghe xong có chút đau lòng, cô nhẹ nhàng cất giọng: "Có muốn lên trên nghỉ ngơi một chút không?"

Kỳ Mặc Vũ dụi dụi vào lòng cô: "Không muốn, lát nữa em còn phải cùng Nhã Hinh đến công ty cậu ấy xem thử. Buổi tối còn có hẹn với Giai Nghê, cùng nhau tổ chức tiệc độc thân."

Khuất Tĩnh Văn hơi nhướng mày: "Có thể mang chị đi cùng không?"

Kỳ Mặc Vũ ôm mặt cô: "Không được, chị ngoan ngoãn ở nhà đợi em về."

Khuất Tĩnh Văn có chút mất mát, nhưng mà cũng lâu rồi bạn bè bọn họ không có không gian riêng, cứ để họ thoải mái một chút.

Hồ Nhã Hinh ở bên kia sau khi xem xong thì hắng giọng: "Kỳ Mặc Vũ, nhìn hai người ân ái như vậy mình còn tưởng người sắp kết hôn là hai người."

Kỳ Mặc Vũ bật dậy lườm cô: "Cậu ganh tị sao?"

Hồ Nhã Hinh bĩu môi: "Mình mới không thèm ganh tị, đúng không A Nguyên?"

Khuất Trạch Nguyên mặc dù rất muốn nói vài câu vuốt ve vợ sắp cưới nhưng chị gái vẫn đang ngồi đó, cậu có chút không dám chọc giận, cho nên chỉ cười cười lấy lệ.

...

Buổi chiều, Hồ Nhã Hinh lái xe chở Kỳ Mặc Vũ đến công ty tham quan công ty giải trí do cô làm chủ. Mặc dù thành lập chưa lâu nhưng với sự chống lưng của Khuất thị cùng tài ngoại giao của chính mình, công ty của Hồ Nhã Hinh đã sớm phát triển như vũ bão, hiện tại còn sở hữu một loạt gương mặt ăn khách.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nhờ tài lực hùng hậu sẵn có cộng với tài nguyên phim ảnh như thác đổ nên được đầu quân dưới trướng Nhã Nguyên là chuyện hết sức đáng vui mừng đối với bất kỳ diễn viên nào.

Cùng với việc chiêu mộ những nghệ sĩ gạo cội đã có chỗ đứng thì cứ mỗi quý Hồ Nhã Hinh lại tổ chức một cuộc thi tài năng để tuyển chọn và đào tạo nghệ sĩ mới, cứ như vậy mà tạo thành những lớp kế thừa đủ mọi lứa tuổi.

Mặc dù về nước đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên Kỳ Mặc Vũ đến thăm cơ nghiệp của người bạn tốt, nói đến thì cũng có chút xấu hổ. Nhưng mà cũng chính vì đây là lần đầu tiên nên nàng đối với bày trí nơi đây có chút dỡ khóc dỡ cười. Nói đúng hơn đây đích thực là phong cách của Hồ Nhã Hinh.

Công ty giải trí Nhã Nguyên nằm trên khoảng đất rộng lớn tại nơi giao cắt giữa hai con đường lớn ở khu vực bờ sông đắc địa nhất Bắc Thành. Những nơi như thế này là loại có tiền cũng không thể động vào, trừ khi sau lưng có chỗ dựa rất lớn. Trùng hợp thay nhà chồng của cô chính là Khuất gia, có thể nói chỉ bằng một cái búng tay cũng có thể mặc sức cho Hồ Nhã Hinh tung hoành.

Từ ngoài nhìn vào, tòa nhà này giống như một tòa lâu đài nguy nga tráng lệ, đây là kiểu kiến trúc không dành cho các công ty giải trí nhưng nó lại là điều Hồ Nhã Hinh mong muốn.

Khu vực lễ tân rộng lớn được dát vàng chói cả mắt, Kỳ Mặc Vũ nhìn xong không khỏi lắc đầu: "Cậu cũng thật biết cách tiêu tiền."

Hồ Nhã Hinh đắc ý: "Vậy là do cậu chưa xem hết đó thôi, không những ở chỗ này mà toàn bộ tòa nhà này đều được dát vàng."

"Phung phí."

Kỳ Mặc Vũ phun ra mấy chữ.

Lúc này, lễ tân trông thấy Hồ Nhã Hinh thì liền nở một nụ cười tươi rói: "Bà chủ, cuối cùng cô cũng đến rồi, lúc nãy Hân Hân và Hạc Hạc đến tìm cô để chào hỏi trước khi vào đoàn nhưng không thấy nên đã ra sân bay rồi."

Hân Hân và Hạc Hạc đều là nghệ sĩ đang nổi, lượng fan vô cùng hùng hậu.

Hồ Nhã Hinh đi đến gác tay lên bàn lễ tân: "Xem ra đám fan hôm nay lại có dịp rửa mắt. Có sắp xếp phóng viên đến đó không?"

Lễ tân lắc đầu: "Bà chủ, Quản lý Hạ nói không cần sắp xếp bọn họ cũng tự đến."

Sau đó cô lại nhìn sang Kỳ Mặc Vũ: "Bà chủ, người này là?"

Cô ta đã sớm chú ý đến người đi bên cạnh bà chủ, với nhan sắc này thì không chừng lại là nghệ sĩ mới được chiêu mộ về. Bà chủ thực sự rất có mắt nhìn.

Hồ Nhã Hinh hắng giọng: "Nè nè, tôi biết cô đang nghĩ gì đó. Nhưng mà vị này chỉ sợ tôi có tiền cũng không mời được."

Lễ tân có chút khó hiểu: "Trên đời này còn có người nào bà chủ không mời được sao?"

Không phải cô không biết chồng sắp cưới của bà chủ chính là Khuất tổng của Khuất thị. Có chuyện gì mà Khuất gia không làm được chứ.

Hồ Nhã Hinh không muốn giải thích, chỉ nhắc nhở: "Chỉ sợ cô biết rồi sẽ tè trong quần mất."

Nói xong thì dẫn theo Kỳ Mặc Vũ vào trong.

Nãy giờ Kỳ Mặc Vũ vẫn luôn chú ý, chỗ này có một loại mùi hương rất đặc biệt, càng vào trong thì càng rõ ràng hơn. Nhưng mà cho đến khi nhìn thấy một loạt nam nữ mặt hoa da phấn bước ra, nàng rốt cuộc cũng hiểu mùi hương đó đến từ đâu.

"Thế nào, có phải nhìn họ xinh đẹp đến hoa mắt không?"

Hồ Nhã Hinh rất tự hào về những nghệ sĩ mà mình lựa chọn, đương nhiên không thể không khoe khoang một chút.

Thế nhưng Kỳ Mặc Vũ lại không nể tình "tát" vào mặt cô một cái: "Trên đời này còn có ai xinh đẹp hơn vợ của mình sao?"

Có Khuất Tĩnh Văn, nàng còn có thể để ai vào mắt đây.

Hồ Nhã Hinh tặc lưỡi: "Thật tiếc, nếu như chị Tĩnh Văn không phải là Khuất Tĩnh Văn mình chắc chắn sẽ chiêu mộ chị ấy, bồi dưỡng thành đại hoa đán nổi danh thiên hạ."

Kỳ Mặc Vũ bật cười: "Cậu nói giống như ai xinh đẹp cũng có thể diễn xuất vậy. Mặc dù không phải người trong nghề nhưng mình cũng biết thực lực mới là cái có thể đảm bảo địa vị lâu dài cho nghệ sĩ."

Hồ Nhã Hinh xua tay: "Cậu không biết đó thôi, trong giới này tìm được người vừa có nhan sắc vừa có kỹ thuật tốt thì rất khó. Cho nên thường sẽ chia thành hai trường phái. Một là phái thực lực, hai là bình hoa di động. Tuy nói nhan sắc không thể tồn tại mãi theo thời gian nhưng chỉ cần một giai đoạn hoàng kim cũng đủ để họ sống quãng đời còn lại không lo nghĩ."

Kỳ Mặc Vũ thở dài: "Cái gọi là thời hoàng kim, cái gọi là tương lai sau này sao có thể nắm chắc được chứ."

Hồ Nhã Hinh vỗ vai nàng: "Cậu đừng ở đó nói nhảm nữa, đến đây mình giới thiệu vài người cho cậu quen biết."

Sau đó cô nói với người ở gần đó, hình như là Quản lý: "A Tín, tìm xem hiện tại có những ai đang ở công ty, gọi họ đến văn phòng tôi một chút."

"Dạ được, bà chủ."

Văn phòng của Hồ Nhã Hinh nằm ở tầng cao nhất, chỗ này so với mấy chỗ nãy giờ chỉ có xa hoa thêm chứ không có giảm đi.

Cô vỗ vỗ chiếc sô pha màu trắng sữa: "Ngồi đi, cứ tự nhiên như ở nhà."

Kỳ Mặc Vũ mỉm cười, cố tình trêu chọc: "Cậu quên mình cũng là bà chủ của Nhã Nguyên sao?"

Công ty dưới trướng Khuất thị thì đương nhiên đều là của vợ nàng, mà của vợ nàng thì cũng tính là của nàng. Vả lại trong tay nàng hiện giờ còn có 15% cổ phần Khuất thị.

Hồ Nhã Hinh bĩu môi: "Được rồi, ai bảo cậu chọn vợ tốt."

Vừa lúc này A Tín đẩy cửa đi vào, sau lưng hắn có thêm vài gương mặt trẻ gần đây rất thường xuyên xuất hiện trên truyền hình.

Hắn nở một nụ cười: "Bà chủ, tôi đưa người đến rồi."

Hồ Nhã Hinh đưa mắt nhìn qua một lượt rồi thở dài: "Không có tiểu Bảo Bảo sao? Thật đáng tiếc a."

Một người trong số đó chạy đến ngồi bên cạnh cô, cử chỉ vô cùng thân mật: "Bà chủ nhỏ, không có tiểu Bảo Bảo nhưng còn có tôi không được sao?"

Sau đó cô ta lại bắn ánh mắt về phía Kỳ Mặc Vũ: "Bà chủ nhỏ, người mới sao?"

Hồ Nhã Hinh hất cằm rồi cảnh cáo: "Nếu còn muốn nguyên vẹn thì tốt nhất đừng có ý đồ với cậu ấy."

"Mặc Vũ, giới thiệu với cậu một chút."

Cô chỉ về phía người phụ nữ bên cạnh: "Liễu Như Hồng, còn gọi là Hồng Hoa, chuyên trị vai phụ độc ác, là một trong những nghệ sĩ đầu tiên của Nhã Nguyên."

Liễu Như Hồng dùng ngón tay chạm nhẹ vào Kỳ Mặc Vũ: "Đừng nghe bà chủ nhỏ, tôi cũng từng đóng vai chính hiền lành tốt bụng đó nha."

Kỳ Mặc Vũ mỉm cười không đưa ra ý kiến, thế nhưng nàng đối với động tác của người này vẫn có chút khó chịu, thế là chủ động né tránh.

Hồ Nhã Hinh lại tiếp tục: "Bên cạnh Hồng Hoa là Trang Quân Nhuệ, diễn viên mới của công ty. Kế bên nữa là ca sĩ mới nổi gần đây Vu Thừa Lãng. Còn người đứng sau lưng A Tín là Bạch Ly, cũng là người mới."

Mấy người được gọi tên đều lần lượt gật đầu chào hỏi, Kỳ Mặc Vũ đối với họ thực sự không có chút hứng thú nào nhưng Hồ Nhã Hinh thì cứ thao thao bất tuyệt.

"Cậu còn nhớ lúc chúng ta vừa tốt nghiệp trung học mình đã từng nói ước mơ của mình là được bao nuôi trai trẻ rồi đi du lịch khắp nơi không. Mặc dù bây giờ cũng không tính là bao nuôi nhưng xung quanh mình muốn bao nhiêu người đẹp thì có bấy nhiêu. Hồ Nhã Hinh mình đời này xem như quá thỏa mãn rồi."

Hồng Hoa rất nhanh bắt được ý chính: "Thì ra đây là bạn của bà chủ nhỏ. Hỏi sao lại xinh đẹp khí chất như vậy."

Hồ Nhã Hinh lại cho cô ta một ánh mắt: "Tôi đã nói với cô tốt nhất là đừng nên lại gần cậu ấy, đợi đến lúc chết đến khó coi thì đừng trách tại sao tôi không báo trước."

"À, quên nói với cậu, tiệc thân mật sắp tới mình sẽ để tất cả nghệ sĩ của Nhã Nguyên đến tham gia, chắc chắn là sẽ rất náo nhiệt."

Kỳ Mặc Vũ lắc đầu: "Hồ Nhã Hinh, cậu đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ."

Dựa vào tính cách của cô, chắc chắn sẽ chơi đến quên trời đất. Nàng chỉ sợ em vợ của mình nhìn thấy sẽ tức giận, đến lúc đó không chừng lại có kịch hay.

Hồ Nhã Hinh khoanh hai tay trước ngực: "Đời người có được mấy ngày, chuyện gì vui vẻ hãy ưu tiên trước đã, còn lại tính sau. Đúng không mọi người."

A Tín và đám người Hoa Hồng đều đồng thanh: "Đúng ạ, chúng em sẽ chuẩn bị một tiết mục đặc sắc để chúc mừng chị."

Chỉ có một mình Bạch Ly là chỉ nở nụ cười nhẹ. Kỳ Mặc Vũ chú ý tới nhưng cũng quá để vào mắt.

Chương trước Chương tiếp
Loading...