BHTT | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên
Chương 30: Ván cờ (03)
Ngày diễn ra đại hội cổ đông, Trịnh Danh Thành đến rất sớm. Hắn chễm chệ ngồi gần vị trí chủ vị, miệng còn huýt sáo, giống như đang nắm chắc phần thắng ở trong tay.Mấy lão già lâu năm trong công ty trông thấy hắn thì liền chạy đến tâng bốc: "Trịnh Phó tổng, đến sớm như vậy có phải là có chuẩn bị rồi hay không?"Trịnh Danh Thành nhếch môi: "Chú Trần, tôi là người làm việc như thế nào chú còn không biết sao? Lát nữa tôi sẽ để tất cả mọi người đều hài lòng."Người ngồi bên cạnh chú Trần tò mò: "Nói như vậy chẳng lẽ chuyện mảnh đất kia giải quyết xong rồi? Trịnh Phó tổng có thể tiết lộ một chút không?"Trịnh Danh Thành búng tay: "Vương tổng nói đúng rồi, không những mọi chuyện đã được giải quyết mà còn hết sức êm đẹp."Vương tổng cười ha hả: "Trịnh Phó tổng đúng là tuổi trẻ tài cao, xem ra mấy lão già chúng tôi là lo lắng thừa rồi."...Một lát sau, khi hội trường gần như được lấp đầy thì lại có tiếng bước chân dồn dập vang lên, Khuất Trạch Nguyên dẫn theo một đoàn người quần áo chỉnh tề từ từ tiến vào.Một số người nhận ra liền bỏ Trịnh Danh Thành qua một bên rồi chạy đến: "Khuất tổng, là Khuất tổng thật sao? Ngọn gió nào đã đưa anh tới đây?"Trần tổng tò mò hỏi Vương tổng: "Đây chẳng lẽ là Khuất tổng của Khuất thị?"Vương tổng gật đầu: "Chính là anh ấy, anh không đọc báo sao?"Trần tổng cười cười: "Đương nhiên là có, nhưng mà dù sao cũng là lần đầu gặp bên ngoài, rất khó để nhận biết chính xác."Con trai của Trần tổng trước nay không quan tâm đến chuyện kinh doanh, đối với Khuất Trạch Nguyên vô cùng lạ lẫm nên mới quay sang hỏi cha mình: "Khuất tổng này là người như thế nào?"Trần tổng giải thích: "Thiếu gia của gia tộc đứng đầu Bắc Thành, mà Bắc Thành lại là thành phố đứng đầu cả nước. Con nói xem anh ta là người như thế nào."Vương tổng ở một bên tiếp lời: "Nói ra thì Khuất gia trước giờ vẫn luôn kín tiếng. Chỉ đến đời Khuất Quang Dương, cũng chính là cha của Khuất tổng kia mới bắt đầu lộ diện nhiều hơn. Những năm gần đây thì chuyện lớn chuyện nhỏ đều là Khuất Trạch Nguyên ra mặt giải quyết, phải nói là tuổi trẻ tài cao, là người mà cô gái nào cũng ao ước."Con trai Trần tổng tặc lưỡi: "Vậy nghĩa là Khuất tổng tương lai chính là người thừa kế Khuất gia rồi, có phải chúng ta nên tranh thủ tạo mối quan hệ không?"Vương tổng nở nụ cười: "Cháu không biết đó thôi. Tuy nói Khuất thị là do Khuất tổng điều hành nhưng quyền lực thực sự lại nằm trong tay chị gái anh ta, cũng chính là Chủ tịch hiện tại của Khuất thị. Chỉ là người kia rất kín tiếng, lần hiếm hoi xuất hiện trên mặt báo cũng chính là vào hôn lễ 3 năm về trước.""Thì ra là vậy."Con trai Trần tổng đáp.Trịnh Danh Thành thấy mọi người vây quanh lấy lòng Khuất Trạch Nguyên thì có chút khó chịu, hắn vội đứng lên đi về phía đám đông, giọng nói có chút kiêu căng: "A Khuất tổng, anh đến sao không nói sớm để chúng tôi có thể tiếp đón từ xa? Nhưng mà tôi quên mất, hình như anh đâu phải cổ đông của Trịnh thị?"Khuất Trạch Nguyên cong môi, không để Trịnh Danh Thành vào mắt. Trợ lý Hoàng nhanh chóng tiến lên một bước tiếp lời: "Trịnh Phó tổng, có phải cổ đông hay không lát nữa anh sẽ biết."Trịnh Danh Thành có chút lo lắng, hắn quay sang hỏi Trợ lý bên cạnh, Trợ lý trấn an: "Sếp, anh yên tâm, nhất định sẽ không có vấn đề."Lúc này Trịnh Hoài Trúc cũng đến, khi nhìn thấy Khuất Trạch Nguyên cô cũng chỉ gật đầu một cái rồi trở về vị trí chỗ ngồi, giống như giữa họ hoàn toàn không có giao thiệp.Trịnh Đống chậm chạp xuất hiện vào phút chót, đối với sự có mặt của Khuất Trạch Nguyên ông cũng có chút bất ngờ, kinh nghiệm lâu năm nói với ông rằng chuyện này không hề đơn giản."Khuất tổng, đã lâu không gặp."Khuất Trạch Nguyên mỉm cười: "Trịnh tổng, đã lâu không gặp."Trịnh Đống gật đầu: "Nghe nói vài ngày nữa Khuất tổng sẽ kết hôn, không ngại để lão già này đến làm khách chứ?"Khuất Trạch Nguyên giữ thái độ lịch thiệp: "Chỉ là một buổi tiệc nhỏ, chỉ mời người trong nhà, mong Trịnh tổng thông cảm."Trịnh Đống xua tay: "Không sao, tuy không được mời nhưng nhất định sẽ gửi quà mừng.""Vậy thì cảm ơn Trịnh tổng trước."Khuất Trạch Nguyên đáp."Được rồi, Khuất tổng, mời ngồi."...Sau khi chào hỏi xong, Trịnh Đống bước về vị trí chủ tọa, ánh mắt ông đảo qua từng người trước khi dừng lại ở Trịnh Danh Thành."Chúng ta bắt đầu được rồi." Trịnh Đống cất giọng, vừa uy nghiêm vừa dứt khoát.Thư ký lập tức tiến lên, tuyên bố khai mạc Đại hội cổ đông thường niên. Sau phần giới thiệu các mục chính, lời phát biểu của Trịnh Đống nhanh chóng dẫn vào vấn đề trọng tâm: Tình hình tài chính và định hướng phát triển của Trịnh thị, đặc biệt là phương án giải quyết lô đất gây tranh cãi.Việc kinh doanh năm vừa qua của Trịnh thị cũng được xem là tạm ổn, tuy nói những tháng cuối năm có chút sa lầy nhưng may mắn gần đây Trịnh Hoài Trúc vừa ký xong một hợp đồng lớn nên phần nào cũng xoa dịu được các cổ đông.Các bên thảo luận một hồi, cuối cùng cũng nói đến chuyện miếng đất mà Trịnh thị vừa đấu thầu được."Trịnh Phó tổng, anh bỏ ra số tiền khổng lồ để mang về miếng đất nằm ngoài quy hoạch khiến cho công ty chịu tổn thất nặng nề. Chuyện này anh giải thích như thế nào?"Một vị cổ đông khác tiếp lời: "Đúng vậy, tiền của chúng tôi không phải để anh ném qua cửa sổ. Nếu hôm nay không có câu trả lời thỏa đáng chúng tôi sẽ đồng loạt rút vốn."Bị đám đông gọi tên, Trịnh Danh Thành từ từ đứng lên sửa lại cà vạt: "Các vị bình tĩnh, chuyện mảnh đất tôi đã giải quyết xong rồi. Vả lại còn có tin vui cho mọi người đây."Hắn đem chi tiết thương vụ với tập đoàn ZQ trình bày một lượt, không quên tô vẽ rằng đây hoàn toàn là công lao của hắn. Dáng vẻ tự tin này khiến một số cổ đông gật gù hài lòng."Không những ZQ đồng ý mua lại mảnh đất kia mà còn trả thêm 10%, nghĩa là Trịnh thị vẫn có lãi. Các vị thấy câu trả lời này thế nào?"Trịnh Đống ngồi ở chủ vị, nghe thấy chuyện này cũng có chút giật mình. Hôm trước khi Trịnh Danh Thành đến tìm ông chỉ nói ZQ đồng ý mua lại với giá ban đầu, bây giờ lại lấy đâu ra thêm 10%? Không hiểu sao trong lòng ông lại có dự cảm không lành.Giọng nói trầm nhưng rõ ràng của Khuất Trạch Nguyên bỗng dưng vang lên từ phía giữa bàn: "Trịnh Phó tổng, thật sự có chuyện tốt như vậy sao?"Tất cả ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Khuất Trạch Nguyên, người vừa lên tiếng.Khuất Trạch Nguyên nói tiếp: "Có phải anh nên cho chúng tôi xem qua chi tiết giao dịch cùng các điều khoản liên quan không?"Trịnh Danh Thành thoáng sững lại, ánh mắt đảo sang Trợ lý tìm kiếm sự trợ giúp. Nếu như mang hợp đồng đưa ra thì chuyện hắn cố gắng bù lỗ sẽ bị lộ ra ngoài.Trợ lý lúc này tỏ ra lúng túng, hắn hắng giọng, cố gắng giữ bình tĩnh: "Khuất tổng, thương vụ này chúng tôi đã bàn bạc kỹ với đối tác, cũng đã cam kết sẽ giữ bí mật. Về phần điều khoản ngài cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ không để Trịnh thị chịu thiệt."Trịnh Danh Thành tiếp lời: "Đúng đúng, dù sao Trịnh thị cũng là gia nghiệp của Trịnh gia, tôi không thể nào làm xằng làm bậy được."Khuất Trạch Nguyên nhếch mép cười: "Vậy sao? Nếu tôi nói rằng tập đoàn ZQ hoàn toàn không hề có ý định mua mảnh đất đó thì sao?"Cả hội trường lập tức xôn xao. Trịnh Danh Thành tái mặt, cố gắng phản bác: "Khuất tổng, anh đây là có ý gì? Tôi đã gặp đại diện của họ, hợp đồng cũng đã ký, tiền cũng đã chuyển rồi..."Khuất Trạch Nguyên khoanh tay, nghiêng đầu ra hiệu cho trợ lý Hoàng. Một tập tài liệu được đặt lên bàn, ngay trước mặt Trịnh Đống và các cổ đông."Đây là báo cáo chi tiết về tình trạng tài chính và dự án hiện tại của tập đoàn ZQ. Không hề có bất kỳ kế hoạch nào liên quan đến mảnh đất kia. Đối tác mà anh gặp thực chất chỉ là một kẻ giả mạo."Lời tuyên bố của Khuất Trạch Nguyên khiến cả hội trường rơi vào im lặng.Trịnh Hoài Trúc lúc này mới từ từ thêm dầu vào lửa: "Mảnh đất này, nếu sử dụng đúng cách, vẫn còn giá trị khai thác rất lớn. Tôi đã cùng đội ngũ của mình phát triển một kế hoạch chi tiết để tái sử dụng nó, tạo ra lợi ích lâu dài cho công ty mà không cần phải bán tháo. Nhưng mà xem ra không kịp nữa rồi."Cô đưa ra các tài liệu và báo cáo, từng bước trình bày chiến lược mới. Sự mạch lạc và thuyết phục trong lời nói của Trịnh Hoài Trúc khiến các cổ đông gật đầu đồng tình.Trịnh Đống khẽ gật đầu, ánh mắt lộ vẻ phức tạp nhưng vẫn giữ được vẻ uy nghiêm thường thấy."Danh Thành, con có gì muốn nói không?"Trịnh Danh Thành phản bác: "Cho dù người kia có giả mạo thì đã sao? Không phải tiền cũng đã chuyển đủ rồi sao? Không thiếu một xu, vả lại còn giúp các người kiếm về một khoản. Chẳng lẽ số tiền kia cũng là giả sao?"Khuất Trạch Nguyên mỉm cười: "Tiền không phải giả, nhưng theo tôi được biết phần lớn số tiền kia là anh dùng cổ phần và bất động sản của mình để thế chấp. Có phải không?"Trịnh Danh Thành bối rối, khuôn mặt lộ rõ vẻ căng thẳng. Hắn nuốt nước bọt, cố gắng tìm lời đáp trả: "Khuất Trạch Nguyên, anh đừng có ngậm máu phun người. Tôi sao có thể làm chuyện ngu ngốc đó chứ?"Khuất Trạch Nguyên lại ra hiệu cho Trợ lý Hoàng mang ra một mớ tài liệu: "Có ngu ngốc hay không mọi người xem rồi sẽ biết.""Đây là hợp đồng thế chấp mà Trịnh Danh Thành đã ký với người kia, giấy trắng mực đen. Tôi không hề bịa đặt."Hội trường bỗng chốc chìm trong im lặng, chỉ còn tiếng lật giấy và tiếng thì thầm bàn tán. Những ánh mắt hoài nghi đổ dồn về phía Trịnh Danh Thành, khiến hắn như bị ép vào đường cùng.Trịnh Danh Thành giật lấy xấp tài liệu từ tay Trợ lý Hoàng, lật từng trang một cách gấp gáp. Mỗi dòng chữ đều như một nhát dao cứa sâu vào sự tự tin còn sót lại của hắn. Sau khi đọc hết, hắn tái mặt, đôi tay run rẩy không ngừng."Làm sao có thể... làm sao các người có được cái này!?"Chưa dừng lại ở đó, Khuất Trạch Nguyên lại tiếp tục tạt cho hắn một gáo nước lạnh: "Không biết trước khi đến đây các vị đã xem tin tức chưa? Chính phủ lại vừa đưa ra điều chỉnh, mảnh đất mà Trịnh Phó tổng vừa bán tháo kia rốt cuộc lại nằm trong quy hoạch. Các vị nói xem, đây là may mắn hay bất hạnh?"Trịnh Đống ngồi trên ghế chủ tọa, gương mặt ngày càng tối sầm lại. Ông từ tốn lên tiếng nhưng giọng nói đã nặng nề như gió giật trước cơn bão: "Trịnh Danh Thành, con làm ta quá thất vọng."Hắn lắp bắp: "Cha... Con bị lừa. Chuyện này chắc chắn là một cái bẫy..."Trịnh Hoài Trúc cắt ngang, ánh mắt lạnh lùng như dao sắc: "Danh Thành, nếu không phải em nóng vội và thiếu suy nghĩ thì làm sao ra đến nông nỗi này? Em có biết chuyện này ảnh hưởng đến cha và công ty lớn như thế nào không?"Trần tổng chen vào: "Chủ tịch, tôi nghĩ nên xem xét bãi bỏ tư cách ứng cử vào hội đồng quản trị của Trịnh Danh Thành. Một người kém cỏi như anh ta không xứng đáng để điều hành công ty."Vương tổng tiếp lời: "Mang cổ phần đi cầm cố hết, hắn còn tư cách để ứng cử sao?"Lời đề xuất của Trần tổng như một cú tát thẳng mặt Trịnh Danh Thành, còn sự đồng tình từ Vương tổng lại như đóng thêm đinh vào chiếc quan tài sự nghiệp của hắn.Trịnh Danh Thành đứng bất động, ánh mắt quét khắp phòng để tìm kiếm một đồng minh. Nhưng những người trước giờ vẫn hùa theo hắn đều cúi đầu tránh ánh mắt hắn, hoặc cố tỏ vẻ bận rộn xem tài liệu trước mặt.Trịnh Đống hít một hơi thật sâu: "Xét theo tình hình hiện tại, Danh Thành, con hãy rút khỏi việc ứng cử. Quyền hạn của con trong công ty cũng sẽ tạm thời bị đình chỉ.""Cha! Không thể nào! Con là con trai của cha, là người có quyền thừa kế chính đáng, làm sao cha có thể..." Trịnh Danh Thành gào lên, giọng nói đầy căm phẫn.Trịnh Đống đứng phắt dậy, ánh mắt nghiêm nghị khiến cả phòng im phăng phắc: "Đừng mang danh nghĩa con trai ra để biện minh cho sự ngu xuẩn của mình! Con có nghĩ đến công ty này là tâm huyết cả đời của ta không? Nếu không có đủ năng lực, thì cho dù là con trai ta cũng không ngoại lệ!"Lời tuyên bố của Trịnh Đống như một nhát dao cắt đứt hoàn toàn mọi hy vọng phản biện của Trịnh Danh Thành. Hắn lảo đảo một bước, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt tràn ngập sự hoảng loạn và bất lực.Dù không muốn nhưng rốt cuộc Trịnh Danh Thành vẫn bị cưỡng ép rút lui khỏi việc tái ứng cử vào hội đồng quản trị. Thế nhưng câu chuyện chưa dừng lại ở đó, việc làm của Trịnh Danh Thành khiến cho các cổ đông có mặt bắt đầu rục rịch muốn rút vốn. Bọn họ đều là người làm ăn, không thể để nước đến cổ rồi mới đi tìm đường sống được.Trịnh Hoài Trúc đã lường trước tình huống này, lên tiếng trấn an: "Các vị, mặc dù sai lầm của Danh Thành rất nghiêm trọng nhưng công ty vẫn còn tôi và ba tôi. Vả lại, sở dĩ Khuất tổng hôm nay có mặt cũng là có nguyên do. Tôi được biết Khuất tổng đang nắm trong tay không ít cổ phần của Trịnh thị. Đều là người ngồi trên một chiếc thuyền, anh chắc chắn không ngoảnh mặt làm ngơ đúng không?"Khuất Trạch Nguyên gật đầu: "Nếu Trịnh thị có khó khăn, Khuất thị nhất định sẽ không đứng nhìn."Trịnh Hoài Trúc mỉm cười: "Như vậy đã đủ khiến các vị yên tâm chưa?"Một số cổ đông đồng loạt tán thành, cũng từ bỏ suy nghĩ rút vốn. Đã có ông lớn Khuất thị làm chỗ dựa, bọn họ chỉ cần ngồi yên chờ chia lợi nhuận là được.Ở phía chủ vị, mặc dù không nói lời nào nhưng Trịnh Đống dường như đã nhìn ra được sự sắp xếp của Trịnh Hoài Trúc. Nhưng mà chuyện cũng đã đến nước này, thôi thì cứ phó mặc cho số phận. Dù gì Trịnh Hoài Trúc cũng là con gái ông ta.Cuộc họp tiếp tục với việc miễn nhiệm và bầu cử ra hội đồng quản trị mới. Không có gì bất ngờ khi Trịnh Hoài Trúc và Khuất Trạch Nguyên thuận lợi trở thành thành viên hội đồng quản trị mới. Việc bầu ra ban điều hành nhiệm kỳ tiếp theo cũng được tiếp diễn theo hình thức công khai. Lần này, Khuất Trạch Nguyên lại mang cho Trịnh Đống một món quà lớn."Chủ tịch Trịnh, hiện tại phần lớn cổ phần của Trịnh thị đều đang nằm trong tay tôi. Theo quy định của công ty, có phải chức danh Chủ tịch và Tổng giám đốc nên do tôi quyết định không?"Lúc này đây, ánh mắt của các cổ đông lại lần nữa đổ dồn về phía Khuất Trạch Nguyên. Trịnh Đống dù đã quen với những tình huống căng thẳng trong suốt nhiều năm nhưng vẫn không thể che giấu vẻ ngạc nhiên trong đôi mắt. Ông ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt sắc bén của Khuất Trạch Nguyên, cảm giác áp lực dâng lên từng chút một.Trịnh Danh Thành ở phía xa bật dậy, bổ nhào về phía Khuất Trạch Nguyên nhưng Trợ lý Hoàng kịp thời ngăn lại: "Khuất Trạch Nguyên, rõ ràng là anh đã giở trò. Có phải đám người kia toàn bộ đều do anh sắp xếp không? Còn có chuyện mảnh đất kia, có phải đều là âm mưu của các người không?"Khuất Trạch Nguyên làm động tác suỵt: "Anh Trịnh, kinh doanh hơn nhau ở cái đầu, lần này anh thua không thể trách người khác được."Trịnh Đống cố gắng giữ lại chút thể diện: "Khuất tổng, theo quy định của công ty, chúng ta vẫn nên biểu quyết.""Được, vậy thì cứ bỏ phiếu công khai đi."Khuất Trạch Nguyên nói xong thì ra hiệu cho Trợ lý Hoàng, Trợ lý Hoàng hiểu ý hướng về phía ban quản trị: "Chúng tôi hiện đang nắm trong tay 40% cổ phần, vừa hay nhiều hơn 10% so với Chủ tịch Trịnh. Chúng tôi bầu Trịnh Hoài Trúc làm Chủ tịch, kiêm luôn vị trí Tổng giám đốc, mọi người thấy sao?"Một số cổ đông tuy hiểu rõ tình thế, đã bắt đầu gật đầu tán thành. Những người khác vẫn chưa chắc chắn, đôi mắt họ di chuyển giữa Trịnh Hoài Trúc và Trịnh Đống, cố gắng tính toán xem liệu sự thay đổi này có thực sự mang lại lợi ích lâu dài hay không.Khuất Trạch Nguyên lại thúc giục: "Chủ tịch Trịnh, ông thấy thế nào? Có phải nên về nghỉ hưu sớm rồi không?"Trịnh Đống thở dài, sau đó nhẹ phất tay một cái: "Các người tự quyết đi."Sau đó thì bỏ đi.Đợi tổng kết xong, Thư ký Phó cũng là Thư ký của cuộc họp mới tiến lên tuyên bố: "Chúc mừng Trịnh Hoài Trúc chính thức giữ chức Chủ tịch kiêm Tổng giám đốc Trịnh thị. Hy vọng tân Chủ tịch sẽ dẫn dắt Trịnh thị ngày càng phát triển. Các vị, mời vỗ tay chúc mừng."Trịnh Hoài Trúc đứng dậy, đón nhận sự ủng hộ của các cổ đông xung quanh. Mặc dù cô biết mình đã chiến thắng, nhưng trong ánh mắt cô không hề có sự đắc ý. Thay vào đó là một sự nghiêm túc và quyết tâm: "Cảm ơn sự tin tưởng của các vị. Tôi sẽ không làm các mọi người thất vọng.Sau khi cuộc họp kết thúc, đám đông cũng giải tán hết, Trịnh Hoài Trúc mới hướng Khuất Trạch Nguyên cúi đầu: "Lần này cảm ơn anh đã ra tay giúp đỡ."Khuất Trạch Nguyên xua tay: "Chuyện này đối với tôi chỉ giống như một cuộc dạo chơi, cô không cần khách khí. Hãy nhớ giao kèo giữa cô với chị tôi. Đi đây.""Tạm biệt Khuất tổng."Trịnh Danh Thành đứng ngoài cửa nghe được cuộc trò chuyện của hai người, trong lòng lại âm thầm ghi cho Khuất Tĩnh Văn một món nợ."Được lắm, các người hãy chờ xem."...