BHTT | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên

Chương 28: Vệ Doãn (03)



Đêm đến, Bắc Thành lại phủ lên mình tấm áo choàng rực rỡ. Những ánh đèn tựa như pha lê được đính khéo léo trên tấm vải nhung màu dạ. Những dải đèn LED đủ sắc màu không ngừng chớp tắt, vẽ nên sự phồn hoa của thủ phủ kinh tế cả nước.

Có lẽ giờ này nhiều người đang trên đường chuẩn bị hòa mình vào những buổi tiệc xuyên đêm, vũ hội, hẹn hò hay đơn giản chỉ là cho bản thân khoảng lặng sau một ngày tất bật. Nhưng một số ít người vẫn còn đang bận rộn với công việc, mà Doãn Tuyết Lan là một trong số đó.

Còn nhớ nhiều năm về trước, ba Doãn đột ngột qua đời, Doãn Tuyết Lan khi ấy vẫn còn đang học Đại học ở nước ngoài đã phải tức tốc trở về để cứu lấy Doãn thị đang bị tá người thay nhau xâu xé.

Một cô gái non nớt lần đầu đứng trước đầu sóng ngọn gió, tuy nói vẫn có Khuất gia tiếp sức ở phía sau nhưng chuyến hành trình của cô vẫn mang đến cảm giác cô đơn, trơ trọi. Nhưng mà cũng chính vì cơn sóng lớn ấy đã trui rèn ra một Doãn Tuyết Lan kiên cường, độc lập, chẳng cần phải dựa dẫm vào ai. Mà một người xuất sắc như vậy chỉ có thể xem trọng người xuất sắc hơn mình hay ít nhất phải có phẩm hạnh vô cùng tốt. Đương nhiên Vệ Âm không phải là người đó.

Cô thừa nhận đã có những lúc bản thân thử đấu tranh, thử cho mình cơ hội. Nhưng mà mỗi khi nghĩ đến việc Vệ Âm đã từng xem chuyện tình cảm giống như trò đùa, cả người dơ bẩn thì cô lại không thể nào chấp nhận được.

Ngồi trước bàn làm việc cùng với chiếc máy tính phát ra thứ ánh sáng màu xanh, đôi mắt Doãn Tuyết Lan không ngừng đảo theo từng dòng ký tự đang chuyển động liên hồi. Tách cà phê trên bàn không biết từ khi nào đã cạn nhưng công việc của cô chỉ có nhiều thêm, không có ít đi.

Thời điểm này là giai đoạn các công ty mở cuộc họp cổ đông thường niên, người đứng đầu một công ty lớn như Doãn Tuyết Lan phải nói là bận đến không có thời gian để ăn uống. Mấy ngày nay mẹ Doãn không ngừng gọi điện đến để nhắc nhở, nhưng mà xong rồi thì mọi chuyện vẫn đâu vào đấy. Đứa con này của bà chính là một kẻ cuồng công việc không có đối thủ.

Nửa tiếng trước mẹ Doãn lại gọi đến, nói là nhờ người mang canh đến cho cô, cô nói bà không cần phiền phức, lát nữa cô sẽ về. Nhưng mà chưa được bao lâu tiếng gõ cửa đã vang lên kéo cô khỏi guồng quay công việc.

Doãn Tuyết Lan đứng dậy làm vài động tác co giãn gân cốt rồi đích thân ra mở cửa, nào ngờ người đứng sau cánh cửa lại là người mà cô không muốn gặp nhất - Vệ Âm.

"Xin chào, Doãn tổng."

Vệ Âm ở đối diện nở một nụ cười chân thành, nụ cười ấy gắn trên gương mặt lạnh lùng của cô giống như hoa nở giữa đêm đông, nhẹ nhàng mà ấm áp. Nhưng mà lọt vào mắt Doãn Tuyết Lan thì nó lại trở nên khó coi vô cùng.

"Sao cô lại đến đây? Hỷ Nhi đâu? Sao lại để cô vào đây?"

Vệ Âm giơ hộp giữ nhiệt trong tay lên, âm điệu hơi cao nhưng pha lẫn sự dịu dàng: "Tôi đương nhiên là đến đưa canh, sợ cô đói. Lúc tôi đến thấy Hỷ Nhi đang ngủ gật nên cho em ấy về rồi."

Trong đầu Doãn Tuyết Lan hiện lên mấy dấu chấm hỏi: "Từ khi nào Trợ lý của tôi lại nghe lời cô đến thế hả?"

Vệ Âm không trả lời, chỉ vội bước vào, một đường đẩy Doãn Tuyết Lan ngồi xuống ghế sô pha: "Trễ như vậy rồi, cô còn sức để mắng người sao? Mau ăn thử canh đi, cái này dì đã hầm rất lâu đó."

Thấy Doãn Tuyết Lan không phản ứng, Vệ Âm lại thúc giục: "Xem như nể mặt dì. Được không, chị Tuyết Lan?"

"Câm miệng!"

Không nhắc đến thì thôi, mỗi khi nhắc đến Doãn Tuyết Lan lại cảm thấy toàn thân phát lạnh. Không biết mấy ngày nay Vệ Âm ăn trúng thuốc gì, cứ chạy theo cô gọi "chị Tuyết Lan". Cô đã cảnh báo rất nhiều lần nhưng hình như đều không có tác dụng.

Vệ Âm cười cười: "Chị lớn tuổi hơn em, không thể vô phép mãi được."

Doãn Tuyết Lan liếc xéo: "Chúng ta cũng không thân thiết tới vậy, cô đừng ở đây giả ngây thơ, chỉ làm người khác buồn nôn."

Doãn Tuyết Lan đã nói như vậy nhưng Vệ Âm chính là cố tình giả ngây thơ, cô nói: "Đã cùng nhau lăn giường lại nói không thân thiết, vậy thì còn có thể thân thiết tới mức nào? Hay chị muốn cùng em kết hôn?"

"Vệ Âm, tôi nói cô câm miệng! Mau cút khỏi đây cho tôi, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ!"

Có lẽ là thực sự bị chọc giận rồi, Vệ Âm rất biết điều mà dừng lại: "Được rồi, không nói nữa. Chị mau ngoan ngoãn ăn đi, ăn xong mới có sức gọi bảo vệ."

Doãn Tuyết Lan không thể phủ nhận bản thân có chút đói bụng, vả lại hương vị này cũng quá đỗi hấp dẫn khiến cho cô không cầm lòng được thế nên quyết định mặc kệ Vệ Âm mà bắt đầu thưởng thức bữa tối của mình.

Không gian rơi vào yên tĩnh, chỉ có âm thanh va chạm của chiếc muỗng bằng gốm sứ là thỉnh thoảng vang lên. Có lẽ đây là khoảng thời gian yên bình hiếm hoi mà họ có được với nhau đằng sau những lần không vừa mắt.

Vệ Âm ở một bên ngắm nhìn cô, từ đầu đến cuối đều không lên tiếng. Có lẽ chính bản thân Vệ Âm cũng không nhận ra được ánh mắt của mình dành cho Doãn Tuyết Lan đã có sự thay đổi so với lần đầu gặp gỡ. Từ ham muốn chiếm hữu cho đến tình cảm chân thành, đó là một quãng hành trình dài mà không phải ai cũng có thể theo đuổi đến cùng.

"Sau này đừng vất vả như thế nữa, chị có thể san sẻ gánh nặng với em."

Bỗng dưng giọng nói của Vệ Âm vang lên, âm điệu thủ thỉ giống như dẫn dụ người ta vào cơn mê ngủ. Doãn Tuyết Lan dừng lại động tác múc canh, đưa mắt nhìn về phía Vệ Âm rồi mỉm cười.

"Cô? Được sao?"

Vệ Âm cũng nhìn Doãn Tuyết Lan rồi đáp: "Có thể quá khứ của em không mấy tốt đẹp nhưng em có thể dùng tất cả thời gian còn lại để chứng minh. Tuyết Lan, chị có dám thử không?"

Vệ Âm hiếm khi dùng giọng điệu này để nói chuyện, bọn họ lúc này đây giống như thực sự đang nghiêm túc cùng nhau bàn tính chuyện yêu đương.

Doãn Tuyết Lan dừng lại một chút rồi khẽ lắc đầu: "Cái gọi là tương lai rất dài, lời nói hôm nay của cô có thể giữ trọn được bao lâu? Hay qua một năm, hai năm lại như mây trôi nước chảy?"

Vệ Âm bị lời này của Doãn Tuyết Lan làm cho không kịp phản ứng, Doãn Tuyết Lan cũng không cho cô cơ hội để suy nghĩ: "Vệ Âm, trong lòng cô còn chưa chắc chắn lại muốn người ta tin tưởng cô bằng cách nào?"

Giờ phút này đây, Vệ Âm mới hiểu được vì sao Doãn Tuyết Lan lại có thể một mình chèo lái Doãn thị, so với cô thì người này sâu sắc hơn rất nhiều cũng nhìn xa trông rộng hơn rất nhiều.

"Chị..."

"Được rồi."

Vệ Âm vừa định nói ra đáp án của mình thì đã bị Doãn Tuyết Lan cướp đi cơ hội. Người nọ nhìn cô, là dùng ánh mắt của người đi trước mà quan sát: "Đừng vội trả lời khi chưa có sự chuẩn bị. Cơ hội không phải là thứ có thể dễ tìm."

Vệ Âm mất một lúc lâu mới có thể tiêu hóa được câu nói này của Doãn Tuyết Lan, sau khi hiểu ra thì trong lòng cô như mở hội.

Như vậy nghĩa là không phải không có cơ hội, Doãn Tuyết Lan đã thực sự chịu cho cô cơ hội.

"Em hiểu rồi, em sẽ cho chị câu trả lời chị muốn."

Doãn Tuyết Lan không trả lời mà nhìn vào bát canh trên tay rồi đánh giá: "Canh này hình như không phải mùi vị thường ngày tôi hay ăn?"

Vệ Âm hơi giật mình: "Không ngon sao?"

Doãn Tuyết Lan đặt bát canh xuống rồi đứng dậy: "Quy tắc đầu tiên, phải thành thật."

Nói xong cô trở về bàn làm việc.

Vệ Âm chạy theo, lựa lời giải thích: "Em sợ chị không muốn ăn canh em nấu nên mới nhờ dì, em không cố ý..."

Doãn Tuyết Lan khoanh tay trước ngực, vừa nhìn tài liệu vừa nói chuyện: "Tôi cũng rất thắc mắc cô dùng cách nào mà có thể lôi kéo mẹ tôi đứng về phe cô như thế, còn không nhìn ra bộ mặt xấu xa của cô?"

Vệ Âm mỉm cười: "Còn không phải muốn chị hạnh phúc sao? Người lớn như dì không thể nào nhìn nhầm được."

Đối với lời này Doãn Tuyết Lan không vội đưa ra đánh giá, chỉ là...

Cô nhận ra bầu không khí giữa hai người hôm nay có chút khác thường, không phải vừa gặp nhau đã đầu rơi máu chảy như mọi ngày. Cũng không biết có phải vì thời gian qua Vệ Âm kiên trì chạy đến đây cho nên cô nhìn riết thành quen hay không. Thậm chí còn muốn thử cho Vệ Âm cơ hội.

Nhưng mà nói là nói như vậy nhưng Doãn Tuyết Lan cô đối với chuyện này cũng không có quá nhiều mong đợi. Suy cho cùng thì không có hy vọng thì sẽ không có thất vọng. Vệ Âm làm được thì tốt, không được cũng không sao. Hai đường thẳng cắt nhau một lần rỗi vĩnh viễn không liên quan vẫn tốt hơn là cả trăm nút thắt rồi gỡ mãi không hết, khiến đôi bên đều mệt mỏi.

"Cô về trước đi, tôi muộn lát mới về."

Vệ Âm đang thu dọn thì nghe Doãn Tuyết Lan nói như thế, nếu như ngày thường cô sẽ cưỡng ép không nghe, nhưng mà lần này giọng điệu hoàn toàn khác: "Em muốn đưa chị về, chị làm việc cả đêm lái xe sẽ không tập trung, rất nguy hiểm."

Doãn Tuyết Lan đương nhiên nhìn ra được dụng ý của Vệ Âm, nghĩ đến việc bản thân vừa nói nên cũng nhường một bước: "Được, vậy thì yên lặng ngồi ở đó, tôi sẽ nhanh làm xong việc."

Vệ Âm ngoan ngoãn gật đầu: "Được."

Lúc hai người trở về đã là chuyện của 2 tiếng sau, Doãn Tuyết Lan mệt mỏi tựa vào ghế ngủ mất, Vệ Âm săn sóc lấy ra cái chăn đã chuẩn bị đắp cho cô, cử chỉ hết sức dịu dàng, hoàn toàn không giống dáng vẻ thường ngày.

Đường phố lúc này đã trở nên thoáng đãng, Vệ Âm lái xe chạy dọc trên con đường quen thuộc dẫn về Doãn gia. Đến giữa đường thì Doãn Tuyết Lan thức giấc, cô gọi Vệ Âm: "Vệ Âm, có muốn đi dạo một chút không?"

Đối với lời đề nghị này, Vệ Âm đương nhiên không từ chối. Hai người tìm một cửa hàng tiện lợi gần đó mua ít đồ, trong lúc Vệ Âm vào trong thì Doãn Tuyết Lan cũng xuống xe để hít thở. Khí trời dễ chịu, tốt hơn rất nhiều so với cảm giác ngột ngạt trong văn phòng. Doãn Tuyết Lan đứng đó, hai tay đút vào túi áo khoác, sau lưng truyền đến vài tiếng cười đùa vui vẻ.

"Sao cậu lại mua nhiều thế?"

"Bởi vì cậu thích nó."

"Lần sau đừng tốn kém như vậy."

...

Trong lòng cô bỗng dâng lên vài cảm xúc không rõ.

Có lẽ đây mới là dáng vẻ thực sự của hai người yêu nhau.

Tuổi trẻ của cô gắn liền với mộng tưởng dành cho Khuất Tĩnh Văn, nhưng mà sau khi lớn lên mộng tưởng ấy cũng sớm tan tành. Cô dần dần cũng xem nhẹ cái gọi là luyến ái. Cô không biết rốt cuộc hai người yêu nhau thực sự cảm giác sẽ như thế nào? Là đời đời kiếp kiếp có cho mình chỗ dựa như Khuất Tĩnh Văn và Kỳ Mặc Vũ, là ồn ào náo nhiệt như Hồ Nhã Hinh với Khuất Trạch Nguyên hay chỉ đơn giản và ngọt ngào như đôi bạn trẻ vừa mới nãy?

"Đang nghĩ gì đó?"

Âm thanh của Vệ Âm cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, người kia mang theo một chiếc túi ni lông chứa đầy đồ ăn thức uống từ từ tiến đến.

Doãn Tuyết Lan lắc đầu: "Đã mua gì rồi?"

Vệ Âm chầm chậm lấy đồ từ trong túi ra: "Một ít snack, nước ngọt và nước trái cây lên men."

"Không định lái xe nữa sao?"

Doãn Tuyết Lan hỏi.

Vệ Âm lắc đầu: "Chúng ta để xe ở đây, bắt taxi về."

"Đây chắc không phải lần đầu tiên?"

Vệ Âm cười cười: "Chị cũng biết trước đây em ở quán bar nhiều hơn ở nhà mà, là một công dân có trách nhiệm, em không thể uống rượu rồi lái xe."

Doãn Tuyết Lan trêu chọc: "Tôi còn tưởng cô sẽ không thừa nhận."

Vệ Âm hơi nhướng mày, giọng nói chân thành: "Không phải chị đã nói quy tắc đầu tiên là thành thật sao?"

Cô không phủ nhận quá khứ và cũng rất nghiêm túc với tương lai.

Doãn Tuyết Lan lại đánh trống lảng: "Có khoai tây không?"

Vệ Âm nhanh chóng xé bao bì rồi đưa cho cô: "Đây là vị mới, nghe bảo rất ngon."

Doãn Tuyết Lan bốc một miếng cho vào miệng, âm thanh giòn tàn nhè nhẹ hòa cùng không khí: "Đúng là rất ngon, bao bì trông cũng rất đẹp mắt."

Cô dừng một chút rồi nhìn về phía xa xăm: "Lúc còn nhỏ tôi rất thích ăn mấy món này, ăn nhiều đến nỗi bị viêm họng phải đi khám bác sĩ. Sau đó mẹ không cho tôi ăn nữa, tôi không hài lòng liền đi mách ba, thế là ba lén lút ở sau lưng mẹ mua cho tôi ăn, còn dặn là không được để cho mẹ biết."

"Sau này lớn lên bản thân lại quá bận rộn, bận đến nỗi không có thời gian nhớ đến nó nữa. Bây giờ ăn lại, tuy rất ngon nhưng lại không tìm thấy được mùi vị của năm xưa. Cô có biết tại sao không?"

Vệ Âm yên lặng lắc đầu.

Doãn Tuyết Lan nói tiếp: "Khi còn bé, thế giới của chúng ta rất nhỏ cho nên mỗi một thứ đều có giá trị đặc biệt. Khi lớn lên rồi, tầm nhìn rộng lớn, cảm xúc phải chia nhỏ ra rất nhiều lần, dần dần không còn thấy thứ gì là quá đặc biệt nữa."

Vệ Âm khui lon nước trái cây lên men nhấp một ngụm, ánh mắt rơi trên gò má màu hồng nhạt của Doãn Tuyết Lan: "Trong ca khúc The Nights, Avicii đã nhiều lần nhắc nhở, cuộc sống này là một hành trình, khoảnh khắc là vĩnh cửu, điều quan trọng nhất là sống sao cho mỗi ngày đều đáng nhớ. Có thể chị ăn món ăn này không còn tìm được mùi vị mà chị muốn nhưng ít ra nó vẫn ở trong tim chị."

Doãn Tuyết Lan nghe xong thì cảm thán: "Tôi chút nữa quên mất cô là Nhà sản xuất Âm nhạc nổi tiếng, chỉ dùng âm nhạc để nói chuyện. May mắn là mấy lời này cũng khá dễ nghe, nếu không cô chắc chắn sẽ bị ăn đấm."

Vệ Âm thở dài: "Nếu chị muốn như vậy cũng không sao, em tình nguyện mỗi ngày đều ăn đấm, chỉ cần chị vui vẻ là được."

"Cô từ khi nào lại nói chuyện ngọt như thế, thật không giống Vệ Âm thường ngày."

"Nói chuyện ngọt còn không chắc sẽ theo đuổi được chị, huống chi là giở thói lưu manh."

"Cô còn biết mình lưu manh sao? Haha..."

...

Chương trước Chương tiếp
Loading...