BHTT | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên
Chương 18: Biến cố (04)
Bóng tối dần bao trùm thành phố, Đường Hiểu Tình ngồi lặng lẽ bên giường bệnh của cậu mình, ánh mắt không tiêu cự. Căn phòng bệnh viện nhỏ, ánh đèn vàng nhạt phủ lên những gương mặt mệt mỏi và hằn rõ dấu vết của thời gian. Đường Minh gần như bình phục nhưng ánh mắt ông luôn lộ vẻ bất an cùng day dứt."Hiểu Tình, cậu xin lỗi con..." Đường Minh khẽ nói, giọng ông như nghẹn lại: "Nếu không phải tại cậu, con đã không phải chịu khổ như vậy."Đường Hiểu Tình lắc đầu, cố gắng mỉm cười để che giấu những giọt nước mắt đang chực chờ: "Cậu đừng nói vậy. Con có khổ cũng không quan trọng, chỉ cần cậu không sao là được."Chần chừ một lát, Đường Minh nói: "Hay là con cứ mặc kệ cậu, dù sao cậu cũng có tuổi rồi, cùng lắm thì bị tử hình, không làm liên lụy con và mợ...""Cậu, con không cho phép cậu nói như vậy. Mọi chuyện rồi sẽ có cách giải quyết. Cậu suốt đời chưa từng hại ai, lần này chẳng qua là tai nạn, pháp luật cũng sẽ chừa cho chúng ta đường lui."Đường Minh khẽ lắc đầu: "Nhưng mà số tiền bồi thường quá lớn, chỉ sợ cả đời cậu cũng không kiếm được nhiều như vậy."Đường Hiểu Tình hơi mỉm cười: "Bạn của con, chính là Tiêu Vũ Tranh, nhà cậu ấy rất giàu, cậu ấy hứa giúp đỡ thì nhất định sẽ làm được. Bất quá sau này con sẽ làm việc, từ từ trả cho cậu ấy. Cho nên cậu, cậu đừng lo nữa có được không?"Nhắc đến Tiêu Vũ Tranh, Đường Minh như nghĩ đến điều gì đó: "Hai đứa, chỉ là bạn thông thường thôi sao?"Bỗng dưng bị hỏi như vậy, Đường Hiểu Tình tỏ ra lúng túng: "Cậu... con..."Đường Minh thở dài: "Con đừng giấu cậu, cậu có thể nhìn ra tình cảm của hai đứa vượt trên mức bạn bè. Cậu cũng không phải người cổ hũ, chỉ cần con hạnh phúc là được."Khóe mắt Đường Hiểu Tình đỏ lên: "Cậu..."Đường Minh vỗ vỗ tay nàng: "Được rồi, đừng khóc, mấy ngày nay con đã khóc quá nhiều rồi. Còn khóc nữa sẽ khó coi lắm.""Cậu, con biết rồi."Đêm đó, hai cậu cháu nói với nhau rất nhiều, họ nói về những chuyện vụn vặt ngày xưa. Đường Minh kể về những lần ông đưa nàng đi học, những buổi chiều ông đứng đợi nàng ở cổng trường và những bữa cơm đơn sơ nhưng ấm cúng trong căn nhà nhỏ. Đường Hiểu Tình lắng nghe, trái tim trong khoảnh khắc như được vỗ về, vừa chua vừa ngọt.Khi Đường Minh ngủ thiếp đi, Đường Hiểu Tình đứng lên, bước ra khỏi phòng bệnh. Tay cầm điện thoại run rẩy bấm số của Tiêu Lệ Hoa.Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, giọng nói lạnh lùng vang lên: "Cô Đường quyết định rồi sao?"Đường Hiểu Tình cố giữ cho mình tia bình tĩnh cuối cùng: "Bác gái, cháu đồng ý với điều kiện của bác. Nhưng xin bác cho cháu thêm ít thời gian."Tiêu Lệ Hoa im lặng vài giây rồi đáp: "Tốt. Tôi sẽ cho cô thêm ba ngày, nhưng vẫn là càng sớm càng tốt. Để càng lâu sẽ càng khó để thay đổi kết quả. Cô hiểu ý tôi chứ?""Vâng... Cháu hiểu."Cuộc gọi kết thúc, Đường Hiểu Tình dựa lưng vào bức tường ở hành lang, nước mắt trào ra không ngừng....Ngày tiếp theo trôi qua khá căng thẳng. Cảnh sát đến đưa Đường Minh về sở để thẩm vấn sâu hơn. Người nhà nạn nhân tiếp tục gây áp lực, đòi hỏi bồi thường ngay lập tức. Hà Thục Hiền thì liên tục than khóc khiến cho Đường Hiểu Tình gần như tuyệt vọng.Mỗi lần gặp Tiêu Vũ Tranh, nàng đều cố tỏ ra bình thường, nhưng ánh mắt lo lắng của nàng không qua khỏi sự tinh ý của Tiêu Vũ Tranh."Hiểu Tình, cậu vẫn đang lo lắng sao?" Đường Hiểu Tình giật mình, vội lắc đầu rồi lại gật đầu: "Chỉ là mình không biết tình hình của cậu thế nào rồi."Tiêu Vũ Tranh trấn an nàng: "Chỉ là điều tra ban đầu, sẽ sớm được thả ra, cậu yên tâm."Đường Hiểu Tình gật đầu nhưng trong nội tâm là một tiếng thở dài....Kỳ Mặc Vũ vừa kết thúc tiết dạy buổi sáng, Khuất Tĩnh Văn như thường lệ đến đón nàng. Mấy hôm nay nàng vì chuyện của Đường Hiểu Tình mà tâm trạng không được tốt. Khuất Tĩnh Văn đối với cảm xúc của nàng càng quan tâm gấp bội."Ngày kia sau khi dạy xong em muốn đến thăm Hiểu Tình, em ấy nghỉ học lâu như vậy, em muốn gửi cho em ấy một ít tài liệu."Khuất Tĩnh Văn mỉm cười xoa đầu nàng: "Được, chị sẽ đưa em đi.""À, chuyện của cậu Hiểu Tình..."Khuất Tĩnh Văn biết nàng muốn nói gì, cô nhẹ giọng: "Tử Phong vẫn đang theo dõi. Nhưng chị nghĩ là với điều kiện gia đình của Hiểu Tình, chuyện này sẽ rất khó. Cho dù có thể tìm cách giúp Đường Minh thoát khỏi tù tội nhưng tiền bồi thường sợ là không nhỏ. Có khi, việc ngồi tù so với bồi thường còn nhẹ nhàng hơn gấp nhiều lần."Ánh mắt Kỳ Mặc Vũ lộ rõ suy tư: "Chúng ta có thể giúp họ, chỉ cần chị lên tiếng, mọi chuyện chắc chắn sẽ như chưa từng xảy ra. Chỉ là..."Chỉ là nàng hiểu rõ, Khuất Tĩnh Văn xưa nay là người cẩn trọng, tuy quyền thế trong tay cô khó có ai sánh được nhưng nếu không phải trường hợp cần thiết cô sẽ không lạm dụng nó. Đó là lý do vì sao dù đứng trên đỉnh cao danh vọng khi còn rất trẻ, cô vẫn giữ được dáng vẻ vân đạm phong khinh*, biến mình thành khán giả chứ không hề bị cuốn vào vòng xoáy.*Vân đạm phong khinh: Bình thản, không màng đến chuyện gì.Khuất Tĩnh Văn hiểu rõ suy nghĩ của nàng, cô lên tiếng trấn an: "Em yên tâm, chỉ cần Hiểu Tình nhờ vả, chị nhất định sẽ giúp đỡ. Còn về đền đáp, chắc phải nhờ cô giáo của Hiểu Tình."Kỳ Mặc Vũ nghe ra ẩn ý, nàng không nhịn được bật cười: "Bà Kỳ, chị lại học hư."Khuất Tĩnh Văn lắc đầu không phản bác. Ngay lúc này điện thoại vang lên, người gọi đến là Tô Tử Phong. Khuất Tĩnh Văn bật loa ngoài: "Tử Phong."Tô Tử Phong hạ giọng: "Tiểu thư, Đường Minh đã khỏe lại và bị đưa tới sở cảnh sát."Kỳ Mặc Vũ sốt ruột lên tiếng: "Vừa mới sao? Hiểu Tình thế nào rồi?""Cô Đường vẫn ổn, có điều mấy hôm nay tôi trông thấy cô ấy gặp riêng một người phụ nữ, hành tung khá bí ẩn. Điều tra mới biết bà ta là Chủ tịch của Tập đoàn Thiên Hải. Con gái bà ta Tiêu Vũ Tranh cùng với cô Đường là quan hệ người yêu. Còn lại tôi cũng không rõ."Khuất Tĩnh Văn im lặng một lúc mới tiếp lời: "Chị đã từng gặp qua người này, Khuất thị cũng có qua lại làm ăn. Tiêu Lệ Hoa là người gây dựng nên Tập đoàn Thiên Hải, có thể nói bà ta là bà trùm của ngành công nghiệp hàng hải. Mấy năm gần đây đang tập trung phát triển ở Hàm Ninh. Con người này thâm sâu khó lường, thủ đoạn cũng hết sức quyết liệt."Mắt Kỳ Mặc Vũ ánh lên tia sáng: "Nếu đúng như vậy thì chắc bà ấy sẽ có cách giúp đỡ Hiểu Tình, chúng ta cũng không cần phải can dự quá sâu. Dù sao họ cũng xem như là người nhà."Khuất Tĩnh Văn không phản bác nhưng trong mắt thoáng qua tia không rõ: "Hy vọng là vậy."Sau đó cô nói vào điện thoại: "Tử Phong, tiếp tục theo dõi tình hình, có gì thì ngay lập tức báo cho tôi. Ngày kia tôi và tiểu Vũ sẽ đến đó.""Vâng, thưa tiểu thư."Cuộc gọi kết thúc, Kỳ Mặc Vũ nghiêng đầu nhìn Khuất Tĩnh Văn, chậm rãi nói: "Có vẻ như chị không mấy tin tưởng Tiêu Lệ Hoa?"Khuất Tĩnh Văn vẫn giữ nguyên sự điềm tĩnh: "Nói không tin tưởng cũng không phải. Nhưng chị có linh cảm người như Tiêu Lệ Hoa sẽ khó mà chấp nhận chuyện tình cảm của con gái chứ đừng nói đến chuyện ra tay giúp đỡ Hiểu Tình."Kỳ Mặc Vũ nắm được trọng điểm: "Vì sao lại nói như vậy?"Khuất Tĩnh Văn lắc đầu: "Chị cũng không biết vì sao lại có linh cảm này, nhưng mà trước mắt chúng ta phải xác định thái độ của Tiêu Lệ Hoa đối với mối quan hệ này đã, sau đó mới tính tiếp.""Nhưng mà lỡ đâu mọi chuyện giống như chị nghĩ, Tiêu Lệ Hoa đối với chuyện tình cảm này không ủng hộ. Chúng ta nên làm gì?"Khuất Tĩnh Văn mỉm cười: "Không phải chúng ta nên làm gì mà là Hiểu Tình muốn như thế nào. Em còn nhớ trước kia khi xác định quan hệ với em, chị đã từng đến gặp ông nội không?"Kỳ Mặc Vũ khẽ gật đầu: "Đương nhiên là nhớ."Vả lại còn nhớ rất kỹ. Người nàng yêu luôn cường đại như thế, mỗi bước đi đều có tính toán rõ ràng, chưa bao giờ khiến người khác phải lo lắng.Khuất Tĩnh Văn nói tiếp: "Nếu đúng như những gì chị linh cảm, Hiểu Tình chắc chắn sẽ không tránh được bước này. Tiêu Lệ Hoa có cái nhìn như thế nào còn phải xem biểu hiện của Hiểu Tình. Phải xem em ấy có thể đứng vững được bao lâu."Kỳ Mặc Vũ thở dài: "Hiểu Tình không giống như chị, em ấy còn trẻ tuổi như vậy, em chỉ lo em ấy sẽ sớm gục ngã trước một Tiêu Lệ Hoa sành sỏi."Khuất Tĩnh Văn hơi nhíu mày, đưa mắt nhìn nàng: "Bà Khuất, ý em là chị lớn tuổi?"Kỳ Mặc Vũ vội che miệng: "A, bà Kỳ, không có mà, chị đừng có nhạy cảm như vậy nha."Khuất Tĩnh Văn bật cười, đưa tay điểm mũi nàng: "Em đó."...Tác giả có lời muốn nói:Đâu sẽ là kết cục của Đường - Tiêu?