BHTT | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên

Chương 20: Biến cố (06)



Trưa hôm sau, khi ánh nắng rực rỡ chiếu xuống thành phố Hàm Ninh, một chiếc xe hơi màu đen bóng loáng từ từ lăn bánh trên con đường trải nhựa dẫn vào trung tâm. Khuất Tĩnh Văn và Kỳ Mặc Vũ ngồi ở băng ghế sau, nghe Tô Tử Phong báo cáo về tình hình của Đường Minh.

"Tiểu thư, vừa mới sáng nay Đường Minh đã được thả ra. Người nhà nạn nhân cũng lần lượt gửi đơn bãi nại. Theo tình hình này, không chừng đến khi xét xử, Đường Minh sẽ không cần phải ngồi tù."

Kỳ Mặc Vũ nghe xong không giấu được vui mừng: "Như vậy quá tốt, xem ra chúng ta nghĩ nhiều rồi. Tiêu Lệ Hoa chắc đã ra tay giúp đỡ Hiểu Tình."

Tô Tử Phong tiếp lời: "Đúng thật là chuyện này có sự can thiệp của Tiêu Lệ Hoa. Tốc độ của bà ta quả thực quá nhanh, giống như đã có sự chuẩn bị từ trước."

Chiếc xe vẫn lăn bánh chậm rãi, âm thanh êm ái của động cơ hòa lẫn với nhịp sống nhộn nhịp của thành phố Hàm Ninh.

Khuất Tĩnh Văn im lặng, đôi mắt đen sâu thẳm hướng ra ngoài cửa sổ. Những tòa nhà cao tầng vụt qua như dòng suy nghĩ đang không ngừng chuyển động trong đầu cô. Ngón tay thon dài của cô gõ nhẹ từng nhịp lên tay vịn, như một thói quen mỗi khi cần suy xét điều gì đó.

"Tử Phong nói đúng, chuyện này giống như đã có sự chuẩn bị, bằng không sẽ không thể nào nhanh đến như vậy. Nên nhớ rằng, số nạn nhân có tận 7 người, không thể nào một sớm một chiều toàn bộ đều đồng ý gửi đơn bãi nại."

Kỳ Mặc Vũ tỏ ra lạc quan: "Chị quên rồi sao? Con gái bà ta là bạn gái của Hiểu Tình, chắc hẳn mấy ngày qua Tiêu Vũ Tranh cũng đã lên tiếng nhờ vả, thế nên có sự chuẩn bị là đương nhiên."

Khuất Tĩnh Văn xoa đầu nàng, sau đó nhỏ giọng: "Em liên lạc được với Hiểu Tình chưa?"

Kỳ Mặc Vũ nhìn vào điện thoại rồi đáp: "Trước khi đến đây em đã nhắn tin cho em ấy nhưng em ấy không phản hồi, nãy giờ gọi cũng không có người nghe máy. Chắc em ấy đang bận lo chuyện của cậu."

Khuất Tĩnh Văn gật đầu: "Nếu như vậy chúng ta về nghỉ ngơi trước đã, đợi khi nào Hiểu Tình phản hồi chúng ta sẽ đến chỗ em ấy."

Kỳ Mặc Vũ đồng ý: "Được ạ."

Tuy Hàm Ninh không phải địa bàn trọng yếu của Khuất thị nhưng bất động sản thuộc về Khuất gia ở đây cũng chiếm gần một phần tư.

Khuất Tĩnh Văn đưa Kỳ Mặc Vũ về khu biệt thự Hàm Phúc, nơi được mệnh danh là trái tim của thành phố Hàm Ninh.

Chiếc xe từ từ rẽ vào cánh cổng sắt cao lớn được thiết kế tinh xảo với những họa tiết uốn lượn như vũ điệu của ánh sáng. Hai bên con đường trải những viên đá lấp lánh, hàng cây xanh mát rượi đung đưa theo gió, tô điểm thêm cho không gian sự yên bình nhưng không kém phần uy nghi.

Kỳ Mặc Vũ bước xuống xe, ngẩng đầu ngắm nhìn kiến trúc biệt thự. Tòa nhà này có ba tầng với những đường nét cổ điển pha lẫn hiện đại, từng khung cửa sổ đều được thiết kế hài hòa với bức tường trắng ngà và mái ngói xanh thẫm. Một đài phun nước hình chim công ở giữa sân, tiếng nước róc rách khiến không gian càng thêm phần sống động.

Cả hai cùng bước vào bên trong biệt thự, cảm giác mệt nhọc vì phải dậy sớm dường như được giảm bớt vài phần. Quản gia nhanh chóng ra đến, cung kính chào hỏi, sau đó, một phần trái cây tráng miệng và nước uống được đưa lên.

Kỳ Mặc Vũ hơi mỉm cười: "Làm phiền."

Quản gia cúi đầu: "Phu nhân, không cần khách sáo."

Sau khi nghỉ ngơi được một lúc, Kỳ Mặc Vũ cầm điện thoại, tiếp tục gọi cho Đường Hiểu Tình, nhưng vẫn không có phản hồi. Nàng khẽ nhíu mày, vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.

"Vẫn không liên lạc được sao?"

Khuất Tĩnh Văn vừa bước ra từ nhà vệ sinh, giọng nói ôn hòa nhưng pha chút trầm tư.

"Dạ."

Kỳ Mặc Vũ đáp, đặt điện thoại xuống bàn.

"Em ấy không nhắn lại, cũng không nghe máy. Chị nghĩ liệu có phải xảy ra chuyện gì không?"

Khuất Tĩnh Văn gọi Tô Tư Phong: "Tử Phong, xem xem Hiểu Tình bây giờ đang ở đâu."

"Vâng, thưa tiểu thư."

Mười lăm phút sau, Tô Tử Phong trở lại: "Tiểu thư, Đường tiểu thư vẫn ổn. Chỉ có điều tôi nghe ngóng được một chuyện, không biết có nên nói hay không."

"Nói đi."

Khuất Tĩnh Văn ra lệnh.

"Tôi nghe được Đường tiểu thư đã đồng ý với Tiêu Lệ Hoa một thỏa thuận. Tuy nhiên, nội dung cụ thể vẫn chưa rõ ràng. Mọi thứ được giữ rất kín kẽ."

Khuất Tĩnh Văn khẽ nhíu mày, ánh mắt trầm tư: "Thỏa thuận?"

"Vâng. Một người quen cũ của tôi đang làm việc cho Tiêu Lệ Hoa nói cho tôi biết, anh ta cũng là Luật sư phụ trách dàn xếp chuyện của Đường Minh."

Kỳ Mặc Vũ chen vào: "Có thể là chuyện gì chứ? Sao lại có thỏa thuận ở đây?"

Tô Tử Phong không rõ lắc đầu, một lát sau, anh ta như nhớ ra chuyện gì đó: "Phải rồi, tôi nghe nói Tiêu Vũ Tranh, con gái của Tiêu Lệ Hoa sắp sửa sang nước ngoài. Giữa lúc này lại rời đi như vậy, tôi cảm thấy có chút không hợp lý."

"Sang nước ngoài?"

Khuất Tĩnh Văn hỏi.

Tô Tử Phong gật đầu: "Đúng vậy, Tiêu Vũ Tranh đã hoàn tất thủ tục nhập học tại một trường đại học danh tiếng bên Anh. Đầu năm sẽ rời khỏi."

Kỳ Mặc Vũ cảm thấy nghi hoặc: "Tại sao Tiêu Vũ Tranh lại rời đi vào lúc Đường Minh vừa được thả? Liệu có phải sự ra đi của cô ấy cũng liên quan đến thỏa thuận đó?"

Khuất Tĩnh Văn im lặng lắng nghe từng lời nói. Một cơn gió nhẹ từ ngoài cửa sổ lùa vào làm lay động bức màn mỏng manh nhưng dường như không xoa dịu được bầu không khí trong phòng.

"Rõ ràng, Tiêu Lệ Hoa đã tính toán rất kỹ. Việc con gái bà ta ra nước ngoài không chỉ đơn thuần là quyết định cá nhân."

Cô tặc lưỡi: "Tiêu Lệ Hoa, con người này cũng thật thú vị."

Kỳ Mặc Vũ nghiêng đầu nhìn cô: "Hiểu Tình liệu có biết chuyện này không?"

Khuất Tĩnh Văn nắm lấy tay nàng: "Mọi chuyện đã đến nước này, bây giờ có biết hay không cũng không còn quan trọng nữa. Chị nghĩ, với sức lực yếu ớt của Tiêu Vũ Tranh và Hiểu Tình, bây giờ không phải là lúc để chống đối lại Tiêu Lệ Hoa. Cứ xem như đây là cơ hội để họ rèn luyện, đến một lúc nào đó khi đôi cánh đã cứng cáp rồi thì tính tiếp."

"Nhưng mà, em không muốn thấy người yêu nhau lại phải xa nhau trong tiếc nuối như vậy."

Khuất Tĩnh Văn bật cười: "Vậy để chị giúp họ một tay, xem như là để làm hài lòng bà Khuất."

Hai mắt Kỳ Mặc Vũ sáng lên, nàng hôn lên má cô một cái: "Cảm ơn vợ."

Khuất Tĩnh Văn sau đó phân phó cho Tô Tử Phong điều tra chi tiết nguyên nhân vì sao Tiêu Vũ Tranh lại rời đi, còn có thỏa thuận ngầm giữa Đường Hiểu Tình và Tiêu Lệ Hoa. Xong xuôi hết thảy mới dỗ bạn nhỏ của mình vào giấc.

...

Buổi chiều, sau khi Kỳ Mặc Vũ ngủ dậy, Đường Hiểu Tình rốt cuộc cũng chịu trả lời tin nhắn.

"Cô Kỳ, xin lỗi cô, em bận giải quyết chuyện của cậu nên bây giờ mới trả lời tin nhắn được."

Kỳ Mặc Vũ ngay lập tức gọi cho nàng: "Hiểu Tình, có thể gặp nhau một chút không? Cô muốn đưa cho em một ít tài liệu."

Đầu dây bên kia chần chừ một lát, sau đó mới đáp: "Dạ được, em sẽ nhắn địa chỉ cho cô."

Nơi Đường Hiểu Tình hẹn là một quán cà phê. Cách bày trí với những chiếc đèn treo trên trần nhà tạo nên một cảm giác an yên, gần gũi. Lúc hai người đến nơi đã thấy Đường Hiểu Tình đã ngồi sẵn ở một góc khuất, dáng vẻ có chút mệt mỏi.

Khuất Tĩnh Văn và Kỳ Mặc Vũ đi đến ngồi ở phía đối diện, Đường Hiểu Tình lễ phép chào hỏi. Cả ba người ai nấy đều tỏ vẻ như không có chuyện gì nhưng nội tâm mỗi người đều mang theo một suy nghĩ khác nhau.

Kỳ Mặc Vũ mở lời: "Chuyện của cậu em đã ổn chưa?"

Đường Hiểu Tình hơi cúi đầu, sau đó mới nhìn lên: "Đã ổn rồi ạ, người nhà nạn nhân đã bãi nại. Hiện tại cậu em đã về nhà, chỉ chờ ngày xét xử."

Khuất Tĩnh Văn và Kỳ Mặc Vũ nhìn nhau, sau đó Kỳ Mặc Vũ mới nói tiếp: "Sao tự dưng họ lại đồng ý bãi nại?"

Ánh mắt Đường Hiểu Tình hơi lảng tránh, nàng chần chừ một lúc giống như đang tìm từ ngữ thích hợp: "Có lẽ là tích đức đi, dù sao thì với hoàn cảnh của gia đình em, họ có muốn làm khó thì cũng không đạt được gì."

Đường Hiểu Tình đã nói như vậy, Kỳ Mặc Vũ cũng không có ý định tiếp tục làm khó, nàng nói sang chuyện khác: "Em định khi nào sẽ trở lại Bắc Thành? Nếu như tiện có thể đi cùng cô, đỡ phải tốn thêm chi phí."

Đường Hiểu Tình từ chối: "Em định sau khi sắp xếp ổn thỏa chuyện trong nhà rồi mới trở lại. Chỉ là sắp sửa thi học kỳ, em chỉ lo mình không theo kịp."

Kỳ Mặc Vũ vội lấy tài liệu trong túi xách đưa cho nàng: "Cái này là cô soạn riêng cho em, Tĩnh Văn cũng xem qua một lượt, rất dễ hiểu. Em xem nếu như còn thiếu gì cứ nói với cô, đừng ngại."

"Cô Kỳ, cảm ơn cô."

Nàng biết, những ngày qua Kỳ Mặc Vũ vì chuyện của mình cũng lo nghĩ rất nhiều. Nàng gặp qua rất nhiều người nhưng người như Kỳ Mặc Vũ vẫn có gì đó rất khác biệt. Còn có cô Khuất ở bên cạnh, nhìn vào hai người nàng chỉ ước giống được một phần, như vậy cũng đã đủ hạnh phúc rồi.

Đường Hiểu Tình đưa mắt nhìn về phía xa xăm, sau đó chần chừ mở miệng: "Cô Kỳ, em có một thắc mắc, mong rằng cô sẽ cho em lời khuyên."

Kỳ Mặc Vũ khẽ đáp: "Có chuyện gì, em cứ nói đi."

Đường Hiểu Tình nói: "Nếu như cô rất yêu một người nhưng hoàn cảnh ép buộc cô phải lừa dối họ, tổn thương họ. Liệu điều đó là đúng hay sai?"

Kỳ Mặc Vũ sau khi nghe câu hỏi của Đường Hiểu Tình thì trầm ngâm một lúc:  "Hiểu Tình, đôi khi chúng ta sẽ phải đưa ra những quyết định mà không có sự phân biệt rõ ràng giữa đúng hay sai. Không có câu trả lời nào là đúng tuyệt đối cả. Có thể ngay lúc này, em thấy làm như vậy quá tàn nhẫn nhưng một thời gian nữa, em lại thấy quyết định lúc này là đúng đắn. Tổn thương hay lừa dối chẳng qua chỉ là liệu pháp nhất thời. Suy cho cùng, người đau khổ nhất chẳng ai khác ngoài bản thân mình cả."

Khuất Tĩnh Văn ở bên cạnh yên lặng lắng nghe, đáy mắt ánh lên niềm tự hào cùng sự nuông chiều khó che đậy. Một nụ cười nhẹ nở trên môi, giống như gà mẹ nhìn thấy con mình từ từ khôn lớn.

Đường Hiểu Tình im lặng một lúc, như thể đang suy ngẫm về những lời nói của Kỳ Mặc Vũ. Cuối cùng, nàng khẽ gật đầu: "Cảm ơn cô, em hiểu rồi."

Bầu không khí trong quán cà phê dần trở nên ấm áp hơn, Đường Hiểu Tình như thể đã tìm thấy một chút yên bình sau cơn mưa giông mù mịt. Chờ đến khi rời khỏi, nàng đã ngửa mặt lên trời và hít một hơi thật sâu.

Bầu trời Hàm Ninh hôm nay xanh ngắt, giống như báo hiệu cho một khởi đầu mới tốt đẹp hơn.

...

Tác giả có lời muốn nói:

Mình đã từng đề cập trong các buổi livestream, sẽ có nhân vật phụ xuất hiện với những câu chuyện riêng, tuy nhiên nó sẽ không kéo dài và kết thúc trong vài chương. Cốt lõi và xuyên suốt từ đầu đến cuối vẫn là Khuất Tĩnh Văn và Kỳ Mặc Vũ. Mình muốn nhấn mạnh thông điệp gắn với tựa đề Nắm Tay Nàng Trọn Kiếp Bình Yên là, dù người khác hết tan rồi lại hợp, chỉ riêng cô với nàng là mãi mãi cùng nhau.

P/s: Lần thứ 3 nói về vấn đề này, phần này không có cốt truyện, chỉ làm rõ nội dung chương 90 của phần 1, vui lòng cân nhắc trước khi đọc.

Chương trước Chương tiếp
Loading...