BHTT | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên

Chương 19: Biến cố (05)



Buổi chiều, ánh hoàng hôn nhẹ nhàng buông xuống rắc lên thành phố một màu vàng cam ấm áp.

Sau khi từ sở cảnh sát trở về, Đường Hiểu Tình nói muốn cùng Tiêu Vũ Tranh đi dạo, Tiêu Vũ Tranh đồng ý ngay lập tức.

Đã lâu rồi hai người không có khoảng thời gian yên bình như thế, tạm gác hết những chuyện không vui, cùng nhau rảo bước dưới ánh hoàng hôn rực rỡ. Trong một khoảnh khắc, Đường Hiểu Tình đã cho rằng những chuyện xảy ra những ngày qua chỉ là một giấc mộng hoang đường. Cậu của nàng vẫn tốt, nàng và cô vẫn tốt, chỉ cần cố gắng thêm hai năm nữa, nàng có thể sẽ tốt nghiệp đại học, đến lúc đó nàng sẽ tìm một công việc tốt, cuộc sống sẽ không còn quá khó khăn, nàng cũng không cần cảm thấy bản thân nhỏ bé như hiện tại.

Tiếng còi xe thay phiên nhau kêu lên rồi lại tắt, Đường Hiểu Tình giật mình phát hiện, thì ra những thứ tốt đẹp kia mới chính là mộng tưởng. Hiện thực thì vẫn luôn tàn khốc, người như nàng hoàn toàn không có khả năng định đoạt, chỉ có thể để mặc cho số phận an bày.

Hai người đi trên con đường quen thuộc, ánh sáng dịu nhẹ soi rõ từng đường nét trên gương mặt. Đường Hiểu Tình mỉm cười, chỉ vào một xe xiên que ven đường: "Chúng ta sang bên đó đi."

Nói xong nàng nhanh chóng di chuyển, Tiêu Vũ Tranh đuổi theo bước chân của nàng, tìm một vị trí chỗ ngồi thích hợp.

Sau khi chọn xong xiên que, nàng trở lại ngồi xuống bên cạnh cô: "Còn nhớ hồi cấp 3 chúng ta rất thường xuyên đến chỗ này, rõ ràng là cậu không quen ăn mấy món lề đường nhưng lại ăn rất ngon miệng, còn giành luôn phần của mình."

Tiêu Vũ Tranh bật cười: "Không phải cậu còn khuyến khích mình sao? Bây giờ sao lại lôi ra tính sổ rồi?"

Đường Hiểu Tình phồng má: "Không chỉ riêng chuyện này đâu nha, cậu còn hứa lên đại học sẽ dẫn mình đi chơi vòng quay ngựa gỗ, bây giờ đều đã năm hai, cậu vẫn chưa dẫn mình đi lần nào."

Tiêu Vũ Tranh nhướng mày: "Vậy thì phải đợi khi nào cậu mời mình đủ 1000 ly sữa đậu nành, đến lúc đó rồi tính."

Đường Hiểu Tình phản bác: "Cậu gian lận, không thể nào vẫn còn mãi 1000 ly được."

Tiêu Vũ Tranh tỏ vẻ đương nhiên: "Mình cứ thích 1000 ly, mỗi ngày lại cứ cộng dồn thêm, như thế cậu dùng cả đời trả cũng không hết."

Nghe xong lời này, khóe mắt Đường Hiểu Tình bỗng dưng chua xót. Nàng giả vờ quay sang ngắm nhìn đường phố để che đi giọt nước mắt đang chực chờ rơi.

Ông chủ vừa lúc mang xiên que đến, Tiêu Vũ Tranh bận thanh toán nên không chú ý đến biểu hiện của nàng. Đường Hiểu Tình bình ổn cảm xúc xong thì quay lại, nhanh tay chộp lấy một xiên thịt nướng.

Hai người vừa ăn vừa nhắc lại những chuyện trong quá khứ. Những buổi chiều chở nhau trên chiếc xe đạp nhỏ, những lúc Tiêu Vũ Tranh vì nàng mà trở nên chăm chỉ, thậm chí là cả chuyện Tiêu Vũ Tranh từng vì nàng mà đánh nhau với các bạn nam lớp khác.

"Cậu lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng che chở mình."

Đường Hiểu Tình khẽ nói, ánh mắt như chìm vào những hồi ức xa xăm.

Tiêu Vũ Tranh mỉm cười, đáp lại bằng giọng đùa cợt: "Vì cậu là người mình thích mà. Nếu không làm vậy, mình làm sao chiếm được trái tim cậu chứ?"

Nụ cười của Tiêu Vũ Tranh khiến tim Đường Hiểu Tình đau nhói. Nàng biết, có lẽ sau đêm nay nàng sẽ không thể nào nhìn thấy được nụ cười này nữa. Và cũng có lẽ, sau đêm nay, Tiêu Vũ Tranh sẽ hận nàng đến tận xương tủy.

Trên đường đi bộ trở về, nàng hỏi Tiêu Vũ Tranh: "Vũ Tranh, cậu có suy tính gì cho tương lai chưa?"

Tiêu Vũ Tranh ngẫm nghĩ một lát mới trả lời: "Mình theo cậu, sau này cậu quyết định làm việc ở đâu mình cũng sẽ cố gắng để được vào. Mỗi ngày cùng cậu đi làm, cùng cậu tan làm, bảo vệ cậu khỏi kẻ xấu. Còn cậu thì sao?"

Đường Hiểu Tình ngước lên nhìn bầu trời đêm rộng lớn: "Mình chỉ mong tốt nghiệp thật nhanh, sau đó tìm được một công việc tốt."

Tiêu Vũ Tranh nắm lấy tay nàng: "Cậu thông minh lại chăm chỉ, chắc chắn sẽ được như ý nguyện."

Tiêu Vũ Tranh không hề nhận ra, trong cái gọi là tương lai sau này của Đường Hiểu Tình, hoàn toàn không có cô.

Hai người lại đi thêm một đoạn, Đường Hiểu Tình bỗng dưng khựng lại, trong đôi mắt gợn lên làn sóng nhỏ: "Vũ Tranh... Có chuyện này mình muốn nói với cậu."

Tiêu Vũ Tranh nghiêng đầu, cô vẫn chưa nhận ra sự bất thường trong giọng nói của nàng: "Sao vậy? Là chuyện gì? Có phải..."

Đường Hiểu Tình hít sâu, gom góp toàn bộ can đảm còn sót lại: "Chúng ta dừng lại đi."

Tiêu Vũ Tranh sững người, cứ tưởng là bản thân nghe nhầm: "Có chuyện gì thế? Đang đi sao lại dừng lại?"

Đường Hiểu Tình nhẹ lắc đầu: "Vũ Tranh, mình nói chúng ta chia tay đi."

Tim Tiêu Vũ Tranh bất giác run lên một cái, cảm giác từng tế bào trong cơ thể bị tiêu hủy trong phút chốc, cô cười gượng, cố trêu chọc: "Hiểu Tình, cậu đừng đùa kiểu này. Không vui chút nào đâu."

Đường Hiểu Tình cắn môi, cố gắng khiến cho bản thân bình tĩnh, nàng nói: "Tiêu Vũ Tranh, cậu nghe cho kĩ, mình không nói đùa. Chúng ta chia tay đi... mình... chưa từng yêu cậu."

Tiêu Vũ Tranh không tin vào tai mình, cô nắm lấy tay nàng, giọng run rẩy: "Tại sao? Có phải mình đã làm gì sai không? Cậu nói đi, mình sẽ sửa. Chúng ta từng nói sẽ cùng nhau vượt qua mọi thứ mà. Tại sao cậu lại nói vậy? Hay là do chuyện của cậu Đường Minh? Không sao, cậu đừng lo, mình nói sẽ giúp cậu lo liệu thì chắc chắn sẽ làm được, cậu cho mình thêm chút thời gian, có được không?"

Ánh mắt Đường Hiểu Tình nhìn xuống đôi bàn tay đang run lên của Tiêu Vũ Tranh. Nàng muốn rút tay ra, nhưng không có đủ sức lực. Nàng biết những lời tiếp theo sẽ giống như dao nhọn cắm vào tim hai người, nhưng nàng vẫn phải nói.

"Không phải. Mình quên nói cho cậu biết, thật ra mình đến với cậu là vì biết được nhà cậu rất giàu, nghĩ rằng nửa đời sau có thể dựa dẫm vào cậu. Nhưng mà cậu khiến mình quá thất vọng, thì ra cậu cũng không có năng lực như mình nghĩ."

Không gian như đông cứng lại. Tiêu Vũ Tranh buông tay nàng, lùi lại vài bước, đôi mắt mở to, tràn ngập sự bàng hoàng và đau đớn: "Cậu nói dối. Đường Hiểu Tình, mình không tin. Cậu chỉ đang đùa mình thôi đúng không?"

"Tiêu Vũ Tranh, cậu tỉnh táo lại đi!"

Đường Hiểu Tình quát lớn, sau đó nàng quay mặt đi, cố gắng không để nước mắt rơi. Giọng của nàng khàn khàn, như đang tự dằn vặt bản thân: "Tiêu Vũ Tranh, mình chưa lấy của cậu đồng nào, đối với cậu cũng quá nhân đạo rồi. Còn nữa, mình cũng không ngại nói cho cậu biết, mình đã tìm được người có thể giải quyết chuyện của cậu mình, mình với cậu ấy cũng mới bắt đầu hẹn hò. Mình khuyên cậu nên sớm từ bỏ đi."

Tiêu Vũ Tranh nắm chặt bàn tay, ánh mắt đau khổ chuyển thành sự phẫn nộ. Cô bước lên một bước, giọng nói trầm xuống, mang theo chút run rẩy: "Đường Hiểu Tình, cậu lừa mình, lừa mình..."

Cô nói xong thì gục xuống vệ đường, khóc nấc thành từng tiếng.

Đường Hiểu Tình cắn môi đến mức bật máu. Nàng rất muốn tiến lên an ủi Tiêu Vũ Tranh nhưng cũng biết đó là không thể. Nàng đã bước vào vũng lầy không lối thoát, có muốn quay đầu cũng không được.

Tiếng thở dài lần nữa vang lên, không khí rơi vào trầm lặng, chỉ còn lại những tiếng nức nở không rõ ràng. Nàng ngồi xuống bên cạnh cô, nói bằng giọng điệu trầm thấp, giống như thủ thỉ: "Vũ Tranh, cậu sớm nên biết, tình yêu đối với mình thật ra cũng không quá quan trọng. Cậu cũng vậy, đừng mãi không chịu lớn nữa."

Tiêu Vũ Tranh nở nụ cười khinh bỉ: "Đường Hiểu Tình, bây giờ cô nói mấy lời này có ý nghĩa gì? Cô đúng là khiến tôi phải mở mang tầm mắt. Không ngờ, tôi vậy mà lại nhìn nhầm cô."

Đường Hiểu Tình hơi cúi đầu, khẽ cười thành tiếng: "Cậu biết như vậy là tốt. Vũ Tranh, tạm biệt, không hẹn gặp lại."

Nàng nói xong thì quay lưng bước đi, chỉ lưu lại cho Tiêu Vũ Tranh một bóng lưng mờ nhạt. Trong mắt Tiêu Vũ Tranh, Đường Hiểu Tình rời đi rất dứt khoát nhưng chỉ nàng biết được mỗi một bước đi của mình đều giống như đang giẫm lên gai nhọn. Nàng không dám quay đầu lại, sợ rằng chỉ cần nhìn vào ánh mắt của Tiêu Vũ Tranh, nàng sẽ không thể nào rời đi được nữa.

Nàng lẩm bẩm: "Xin lỗi, Vũ Tranh."

"Mình không xứng đáng với tình yêu của cậu. Cậu hãy quên mình đi."

Nàng đưa tay lau nước mắt nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi. Đường phố dần nhòe đi trong ánh mắt của nàng.

Vào một ngày hoàng hôn đẹp nhất, Đường Hiểu Tình quyết định nói ra lời đau lòng nhất. Có lẽ trong suốt quãng đời còn lại, nàng sẽ không thể nào quên được cái ngày định mệnh này.

Nàng bước vào con hẻm nhỏ, nơi ánh sáng mờ dần. Đường phố bỗng trở nên xa lạ như chính cuộc đời nàng lúc này. Nàng dừng lại, dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo. Nước mắt tuôn rơi không kiểm soát, những tiếng nấc nghẹn ngào bị nàng cố gắng nuốt vào trong.

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên kéo nàng về thực tại. Người gọi đến là trợ lý của Tiêu Lệ Hoa.

"Cô Đường, Chủ tịch nói bà ấy sẽ thực hiện lời đã hứa. Trong vòng 3 ngày nữa đảm bảo chuyện của cậu cô sẽ êm xuôi. Còn có, Chủ tịch sẽ gửi thêm cho cô một số tiền xem như là bù đắp tinh thần, cảm ơn cô thời gian qua đã chăm sóc cho tiểu thư."

Đường Hiểu Tình cắn chặt răng, cố gắng nặn ra từng chữ: "Số tiền đó tôi không cần, thay tôi nói cảm ơn bác ấy."

Sau đó thì cúp máy.

Ở phía sau, Tiêu Vũ Tranh vẫn đứng lặng im, hai bàn tay siết chặt, trái tim như bị bóp nghẹt. Cô không thể tin được, người mà cô yêu thương nhất, người mà cô sẵn sàng hy sinh tất cả lại nói với cô những lời tàn nhẫn đến vậy.

Tiếng còi xe kéo cô về thực tại. Tiêu Vũ Tranh nhìn theo bóng dáng đã khuất xa, đôi mắt đỏ hoe. Cô muốn đuổi theo, muốn giữ chặt nàng lại, muốn nói rằng cô không quan tâm đến tất cả những gì nàng vừa nói. Nhưng đôi chân cô như bị đóng băng, không thể bước thêm bất cứ một bước nào.

...

Tiêu Vũ Tranh lê từng bước chân nặng nề trở về. Đèn đường hắt bóng cô lên mặt đất, kéo dài thành một hình dáng cô độc, mờ nhạt. Trái tim cô như bị xé nát, mỗi nhịp đập đều đau đến khó thở.

Cô không ngừng nhớ lại lời nói của Đường Hiểu Tình. Mỗi câu, mỗi chữ như những mũi dao cứa sâu vào tim cô.

"Mình chưa từng yêu cậu."

Những từ ngữ ấy vang vọng không ngừng, đến mức cô phải cắn chặt môi để kiềm nén cơn đau. Nhưng rồi, hình ảnh nụ cười rạng rỡ của Hiểu Tình, giọng nói dịu dàng của nàng lại ùa về, hòa lẫn với cảm giác căm phẫn tràn ngập.

Cô ghét bản thân mình vì vẫn không thể ngừng lo lắng cho nàng, ngay cả khi Đường Hiểu Tình đã nhẫn tâm như vậy. Ai là người mà nàng đã nhờ cậy? Hắn ta có đủ năng lực để giúp Đường Minh không? Nếu không... chuyện này sẽ còn tồi tệ đến mức nào?

Tiêu Vũ Tranh siết chặt nắm tay. Lý trí bảo rằng cô nên để mặc, rằng Đường Hiểu Tình không xứng đáng với bất kỳ sự quan tâm nào của cô nữa. Nhưng trái tim cô lại không chịu nghe lời. Cô không muốn Đường Hiểu Tình phải một mình đối mặt khó khăn, dù cho nàng đã phản bội niềm tin của cô.

Khi về đến nhà, Tiêu Vũ Tranh phát hiện Tiêu Lệ Hoa còn chưa ngủ. Bà vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, ánh mắt sắc bén quan sát từng biểu cảm trên khuôn mặt con gái. Tiêu Vũ Tranh không còn tâm trạng để quan tâm đến thái độ của mẹ mình. Cô chỉ cảm thấy mệt mỏi đến mức muốn gục ngã.

Tiêu Lệ Hoa chậm rãi rót một ly trà nóng, đặt trước mặt cô: "Con có vẻ không vui. Hôm nay đã xảy ra chuyện gì?"

Tiêu Vũ Tranh ngẩng đầu nhìn mẹ, đôi mắt đỏ hoe nhưng ánh nhìn vẫn sắc lạnh. Cô không muốn kể, cũng không muốn để lộ thêm bất kỳ cảm xúc nào trước mặt Tiêu Lệ Hoa. Nhưng những câu hỏi cứ hiện lên trong đầu: Mình có nên nhờ vả mẹ hay không? Hay là cứ mặc kệ Đường Hiểu Tình?

Lý trí và cảm xúc như đang kéo cô về hai hướng ngược nhau. Cô căm hận Đường Hiểu Tình nhưng cũng không thể phớt lờ tình yêu sâu đậm đã ăn sâu vào tim mình.

Cô không biết mình đã ngồi bao lâu, chỉ nhớ khi mở miệng nói, giọng cô như vỡ ra: "Mẹ, nếu con đồng ý đi du học, mẹ sẽ giúp bạn con phải không?"

Ánh mắt Tiêu Lệ Hoa thoáng qua chút ngạc nhiên, nhưng bà nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh: "Đương nhiên. Mẹ luôn giữ lời hứa. Nhưng con phải chắc chắn với quyết định của mình. Đi du học không phải là chuyện ngắn hạn."

Tiêu Vũ Tranh khẽ cười nhạt: "Chẳng phải mẹ đã chuẩn bị sẵn mọi thứ rồi sao? Con chỉ việc đồng ý, không phải sao?"

"Con vẫn còn thời gian suy nghĩ."

Tiêu Lệ Hoa nói, nhưng trong ánh mắt bà hiện rõ sự hài lòng.

Tiêu Vũ Tranh đứng dậy, không nói thêm một lời nào. Cô bước thẳng về phòng, khóa chặt cửa, rồi tựa lưng vào bức tường lạnh lẽo.

Trong căn phòng tối đen, cô ngồi thụp xuống, cảm giác như mọi sức lực đã bị rút cạn. Cô không muốn yêu Đường Hiểu Tình nữa, nhưng làm thế nào để ngừng yêu nàng? Làm thế nào để ngừng nghĩ về nàng?

Cô tự hỏi liệu quyết định này có phải vì muốn giúp Đường Hiểu Tình, hay vì cô muốn chạy trốn khỏi tất cả.

Đêm nay, căn phòng của Tiêu Vũ Tranh chìm trong một màu tối u ám. Chỉ có ánh trăng mờ nhạt len qua khe cửa sổ, soi rọi những giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên gương mặt cô. Cô ngồi đó, gục đầu vào đầu gối, bàn tay run rẩy nắm chặt, cố gắng níu giữ chút hy vọng cuối cùng.

Trong quá khứ đã từng có một Tiêu Vũ Tranh tự do và phóng khoáng. Dù cho Tiêu Lệ Hoa có cường thế như thế nào cũng không thể buộc cô phải phục tùng. Thế nhưng, tình yêu dành cho Đường Hiểu Tình đã thay đổi tất cả. Cô tình nguyện đeo lên mình gông xiềng, để mặc cho Tiêu Lệ Hoa sắp đặt. Tất cả chỉ vì một người mà vừa mới đây đã phá nát trái tim cô.

Đêm khuya, căn phòng của Tiêu Vũ Tranh dần dần tràn ngập trong mùi rượu. Trên bàn, một chai rượu vang đỏ đã vơi quá nửa, những giọt rượu vương vãi trên sàn nhà như màu máu khô, đặc quánh. Tiêu Vũ Tranh ngồi bất động bên cạnh, ánh mắt trống rỗng nhìn vào khoảng không trước mặt, đôi môi khẽ cong lên một nụ cười nhạt như tự chế giễu chính mình.

Cô chưa bao giờ là người thích uống rượu. Rượu với cô là thứ xa lạ, là thứ cô luôn xem là biểu tượng của sự sa ngã. Nhưng đêm nay, cô cần một thứ gì đó để nhấn chìm cơn đau trong lòng.

Tiêu Vũ Tranh ngửa cổ, uống cạn ly rượu cuối cùng. Vị chát đắng tràn xuống cổ họng, lan tỏa trong lồng ngực như một ngọn lửa âm ỉ, đốt cháy từng mảnh cảm xúc rời rạc trong cô. Đau đớn, phẫn nộ, và cả chút yêu thương còn sót lại, tất cả bị cuốn trôi trong men rượu.

Cô đặt mạnh chiếc ly thủy tinh xuống bàn, tiếng vang lanh lảnh vang lên như một sự thức tỉnh.

"Đủ rồi."

Rượu đã cạn, đoạn tình cảm này chắc có lẽ cũng đã đến lúc phải khép lại.

...

...

Tác giả có lời muốn nói:

Có một câu nói rất đúng: "Những người lựa chọn rời đi, có lẽ đã đứng rất lâu dưới bầu trời tĩnh mịch."

Chương này mình viết đúng vào đêm Giáng sinh 24/12.

Chương trước Chương tiếp
Loading...