BHTT | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên

Chương 29: Ván cờ (02)



Vài ngày nữa là đến Đại hội cổ đông thường niên của Trịnh thị. Mấy ngày nay Trịnh Danh Thành đều đứng ngồi không yên, cũng không có thời gian quan tâm đến mấy cô người mẫu nóng bỏng hay những nữ diễn viên vừa ra mắt. Cái hắn quan tâm là bản kế hoạch mà hắn đã giao cho Trợ lý chuẩn bị, đã lâu như vậy còn chưa có tin tức gì, đúng là làm người ta sốt ruột.

Vừa định gọi người vào mắng một trận thì Trợ lý đã xuất hiện, trên tay còn mang theo một tập tài liệu dày cộm: "Sếp, bản kế hoạch anh kêu tôi chuẩn bị tôi đã làm xong rồi."

Trịnh Danh Thành sửa lại cà vạt, vui mừng ra lệnh cho Trợ lý: "Tốt lắm, trình bày một lượt cho tôi nghe thử."

Trợ lý đem bản kế hoạch nói qua một lượt, sau đó mới tỏ ra khó xử: "Sếp, tuy nói bản kế hoạch này không có kẻ hở nhưng tỉ lệ thành công chỉ có 20%, tôi e rằng anh sẽ gặp khó nếu như mấy ông già kia thay nhau truy hỏi."

Trịnh Danh Thành nhăn mặt: "Tôi cho cậu một tuần để làm kế hoạch, làm xong rồi cậu lại nói với tôi nó không khả thi. Có phải cậu muốn chơi tôi không?"

Trợ lý vội vàng thanh minh: "Sếp, anh nghe tôi nói đã. Mấy ngày nay tôi không chỉ làm kế hoạch mà không ngừng thay anh suy nghĩ làm sao cho mọi thứ chu toàn nhất, đảm bảo cho anh an toàn rút lui. Tôi đã thử huy động hết các mối quan hệ của mình, vừa may tìm được người đồng ý mua lại mảnh đất kia với giá phân nửa so với số tiền chúng ta đã bỏ ra. Tuy nói sẽ mất không ít nhưng so với nguy cơ mất trắng thì chuyện lỗ vốn này vẫn có thể cân nhắc. Hoặc anh có thể nói Chủ tịch giúp anh bù vào phần lỗ kia..."

"Không được!"

"Ba tôi vì chuyện này đã mắng cho tôi một trận, nếu lại bắt ông ấy bù vô số tiền khổng lồ kia cậu nghĩ xem ông ấy có tống cổ tôi ra khỏi nhà không?"

Trợ lý gãi gãi đầu: "Vậy..."

"Hay là anh tự mình bù vào. Tôi có một người bạn làm ăn lớn, tôi có thể nói anh ấy cho anh vay số tiền này, đảm bảo lãi suất sẽ rất thấp. Sếp, anh nói xem vị trí trong công ty của anh quan trọng hay tiền bạc quan trọng?"

Trịnh Danh Thành gằn giọng: "Đương nhiên vị trí trong công ty quan trọng rồi."

Chỉ gần thuận lợi ngồi lên ghế Tổng giám đốc, để Trịnh Đống tin tưởng chuyển nhượng lại toàn bộ cổ phần, hắn còn sợ không có tiền sao?

Im lặng một lát, hắn lại nói: "Người mà cậu nói có đáng tin không? Còn có người bạn của cậu, tôi có quen biết không?"

Trợ lý đáp: "Người mà tôi nói thực chất là người đại diện của một công ty nước ngoài, họ có kế hoạch xây dựng nhà máy ở đó. Đương nhiên chi phí bỏ ra không thể quá cao, cho nên họ chỉ đồng ý trả phân nửa. Còn về người bạn của tôi anh không quen biết nhưng người nọ làm việc dựa trên pháp luật, chỉ cần sau này trả đủ anh sẽ không chịu thiệt."

Trịnh Danh Thành trầm ngâm một lát rồi nói với Trợ lý: "Giúp tôi hẹn hai người họ, càng sớm càng tốt."

Trợ lý gật đầu: "Anh yên tâm, tôi sẽ đi sắp xếp ngay."

Trịnh Danh Thành xua tay: "Ra ngoài đi."

...

Trợ lý rất nhanh sắp xếp cho Trịnh Danh Thành gặp gỡ với người đại diện công ty nước ngoài mà hắn nói vào sáng hôm sau. Người nọ tự xưng là Julien, Đại diện của Tập đoàn ZQ đến từ nước Pháp. Ngoại hình và cử chỉ vô cùng lịch thiệp.

Trợ lý dùng tiếng Anh để giới thiệu: "Giới thiệu với anh, đây là Phó Tổng của Tập đoàn Trịnh thị, Trịnh Danh Thành."

"Sếp, đây là anh Julien, người đại diện của Tập đoàn ZQ."

Julien nở nụ cười, chủ động giơ tay ra: "Xin chào, hân hạnh."

Trịnh Danh Thành cũng đáp lại bằng một nụ cười, tuy nói hắn chẳng ra gì nhưng cũng được cho ăn học đàng hoàng, giao tiếp bằng tiếng Anh không phải là chuyện gì quá to tát: "Xin chào Julien."

Sau khi phục vụ mang món ăn lên hết, Trịnh Danh Thành liền không đợi được mà ra hiệu cho Trợ lý đem chuyện làm ăn ra bàn tính.

Trợ lý hiểu ý, chủ động mở lời: "Ngài Julien, hôm trước tôi đã gửi cho ngài xem tài liệu về mảnh đất kia, không biết sau khi cân nhắc ngài quyết định thế nào?"

Julien hơi nhăn mi, bộ dạng có chút khó xử: "Tôi đã xem qua và rất hài lòng về vị trí của mảnh đất. Nhưng mà... sau khi gửi về tổng bộ xem xét thì gặp chút trục trặc. Bộ phận Tài chính có vẻ như không đồng tình với số tiền phải bỏ ra."

Trịnh Danh Thành nghe xong liền có chút đứng ngồi không yên: "Ông Julien, nói như vậy nghĩa là sao?"

Julien cười cười trấn an hắn: "Anh Trịnh đừng sốt ruột, ZQ vẫn sẽ mua lại mảnh đất kia, chỉ là chi phí cần phải xem xét lại một chút."

Trợ lý chen vào: "Ngài Julien, có thể cho chúng tôi biết con số cụ thể mà các người có thể bỏ ra không?"

Julien tặc lưỡi: "Chuyện này vẫn chưa được xác nhận chính thức, lẽ ra tôi không nên mang ra bàn bạc. Nhưng mà sớm muộn gì chúng ta cũng là đối tác của nhau nên tôi có thể tiết lộ một chút. Hiện tại bộ phận Tài chính của ZQ muốn khống chế ở mức 40% chứ không phải là 50% như lúc đầu. Tôi cũng đã cố gắng hết sức nhưng cũng không thể nâng thêm được. Anh biết mà, người nào cầm tiền thì người đó quyết định. Tôi cũng chỉ là kẻ làm công ăn lương."

Trợ lý dùng tiếng mẹ đẻ nói với Trịnh Danh Thành: "40% cũng không phải con số nhỏ. Sếp, chúng ta vẫn có thể cân nhắc. Cuộc họp cổ đông cũng sắp đến rồi..."

Trịnh Danh Thành im lặng một hồi mới nhìn Julien: "Thật sự không thể thêm sao?"

Julien nhún vai: "Thật sự không thể."

"Vậy thì tôi có một điều kiện?"

Julien làm động tác mời: "Anh Trịnh cứ nói."

"Tôi muốn nhận được toàn bộ số tiền trước ngày kia, nếu được chúng ta lập tức ký hợp đồng."

Julien mỉm cười: "Không thành vấn đề, sau khi trở về tôi sẽ cho người soạn hợp đồng gửi cho anh. Chuyện tiền bạc anh không cần phải lo."

Trịnh Danh Thành thở ra một hơi rồi mới nặn ra một nụ cười: "Quyết định vậy đi, Julien, tôi mời anh một ly. Hy vọng là mọi chuyện sẽ thuận lợi."

Julien gật đầu: "Cạn ly."

Sau khi rời khỏi nhà hàng, Trịnh Danh Thành nói cho Trợ lý: "Lần này số tiền vay lại phải tăng lên, cậu có chắc là bạn của cậu có đủ không?"

Trợ lý nhanh chóng trả lời: "Sếp, anh cứ yên tâm, chỉ thêm có 10% đối với anh ấy không phải chuyện gì khó khăn."

"Ừ, mau đến chỗ hẹn đi."

...

Lúc này, trên chiếc ghế mà hai người Trịnh Danh Thành vừa ngồi đã đổi thành một người khác. Julien ở đối diện thái độ cũng hết sức cung kính.

"Cô Trịnh, cô có hài lòng về màn diễn xuất vừa rồi không?"

Trịnh Hoài Trúc mỉm cười quay sang nhìn Trợ lý của Khuất Trạch Nguyên: "Anh thấy sao?"

Trợ lý không trả lời mà ngược lại đưa ra đánh giá: "Giám đốc Trịnh, đứa em trai này của cô đầu óc cũng thật kém."

Trịnh Hoài Trúc lắc đầu: "Cũng không hẳn, chỉ là con người một khi rơi vào đường cùng sẽ thiếu đi một chút minh mẫn. Đứa em trai này của tôi là bị chiếc ghế Tổng giám đốc làm cho mờ mắt."

Trợ lý tiếp lời: "Chúng ta vẫn còn rất nhiều kịch hay, tôi muốn nhìn xem rốt cuộc Trịnh Phó tổng có thể ngốc tới mức nào."

Trịnh Hoài Trúc mỉm cười: "Làm phiền Trợ lý Hoàng sắp xếp."

...

Buổi tối hôm đó, sau khi từ cuộc hẹn trở về nhà, Trịnh Danh Thành đã không nhịn được chạy đi tìm Trịnh Đống.

"Cha, con có chuyện muốn nói với cha."

Trịnh Đống nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ ra lệnh: "Nói đi."

Ánh mắt Trịnh Danh Thành sáng rực: "Con đã tìm được người mua lại mảnh đất kia bằng với giá chúng ta đã bỏ ra, thủ tục cũng đã sắp xong rồi, cha xem lần này chúng ta có cơ hội lật ngược thế cờ không?"

Trịnh Đống xoay người nhìn hắn, ánh mắt pha chút phẫn nộ: "Cái gì? Con chưa bàn bạc với ta mà đã tự ý quyết định giao dịch? Trịnh Danh Thành, con có phải muốn đem cái gia nghiệp này làm cho tan tành con mới vừa lòng có đúng không?"

Trịnh Danh Thành giải thích: "Cha, nghe con nói đã. Lần này con đã điều tra kỹ càng, đó là một công ty nước ngoài có tiềm lực hùng hậu, họ muốn xây dựng nhà máy ở nước ta, lại vô tình nhắm trúng mảnh đất đó. Cha, người nước ngoài họ không phải là kẻ ngốc đâu. Lần này cha phải tin con."

Trịnh Đống vẫn không thể nào dẹp bỏ nghi ngờ: "Ở đâu ra chuyện tốt đẹp như vậy. Họ có biết mảnh đất đó bây giờ không hề có giá trị không?"

"Đương nhiên là biết, nhưng mà họ muốn xây nhà máy cho nên việc đó đối với họ không hề quan trọng. Cha, ngày mai họ sẽ chuyển đủ tiền cho chúng ta, xem như lần này cũng không mất gì, chúng ta có thể ăn nói với cổ đông rồi."

Trịnh Đống vẫn không dễ dàng bị thuyết phục, ông trầm tư một lát rồi nói với Trịnh Danh Thành: "Con gửi toàn bộ tài liệu của công ty đó cho Thư ký Phó, phải điều tra kỹ một chút. Không thể vì thời gian gấp rút mà qua loa được."

Mặc dù Trịnh Danh Thành đối với việc cha hắn đối với hắn không hề tin tưởng hết sức không hài lòng nhưng mà cũng không còn cách nào khác, hắn đáp: "Con sẽ nói Trợ lý gửi tài liệu cho Thư ký Phó, cha yên tâm, chắc chắn không có vấn đề gì."

Trịnh Đống phất tay: "Chuyện đó tính sau, đi đi, ta muốn nghỉ ngơi một lúc."

"Vâng, vậy con về phòng trước."

Trịnh Danh Thành đi rồi, Trịnh Đống mới thở dài một hơi rồi từ từ đứng dậy đi về phía phòng thờ. Nơi này lúc nào cũng trang nghiêm, mùi hương quế nhàn nhạt lan tỏa trong không khí giống như đang cố vỗ về những tâm hồn cằn cỗi. Trịnh Đống thắp một cây nhang cho tổ tiên rồi lại đứng yên rất lâu trước linh vị của một thanh niên trẻ tuổi. Người nọ không ai khác mà chính là con trai lớn của ông ta, người từng bị tai nạn giao thông qua đời khi tuổi còn rất trẻ.

"Danh Uy, nếu như con còn sống thì thật tốt."

Trong số ba người con của Trịnh Đống thì chỉ có Trịnh Hoài Trúc và Trịnh Danh Uy là có đủ năng lực để kế thừa gia nghiệp. Trịnh Hoài Trúc là con dòng thứ, lại là con gái nên không nói đến. Nhưng mà Trịnh Danh Uy vừa là con dòng chính, vừa tài giỏi đức độ, thế nhưng ông trời lại cố tình cướp đi mạng sống của đứa con này khiến cho Trịnh Đống dù có không cam lòng thì cũng chỉ có thể trông chờ vào Trịnh Danh Thành không có một chút tài cáng.

Là người đứng đầu Trịnh gia, ông không thể để gia nghiệp rơi vào tay người ngoài. Để con trai nối nghiệp là lựa chọn hợp tình hợp lý. Nhưng mà nhìn vào biểu hiện của Trịnh Danh Thành, đôi lúc ông từng lóe lên suy nghĩ, để hắn kế thừa gia nghiệp không chừng Trịnh thị sẽ sớm tan tành. Ngược lại giao cho Trịnh Hoài Trúc, ít nhiều vẫn có cơ hội giữ lại được căn cơ.

Lần này đây có lẽ là cuộc chiến cuối cùng của hai chị em họ, ông không muốn xen vào quá nhiều mà chỉ muốn ông trời giúp ông một tay. Nếu Trịnh Danh Thành có bản lĩnh giành được chức Tổng giám đốc, ông sẽ trợ lực để hắn có thể ngồi vững ở vị trí kia. Nếu như không may hắn thất bại, ông cũng sẽ buông tay chấp nhận.

Thương trường mà, định sẵn là rất tàn khốc. Không có năng lực thì sớm muộn gì cũng sẽ bị giẫm đạp.

Chương trước Chương tiếp
Loading...