BHTT | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên
Chương 27: Ván cờ (01)
Trên tầng 20 của tổng bộ Tập đoàn Trịnh thị, trong văn phòng Phó Tổng giám đốc, Trịnh Danh Thanh đang ngồi trên chiếc ghế bằng da cao cấp, chân gác lên bàn, người ngả hẳn về sau, dáng vẻ vô cùng đắc thắng. Trên bàn làm việc là một tập ảnh các diễn viên mới nổi, gương mặt tươi trẻ đầy sức hút. Hắn cầm một bức ảnh lên, mỉm cười đầy ẩn ý, ngón tay gõ nhịp trên mép bàn."Nhìn cũng không tệ."Tách trà bên cạnh đã nguội từ lúc nào, nhưng hắn chẳng để tâm. Điều khiến hắn bận lòng lúc này là quyết định xem tối nay sẽ gọi ai đi ăn tối.Chiếc gạt tàn ở mép bàn đầy những mẩu xì gà bị hút dở, mùi khói vẫn phảng phất trong không khí. Trịnh Danh Thành nhấc điếu xì gà mới, châm lửa, rồi hít một hơi dài, đôi mắt lim dim tận hưởng.Bỗng dưng cánh cửa gỗ bị đẩy ra, kèm theo tiếng bước chân gấp gáp. Trợ lý của hắn với vẻ mặt đầy căng thẳng lao vào mà không hề báo trước."Sếp! Có chuyện lớn rồi!" Trợ lý thốt lên, giọng nói đứt quãng vì hơi thở dồn dập.Trịnh Danh Thành nhấc mắt khỏi bức ảnh trong tay, hơi nhíu mày: "Chuyện gì mà hốt hoảng như vậy?" Trợ lý nuốt khan, đưa tay lau vội mồ hôi trên trán: "Lô đất mà chúng ta trúng thầu lần trước... Chính là lô đất Hoa Đệ..." Anh ta ngập ngừng, đôi mắt thấp thoáng nỗi lo lắng: "Đã có văn bản chính thức, nó nằm ngoài quy hoạch của Chính phủ. Sếp, lần này chúng ta mất trắng rồi!"Trong tích tắc, sắc mặt Trịnh Danh Thành đanh lại. Hắn bật dậy khỏi ghế, chiếc ghế da xoay nhẹ ra sau, phát ra âm thanh kẽo kẹt: "Cậu nói cái gì?" Hắn gằn từng chữ, đôi mắt bùng lên ngọn lửa giận dữ.Trợ lý cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt như muốn thiêu đốt của hắn: "Thông tin mới được cập nhật, thưa Sếp. Họ vừa công bố bản đồ điều chỉnh quy hoạch sáng nay. Lô đất đó... không nằm trong vùng phát triển."Trịnh Danh Thành bước tới, gằn giọng: "Làm sao có thể? Chẳng phải chúng ta đã kiểm tra kỹ lưỡng sao? Không phải Khuất thị cũng tham gia đấu thầu sao? Bọn họ có người bên Chính phủ, chẳng lẽ thông tin lại sai?"Trịnh Danh Thành siết chặt tay, những khớp ngón tay trắng bệch. Đây không chỉ là một dự án bình thường. Đây là cơ hội để hắn chứng minh năng lực, giành lấy sự tín nhiệm từ Hội đồng quản trị và thuận lợi leo lên vị trí Tổng giám đốc theo sắp xếp của Trịnh Đống. Nhưng với tin tức này, đừng nói là vị trí Tổng giám đốc, không chừng cái ghế Phó tổng của hắn cũng không còn.Vừa mấy ngày trước hắn còn huênh hoang tự đắc vì đánh bại người của Khuất thị cử đến, nhưng lần này xem ra... Lẽ nào lại là một cái bẫy?Hắn quay người, đôi mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh nắng buổi chiều nơi ánh hoàng hôn dần trở nên rực rỡ. Nhưng trong lòng hắn, một bóng tối lạnh lẽo đang trỗi dậy. Mồ hôi bắt đầu rịn ra trên trán, không phải vì nóng, mà vì một nỗi sợ mơ hồ đang siết lấy hắn."Bây giờ tôi phải làm sao?"Trịnh Danh Thành vừa nói vừa túm lấy cổ áo sơ mi của Trợ lý. Ánh mắt hắn rực lên sự tuyệt vọng pha lẫn giận dữ, như thể đang cố bám víu vào bất cứ hy vọng nào còn sót lại. Trợ lý sững người, đôi tay khẽ run lên nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh."Sếp, bây giờ chúng ta chỉ còn cách chuẩn bị một bản kế hoạch mới để ứng phó, đại khái là chúng ta đã dự trù được tình huống này, lô đất kia vẫn sẽ có thể phát triển theo hướng khác. Cuộc họp Hội đồng quản trị sắp diễn ra rồi. Ít nhất... ít nhất là có thể giúp anh giữ được cái ghế Phó tổng..."Trịnh Danh Thành giống như không nghe thấy, hắn ngồi sụp xuống ghế, giọng nói có chút khàn đục: "Bên phía Trịnh Hoài Trúc sao rồi?"Trợ lý ngập ngừng: "Bên phía Giám đốc Trịnh... Rất... rất thuận lợi... Cô... cô ấy vừa giúp công ty kiếm được một khoảng đầu tư lớn."Nghe đến đây, đôi mắt Trịnh Danh Thành lóe lên một tia phức tạp. Hắn ngửa người ra sau, tựa lưng vào ghế, đôi bàn tay siết chặt thành nắm đấm. "Một khoản đầu tư lớn?" Hắn lặp lại, giọng nói pha lẫn giữa sự ghen tỵ và bất mãn.Trịnh Hoài Trúc, chị gái cùng cha khác mẹ của hắn, từ lâu đã là cái gai trong mắt hắn. Mặc dù là phận nữ nhân nhưng cô ta lại được Trịnh Đống đánh giá cao, thậm chí nhiều lần nhận được sự ủng hộ ngấm ngầm từ Hội đồng quản trị. Nếu lần này cô ta lại lập công lớn, chẳng phải sẽ càng khiến hắn mất đi cơ hội tranh đoạt vị trí Tổng giám đốc hay sao?"Cậu ra ngoài đi. Chuẩn bị giúp tôi một bản kế hoạch như cậu nói." Trịnh Danh Thành đột ngột cắt ngang dòng suy nghĩ của mình, phất tay ra hiệu cho Trợ lý rời đi.Trợ lý cúi đầu: "Vâng, thưa Sếp."Sau đó nhanh chóng lui ra ngoài.Cánh cửa vừa đóng lại thì âm thanh gõ cửa lại vang lên, lần này là Trợ lý của Trịnh Đống: "Thiếu gia, Chủ tịch mời ngài."...Phòng làm việc của Trịnh Đống nằm trên tầng cao nhất, từng chi tiết nội thất đều toát lên sự sang trọng và uy nghiêm, từ bộ bàn ghế gỗ lim đen bóng đến bức tranh sơn dầu khổ lớn treo trên tường.Trịnh Danh Thành bước vào, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh nhưng đôi bàn tay đang nắm chặt bên người đã phản bội hắn. Ngồi sau chiếc bàn làm việc lớn, Trịnh Đống ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc lạnh như xuyên thấu mọi lớp ngụy trang. "Cậu biết tại sao tôi gọi cậu lên đây không?" Trịnh Đống trầm giọng, bàn tay khẽ gõ lên mặt bàn tạo ra những âm thanh đều đặn, như những nhát búa nện vào lòng Trịnh Danh Thành."Thưa cha..." Trịnh Danh Thành cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, nhưng khi đối diện với ánh mắt nghiêm nghị của Trịnh Đống, hắn lập tức cúi đầu: "C... con xin lỗi.""Xin lỗi?" Trịnh Đống nhướng mày, giọng nói lạnh lùng khiến nhiệt độ trong phòng như giảm xuống: "Xin lỗi thì giải quyết được vấn đề sao? Cậu có biết cổ phiếu Trịnh thị đang sụt giảm nghiêm trọng không? Cậu có biết lần này Trịnh thị mất bao nhiêu không?"Trịnh Danh Thành toát mồ hôi, không dám trả lời. Trịnh Đống tiếp tục, giọng nói càng lúc càng sắc bén: "Cậu nghĩ rằng tôi để cậu ngồi vào vị trí Phó Tổng giám đốc là để chơi bời sao? Hay cậu nghĩ rằng với danh nghĩa con trai tôi, cậu có thể mặc sức sai lầm hết lần này đến lần khác?""Thưa cha, con... con không cố ý..." Trịnh Danh Thành lắp bắp, ánh mắt lảng tránh."Không cố ý?" Trịnh Đống đập mạnh tay xuống bàn, khiến chiếc bút máy lăn xuống đất: "Cậu có biết, nếu không phải chị cậu vừa mang về một bản hợp đồng lớn, công ty đã sớm sụp đổ vì sự bất cẩn của cậu không?"Trịnh Danh Thành siết chặt nắm tay, miệng lẩm bẩm: "Trịnh Hoài Trúc, tại sao luôn là Trịnh Hoài Trúc?"Trịnh Danh Thành cúi đầu, khuôn mặt vặn vẹo vì sự căm hận lẫn tủi nhục. Cứ mỗi lần Trịnh Đống nhắc đến Trịnh Hoài Trúc, hắn lại cảm thấy như mọi nỗ lực của mình đều bị hất văng ra ngoài. Nhưng hắn không thể làm gì, vì hắn biết cho dù Trịnh Đống có tức giận như thế nào thì cũng không thể bỏ mặc đứa con trai là hắn.Qua một lúc lâu, Trịnh Đống lại thở dài: "Chiếc ghế Tổng giám đốc, tạm thời đừng nghĩ tới nữa. Lo khắc phục hậu quả trước, cơ may không bị tống cổ ra ngoài."Trịnh Danh Thành nghiêm túc gật đầu: "Con biết rồi cha, con đã giao cho Trợ lý chuẩn bị một bản kế hoạch để ứng phó. Chắc chắn là vẫn còn có thể cứu vãn."Dừng một chút hắn lại nói: "Nhưng mà cha, con vẫn có một thắc mắc. Lần này Khuất thị cũng tham gia đấu thầu, chẳng lẽ tin tức của họ cũng sai sao?"Trịnh Đống hơi nghiêng người, bàn tay khép lại như đang suy nghĩ: "Tin tức của Khuất thị không sai, chỉ là con đã đánh giá sai đối thủ. Thương trường như chiến trường, không chừng đây là cái bẫy dẫn con bước vào. Không những làm con mất đi sự tín nhiệm mà còn khiến cho Trịnh thị tổn thất nặng nề. Cha đã nói với con bao nhiêu lần, người của Khuất gia, không thể đắc tội."Trịnh Danh Thành dường như không để ý những lời cha mình nói, hắn âm thầm nghiến răng: "Lại là họ Khuất."Trịnh Đống thấy con trai im lặng thì lại có chút tức giận: "Ta nói gì con không nghe sao?"Trịnh Danh Thành vội giải thích: "Không có, con chỉ là đang nghĩ bước tiếp theo nên làm gì."Trịnh Đống phất tay: "Tự mà lo liệu. Ra ngoài đi.""Vâng, thưa cha."...Lúc này, trong căn biệt thự nằm ở khu hành chính biệt lập của Bắc Thành, Khuất Tĩnh Văn cùng với chú mình là Khuất Quang Sơn đang trò chuyện."Chú, lần này cảm ơn chú đã ra tay giúp đỡ."Khuất Quang Sơn phất tay: "Người nhà với nhau nói ân nghĩa làm gì, vả lại chú còn phải nhờ con giúp đỡ nhiều."Khuất Tĩnh Văn gật đầu: "Nhưng mà chú, chuyện này vẫn phiền chú tốn công thêm lần nữa."Khuất Quang Sơn dừng lại: "Như thế nào?"Khuất Tĩnh Văn đem kế hoạch của mình nói ra, sau khi nghe xong, Khuất Quang Sơn cười lớn: "Haha, không hổ là Khuất Tĩnh Văn, gia chủ tương lai của Khuất gia. Khuất gia có con làm chủ sẽ như hổ mọc thêm cánh. Haha."Khuất Tĩnh Văn lắc đầu: "Con vẫn còn thiếu sót lắm, vẫn cần cha chú chỉ bảo nhiều hơn."Khuất Quang Sơn xua tay: "Con đừng khiêm tốn, nếu nói thiếu sót thì phải nói đến hai đứa nhỏ nhà chú. Nhắc đến lại đau đầu."Khuất Quang Sơn vừa dứt lời thì một cô gái trẻ tuổi, cao ráo từ ngoài đi vào, trên người cô vẫn mặc bộ quần áo rằn ri đặc trưng của quân đội: "Ơ chị họ, chị đến lúc nào sao không nói với em?"Khuất Tĩnh Văn cười cười: "Chào Đội trưởng Khuất, đã lâu không gặp."Khuất Gia Nghiên chạy đến ôm lấy cánh tay cô: "Chị dâu đâu? Không đến cùng chị sao?"Khuất Tĩnh Văn lắc đầu: "Chị dâu em bận đi dạy, chị đến bàn công việc với chú một lát rồi về."Khuất Gia Nghiên thở dài: "Tiếc quá, lâu rồi không gặp chị dâu."Khuất Quang Sơn ở một bên hắng giọng: "Xem nó đó, xa nhà mấy tháng về gặp ba nó cũng không thèm chào."Khuất Gia Nghiên vội chạy đến bên cạnh ông ngồi xuống: "Ba, ba đừng chấp nhặt với con chứ."Sau đó cô lại quay sang Khuất Tĩnh Văn: "Chị, lần tới chị nhất định phải mang chị dâu đến đó."Khuất Tĩnh Văn gật đầu, nhân tiện hỏi thăm: "Công việc trong quân khu thế nào rồi?"Nhắc đến chuyện này, đôi mắt Khuất Gia Nghiên lại sáng rực: "Chị không biết đâu, chúng em vừa hoàn thành một nhiệm vụ lớn, cấp trên còn khen em chỉ huy giỏi, không chừng còn sắp được thăng chức."Khuất Tĩnh Văn tiếp lời: "Ông nội biết được chắc chắn sẽ rất vui."Khuất Gia Nghiên vênh mặt: "Điều đó là đương nhiên rồi."Trong số con cháu của Khuất Quang Hán, chỉ có một mình Khuất Gia Nghiên là nối nghiệp ông làm việc trong quân đội. Cho nên ông rất yêu thương đứa cháu gái này, chỉ kém Khuất Tĩnh Văn một chút. Bây giờ cô lập được chiến tích, Khuất Quang Hán đương nhiên sẽ rất vui lòng.Ba người lại nói chuyện thêm một lúc, Khuất Gia Nghiên mới nhớ đến mẹ và em trai: "Mẹ với thằng nhóc Gia Mân đâu rồi?"Khuất Quang Sơn vừa châm tách trà vừa nói: "Hôm nay không phải cuối tuần, mẹ con đi làm, em con đi học."Khuất Gia Nghiên chống eo: "Hôm nay không phải ngày cuối tuần, sao ba lại ở đây?"Khuất Quang Sơn hỏi ngược lại: "Ba không được ở đây sao?"Khuất Gia Nghiên bĩu môi: "Ba trốn việc còn nói ai."Khuất Quang Sơn vừa tức vừa bất lực: "Cái đứa nhỏ này... Tĩnh Văn, con xem đó, nó càng ngày càng không có phép tắc."Khuất Tĩnh Văn khẽ lắc đầu: "Gia Nghiên còn nhỏ, chú đừng tức giận."Khuất Gia Nghiên thè lưỡi: "Vẫn là chị Tĩnh Văn tốt."Khuất Quang Sơn nể mặt Khuất Tĩnh Văn, chỉ có thể trừng Khuất Gia Nghiên một cái rồi tiếp tục uống trà.Khuất Gia Nghiên ở một bên tiếp tục luyên thuyên không ngừng cho đến khi ánh chiều tà đỏ rực bắt đầu phai nhạt. Khuất Tĩnh Văn đứng dậy, sửa lại vạt áo rồi khẽ mỉm cười: "Chú, con xin phép về trước. Chuyện kia làm phiền chú lần nữa."Khuất Quang Sơn gật đầu: "Con cứ an tâm, chỉ cần một cuộc điện thoại là được."Khuất Gia Nghiên tiễn Khuất Tĩnh Văn ra xe, đôi mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ pha lẫn tò mò: "Chị, mỗi lần chị đến tìm ba thì đều là việc quan trọng, lần này là chuyện gì a?"Khuất Tĩnh Văn quay lại, hơi mỉm cười: "Con nít không được nhiều chuyện."Khuất Gia Nghiên phồng má: "Em đã 25 tuổi rồi, còn là Đội trưởng trẻ tuổi nhất đó, em không phải con nít."Khuất Tĩnh Văn vỗ vỗ vai cô: "Được, khi nào kết hôn thì sẽ thành người lớn.""Chị thật là."...